Một màn này, bị người đi đường quay lại, sau đó ký giả đuổi theo tới, bị phát tin tức lên TV.
Ký giả liên tuyến, truyền hình trực tiếp, lại có người tuôn ra là một đứa bé bảy tuổi tay không giết chết phần tử kinh khủng. . . . . .
Một màn này mới vừa lên tin tức, Mặc Thiếu Thiên cùng Vân Dục còn có Tiếu Cách đang thương lượng chuyện, ngay khi thấy như vậy một màn kia, Mặc Thiếu Thiên cơ hồ liền đã xác định là Hi Hi. Trừ hắn ra, hắn nghĩ không tới con cái nhà ai còn có thể hung hãn như vậy.
Vân Dục cùng Tiếu Cách biết Hi Hi là con của Mặc Thiếu Thiên cũng không phải kinh ngạc, kinh ngạc chính là thân phận của Hi Hi, không ngờ hắn lại là người của Hợp Tung, còn theo bọn họ đối đầu.
Từ khi biết chuyện này, Vân Dục cười Mặc Thiếu Thiên rất lâu, mà lúc này, thấy tin tức như vậy, Vân Dục thật lòng cảm thấy, không hổ là loại của Mặc Thiếu Thiên, thật vạm vỡ.
Sau khi chuyện xảy ra, Mặc Thiếu Thiên trước tiên phái người đi tìm, thật may là tin tức tới là Hi Hi không có việc gì, nhưng là sau khi chuyện xảy ra đã không thấy tăm hơi.
Mặc dù có thể xác định Hi Hi không có việc gì, nhưng là Mặc Thiếu Thiên còn là rất lo lắng, lập tức cáo biệt Vân Dục đi về. Hắn nhất định phải chính mắt thấy được bảo bối sau mới có thể yên lòng. . . . . . . . . . . . . . . . .
Lý Thuận lái xe đem Hi Hi đưa đến dưới lầu, Hi Hi để cho hắn đi về, hơn nữa để cho hắn nói cho Tạp Ni một tiếng, hắn đã không sao, để tránh bọn họ lo lắng.
Lý Thuận vừa đi, Hi Hi vừa mới đi chuyển, liền thấy đứng ở cửa Mặc Thiếu Thiên, mới vừa rồi một màn kia, Mặc Thiếu Thiên đã nhìn thấy trong mắt. Cũng biết bọn họ hồi báo trở về, Hi Hi là bị người của Hợp Tung mang đi! Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, sửng sốt.
Bên trong gi¬an phòng, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi,
“Như thế nào? Có bị thương không?” Mặc Thiếu Thiên mặc dù mặt lạnh, nhưng là vẫn khẩn trương hỏi.
Không ngờ hắn vừa rời đi một lát, Hi Hi lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Hi Hi sững sờ, nhìn Mặc Thiếu Thiên,
“Cha, cha biết?”
Mặc Thiếu Thiên nhếch môi,
“con làm động tĩnh lớn như vậy, cha không muốn biết cũng khó, đứa bé bảy tuổi tay không giết chết phần tử kinh khủng. . . . . . Cái này tựa đề thật là sáng đấy!” . . . . . .
Hi Hi 囧. Thật rất sáng sao? Đây chính là hắn tại trong lúc nguy hiểm chạy trốn trở về!
“Này không trách con à. . . . . .” Hi Hi vô tội nói, hắn là người bị động a!
Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày, không thèm để ý cái này, cho dù là cố ý, Mặc Thiếu Thiên không quan tâm, chỉ cần Hi Hi không có việc gì là tốt.
“Cho cha nhìn xem, có bị thương không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Hi Hi lắc đầu một cái, “cha,con không sao!”
Nói qua Hi Hi vươn tay sờ sờ tóc mình trên trán, chính là thiếu chút nữa đem tóc cháy luôn, hôm nào cùng hoa hồng nói một chút, uy lực rốt cuộc bao nhiêu, nên thông báo trước đó một tiếng.
Nhìn Hi Hi không có bị thương, Mặc Thiếu Thiên lo lắng trong lòng cuối cùng cũng để xuống.
Chỉ là Hi Hi một người tay không giết chết nhiều người như vậy, cũng làm cho Mặc Thiếu Thiên thật bất ngờ, rất vui mừng, chuyện này, sợ là đổi thành người trưởng thành đều làm không được!
“Thật may là con không có ra ánh sáng, nếu không cảnh sát lại tìm tới cửa!” Mặc Thiếu Thiên nói, lúc này, cũng cảm thấy bảo bối giống hắn, hắn khi còn bé phong phạm như vậy.
Hi hi nhíu mày,
“Coi như tìm tới cửa, cha không phải là vẫn là chuyện cha có thể giải quyết sao?” Hi Hi cười hỏi ngược lại, nụ cười mang theo một tia chắc chắn.
