Tiêu Dật ăn cơm xong.
Bởi vì nhà Lâm Tử Lam, không có dư phòng, ba phòng ngủ một phòng khách, Hi Hi một phòng, Lâm Tử Lam một phòng, một phòng làm kho chứa đồ, cho nên Tiêu Dật nếu như muốn ở lại, chỉ có thể ngủ ở phòng khách, cho nên bất đắc dĩ, chỉ có thể trở về rồi.
Sau khi Tiêu Dật rời đi, Lâm Tử Lam cùng Hi Hi nói chuyện phiếm.
“Mẹ, mẹ cùng chú Tiêu Dật ở chung một chỗ, cha thấy cũng không ghen sao?” Hi Hi hỏi.
Lâm Tử Lam lắc đầu, “Anh ta sẽ không ăn dấm đâu!”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh ta hiện tại đang ăn ngọt!”
Hi Hi cau mày, nhất thời không hiểu mẹ nói vậy là có ý gì.
“Ngọt như thế nào?” Hi Hi hỏi.
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Đến lúc đó con sẽ biết!”
Lâm Tử Lam không hề muốn chính miệng nói cho Hi Hi biết chuyện này, chỉ là Mặc Thiếu Thiên sớm muộn gì cũng có người phụ nữ của mình, Hi Hi nhất định phải đối mặt, chỉ là chuyện này, Lâm Tử Lam hy vọng chính miệng Mặc Thiếu Thiên nói cho Hi Hi biết, mà không phải là cô.
Hi Hi cau mày, nhưng khẳng định là, mẹ cùng cha, giữa hai người, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Chỉ là nhìn ý tứ hết chỗ chê của mẹ, Hi Hi cũng không hỏi nữa, bởi vì cần nói, mẹ nhất định sẽ nói, nếu đã không nói, thì mẹ cũng có lý do riêng của mình.
Vì vậy, dọn dẹp xong, Hi Hi trở về phòng của mình đi ngủ.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Lâm Tử Lam vừa muốn đi làm, ra khỏi khu nhà, lại thấy ở đó đỗ một chiếc xe, không phải Tiêu Dật còn có thể là ai?
Lâm Tử Lam đi xuống cầu thang, “Tiêu Dật, thế nào lại tới sớm như vậy?”
“Đương nhiên là đưa Tiểu Lam thân ái của anh đi làm!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, cười nói.
Tiểu Lam. . . . . . Lâm Tử Lam nghe cách gọi này. . . . . . Im lặng.
Lâm Tử Lam cười đi tới, “Thật ra thì em cũng có thể tự đi!” Lâm Tử Lam nói.
“Anh biết, nhưng mà anh lại nghĩ muốn đưa em đi làm, chẳng lẽ không được sao?” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, cười cười, sau đó lên xe.
Tiêu Dật cũng lên theo, khởi động xe rồi rời đi.
Mặc dù tới A Thị không nhiều lắm, nhưng Tiêu Dật giống như rất quen thuộc các con đường ở đây, rất nhanh đã chở Lâm Tử Lam đến cửa Công ty MK.
“Được rồi, tới nơi rồi, anh về đi!” Nói xong, Lâm Tử Lam định xuống xe.
“Tử Lam!” Chợt, Tiêu Dật gọi cô một tiếng.
Lâm Tử Lam quay đầu lại, nhìn Tiêu Dật. “Sao vậy?”
Con ngươi có chút u lam, ngưng mắt nhìn Lâm Tử Lam, hồi lâu, Tiêu Dật mới mở miệng, “Thật xin lỗi!”
Lâm Tử Lam sửng sốt, không hiểu tại sao bỗng nhiên Tiêu Dật nói xin lỗi.
Giữa bọn họ, giống như rất ít nói xin lỗi, đáy lòng Lâm Tử Lam không khỏi lo lắng.
Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, “Sao thế? Tự dưng lại nói xin lỗi?”
Tiêu Dật nhìn cô, “Chuyện lúc trước, anh đều biết, thật xin lỗi, anh không có ở bên cạnh em, chỉ là, về sau anh nhất định sẽ hảo hảo bảo vệ em cùng bảo bối, tuyệt đối sẽ không để hai người bị bất kỳ tổn thương nào!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, nói gằn từng chữ, nói ra một lời cam kết.
Ngày hôm qua, Tiêu Dật cho người điều tra chuyện gần đây của Lâm Tử Lam, chứng kiến thấy Lâm Tử Lam nhiều lần bị thương, nằm viện, hơn nữa bị người ta bắt cóc, Tiêu Dật có chút giận, lúc ấy không có ở đây bên cạnh cô, nhưng bắt đầu từ bây giờ, Tiêu Dật sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt, sẽ không cho họ chịu bất cứ tổn thương nào.
