Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 555: Chương 555: Không say không về




Âm nhạc, vẫn còn tiếp tục.

Lúc này, cha xứ mở miệng, "Chú rể, anh bây giờ có thể nói chuyện cùng cha!"

Sau khi nghe được cha xứ nói, Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhìn Lâm Mạc Thiên, mở miệng kêu một câu, "Cha!"

Câu cha này, ý nghĩa là một loại trách nhiệm.

Lúc này, Lâm Mạc Thiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Thiếu Thiên, sau đó, cha giao Tiểu Lam cho con, đứa bé này từ nhỏ mạnh mẽ, cũng chịu khổ không ít, con nhất định phải chăm sóc tốt cho nó, để cho nó được hạnh phúc!” Lâm Mạc Thiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, nói ra những lời một người cha bận tâm nhất.

Lâm Tử Lam nghe, cũng không nhịn được muốn khóc.

"Cha, con nhất định sẽ như cha thương yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, nhất định sẽ!"

Có những lời này, là hứa hẹn lớn nhất đối với Lâm Mạc Thiên.

Cũng không muốn cái gì hơn.

Vành mắt Lâm Mạc Thiên rưng rưng, thế nhưng trước nhiều người như vậy, vẫn cật lực chịu đựng, "Tốt lắm, cha đem Tiểu Lam giao cho con!” Nói xong, Lâm Mạc Thiên cầm lấy tay Lâm Tử Lam, đặt vào tay Mặc Thiếu Thiên.

Lúc này, tay Lâm Mạc Thiên cũng đang run rẩy.

Một khắc kia, người ở chỗ này, cho dù quen biết Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên, cũng không thôi cảm động.

Lâm Tử Lam tuy rằng thoạt nhìn rất phúc hắc, thế nhưng trong hoàn cảnh này, cho dù ai nhìn cũng không thể không cảm động.

"Cha, cha yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt!”Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Mạc Thiên trịnh trọng nói.

Mắt Lâm Mạc Thiên chứa lệ gật đầu, sau đó nhìn Lâm Tử Lam, "Hai con phải chăm sóc nhau!”

Một khắc kia, Lâm Tử Lam cũng không nhịn được nữa, vươn tay ôm lấy Lâm Mạc Thiên, "Cha..."

Lâm Mạc Thiên đứng ở nơi đó, nhìn Lâm Tử Lam ôm lấy mình, vỗ vỗ bờ vai của cô, sau đó quay mặt qua chỗ khác.

Giáo đường hai bên, đều cảm động.

Ngay cả Hi Hi một bên, cũng không nhịn được rưng rưng.

Lúc này, sau khi đã khóc, Lâm Mạc Thiên giao Lâm Tử Lam cho Mặc Thiếu Thiên, "Được rồi, lập tức sẽ bắt đầu!"

Nói đến đây, Lâm Tử Lam mới dừng khóc.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên kéo Lâm Tử Lam, đứng ở trước mặt cha xứ.

Cha xứ nhìn bọn họ, "Hiện tại, hôn lễ của Mặc Thiếu Thiên tiên sinh và Lâm Tử Lam tiểu thư, chính thức bắt đầu!"

"Ở trước mặt thượng đế, hai người sẽ nhận được lời chúc phúc của thượng đế, xin hỏi Mặc Thiếu Thiên tiên sinh, anh nguyện ý cưới người phụ nữ này làm vợ sao? Mặc kệ sinh lão bệnh tử, anh đều yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, đồng thời bảo vệ cô cả cuộc đời không?”

Ánh mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt sáng lên, "Tôi nguyện ý!"

"Mặc kệ đời này, cô ấy sẽ biến thành dáng vẻ gì, tôi đều nguyện ý dùng cuộc đời để yêu cô ấy, chiếu cố cô ấy, nếu như có nửa điểm giả tạo, thì sẽ trắng tay!”

Ai cũng không nghĩ tới, Mặc Thiếu Thiên sẽ nói ra lời này.

Ngay cả cha xứ cũng sửng sốt một chút.