Lần này trải qua nguy hiểm, Hi Hi hiểu một cái đạo lý. Cuộc sống của bọn họ sẽ không giống người bình thường sinh hoạt gió êm sóng lặng như vậy..
Mặc dù hắn này không biết lần rốt cuộc người tập kích hắn là ai, nhưng là Hi Hi biết, sau này bọn họ muốn đối mặt nhiều hơn, sợ rằng so cái này kinh khủng hơn gấp mười gấp trăm lần đều có. Nếu Hi Hi lựa chọn con đường như vậy, nhất định sẽ đi tới cùng, lần này, càng tăng thêm ý kiên định của hắn muốn tiếp nhận huấn luyện của Hợp Tung. Có một ngày, hắn cũng không cần phải bị động. Hắn muốn khi này cái thế giới quá trình dẫn người!
Mặc Thiếu Thiên không có coi thường cặp mắt đầy dã tâm của Hi Hi, nhưng là hiện tại Mặc Thiếu Thiên đối với Hi Hi thật yên lòng, hắn là một đứa bé rất có tư tưởng, rất có chủ kiến, có lẽ, con đường này thích hợp hắn.
Mặc dù hắn cũng không nguyện ý con của mình lại đi con đường của hắn, nhưng là nếu như đây là lựa chọn của Hi Hi, hắn sẽ ủng hộ. Hơn nữa, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy, Hi Hi rất có thiên phú, rất thích hợp con đường này, có lẽ sẽ có một ngày, Hi Hi không chừng có thể thống nhất hắc đạo.
Mặc Thiếu Thiên khóe miệng ngoắc ngoắc,
“Con cứ như vậy chắc chắn chứ?”
“Dĩ nhiên!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên cười, không sai. Cho dù có hiểu rõ là Hi Hi làm thì thế nào? Ai dám động đến con hắn, hắn liền không cho người đó sống yên!
Hi Hi nhìn cha cười, hết cách rồi, cha cả có bản lãnh ở a thị có thể đi ngang. Hắn hết sức yên tâm a.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, khẽ nhíu mày,
“Biết là ai làm sao?”
Hiện tại Hi Hi còn nhỏ, không có trải qua huấn luyện đặc biệt, Mặc Thiếu Thiên không thể không lo lắng.
Hi Hi cũng nghiêm túc, nhìn Mặc Thiếu Thiên lắc đầu,
“Con cũng không biết, nhưng chắc chắn là không phải là bọn người bắt cóc mẹ, bọn họ nói là cha phái tới đón con đấy!”
Mặc dù là nói láo tệ một chút, không lừa được Hi Hi, nhưng là muốn giết hắn, nên đối với bọn họ rất quen thuộc.
Nghe được lời nói Hi Hi, Mi đầu Mặc Thiếu Thiên nheo lại. Để cho hắn tra được là ai, nhất định giết bọn họ.
Mặc Thiếu Thiên không có ở hiện trường, cảnh sát đi cũng không có tìm được người, cho nên không tra được, nhưng là nếu như một khi biết là ai, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối với sẽ không bỏ qua cho đấy!
“Cha, có tin tức mẹ sao?” Hi Hi hỏi.
Mặc Thiếu Thiên lắc đầu,
“Tạm thời còn không có, vệ tinh căn bản tìm tòi không tới, vị trí bọn họ chắc là không có In¬ter¬net!” Mặc Thiếu Thiên nói.
A thị nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, muốn tìm đến một người, thật đúng là không dễ dàng.
Hi Hi mím môi, cũng không nói cái gì.
“Chỉ là con yên tâm, coi như đem A thị lật qua, cha cũng vậy sẽ tìm được mẹ con!” Mặc Thiếu Thiên từng chữ một nói.
Hi Hi hơi nhíu mày,
“Cha, cha cảm thấy có phải hay không Trọng Nhược Tình làm?” Hi Hi hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, bọn họ cũng hoài nghi điểm này, nhưng lại không có bất kỳ chứng cứ.
“Có phải hay không, rất nhanh sẽ biết. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên lo lắng cười
. . . . . . . . . . . . . . . . .
Mà vào lúc này. Lục Tử Thịnh cũng không biết từ nơi nào nhận được tin tức, nghe được tin tức Tử Lam mất tích, trước tiên phải đi tìm Trọng Nhược Tình.
Một cước đá văng cửa biệt thự, Lục Tử Thịnh đi vào, bắt được Trọng Nhược Tình,
“Lâm Tử Lam ở nơi nào?”
Trọng Nhược Tình nhìn hắn,
“Lục Tử Thịnh, anh nghĩ anh đang làm gì?”
“Trọng Nhược Tình, nói cho tôi biết, Lâm Tử Lam ở nơi nào, cô dám tổn thương cô ấy , tôi nhất định giết chết cô !” Lục Tử Thịnh nhìn cô nói gằn từng chữ, sắc mặt hết sức âm u.
