“Về điểm này, tôi cũng vậy, bày tỏ tán thành!” Hi Hi rất đồng ý mà gật gật đầu nói.. . . . . . .
Cha đủ vô duyên . . . . . . .
Trong thiên hạ, có thể châm chọc cha, cũng chỉ có một mình Hi Hi.
Chuyện thương lượng, mọi người cũng bày tỏ đồng ý với cách làm của Hi Hi, mặc dù tổn thất một lô hàng, nhưng đổi lại có lợi ích vĩnh cửu.
Trước kia người của Hợp Tung cũng đi theo Mặc Thiếu Thiên đàm phán, nhưng Mặc Thiếu Thiên ngay cả để ý cũng không thèm, hôm nay Hi Hi đàm phán thành công, phiền toái cũng mất!
Về sau mặc kệ làm chuyện gì, phiền toái đều không xảy ra, bọn họ cớ sao mà không làm.
Vì vậy, nhìn bọn họ đồng ý, Hi Hi cũng yên lòng, vẫn cùng người của Hợp Tung hàn huyên tới rất khuya mới lo¬g out đi ngủ.
Một đêm này, nhất định ngủ ngon!
Hi Hi ngủ rất ngon, chuyện lo lắng nhất, đã giải quyết được một nửa!
. . . . . . . . . .
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tử Lam đã thức dậy thật sớm, mấy ngày nay vẫn ở nhà, cô ngược lại càng ngày càng thanh nhàn, ngủ sớm, cũng dậy sớm.
Lâm Tử Lam sau khi thức dậy, Hi Hi còn chưa dậy, Lâm Tử Lam thấy kỳ quái, Hi Hi luôn luôn dậy sớm hơn so với cô.
Nghĩ đến việc này, Lâm Tử Lam đi tới phòng của Hi Hi, vừa mới mở ra cửa, liền thấy Hi Hi ở trên giường ngủ rất ngon giấc.
Lâm Tử Lam biết Hi Hi gần đây có thói quen ngủ dậy hơi trễ, nhìn con ngủ như thế Lâm Tử Lam cũng không nhẫn tâm gọi con, Lâm Tử Lam lặng lẽ đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Lâm Tử Lam không biết làm cơm, chẳng lẽ còn không đi mua bữa ăn sáng đi!
Cô nhớ lần trước Hi Hi nói cô mua bữa ăn sáng ăn thật ngon, vì thế Lâm Tử Lam quyết định lại đi mua lần nữa! Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam đi ra ngoài.
Không khí sáng sớm thật là tốt, Lâm Tử Lam đi ra ngoài, mua bữa ăn sáng, sau khi trở về, vốn cho là Hi Hi đã dậy, nhưng không ngờ Hi Hi còn đang ngủ, Lâm Tử Lam cũng không có đánh thức con, chính mình tự ăn bữa ăn sáng, để lại một phần cho Hi Hi, chính mình tự ăn xong, sau đó liền đi ra ngoài.
…………..
Mà Mặc Thiếu Thiên bên này.
Cung Ái Lâm khi biết Mặc Thiếu Thiên có con càng thêm tức giận, liền cho người điều tra tư liệu Hi Hi cùng Lâm Tử Lam, ngay khi thấy Hi Hi ở trong hình thì lập tức bà liền nhớ lại lúc ở trường học đã gặp quả đứa nhỏ này, khi đó bà liền hoài nghi, nhưng không hề có chứng cớ, hơn nữa, căn bản không tra được bất kỳ tin tức gì.
Lúc ấy vì cẩn thận, bà còn cố ý tìm Mặc Thiếu Thiên nói chuyện, phản ứng của Mặc Thiếu Thiên rất thật, căn bản không tìm ra dấu vết nào. Nhưng hiện tại, Mặc Thiếu Thiên lại có một đứa con!
Hơn nữa, chứng kiến tới hình đứa bé kia, khuôn mặt cười ưu nhã đáng yêu, Cung Ái Lâm càng thêm giận mà không kiềm được!
Mặc Thiếu Thiên thế nhưng thật dám làm trái với thỏa thuận! Nếu đã như vậy, bà cũng không khách khí!
Vì vậy chuyện này, Cung Ái Lâm cùng Mặc Ân Thiên náo loạn một cuộc, ngày hôm sau, Mặc Thiếu Thiên liền trực tiếp được mời đi về.
Nhưng bây giờ, đứa bé đã lớn như vậy, không có cách nào sửa đổi sự thật này. Duy nhất một chuyện không đổi đó là, bọn họ tuyệt đối sẽ không thừa nhận Hi Hi là con cháu của Mặc gia. Đây là cam kết của Mặc Ân Thiên dành cho Cung Ái Lâm.