Lời nói mang sự bảo vệ như vậy, luôn làm người ta động lòng.
Nhất là khi Tiêu Dật chăm sóc cho bọn họ trong vòng sáu năm qua, đối với cô rất tốt, rất tỉ mỉ, Lâm Tử Lam có thể cảm nhận được.
Cô nhìn Tiêu Dật, “Chuyện lúc trước, đã qua rồi, cũng sẽ không lặp lại, chỉ là, Tiêu Dật, cám ơn anh!” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, chân thành nói một câu.
Cám ơn anh chăm sóc cho em cùng bảo bối suốt sáu năm.
Cám ơn anh vẫn luôn ở bên cạnh em.
Cám ơn anh đã nói với em những lời này.
Lâm Tử Lam không phải là người sống đời sống thực vật, mà cô là người cũng có tình cảm, Tiêu Dật đối với cô, cô đều nhìn thấy và khắc ghi ở trong lòng.
Cô rất thích tình cảm đáng quý này, thích giữa bọn họ có sự quan tâm nhau, cũng không hy vọng phần tình cảm này bị phá hư đi.
Nghe được Lâm Tử Lam nói, Tiêu Dật cười cười, “Hi vọng có một ngày, ba chữ kia, sẽ là ba chữ khác!”
Lâm Tử Lam không ngốc, thế nào lại nghe không hiểu lời Tiêu Dật nói, chỉ là có lúc, nên cho qua.
“Được rồi, em đi vào đây, kẻo lại trễ!” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật nói.
Tiêu Dật gật đầu, “Ừ, đi đi!”
Vì vậy, Lâm Tử Lam đẩy cửa xe ra, liền bước xuống, đi vào công ty.
Tiêu Dật nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, khóe miệng mang theo nụ cười, khó có thể nhìn thấu.
Mà lúc này, đứng ở trên lầu, Mặc Thiếu Thiên thấy Tiêu Dật đưa Lâm Tử Lam đi làm, đôi tròng mắt kia tràn ngập lửa giận.
Hơn nữa, bọn họ dừng ở trước cửa công ty lâu như vậy, ngồi ở trong xe để làm cái gì?
Kì thực, người ta cái gì cũng không có, chỉ là Mặc Tổng ở chỗ này nhìn xuống, suy đoán lung tung mà thôi.
Mặc Tổng, nhỏ mọn không đúng?
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên tức tối, ra khỏi phòng, lái xe ra khỏi công ty.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong một quán cà phê, khung cảnh ưu nhã, chỉ là vào lúc này, không có người nhiều, chỉ có mấy người, mà Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi là nổi bật nhất.
Hi Hi ngồi đối diện với Mặc Thiếu Thiên, đang uống nước.
“Cha, khó được cha có thời gian rảnh rỗii rủ con đi uống nước a!” Hi Hi vừa uống…, vừa nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên ngồi đối diện Hi Hi, sắc mặt tối đen.
“Thế nào? Ghét bỏ cha coi thường con?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi, giọng nói không vui.
“Sự thật là như thế a!” Hi Hi cũng nói.
Trong khoảng thời gi¬an này, Mặc Thiếu Thiên không còn tới ăn sáng, chỉ khổ nỗi lãng phí bữa sáng yêu dấu của Hi Hi thôi!
Mặc Thiếu Thiên liếc Hi Hi một cái, trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu.
Hi Hi uống một hớp nước, nhìn tâm tình cha, hoàn toàn chính xác là rất không sảng khoái , liền mở miệng, “Được rồi, cha, cha tìm con ra ngoài có chuyện gì, nói đi! ?”
Thật ra thì không cần hỏi, Hi Hi cũng biết được.
Mặc Thiếu Thiên lúc này mới nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi, “Con đã sớm biết cha tìm con vì chuyện gì!”
Hi Hi nhíu mày, không hề nói gì.
“Tiêu Dật với hai người có quan hệ thế nào?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi khuấy đều ly nước trái cây, “Vấn đề này, tại sao cha không đi hỏi mẹ con!”
“Con cảm thấy mẹ con sẽ nói cho cha biết sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại, nếu như Mặc Thiếu Thiên hỏi, Lâm Tử Lam nhất định sẽ nói: Chuyện này không liên quan tới Mặc Tổng!
Mặc Thiếu Thiên thậm chí cũng có thể nghĩ ra được nét mặt của Lâm Tử Lam cùng giọng nói của cô rồi.
Hi Hi suy nghĩ một chút, “Được rồi, con liền nói cho cha biết!” Hi Hi nói.
