Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 522: Chương 522: Hi Hi tán gái không thành công.




Kim tiêm đâm vào cánh tay Lưu Ly, vẻ mặt Lưu Ly không thay đổi, chẳng qua đôi mắt nhìn máu từ bên trong thân thể của cô bị rút ra ngoài, ánh mắt của cô nhìn về phía Hi Hi, tràn đầy lo lắng. . . . . .

Tạp Ni cùng Lý Thuận giữ lấy Hi Hi, không để cho Hi Hi nhúc nhích, cũng may máu đã chuyển sang thân thể của bé, bé bắt đầu trở nên bình tĩnh hơn.

Thân thể cũng không co quắp nữa, nhìn Hi Hi an tĩnh lại, mọi người mới yên tâm.

Mặc Thiếu Thiên càng thêm chắc chắn, nhất định phải tìm được người kia!

Nhìn Hi Hi hoàn toàn yên tĩnh, lúc đã ngủ, lúc này Bạch Dạ mới rút kim tiêm ra, thu dọn đồ.

"Mau đến khách sạn!" Bạch Dạ mở miệng.

Cho nên, Mặc Thiếu Thiên nhìn tài xế, "Nhanh lên một tý!"

Tài xế nhìn họ, ngại khí thế bức người từ Mặc Thiếu Thiên, không thể không lái xe nhanh hơn. . . . . .

Sau khi đến khách sạn, chính là 'phòng tổng thống', rất nhiều phòng, mỗi người một phòng, như vậy cũng dễ dàng chăm sóc Hi Hi.

Phòng của Bạch Dạ gần với phòng của Mặc Thiếu Thiên, sợ Hi Hi đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn, như vậy cũng dễ dàng hơn.

Tới khách sạn, hơn một giờ sau Hi Hi mới tỉnh lại.

Mở mắt, thấy nhiều người trông chừng mình như vậy, thật lòng Hi Hi cảm thấy, đời này có thể gặp được họ, cũng là một may mắn.

"Con đã tỉnh?"

"Bảo bối!"

Hi Hi vừa mở mắt, mọi người lập tức đi tới hỏi thăm bé.

Hi Hi cố gắng chịu đựng chua xót trong lòng, bé không phải là một người dễ cảm động, nhưng khi nhìn thấy nhiều người quan tâm mình như vậy, bé cũng có chút kiềm chế không được.

Cố gắng chịu đựng, sau đó nhìn mọi người, "Hiện tại mấy giờ rồi?"

"Tám giờ!"

"Không trách được!" Hi Hi bỗng nhiên lên tiếng.

"Không trách được cái gì?" Hoa Hồng tiếp lời hỏi.

"Em thấy đói. . . . . ."

Mọi người, ". . . . . ."

Nhìn dáng vẻ Hi Hi, giờ này khắc này không có vấn đề gì, nhưng có trời mới biết lúc Hi Hi phát tác ở trong xe, làm mọi người sợ hãi như thế nào.

"Con muốn ăn cái gì! ?" Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi.

"Thịt bò bít tết!"

"Cậu còn muốn ăn thịt bò bít tết?" Hoa Hồng kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, lâu rồi em không được ăn, mỗi ngày đều dựa vào những thứ đó của Bạch Dạ, em cảm giác mình gần giống, sắp thành, thành ma cà rồng rồi!" Hi Hi không nhịn được châm biếm nói.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Bạch Dạ, Bạch Dạ gật đầu.

Thật ra thì Hi Hi không bị bệnh, ăn gì cũng không sao cả, chẳng qua là mỗi ngày truyền máu cũng đủ để bé không muốn ăn.

Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Tốt, cha lập tức gọi người ta đưa tới!"

"Không!" Lúc này, Hi Hi mở miệng.

"Chắc chắn mọi người cũng chưa ăn gì, chúng ta cùng đến phòng ăn đi!" Hi Hi đề nghị.

"Nhưng con. . . . . . ?" Mặc Thiếu Thiên nghi hoặc nhìn Hi Hi.

