Nhiễm Dĩnh đứng ở đó, sửng sốt.
Người phụ nữ trước mặt, tuyệt đối không dễ chọc.
"Tôi nói, tôi không có cách nào!" Nhiễm Dĩnh nhìn cô gằn từng chữ nói.
"Cô cảm thấy tôi tin sao?"
"Có tin hay không đó là chuyện của cô, nhưng đây chính là sự thật!"
"Nếu như vậy, cô cũng không cần sống!" Vừa nói, từ trên người Hoa Hồng móc ra một khẩu súng nhắm ngay cô ta.
Cùng lúc đó, Tạp Ni mở miệng, "Hoa Hồng, không nên!"
"Nếu cô ta không chịu cứu Hi Hi, giữ lại cô ta còn có ích gì! ?" Hoa Hồng nổi giận đùng đùng nói, cho tới bây giờ cô chưa từng bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như vậy trước mặt người khác.
"Cho dù cô có giết cô ta ngay lặp tức, thì cô ta cũng sẽ không cứu Hi Hi!" Tạp Ni nhìn Hoa Hồng gằn từng chữ nói.
"Vậy thì hãy để cho cô ta chôn cùng với Hi Hi luôn đi!" Hoa Hồng lớn tiếng hét lên, nếu như Hi Hi xảy ra chuyện gì, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta!
"Hoa Hồng, cô bình tĩnh lại một chút đi!" Tạp Ni nói, sau đó nhìn Nhiễm Dĩnh, "Cô nói bé hết thuốc chữa, như vậy tôi cho cô biết, những người ở đây, không có một người nào, cũng không có một ai tin những lời cô nói, hơn nữa, nếu như bé thật sự xảy ra chuyện..., cô cũng đừng hòng sống sót!"
Nhiễm Dĩnh không nói gì, chỉ đứng ở đó, im lặng không nói.
"Cô cũng đừng nghĩ rằng bản thân sẽ còn có thể hạ cổ với bất cứ ai ở đây, một khi cô ra tay, họ cũng sẽ hạ độc thủ với cô, tôi bảo đảm đến lúc đó cô muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!"
Nhiễm Dĩnh ngước mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, trực giác nói cho cô biết, người này không đơn giản, cũng tuyệt đối không dễ chọc.
Nói trắng ra, những người ở chỗ này, không có một người nào, dễ đụng vào, nhất là người phụ nữ mang theo súng bên mình, còn lớn tiếng tuyên bố muốn giết cô.
"Nếu như mọi người không tin, tôi cũng không có cách nào!" Nhiễm Dĩnh từ đầu cho tới giờ, mở miệng cũng chỉ có một câu này.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở đó, nhìn Nhiễm Dĩnh, không nói gì, chỉ nhìn cô ta, không biết vì sao, anh cảm thấy người phụ nữ này, có điều gì đó bí mật!
"Họ nói một chút cũng không sai, hiện tại cô đã không muốn cứu bé, như vậy tôi cho cô thời gian hai ngày suy nghĩ, nếu như hai ngày sau, cô không thay đổi quyết định, như vậy, hậu quả, chỉ có thể để cô cùng chết với bé!" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô gằn từng chữ nói.
Nhiễm Dĩnh không nói gì, chỉ nhíu mày, vừa muốn rời đi, Mặc Thiếu Thiên lại lần nữa mở miệng, "Ai cho cô rời đi?"
"Vậy anh muốn thế nào? ?"
"Ở nơi này trong vòng hai ngày, cô không không được phép đi bất cứ nơi đâu!"
"Anh giam giữ tôi! ?" Nhiễm Dĩnh nhìn Mặc Thiếu Thiên không thể tưởng tượng nổi hỏi.
"Vậy thì phải xem cách cô xử sự như thế nào!"
Nhiễm Dĩnh nhìn Mặc Thiếu Thiên, không vui chau mày.
