Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 502: Chương 502: Hoa Hồng hung dữ.






"Anh yên tâm, về chuyện này, tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho anh, bất quá điều kiện tiên quyết là, anh phải đáp ứng tôi một việc!" Hoa Hồng mở miệng.

"Cô đừng mơ, Hoa Hồng, tôi từ nay về sau cũng không nghĩ gặp lại cô! ! !" Bạch Dạ ở điện thoại bên kia thét.

"Đừng nóng giận!" Hoa Hồng làm nũng nịu, "Chẳng lẽ anh thật sự muốn cho những hình này ra ngoài sao?" Nói ra những lời này, Hoa Hồng muốn cắn rụng đầu lưỡi của mình, nhưng cho tới bây giờ, chỉ có thể vừa đấm vừa xoa.

"Hình ra bên ngoài là chuyện nhỏ, mọi người biết anh thật sự là gay sẽ không tốt!" Hoa Hồng nói giọng mềm nhưng còn mang theo uy hiếp.

Thật sự là Bạch Dạ bị chọc tức!

Bạch Dạ cái tính thối kia, muốn quật cường, cô cũng là không thể làm gì , vạn nhất anh ta thật sự tức giận không chữa cho Hi Hi làm sao bây giờ, cho nên Hoa Hồng muốn làm nũng một chút!

Mà Bạch Dạ, tức giận đến cả người đều run rẩy, ". . . . . . cô dám!"

"Anh cứ thử một chút đi? Thử xem tôi có dám hay không ?" Hoa Hồng hỏi lại, giọng điệu như trước mang theo ý cười.

Bạch Dạ, ". . . . . ."

Đối với Hoa Hồng, anh xác thực không có...chút biện pháp xử lý nào.

Mặc kệ anh tức giận như thế nào, rống giận như thế nào, Hoa Hồng không tức giận, anh một chút biện pháp cũng không có!

Bạch Dạ tức giận vừa muốn gác điện thoại, mà Hoa Hồng lại giống như có cảm nhận được, lập tức mở miệng, "Nếu anh dám gác điện thoại, tôi cũng sẽ đem chuyện này công bố toàn bộ thế giới, đến lúc đó tôi xem anh có thể trốn được nơi nào đây!"

Bạch Dạ giận không kềm được, "Cô rốt cuộc muốn thế nào?"

Hoa Hồng cười hắc hắc, "Tôi vừa nói rồi, chỉ cần anh đáp ứng tôi một việc, tôi cam đoan, tuyệt đối sẽ loại bỏ những hình này!"

"Không có khả năng!"

"Vậy được rồi, những hình này cũng chỉ có thể. . . . . ."

"Câm miệng!" Bạch Dạ ở bên kia quát lạnh một tiếng, tức giận thiếu chút nữa mất đi lý trí.

Vì thế, Hoa Hồng ngoan ngoãn câm miệng, không nói lời nào, chờ Bạch Dạ mở miệng.

Quả nhiên, yên lặng chờ mấy giây sau, Bạch Dạ mở miệng, "Có chuyện gì?"

Hoa Hồng biết Bạch Dạ nhất định sẽ mở miệng hỏi, lập tức nghiêm túc , "Tôi có một bằng hữu trúng một loại độc rất kì lạ, anh giúp tôi cứu người đó!"

"Mặc kệ!"

"Bạch Dạ! ! !" Lần này đổi thành Hoa Hồng rống giận .

"Tôi nói mặc kệ, về sau chuyện như vậy, cô đừng ôm cho tôi!" Bạch Dạ nói.

Nghe thế, Hoa Hồng nghiến răng nghiến lợi, "Được, Bạch Dạ, hiện tại anh muốn, tôi đến cầu xin anh đúng không? Được, không cứu sẽ không cứu, anh chờ hình của anh bị toàn bộ mọi người trên thế giới nhìn thấy!" Hoa Hồng cũng hổn hển nói.