Lâm Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, khó có thể tin.

Mặc dù nói, cô đã sớm tin tình cảm của Mặc Thiếu Thiên đối với mình, nhưng là vẫn không nghĩ tới, anh sẽ nói ra lời nói này.

Một bên phù dâu cũng kích động không thôi.

Một người đàn ông, nếu thực sự yêu người phụ nữ của mình, sẽ để cho cô ấy an tâm.

Bốn người phù dâu, Từ Từ cùng Cảnh Thần có thể hiện ra.

Lưu Ly cùng Hoa Hồng đứng ở nơi đó, cho dù cảm động, thế nhưng cũng sẽ không thay đổi, thể hiện ra.

Lúc này, cha xứ quay đầu nhìn Lâm Tử Lam, "Lâm Tử Lam tiểu thư, xin hỏi cô nguyện ý cưới người đàn ông này sao? Mặc kệ sinh lão bệnh tử, cô đều thương anh ấy, chiếu cố anh ấy, đồng thời cả cuộc đời sẽ không rời khỏi anh ấy sao!?”

"Tôi nguyện ý!"

"Mặc kệ đời này, anh ấy sẽ biến thành dáng vẻ gì nữa, tôi đều nguyện ý dùng cuộc đời để làm bạn với anh, chiếu cố anh, nếu như có nửa điểm giả tạo, thì sẽ trắng tay!”

Lâm Tử Lam cũng nói những lời như Mặc Thiếu Thiên một lần.

Điều không phải cô không nghĩ ra mà là, lòng của bọn họ đều là giống nhau!

Cha xứ nghe lời của bọn họ, cũng là lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy một đôi đặc biệt như vậy!

"Tốt lắm, sau khi thần chứng giám, hai người đã là vợ chồng, mời hai người trao nhẫn cho nhau!”

Nói lên cái này, lúc này Lâm Tử Lam mới sửng sốt.

Cô không có chuẩn bị.

Cô đã sớm thiết kế nhẫn, đã quên mất...

Lúc Lâm Tử Lam đang sửng sốt, lúc này, Từ Từ cùng Tiếu Ly đi tới, đưa nhẫn lên.

Lâm Tử Lam nhìn Từ Từ, trong nháy mắt sửng sốt.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đã từ bên kia, lấy nhẫn ra, đeo cho Lâm Tử Lam.

Mà ở thấy nhẫn trên tay mình thì, Lâm Tử Lam hơi sửng sốt một chút, đây là nhẫn đích thân cô thiết kế, không nghĩ tới đã làm xong rồi!

Lúc nào làm xong, cô không biết.

Đây coi như là Mặc Thiếu Thiên cho cô một kinh hỉ sao! ?

Nhìn nhẫn trên tay, Lâm Tử Lam cảm động không rõ.

Lúc này, Lâm Tử Lam cũng cầm nhẫn lên đeo cho Mặc Thiếu Thiên.

Một khắc kia, phía dưới một trận vỗ tay.

"Hiện tại tuyên bố, buổi lễ kết thúc, chú rể có thể hôn.... ...”

Lời cha xứ lời còn chưa nói hết, Mặc Thiếu Thiên đã không kịp chờ đợi xông lên, ôm lấy hông Lâm Tử Lam, hướng môi của cô hôn lên.

Phía dưới, kích động vỗ tay không ngừng, thậm chí tất cả mọi người đứng lên, vì bọn họ vỗ tay.

Mặc Thiếu Thiên hôn Lâm Tử Lam, chỉ có một loại cảm giác, rốt cục cưới được cô!

Lâm Tử Lam cũng không có đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, trái lại đáp lại nụ hôn của Mặc Thiếu Thiên, hai người hôn.

Cũng không quản người khác là chúc phúc, còn là ước ao, giờ này khắc này, bọn họ chỉ muốn làm chính mình!

Lúc ở giáo đường kết thúc, Lâm Tử Lam cho rằng kết thúc, có thể trở về quán rượu.

Sự thực chứng minh, cô sai rồi.