Có sự cam kểt này, Cung Ái Lâm mới hết giận, nhưng vì để tránh cho ‘tiểu dã chủng’ tiến vào Mặc gia, bọn họ nhất định phải nghĩ biện pháp khác. Mà biện pháp tốt nhất, là. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên ngồi trong phòng khách, Mặc Ân Thiên ngồii bên cạnh, nhìn hắn.
Cả người Mặc Thiếu Thiên có vẻ có chút lười biếng, nhìn Mặc Ân Thiên, “Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, tôi còn muốn đến công ty!” Mặc Thiếu Thiên nói. Giọng nói, hiển thị rõ sự không nán lại được lâu.
Mặc Ân Thiên nghe giọng điệu của Mặc Thiếu Thiên, trong lòng một hồi ngột ngạt, “Ngươi thật ra rất vội!”
Mặc Thiếu Thiên nói, “Cha, trước mắt cả công ty MK đều do một tay con quản lý, cha nói con có thể không vội sao?”
“Hừ!” Mặc Ân Thiên hừ lạnh một tiếng, bởi vì ông không thể không thừa nhận, Mặc Thiếu Thiên rất giống ông, ở phương diện trên thương trường, là người có thiên phú. Mặc dù ghét bỏ, nhưng cũng không có cách nào không cần nó!
“Cha, có chuyện gì, cha cứ nói thẳng đi!” Mặc Thiếu Thiên mở miệng.
Mặc Ân Thiên ngây cả người, nói, “Chuyện của Trọng Chính đã quyết định, không còn có cơ hội mà xoay mình, mà hôn sự của ngươi cùng Trọng Nhược Tình cũng đã giải trừ, ngươi nghĩ về sau phải làm sao?” Mặc Ân Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Về sau làm sao? Cha, cha rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Mặc Ân Thiên suy nghĩ một chút, mở miệng, “Hậu Thiên chính là người mới nhậm chức thị trưởng, sắp tới là sinh nhật Lục Chi - con gái ông ta, ngươi nhớ tới!” Mặc Ân Thiên nói.
Mặc Thiếu Thiên cau mày. “Tôi đi làm gì?” Lúc nói lời này, sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên đổi thành tức giận!
“Lục Chi có thể so với Trọng Nhược Tình, có nề nếp, dáng dấp cũng không thua kém gì Trọng Nhước Tình!” Mặc Ân Thiên nói, “Nếu như ngươi có thể cùng Lục Chi ở bên nhau, về sau muốn công ty chúng ta phát triển, cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!”
Lời này vừa nói ra, Mặc Thiếu Thiên không biết tâm tình của mình đã thành gì rồi. Ở đáy lòng chỉ muốn cười lạnh. Đây chính là người cha tốt của hắn! Chỉ biết sử dụng hôn nhân của hắn, hạnh phúc của hắn để đổi lấy sự phát triển của MK.
Mặc Thiếu Thiên cười lạnh một tiếng, “Cha, cha có ý gì? Cha để cho tôi cùng Lục Chi ở bên nhau?”
“Đúng thì thế nào? Chẳng lẽ Lục Chi không xứng với ngươi sao?” Mặc Ân Thiên cũng lạnh giọng hỏi ngược lại.
“Cha, cha nghĩ quá nhiều, tôi sẽ không cùng Lục Chi ở bên nhau đâu!” Mặc Thiếu Thiên bác bỏ.
“Vậy ngươi muốn cùng người nào ở bên nhau? Cái đồ nhà thiết kế đó sao? Ta cho ngươi biết, nghĩ cùng đừng nghĩ!” Mặc Ân Thiên hung hăng nói. Ông sẽ không thừa nhận đứa bé kia là người của Mặc gia!
Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Ân Thiên, sắc mặt âm trầm, cũng không nói gì.
“Trước kí, ngươi cùng Trọng Nhược Tình ở bên nhau là vì cái gì, chúng ta cũng đều biết rõ, hiện tại để cho ngươi làm như vậy, lại có cái gì không đúng?” Mặc Ân Thiên thở phì phò nói, ngụ ý, trước ngươi cũng có thể làm như vậy, ngươi bây giờ ở đây giả bộ thanh cao cái gì?
Nghe lời nói của Mặc Ân Thiên, Mặc Thiếu Thiên cảm giác mình đã không có cách nào dùng ngôn ngữ để cùng đả thông ông ấy.
“Tôi ở bên nhau cùng người nào, là chuyện của tôi, do tôi tự lựa chọn, tôi sẽ không mặc cho bất luận kẻ nào định đoạt, chuyện này về sau không cần cha hao tâm tốn sức!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Ngươi cho rằng ngươi còn nhỏ sao? Ngươi thân là người của Mặc gia, nên làm một chút chuyện vì Mặc gia, ngươi đừng coi trọng bản thân mình quá lên, chẳng lẽ Lục Chi không xứng với ngươi sao?” Mặc Ân Thiên hung hăng nói.