"Cô ——"

"Không sao, tôi nhất định sẽ làm cho toàn bộ thế giới đều biết anh !"

Bạch Dạ, ". . . . . ."

"Cô rốt cuộc muốn thế nào?"

"Tôi nói, giúp tôi cứu người!"

Bạch Dạ, ". . . . . ."

"Có đáp ứng hay không?" Hoa Hồng hỏi.

"Chỉ cần anh đáp ứng, tôi cam đoan, về sau không bao giờ lấy chuyện này đến uy hiếp anh nữa!" Hoa Hồng nhượng bộ mở miệng.

Nghe vậy, Bạch Dạ cuối cùng hết giận một chút.

Anh lo lắng đúng là chuyện này, nếu bị Hoa Hồng nắm lấy chuyện này, vậy anh đời này liền bị Hoa Hồng nắm trong tay .

“Được, tôi đáp ứng cô, nhưng mà phải nhớ kỹ lời cô nói!" Bạch Dạ nói, giọng điệu vẫn là rất tức giận.

Nghe thế, Hoa Hồng cao hứng không thôi, "Đương nhiên, tôi, Hoa Hồng giữ lời nói!"

Hiện tại, tất cả tâm tư Hoa Hồng đều đặt ở trên người Bạch Dạ !

Cô tin tưởng, Bạch Dạ nhất định sẽ cứu được Hi Hi !

"Tốt lắm, quyết định như vậy!"

"Đương nhiên, vậy anh ở đâu thành phố A, hay là chúng tôi đi Chicago?" Hoa Hồng hỏi.

Bạch Dạ nghĩ nghĩ, "Nếu là xem bệnh đương nhiên là các ngươi tới !" Ngụ ý, anh sẽ không tự mình đến cửa!

"ok~" Hoa Hồng lưu loát đồng ý.

Hiện tại việc cấp bách, là Bạch Dạ đáp ứng quan trọng, về phần đi nơi nào, cái này không quan trọng.

"Ừm!" Bạch Dạ lạnh lùng lên tiếng.

"Thân ái, chờ ta a ~" Lúc này, Hoa Hồng vẫn không quên đùa giỡn Bạch Dạ một phen.

Bạch Dạ, ". . . . . ."

Giây tiếp theo, quyết đoán cúp điện thoại.

Hoa Hồng cũng không tức giận, ngược lại là thu hồi di động khóe miệng gợi lên một chút cười, đứng dậy hướng phòng Hi Hi.

Cô muốn đem tin tức này nói cho Hi Hi!

Giống như một trận gió, Hoa Hồng bay vào phòng Hi Hi .

"Hi Hi, bảo bối. . . . . ." Hoa Hồng cao hứng không thôi.

Hi Hi an vị ở trên giường, thấy Bạch Dạ mở máy tính, cậu tin tưởng, Bạch Dạ nhất định sẽ thấy những thứ kia, mà hiện tại nhìn Hoa Hồng cao hứng như vậy, Hi Hi liền kết luận, Bạch Dạ nhất định là gọi điện tới!

Quả thực, Hoa Hồng ngồi vào bên giường Hi Hi , nhìn Hi Hi, "Tôi có một tin tức tốt nói cho cậu biết!"

Hi Hi nhìn Hoa Hồng, chớp chớp con mắt, "Cái gì! ?"

"Đoán xem!" Hoa Hồng hết sức cao hứng, tâm tình kích động khó nói lên lời.

Hi Hi nghĩ nghĩ, mở miệng, "Bạch Dạ điện thoại cho chị !"

Một câu,vẻ mặt Hoa Hồng nháy mắt suy sụp, nhìn Hi Hi, có chút khó có thể tin, "Làm sao cậu biết?"

"Xem biểu tình, tôi sẽ biết!" Hi Hi thập phần chắc chắc nói.

Hoa Hồng lập tức vươn tay sờ sờ mặt, "Biểu hiện quá rõ ràng sao?"