"Con không sao, hiện tại rất khá, cũng rất có sức lực, không tin cha nhìn xem!" Vừa nói Hi Hi vừa đứng dậy, chỉ cần không phát tác, Hi Hi với người bình thường không có gì khác nhau, chẳng qua là khoảng thời gian trước, trùng cổ làm hao phí quá nhiều máu của bé, thoạt nhìn dinh dưỡng hơi không đầy đủ, bệnh hoạn mà thôi.

Nhưng hiện tại truyền máu, thoạt nhìn sắc mặt Hi Hi có lúc rất hồng hào.

"Phải đi phòng ăn thôi!" Bạch Dạ nói.

Hiện tại Bạch Dạ là lão đại, chỉ cần anh nói gì, Hi Hi không thành vấn đề, mọi người nhất định phải làm theo, hiện tại chỉ cần Hi Hi vui vẻ, để cho họ làm cái gì, họ đều nguyện ý.

Cho nên, dưới sự đề nghị của Hi Hi, mọi người đến phòng ăn.

Bất quá, cùng một lúc mọi người cùng nhau xuất hiện, thật sự là có chút rõ ràng.

Quan trọng hơn là, thoạt nhìn khí chất mỗi người đều không tầm thường, nam thanh nữ tú, nhìn qua là dạng không giàu có thì cũng sang trọng.

Ngay cả đứa bé ngồi trên xe lăn, thoạt nhìn không phải người bình thường, loại này trời sinh ra đã khí phách, không phải giả vờ.

Cùng nhau xuất hiện ở trong phòng ăn, thu hút sự chú ý của không ít người.

Vừa mới ngồi xuống, Tạp Ni không nhịn được mở miệng, "Ai da, có cần phải như vậy hay không, thật là muốn phát hỏa!"

Nghe được Tạp Ni nói..., Hi Hi không nhịn được cười, mở miệng, "Tạp Ni, anh có thể khiêm tốn chút sao?"

"Làm sao khiêm tốn? Cậu xem, ánh mắt bao nhiêu người xung quanh đều ở trên người của chúng ta, hận không thể đem chúng ta ra lột da!" Tạp Ni nói.

Điểm này, không thể phủ nhận.

"Thói quen thôi, ở chung một chỗ với chúng tôi, anh sẽ quen với cuộc sống như thế!" Hi Hi từ từ nói.

Phốc.

Tạp Ni thiếu chút nữa phun vào mặt Hi Hi, thì ra là người ta nhìn gia đình bé, không có chuyện của anh, anh còn chiếm tiện nghi của bé.

Bất đắc dĩ, nhìn Hi Hi lắc đầu.

Hoa Hồng không nhiều lời như vậy, người phục vụ đưa thực đơn tới, cô cũng không chút khách khí, biết khẩu vị của Hi Hi, giúp Hi Hi chọn món.

Sau khi chọn xong, nghiêng đầu nhìn Lưu Ly, "Cô muốn món nào ?"

"Thịt bò bít tết!"

"Bảy phần chín!"

Hoa Hồng gật đầu, người phục vụ nhớ kỹ, Hoa Hồng đưa thực đơn cho Mặc Thiếu Thiên.

"A, đúng rồi, đừng quên đem tới hai chai Laffey!"

Thịt bò bít tết dĩ nhiên phải có rượu đỏ.

Hoa Hồng rất biết hưởng thụ cuộc sống.

Tạp Ni ngồi ở đó, điệu bộ này của Hoa Hồng, là muốn làm thịt Mặc Thiếu Thiên!

Tất cả đều là đắt tiền nhất .

Nhưng ánh mắt Mặc Thiếu Thiên cũng không thay đổi, thấy thế này, Tạp Ni còn khách khí làm gì, toàn bộ là món đắt tiền nhất .

Thoáng cái, mọi người gọi món xong.

Có tiền, khí chất phi phàm, vừa nhìn cũng không phải là người bình thường.