Lúc này, Lưu Ly nhìn Nhiễm Dĩnh, "Tốt nhất trong đầu cô không nên có bất kỳ ý định trốn chạy khỏi nơi này, nếu không, không chỉ có một mình cô chết!"
Quả nhiên, Nhiễm Dĩnh không có cử động gì.
Hạ độc là không hình không vị, căn bản không thể phát giác, cho nên họ phải chú ý.
Cho nên, dưới sự hướng dẫn của Hoa Hồng cùng Lưu Ly, đưa Nhiễm Dĩnh tới khu khác, cố ý tìm người hai mươi bốn giờ canh chừng.
Bên trong phòng, còn lại vài người.
Nhìn Hi Hi trên giường, dáng vẻ hấp hối, nhìn thấy bé như vậy, trong lòng họ đều khó chịu không thôi.
Lúc trước không tìm được, hiện tại tìm được rồi, lại nói không có cách nào, mọi người có thể không lo lắng sao?
Hoa Hồng có chút không chịu được, "Tôi đi canh chừng cô ta, tránh để cô ta trốn!" Nói xong, Hoa Hồng trực tiếp đi ra ngoài, không muốn ở chỗ này nhìn bộ dạng thống khổ của Hi Hi chỉ khiến trong lòng cô càng thêm khó chịu.
Lưu Ly cũng không nói, xoay người đi ra ngoài.
Tiếp theo đó, Tạp Ni cùng Bạch Dạ cũng đi ra ngoài.
Trong phòng, chỉ còn lại ba người, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam, còn có Hi Hi.
Nếu như đổi lại lúc trước, Mặc Thiếu Thiên nhất định sẽ kích động đến mức muốn lặp tức đem Nhiễm Dĩnh giết đi, nhưng đến bây giờ, xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh lại càng tỉnh táo hơn.
Lâm Tử Lam ngồi ở đó, nhìn Hi Hi, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Hi Hi.
Mặc Thiếu Thiên đứng một bên, nhìn hai mẹ con, nói không ra lời trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề.
Lúc này, anh đi tới, để tay trên vai Lâm Tử Lam, nhưng không nói gì.
Lâm Tử Lam ngồi ở đó, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay Mặc Thiếu Thiên truyền sang, mặc dù anh im lặng, nhưng cô hiểu ý anh muốn nói gì, bất kể có như thế nào đi chăng nữa, cho dù chỉ còn lại một tia hi vọng, họ cũng sẽ không từ bỏ.
Hai người im lặng thật lâu, cuối cùng, Lâm Tử Lam đứng dậy, nhìn Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Em có chuyện muốn bàn với anh!"
"Chuyện gì! ?" Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Lâm Tử Lam.
"Em muốn tìm Nhiễm Dĩnh nói chuyện một lát. . . . . ."
Mặc Thiếu Thiên không lập tức trả lời không được, nếu đổi lại lúc bình thường, chắc chắn anh sẽ không đồng ý, nhưng hôm nay, anh không thể từ chối yêu cầu của cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Lam.
"Nếu chẳng may, cô ta hạ độc với em thì sao! ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Lâm Tử Lam lắc đầu, "Em có thể nhìn ra, cô ta chỉ hận đàn ông, không đến mức trở thành một người không chừa thủ đoạn nào, em không biết rốt cuộc có thể cứu Hi Hi hay không, những gì cô ta nói là sự thật hay không, nhưng nếu như không đi thử một lần, em không cam tâm!" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên từng chữ một nói.
"Không ai trong chúng ta biết Nhiễm Dĩnh là loại người như thế nào!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Em biết, nhưng em tin vào trực giác của mình!" Lâm Tử Lam nói hết sức khẳng định, sau đó cô nhìn Mặc Thiếu Thiên bằng ánh mắt khẩn cầu, "Tin tưởng em, vì em, cũng vì Hi Hi, còn có đứa bé trong bụng của chúng ta, em nhất định sẽ không có việc gì đâu!" Lâm Tử Lam nói hết sức chắc chắn.