Hi Hi gật đầu, "Đúng vậy!"

"Không đúng, có phải là cậu biết cái gì hay không?" Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi, nhiều năm kinh nghiệm nói cho cô biết, Hi Hi tuyệt đối không có khả năng chỉ cần nhìn biểu tình liền nhìn ra rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!

Vì thế, Hoa Hồng nhìn Hi Hi, "Nói mau, có phải cậu biết cái gì hay không?"

Hi Hi lắc đầu.

"Không thừa nhận?" Hoa Hồng hỏi lại.

Nhìn dáng vẻ Hoa Hồng muốn ra chiêu, Hi Hi bất đắc dĩ, đành phải mở miệng, "Được rồi, thật ra, tôi xâm nhập máy tính của Bạch Dạ có động tay chân một chút!"

Hoa Hồng, ". . . . . ."

Cũng biết là Hi Hi sẽ không an phận thủ thường như vậy !

Cũng biết bé sẽ không dễ tính như vậy!

"Nhưng là tôi thề, chỉ cần anh ta mở máy tính, tôi có thể biết, trừ bỏ việc này, không có gì khác!" Hi hi nói.

Hoa Hồng nhìn ánh mắt của Hi Hi, nửa tin nửa ngờ.

Hi Hi cũng nhìn Hoa Hồng, "Tôi đây không phải sợ đợi không được sao, cho nên mới làm như vậy . . . . . . Tôi chỉ là muốn biết anh ta khi nào thì lên mạng, vạn nhất anh ta không cần những hình này, chúng ta không phải đợi mất công sao?" Hi Hi nói.

Cái này, cũng có đạo lý!

Hoa Hồng nhìn Hi Hi, "Nếu bị Bạch Dạ biết, sợ là anh ta nhất định sẽ không đáp ứng cứu cậu !" Hoa Hồng nói.

Cái này là tuyệt đối là có thể, dựa theo tính cách của Bạch Dạ, nhất định sẽ không thể!

"Ý của chị là, anh ta đã đáp ứng?" Hi Hi nhíu mày nhìn Hoa Hồng hỏi.

"Dĩ nhiên, cũng không nhìn người nào ra tay !" Hoa Hồng nói.

Nói đến cái này, Hi Hi cũng âm thầm cao hứng, ít nhất là có hi vọng !

Lúc này, Hi Hi nhìn Hoa Hồng, sâu kín nói, "Chị thấy anh ta, trăm ngàn đừng nói cho anh ta tôi động tay chân vào máy của anh ta......."

Hoa Hồng, ". . . . . ."

Nhìn bộ dáng Hi Hi , khóe miệng Hoa Hồng gợi lên một chút cười, "Như thế nào? Cũng có lúc cậu sợ ?"

"Tôi không phải sợ, vạn nhất anh ta thật sự trong cơn tức giận giúp tôi, mạng nhỏ quan trọng hơn!"

"Dám làm dám nhận!"

"Chờ tôi tốt lên, tôi nhất định dám nhận!"

Hoa Hồng, ". . . . . ."

Nhìn dáng vẻ Hi Hi, Hoa Hồng nhịn không được nở nụ cười.

Đúng lúc này, Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên từ bên ngoài vào.

Dĩ nhiên, đồng hành thường xuyên đến thăm cũng có Vân Dục cùng Tiếu Ly.

Tử Lam cầm bữa sáng, nhìn bọn họ cười vui vẻ như vậy, nhịn không được mở miệng hỏi, "Các người đang nói cái gì? Cười vui vẻ như vậy! ?"

Lúc này, Hoa Hồng nhìn Tử Lam, "Xem ra, chúng ta cần chuẩn bị lên đường rồi !"

"Lên đường? Đi đâu?" Tử Lam tùy ý hỏi, không có nghe ra ý tứ trong lời nói của Hoa Hồng.

Hoa Hồng cười một tiếng, "Chicago!"