Mặc Thiếu Thiên dịu dàng chọn món cho Lâm Tử Lam, sau khi chọn xong, mọi người mới yên tĩnh lại.

Lúc này, Lưu Ly mở miệng, "Anh, người muốn tìm, có cái gì đặc biệt không? Chúng ta không thể tìm kiếm mà không có mục đích!" Lưu Ly nói.

Trên thế giới biển người mênh mông, khắp nơi đều là người, nếu như không có điểm đặc biệt hoặc là hình, làm sao có thể tìm được!

Cho dù vô tình gặp gỡ cũng sẽ không nhận ra .

Lúc này, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam thản nhiên mở miệng, "Hiện tại anh ta đang ghép hình, sau khi làm xong, sẽ gửi cho chúng ta!"

Nói đến cái này, lúc này Lưu Ly mới gật đầu, "Nếu là như vậy, sẽ dễ dàng hơn!"

Có hình, thì mục tiêu, tìm được một người, cũng sẽ dễ dàng hơn.

"Xác định là ở Bermuda sao? Tiêu Dật sẽ không chơi chúng ta chứ?"! Tạp Ni nói, đối với Tiêu Dật, anh cũng không quá tin tưởng.

Lâm Tử Lam hơi giật mình, "Tôi tin tưởng, anh ấy sẽ không gạt tôi!"

Cho dù, anh từng tổn thương cô, cho dù, chuyện của Hi Hi, cũng có trách nhiệm của anh, nhưng cô tin tưởng, Tiêu Dật sẽ không đem chuyện này ra đùa giỡn cô.

Nếu như anh thật sự lừa gạt cô, hoàn toàn không cần thiết, anh có thể mặc kệ, nếu anh đã nói như vậy, Lâm Tử Lam tin tưởng, anh tuyệt đối sẽ không lừa gạt cô!

Nghe Lâm Tử Lam nói như vậy, ánh mắt của mọi người quét qua Mặc Thiếu Thiên, tất cả không mở miệng nói gì.

Mặc dù Hi Hi không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nhưng căn cứ chuyện họ nói cũng có thể đoán ra được.

Chuyện của bé, cùng Tiêu Dật có liên quan.

Như vậy, có thể khẳng định Diệp An Nhiên cũng có quan hệ với Tiêu Dật.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Hi Hi nhìn về phía Lâm Tử Lam, một lát sau mở miệng, "Con cũng tin tưởng, chú Tiêu Dật sẽ không gạt con!"

Hi Hi biết, nếu như mẹ biết chuyện của bé cùng Tiêu Dật có quan hệ, nhất định khó có thể quên được.

Bé không muốn làm cho mẹ lo lắng quá mức.

Hơn nữa, cho dù bé cùng Tiêu Dật không có quá nhiều tình cảm sâu đậm, nhưng dù sao cũng ở bên nhau tám năm, không phải là bất đắc dĩ, họ không thể làm chuyện tổn thương lẫn nhau.

Quan trọng hơn là, họ đều yêu một người, là Lâm Tử Lam.

Cho dù trong hoàn cảnh bất đồng, cũng sẽ không như thế.

Hi Hi tin tưởng, Tiêu Dật sẽ không trực tiếp ra tay với bé như vậy.

Mục tiêu của anh ta, có lẽ. . . . . . Là cha!

Nghe được Hi Hi nói..., họ còn có thể nói gì.

Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, hướng phía bé cười, Hi Hi cũng cười.

Lúc này, Hi Hi mở miệng, "Con muốn đi vệ sinh!"

"Cha dẫn con đi!" Lúc này, Mặc Thiếu Thiên lập tức đứng lên nói.

"Tốt!"

Cho nên, Mặc Thiếu Thiên đi tới đẩy xe lăn cho Hi Hi, hai người đi tới nhà vệ sinh.

Sau khi đến nhà vệ sinh, Mặc Thiếu Thiên nhìn anh, "Như thế nào? Cha bế con sao?"

Hi Hi 囧, "Cha, con không phải là một đứa bé!"