Mặc dù, Lâm Tử Lam đối với hắn ra vẻ không có bất kỳ ý tứ, nhưng khi nhận được tin tức, biết Lâm Tử Lam mất tích, hắn còn là rất lo lắng, trước tiên, vọt tới nơi này chất vấn Trọng Nhược Tình.
Dù sao, Lâm Tử Lam ở bên cạnh Lục Tử Thịnh nhiều năm, mặc dù không có khắc sâu như vậy, cũng có thời gi¬an lắng đọng tình cảm xuống.
Trọng Nhược Tình không ngờ Lục Tử Thịnh sẽ biết, bị hắn đè xuống ghế sa lon, sắc mặt thật không tốt,
“Lục Tử Thịnh, tôi không biết anh ở đây nói gì, buông tôi ra!”
“Cô không cần khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi, lại càng không muốn cho tôi hối hận đã cứu cô!”
Lục Tử Thịnh nói gằn từng chữ, người khác không biết Trọng Nhược Tình là ai, chẳng lẽ hắn còn không biết sao! Ban đầu bảo lãnh cô ra ngoài, bởi vì bọn họ có một giao ước, không ngờ cô thế nhưng đối với Lâm Tử Lma xuống tay.
Trọng Nhược Tình nhìn Lục Tử Thịnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn, qua mấy giây, cô mới chậm rãi mở miệng,
“Lục Tử Thịnh, Anh làm cái này là gì chứ, Lâm Tử Lam căn bản cũng không thích anh!” Trọng Nhược Tình nói.
“Câm miệng! Cái này cùng cô không có quan hệ, nói cho tôi biết, Tử Lam ở nơi nào?” Lục Tử Thịnh nói, sắc mặt âm u.
Nếu như Lâm Tử Lam thật xảy ra chuyện gì, hắn nhất định không chút do dự giải quyết Trọng Nhược Tình.
Trọng Nhược Tình hít thở sâu một hơi, Lâm Tử Lam sao mà may mắn có nhiều người như vậy thích cô, duy trì mình cô! Suy nghĩ một chút, Trọng Nhược Tình mở miệng,
“Anh muốn biết, không thành vấn đề, tôi có thể nói cho anh biết!”
“Nói!”
“anh buông tôi ra, anh như vậy tôi nói thế nào?”
Lục Tử Thịnh nhìn cô, cũng biết cô cũng không thể làm gì, liền buông cô ra.
Trọng Nhược Tình đứng dậy, xoa bóp cánh tay của mình,
“Không sai, tôi biết rõ Lâm Tử Lam ở nơi nào, nhưng là người bắt cóc cô ta không phải là tôi!”
Lục Tử Thịnh cau mày, quay đầu lại nhìn cô,
“Không phải cô? Vậy là ai?”
Trọng Nhược Tình suy nghĩ một chút,
“Cái này tôi không thể nói cho anh biết!”
“Cô!”
Nghe thế, Lục Tử Thịnh hận không được bóp chết Trọng Nhược Tình.
“Tôi hiểu rõ anh hận tôi, nhưng là cô ta bây giờ là người có thể cứu ba tôi, tôi không thể nói cho anh biết!”
“Trọng Nhược Tình, cô cái này là đang khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi!”
“Lục Tử Thịnh, ban đầu chúng ta giao ước, anh đã cứu tôi, tôi hiểu rõ anh thích Lâm Tử Lam, nhưng là anh yên tâm, cô ta hiện tại không có việc gì, rất an toàn, tôi hiện tại không muốn giết cô ta, tôi chỉ nghĩ cứu ba của tôi!” Trọng Nhược Tình nói gằn từng chữ.
“tại sao tôi phải tin tưởng cô?”
“Chỉ bằng tôi nợ anh một cái nhân tình!” Trọng Nhược Tình nói.
Nghe thế, Lục Tử Thịnh sững sờ một chút.
Trọng Nhược Tình biết hắn động tâm, liền lại mở miệng,
“Lục Tử Thịnh, ngươi biết, Lâm Tử Lam đã có một đứa con, còn là con của Mặc Thiếu Thiên, cho dù anh thích cô ta, cô ta cũng không thích anh!”
“Câm miệng!” Lục Tử Thịnh thẹn quá thành giận, lạnh giọng quát lên.
“Được, tôi câm miệng, nhưng là nếu như anh thật muốn Lâm Tử Lam, đợi sau khi tôi cứu ba tôi ra, tôi sẽ giao cô ta cho anh, đến lúc đó, anh muốn như thế nào cũng có thể!” Trọng Nhược Tình nói gằn từng chữ.
Đây là chuyện đối với nam nhân có sứ mê hoặc nhất!
Lục Tử Thịnh nhíu mày, quả nhiên, sau khi nghe Trọng Nhược Tình nói, ánh mắt thoáng qua một tia ánh sáng.
Trọng Nhược Tình nhìn đến hắn do dự, vì vậy tiếp tục mở miệng, “Không chiếm được lòng của cô ấy, lấy được người của cô ấy cũng là rất tốt a. . . . . .”