“Là như vầy, mẹ cùng chú Tiêu Dật đã quen biết sáu năm rồi !”
“Sáu năm?” Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn Hi Hi.
Hi Hi gật đầu, “Từ lúc mà con hiểu chuyện, thì đã thấy chú Tiêu Dật vẫn luôn chăm sóc mẹ và con, con nghe mẹ nói, mẹ biết chú Tiêu Dật là bởi vì mẹ cứu chú Tiêu Dật một mạng, cứ như vậy mà quen biết nhau!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, quả thế, bọn họ biết đã sáu năm rồi, hơn nữa sáu năm qua, Tiêu Dật vẫn luôn ở bên cạnh họ.
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu, thời gian bảy năm nên thuộc về mình, lại bị người khác chiếm mất sáu năm, cảm giác như thế, đối với Mặc Thiếu Thiên mà nói, cực kỳ khó chịu!
“Con tại sao không sớm nói cho cha biết?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi lắc đầu, “Bởi vì quên mất. . . . . .”
Hi Hi thực sự nói thật, lúc ở cùng Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi thật sự hưng phấn quá mức rồi, cho nên quên chuyện của Tiêu Dật, tới lúc Hi Hi nhận được tin tức, nhưng cũng không biết nên làm sao để nói cùng cha, chỉ có thể để cho bọn họ chính mình tự phát hiện.
“Con thích Tiêu Dật?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi, đôi tròng mắt kia chăm chú nhìn Hi Hi Hi chằm chằm, hình như rất quan tâm đáp án của Hi Hi.
“Cha, mặc kệ con có thích hay không thích chú Tiêu Dật, con cũng đều không có cách nào ghét chú ấy, nếu như không có chú Tiêu Dật thì cũng không có mẹ và con!” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, nói gằn từng chữ, gương mặt nhỏ nhắn lại viết đầy hai chữ kiên định.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Có ý gì?”
Nhắc tới cái này, Hi Hi thở dài, gương mặt nhỏ nhắn bao trùm vẻ lo lắng, “Lúc mẹ sinh con, thiếu chút nữa vì khó sinh mà chết, bác sĩ lúc ấy hỏi muốn giữ lại mẹ, hay là đứa con, mẹ lúc ấy lại quyết tâm muốn giữ lại con, khi chú Tiêu Dật biết, chú ấy liền đi tìm bác sĩ có tiếng nhất, mới bảo vệ được mẹ và con, chú ấy thậm chí còn cầm súng buộc bác sĩ, phải thành công, có thế, mẹ và con mới còn sống!” Hi Hi ý vị sâu xa nói.
Hi Hi bây giờ mới hiểu, lúc ấy chỉa súng về phía một người, phải là chuyện nghiêm trọng cỡ nào.
Dù sao, thân phận của Tiêu Dật vốn rất bí ẩn, làm như vậy, không thể nghi ngờ rất dễ bị lộ, nhưng Tiêu Dật còn làm như vậy, vì mẹ, Tiêu Dật làm như vậy!
Chỉ là, thật may là mình cùng mẹ vẫn còn sống. Cho nên, mặc kệ như thế nào, Tiêu Dật đối tốt với Hi Hi, cũng không có làm bất cứ chuyện gì thương tổn bọn họ, Hi Hi không cách nào ghét được Tiêu Dật.
Mặc Thiếu Thiên nghe Hi Hi nói, ngây ngẩn cả người.
Không ngờ Lâm Tử Lam đã phải trải qua chuyện như vậy.
Mặc Thiếu Thiên không cách nào biết được sự khổ sở của người phụ nữ khi sinh con, lại hình như có thể cảm thấy thời điểm Lâm Tử Lam sinh Hi Hi, nghe bác sĩ hỏi muốn giữ lại mẹ hay con, Lâm Tử Lam dứt khoát lựa chọn giữ lại Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên có thể cảm nhận được Lâm Tử Lam rất thương yêu Hi Hi.
Nhưng nghe tới việc làm của Tiêu Dật, Mặc Thiếu Thiên không biết nên nói cái gì.
Xác thực, khiến một đứa bé ghét người đã từng cứu nó, đây là chuyện không thể nào.
Mặc dù, Tiêu Dật là người không đội trời chung với Mặc Thiếu Thiên, nhưng không phải với bọn họ.
Mẹ con họ không cần thiết chịu đựng sự ân oán này.
“Cha hiểu rồi !” Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
Mặc dù chuyện càng ngày càng phức tạp, nhưng là Mặc Thiếu Thiên thật sự không nên đem phần oán hận này, đẩy lên trên người mẹ con họ.
Chuyện giữa Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật, tự nhiên sẽ có một kết quả.