Không phải là một đứa bé. . . . . .

May là những người khác trong nhà vệ sinh không hiểu tiếng Trung cho lắm, nếu không nhất định sẽ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hi Hi.

Không phải là một đứa bé, vậy là cái gì?

"Vậy cũng tốt!" Mặc Thiếu Thiên thỏa hiệp.

Cho nên, Hi Hi từ cái ghế đứng lên, đi tới nhà vệ sinh bên kia.

Mặc Thiếu Thiên đứng bên kia, nhìn Hi Hi, giống như sợ bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng vấn đề cũng là vì ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi không nói ra được khó chịu.

"Cha, cha nhìn chằm chằm con như vậy, làm sao con đi tiểu! ?" Hi Hi hỏi ngược lại.

Mặc Thiếu thiên, ". . . . . ."

Thật nhiều chuyện.

Bất đắc dĩ, Mặc Thiếu Thiên xoay người sang chỗ khác.

Nhìn Mặc Thiếu Thiên, lúc này Hi Hi mới thả lỏng, mấy phút sau, giải quyết xong rồi, rửa tay, Hi Hi ngồi vào xe lăn lần nữa.

"Cha, thật ra thì con có thể tự đi!" Hi Hi nói.

"Ngoan ngoãn ngồi yên một tý!" Mặc Thiếu Thiên nói, anh cũng không muốn để cho bé hao phí quá nhiều sức lực.

Bất đắc dĩ, Hi Hi ngồi ở đó, ngoan ngoãn im lặng.

Đúng lúc này, họ mới từ nơi này đi ra ngoài, vừa lúc thấy một cô bé cùng một người đàn ông đụng nhau ở cửa.

Cô bé không chút phản ứng, nhưng người đàn ông kia nhăn mặt, hết sức không vui mở miệng dùng tiếng Anh mắng một câu.

Nghe thế, cô bé quay đầu lại nhìn anh ta một cái, chỉ là tức giận nhìn anh ta, không có mở miệng nói gì.

Người đàn ông kia cũng không coi đó là vấn đề, trực tiếp đi.

Mà Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên thấy được một màn này, nghĩ thầm, người đàn ông này quá không có tố chất.

Ngược lại tiểu cô nương này, rất có cá tính, tóc dài, người mặc áo da, khuôn mặt lớn cỡ lòng bàn tay, nhìn ra, cô bé này lớn lên nhất định là một mỹ nhân.

Mặc Thiếu Thiên đẩy Hi Hi đi tới, Hi Hi không nhịn được bản thân thích xen vào việc của người khác, nhìn cô bé kia, "Cô không có chuyện gì chứ! ?"

Nghe thế, cô bé kia cũng có chút kinh ngạc, nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi, chân mày cau lại.

Nhìn cô, Hi Hi cười, "Tôi tên là Hi Hi!"

Cô bé vẫn như cũ không có bao nhiêu cảm xúc, chỉ nhìn Hi Hi, cảm giác nói không ra lời.

Khoảng mười mấy giây qua, bỗng nhiên cô bé giống như là vừa mới hoàn hồn, nhìn về phía trước, dường như truy đuổi cái gì đó.

Hi Hi ngồi ở xe lăn, có chút cảm giác không giải thích được, nhưng lại không cảm thấy có bất kỳ lúng túng.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ở phía sau không nhịn được nhếch môi cười, "Bảo bối, họ đi xa rồi!!"

Nghe được giọng nói hài hước của Mặc Thiếu Thiên, lúc này Hi Hi mới ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu thiên, "Cha, cha không cảm thấy thật kỳ quái sao?"

"Có cái gì kỳ quái! ?"

"Con cũng nói không ra, nhưng cảm giác ánh mắt cô ta mới vừa rồi nhìn con, rất kỳ quái!" Hi Hi nói.

Nghe Hi Hi nói..., Mặc Thiếu Thiên cười, "Bảo bối, người ta thấy con chướng mắt!"