Nghe đến cái này, động tác Tử Lam ngẩn ra, ngay cả Mặc Thiếu Thiên cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn Hoa Hồng.

"Bạch Dạ gọi điện thoại ?" Tử Lam kích động nhìn Hoa Hồng hỏi.

Hoa Hồng gật gật đầu, "Ừm, ở mấy phút đồng hồ trước, cũng đồng ý cứu Hi Hi rồi, nhưng mà chúng ta phải tới Chicago, bên kia thiết bị đầy đủ hết!" Hoa Hồng nói.

"Tốt, tôi sẽ lập tức chuẩn bị!" Mặc Thiếu Thiên cũng kích động nói.

Chỉ cần có thể cứu Hi Hi, đừng nói Chicago, chính là nước Pháp, anh cũng làm theo!

"Ừm!" Hoa Hồng gật gật đầu.

"Việc này không nên chậm trễ, qua buổi trưa đi!" Hoa Hồng nói.

Việc của Hi Hi, không thể chậm trễ.

"Được, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay lập tức!" Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó nhìn Tử Lam, "Mọi người ăn bữa sáng trước, chuẩn bị xong, tôi lại đến tìm mọi người!"

Tử Lam gật đầu lia lịa, cảm thấy được chuyện của Hi Hi, cũng có hi vọng!

Vì thế, Vân Dục cũng đi theo Mặc Thiếu Thiên.

Bọn họ đi không được bao lâu, Tạp Ni cùng Lý Thuận cũng tới .

Nhìn bọn họ, Tạp Ni cũng cao hứng hỏi, "Nghe nói Bạch Dạ đáp ứng cứu Hi Hi ?"

Nhìn Tạp Ni, Hoa Hồng lườm anh một cái, "Đúng vậy a, đáp ứng rồi, xin hỏi Tạp lão đại, một ngày qua anh đã đi đâu?"

"Đương nhiên là đi xử lý chuyện, bằng không cô nghĩ rằng tôi đi ăn uống chơi a! ?" Tạp Ni phản bác.

Hiện tại cảm thấy Hoa Hồng càng ngày càng vô pháp vô thiên .

Chỉ là có biện pháp gì, Hợp Tung chỉ có cô là phụ nữ!

Cô không coi ai ra gì!

Cũng là bọn họ cho cô tư cách!

Hoa Hồng mỉm cười, "Tốt nhất không phải đi chơi, bằng không. . . . . ."Ánh mắt Hoa Hồng quét vài lần ở trên người của anh, không có tiếp tục nói tiếp, nhưng là ý tứ trong lời nói, rất rõ ràng !

Nhìn dáng vẻ Hoa Hồng ngông cuồng như thế, Tạp Ni lắc lắc đầu, hướng Hi Hi đi tới.

"Tôi hiện tại có một đề nghị!"

"Đề nghị gì?"

"Xem ra nội bộ cần tìm nhiều nữ đặc công !" Tạp Ni nói.

"Vì sao! ?" Hi Hi hỏi.

"Chỉ có cô ấy là phụ nữ, thật ngông cuồng, ngay cả tôi cũng không để vào mắt!" Tạp Ni nói.

Nhìn Tạp Ni, Hi Hi biểu cảm đồng tình, "Chỉ cần anh không sợ người mới vừa vào liền bị cô ấy diệt, tôi cũng ủng hộ đề nghị của anh!"

Hoa Hồng đứng ở một bên, nhìn bọn họ nói chuyện, lúc Hi Hi nói ra, trên mặt của cô hiện lên một chút tươi cười, "Cậu hiểu tôi, Hi Hi!"

Tạp Ni, ". . . . . ."

Ánh mắt Hoa Hồng quét về phía Tạp Ni, "Tôi cũng đồng ý, Tạp lão đại, không bằng, anh hiện tại liền cho người bắt đầu chiêu mộ, nếu không lại nói tôi khi dễ các cô ấy!"

Tạp Ni, ". . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.