“Đã như vậy, cha không cần phí tâm nữa, tôi sẽ không cùng với cô ta ở bên nhau!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đứng dậy muốn rời đi. Cái nhà Mặc gia này, hắn cảm thấy không cần thiết mà ở lại.
“Mặc Thiếu Thiên, cậu đừng quên mất chuyện cậu đồng ý với tôi, cậu đã không làm theo thỏa thuận, thế thì tôi cũng vậy, không cần tuân thủ!” Cung Ái Lâm lúc này không biết từ nơi nào đi ra, nói.
Mặc Thiếu Thiên đưa lưng về phía bọn họ, nghe được lời nói Cung Ái Lâm, nhếch miệng lên cười. “Bà nguyện ý như thế nào liền như thế đó đi, đừng mơ tưởng lấy chuyện này tới dọa tôi nữa!” Mặc Thiếu Thiên nói xong câu đó, xoay người đi ra ngoài.
Ngay vào lúc này, Mặc Lưu Ly từ bên ngoài trở về, vừa vặn chạm mặt với Mặc Thiếu Thiên. “Anh, anh làm sao vậy?” Mặc Lưu Ly nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi một tiếng.
Mặc Thiếu Thiên ngay cả phản ứng cũng không có, trực tiếp đi ra ngoài.
Mặc Lưu Ly cau mày, rất ít khi thấy bộ dạng này của Mặc Thiếu Thiên, nhưng mà vẫn đi vào.
Trong phòng khách, không khí căng thẳng, Mặc Lưu Ly không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cung Ái Lâm đứng tại chỗ, không ngờ Mặc Thiếu Thiên thế nhưng lại nói ra những lời này. Cậu ta để ý nhất là phần mộ của mẹ mình được di dời đến Mặc gia, vậy mà hôm nay, cậu ta lại nói thế.
. . . . . . . . . . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên khởi động xe, trong đầu quanh quẩn lời nói của bọn họ. Hắn không phải là không để ý chuyện đã thỏa thuận cùng Cung Ái Lâm, nhiều năm như vậy, hắn đều kiên trì, là bởi vì hắn thật rất quan tâm, đó là tâm nguyện duy nhất của mẹ, cho nên mới chịu khống chế của Cung Ái Lâm lâu như vậy.
Nhưng mà hôm nay, hắn chợt phát hiện, tất cả mọi người đều xem mẹ con bọn họ không vào đâu. Mặc dù đó là tâm nguyện của mẹ, nhưng hắn sẽ không thỏa hiệp với Cung Ái Lâm nữa, hắn nhất định sẽ dùng cách của mình, khiến phần mộ của mẹ dời về Mặc gia.
Nhưng là, hắn tuyệt đối sẽ không tổn thương đến mẹ con Lâm Tử Lam. Nghĩ đến điều này, Mặc Thiếu Thiên chợt lấy điện thoại di động ra, không chần chừ suy nghĩ, ‘quỷ thần xui khiến’ liền bấm tới số của Lâm Tử Lam.
“A lô . . . . .”
“Em đang ở đâu?”
“Bên ngoài!” Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên gọi điện thoại cho cô làm gì.
“Em đang ở đâu, anh đi tới chỗ em!” Mặc Thiếu Thiên nói. Nếu muốn kết hôn, tại sao không tìm một người vừa lòng đây này? Như vậy, Hi Hi cũng có thể có một ngôi nhà hạnh phúc! Ít nhất, Mặc Thiếu Thiên đối với Lâm Tử Lam, cảm giác, rất thoải mái!
Lâm Tử Lam nhíu mày hỏi, “Thế nào? Có chuyện gì không?”
“Anh có chuyện nói với em, em đang ở đâu, anh hiện tại tới chỗ em ngay!” Mặc Thiếu Thiên nói, ánh mắt kiên định. Lần này, hắn sẽ không cho bất luận kẻ nào định đoạt chuyện của mình nữa.
Nghe giọng nói của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cho là Mặc Thiếu Thiên có chuyện gì cần nói, suy nghĩ một chút, “Đang ở quán cà phê Ninh Hoa!” Lâm Tử Lam nói.
“Được!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp cúp điện thoại, lái xe, đi thẳng đến quán cà phê Ninh Hoa.
Lâm Tử Lam cũng cúp điện thoại, mặc dù không biết Mặc Thiếu Thiên nói chuyện gì, nhưng đã hẹn, thì cô cũng đi tới đó.