Lâm Tử Lam đã nói đến mức này rồi, anh còn có thể nói gì, cuối cùng, anh gật đầu, "Ừ!"
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng nở nụ cười. . . . . .
Trong một căn phòng khác.
Nhiễm Dĩnh đứng trước cửa sổ, đôi mắt nheo lại.
"Cô!" Lúc này, cô bé ở phía sau kêu một tiếng.
Nghe thấy giọng nói, Nhiễm Dĩnh quay đầu lại, nhìn trước mặt cô bé, nhíu mày, "Thế nào?"
"Cô sẽ cứu cậu bé đó sao?" Cô bé hỏi.
Nghe thấy lời của cô bé, Nhiễm Dĩnh nhíu mày, "Con muốn cô cứu cậu ta sao?"
"Muốn!" Cô bé không chút nghĩ ngợi nói.
Nghe thế, Nhiễm Dĩnh chau mày, "Tại sao? Thanh Thanh, đây không phải là tính cách của con!"
Đi theo cô lâu như vậy, cho tới bây giờ đều là bé liều mạng, chỉ nghe theo sự sắp xếp của cô, mà hôm nay, bé lại chủ động xin cô cứu một đứa bé trai.
Thanh Thanh đứng ở đó không nói gì, cũng không sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Nhiễm Dĩnh.
Nhiễm Dĩnh cười một tiếng, "Không phải là con coi trọng tên nhóc kia chứ!?"
Thanh Thanh nhíu mày, có chút nghi ngờ, cũng không rõ ràng thích là gì, nhưng lại cảm giác người kia cũng không xấu.
Suy nghĩ một chút, Thanh Thanh mở miệng, "Cậu ta từng cười với con, trực giác của con nói cho con biết, cậu ta không xấu!"
Nghe thế, Nhiễm Dĩnh đầu tiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười lớn.
"Không xấu? Con biết cái gì? Thanh Thanh, cô cho con biết, tất cả đàn ông đều như vậy, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, hiện tại tất cả tình cảm là thật, nhưng một khi không thương con, con không là gì nữa!" Nhiễm Dĩnh nhìn Thanh Thanh, khuôn mặt cười cũng trở nên vặn vẹo.
Thanh Thanh nghe, chân mày nhíu lại, mặc dù không biết yêu rốt cuộc là gì, nhưng đi theo cô lâu như vậy, bé chỉ biết, đàn ông trên thế giới này, không có một người nào, không có một cái nào tốt, tất cả đều là gạt người .
"Thanh Thanh, con phải nhớ thật kỹ, trăm ngàn lần chớ tin lời đàn ông nói..., cũng đừng tin lời bọn họ nói yêu!"
"Cô thấy đứa bé kia, sau khi lớn lên tuyệt đối là một tai họa, còn không bằng hiện tại chết đi coi như xong!" Nhiễm Dĩnh đặt hai tay trên bả vai Thanh Thanh lầm bầm nói, Thanh Thanh nhìn Nhiễm Dinh, lắng nghe cô, nhưng không nói gì.
Song, đúng lúc này, phía cửa bỗng nhiên vang lên.
Nhiễm Dĩnh sửng sốt, dường như đã lường trước, nhất định họ sẽ tìm đến cô, chẳng qua không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Thanh Thanh không nói gì, xoay người đi mở cửa.
Vừa mở cửa ra, chỉ thấy một mình Lâm Tử Lam đứng ở đó.
Thanh Thanh nhìn Lâm Tử Lam, chân mày hơi chau lại, Lâm Tử Lam cũng nhìn Thanh Thanh, khẽ nói, "Tôi có thể vào không ?"
Thanh Thanh gật đầu, lúc này Lâm Tử Lam mới đi vào.
Lâm Tử Lam lễ phép, tôn trọng, làm cho người ta cảm thấy, cô không đáng ghét.
Nhiễm Dĩnh đang ở bên trong phòng, sau khi thấy Lâm Lâm Tử Lam, khinh thường nhìn một cái, quay lưng đi.