Hi Hi, ". . . . . . Cha, con có nói gì sai đâu! ?"

"Cha thừa nhận, tiểu cô nương mới vừa rồi lớn lên không tệ, nhưng làm sao cũng nhìn ra, người ta cao hơn con, so với con lại lớn hơn, hơn nữa, con không phải món ăn của người ta!" Mặc Thiếu Thiên từng chữ một bữa nói.

Hi Hi, ". . . . . ."

Nghe thế, Hi Hi cảm giác đúng là đang sỉ nhục mình!

Cũng là, cha một mét tám lăm, mẹ một mét bảy, đều là người chuẩn như vậy, làm sao vóc dáng bé lại không cao đây!

Nhớ tới lời cha nói..., đối với bé mà nói thật là tổn thương sâu sắc!

"Cha, cha làm tan nát trái tim bảo bối!" Hi Hi ôm tim, bộ dạng đau khổ nói.

"Ngoan, nhặt lên dán lại là được!"

Hi Hi, ". . . . . ."

Hai cha con vừa nói, vừa đi vào bên trong.

Bữa ăn thượng hạng, mọi người cũng bắt đầu ăn, lúc này, Mặc Thiếu Thiên đẩy Hi Hi lại chỗ ngồi, mình cũng trở về chỗ, ngồi ở đó.

Lâm Tử Lam nhìn bọn họ, "Xem dáng vẻ hai người trên mặt vẫn còn nụ cười, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Mặc Thiếu Thiên cười, vừa muốn nói gì, lúc này Hi Hi mở miệng trước, "Mẹ, trái tim bảo bối vỡ vụn thật rồi!"

Lâm Tử Lam, ". . . . . ."

"Rốt cuộc con có phải con trai ruột của hai người hay không!" Bộ dạng Hi Hi tủi thân kêu khổ kêu oan.

Nhìn bộ dạng Hi Hi, Lâm Tử Lam nhịn không được cười, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hi Hi vừa muốn mở miệng, lúc này, chợt nghe thấy tiếng hét thảm thiết.

"A ——"

Tiếng hét vang lên, tầm mắt mọi người vừa nhìn lại.

Chỉ thấy một người bên bàn khác đứng lên, bộ dạng vặn vẹo, cả người giãy dụa, đau đớn phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó gục trên mặt đất, không ngừng giãy dụa, làm cho mọi người xung quanh sợ hãi liên tiếp lui về phía sau.

Lúc này, Hi Hi bên bàn này, sửng sốt nhìn về phía bên kia, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng chỉ có Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên có chút kinh ngạc, họ rõ ràng nhận ra người người đàn ông kia, chính là người mới vừa rồi nhìn thấy ở bên ngoài nhà vệ sinh.

Anh ta cùng tiểu cô nương kia đụng phải, còn mắng, rất không có tố chất.

Nhưng bây giờ. . . . . .

Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên nhìn thoáng qua nhau, có hơi kinh hãi. . . . . .

Lúc này, người kia trên mặt đất lăn vài vòng, sau đó không phát ra tiếng.

Người xung quanh không người nào dám đi tới, quản lý phòng ăn chạy ra, thấy cái dáng vẻ này, vội vàng trấn an người bên cạnh.

Tạp Ni cùng Lý Thuận cũng tò mò đi qua nhìn một chút, Tạp Ni cúi người, đặt tay xuống gần cánh mũi của người kia, không có hơi thở.

Lúc này, người trong phòng ăn hoảng hốt, quản lý phòng ăn không ngừng giải thích, trấn an chuyện này, cho người báo cảnh sát.

Rất nhanh, cảnh sát chạy đến, chụp hình, đem người mang đi.

Mà quản lý phòng ăn cũng bị gọi đi tra hỏi.

Rất nhanh, người trong phòng ăn giải tán, cũng chỉ có nhóm người của họ không tản ra .

Lúc này, Hoa Hồng không nhịn được mở miệng, "Mẹ kiếp, phong cách rất tây, chuyện gì đã xảy ra! ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.