Lúc này, Lâm Tử Lam đi tới, nhìn Nhiễm Dĩnh, "Tôi muốn nói chuyện với cô!"
"Có chuyện gì tốt cần nói sao?"
"Cô cũng biết, tôi tìm cô để nói về chuyện gì!" Lâm Tử Lam trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Nhiễm Dĩnh không mở miệng, ánh mắt vẫn nhìn về phía ngoài cửa sổ, không lên tiếng.
Lâm Tử Lam không vội không giận, nhìn bóng lưng Nhiễm Dĩnh, mở miệng, "Tôi biết cô hận đàn ông, mặc dù tôi không biết tại sao, nhưng tôi biết, cô nhất định đã hứng chịu quá nhiều tổn thương!"
Nói đến chuyện này, thân thể Nhiễm Dĩnh chấn động, đột nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Lâm Tử Lam, "Cô nói hưu nói vượn gì thế? Không nên tự cho mình là đúng, bất kể cô nói cái gì, tôi cũng sẽ không cứu cậu ta!"
Nghe vậy, Lâm Tử Lam cả kinh, "Ý của cô là, bé còn có thể cứu được! ?"
Nhiễm Dĩnh sửng sốt, tự ý thức được điều gì, nhìn cô, "Bất kể có thể cứu được cậu ta hay không, tôi cũng sẽ không cứu!"
Nghe thế, Lâm Tử Lam càng thêm khẳng định, Hi Hi hoàn toàn có thể cứu, chẳng qua Nhiễm Dĩnh không muốn cứu mà thôi.
Mặc dù Lâm Tử Lam rất kích động, nhưng giờ này khắc này, cô phải tỉnh táo lại.
Lâm Tử Lam không nóng vội, nhìn cô ta, "Nhìn thấy phản ứng hiện tại của cô, càng thêm khẳng định, tôi đoán không sai!"
"Đừng tự suy diễn lung tung!" Nói đến đây, Nhiễm Dĩnh nhìn Lâm Tử Lam "A, một mình cô tới đây, bọn họ yên tâm sao? Không sợ tôi ra tay đối với cô sao?"
Nhìn dáng vẻ Nhiễm Dĩnh, Lâm Tử Lam cười, "Cô sẽ không!"
Nhiễm Dĩnh nhíu mày, nhìn Lâm Tử Lam, "Cô tự tin như vậy!"
"Phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ, tôi tin, cô không cũng phải loại người ác độc!" Lâm Tử Lam nhìn cô ta thản nhiên mở miệng.
Nghe Tử Lam nói, sắc mặt Nhiễm Dĩnh thay đổi.
Cô ta phản ứng, Lâm Tử Lam càng thêm chắc chắn.
"Mặc dù tôi không biết chuyện gì đã từng xảy ra với cô, nhưng tôi muốn nói cho cô biết, trên thế giới này không phải tất cả đàn ông đều giống nhau!"
"Buồn cười!"
"Có vài người, mặc dù phóng đãng không kiềm chế được, tràn đầy dục vọng, thoạt nhìn rất không đứng đắn, có kinh nghiệm với không ít phụ nữ, thậm chí có người bị gọi là ngựa đực, nhưng không thể gộp hết tất cả lại một chổ, rồi cho rằng bon họ đều không phải người đàn ông tốt!"
"Người như vậy không phải, vậy người nào mới tính?" Nhiễm Dĩnh cười lạnh hỏi, hiện tại cô cảm thấy Lâm Lâm Tử Lam có chút không bình thường.
"Sở dĩ họ như vậy, cũng bởi vì họ chưa gặp đúng đối tượng của mình, một khi gặp được, họ sẽ suy nghĩ chính chắn!"
"Chúng ta cũng không thể nào bảo đảm mỗi người đàn ông đều giống nhau, nhưng tôi muốn nói cho cô biết, trên thế giới này không phải tất cả đàn ông đều xấu. . . . . ."