Đối với hôn lễ của Mặc Thiếu Thiên, khắp nơi mừng vui như thế, làm sao có thể đơn giản như vậy thì xong rồi.

Sau khi nghỉ ngơi một hồi, Lâm Tử Lam lần thứ hai bị bắt thay đổi lễ phục, nhưng mà đến lúc buổi tối, Mặc Thiếu Thiên mang theo cô đi tới bờ sông.

Mặc Thiếu Thiên vẫn là một thân tây trang, Lâm Tử Lam còn lại là lễ phục màu sâm banh, lộ ra nửa vai, thoạt nhìn thập phần thanh thuần mỹ lệ.

Sau khi xe dừng lại, hai người từ trên xe đi xuống.

Ngoài khơi, ngừng một chiếc du thuyền lớn như vậy.

Hơn nữa thu hút chú ý là, trên đó viết hai chữ, "Lam Thiên!"

"Lam Thiên! ?" Cô nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, xác định không sai?

Sau khi nghe được Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên cười đi tới bắt đầu, từ phía sau ôm lấy hông Lâm Tử Lam, "Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên, thế nào! ?"

Kỳ thực, Lâm Tử Lam đoán được ý tứ này, chỉ là chưa nói, chỉ là nghe được Mặc Thiếu Thiên nói ra, Lâm Tử Lam còn có cảm giác rất hạnh phúc, chỉ là, hạnh phúc nói, điều không phải dùng để nói, cô suy nghĩ một chút mở miệng, "Em đoán chừng bảo bối sẽ không nghe theo, sao không có tên của nó!”

"Bé có tiền như vậy, tự mình mua, muốn viết tên ai thì viết!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam, "..."

Mặc Thiếu Thiên, đây là khẩu khí của người làm cha sao! ! ? ?

Hai người cười, ánh mắt nhìn trên mặt biển.

Mà du thuyền mặt trên, ngọn đèn rất sáng, hơn nữa, khắp nơi đều là một mảnh tiếng nói tiếng cười, rất là náo nhiệt.

Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Rất nhiều người a..."

Mặc Thiếu Thiên cười, vươn tay, "Thế nào? Dám theo anh đi lên không?”

Anh biết, Lâm Tử Lam ở trên thuyền xảy ra chuyện, nhiều ít có chút sợ hãi, Mặc Thiếu Thiên chọn ở trên du thuyền một ngày, không đơn thuần là để lãng mạn, cũng là vì muốn Lâm Tử Lam tiêu trừ sợ hãi lần trước, cho cô từ sợ hãi lên một tầng tốt đẹp.

Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, làm sao sẽ không dám?

Không nói gì, trực tiếp bắt tay Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên cười, cầm chặt tay của Lâm Tử Lam, hướng lên trên mặt biển đi đến.

"Bọn họ đều ở phía trên sao?" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

"Ừ!" Mặc Thiếu Thiên gật đầu.

Hai người hướng lên trên đi đến, lúc ở bên bờ, Lâm Tử Lam cũng rất sợ, nhưng khi phải đi lên du thuyền, Lâm Tử Lam còn chưa phải chặt bắt y phục Mặc Thiếu Thiên, những chuyện đã xảy ra, hiện lên trong đầu của cô.

Tay cô, nắm thật chặt y phục của Mặc Thiếu Thiên.

Sau khi Mặc Thiếu Thiên ý thức được Lâm Tử Lam khẩn trương, lập tức ôm chặt hông của cô.

"Đừng sợ, có anh ở đây, không có chuyện gì!" Mặc Thiếu Thiên ở bên tai Lâm Tử Lam nhẹ giọng nói.

Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam ngước mắt nhìn anh một cái, nghe được tiếng nói của anh, Lâm Tử Lam cảm thấy không sợ như vậy.

Gật đầu, nắm chặt tay Mặc Thiếu Thiên, hai người hướng du thuyền đi.

Lúc đi lên du thuyền, Lâm Tử Lam thở ra một hơi, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, hướng anh cười cười.

Mặc Thiếu Thiên cũng cười cười, đầu từ từ hướng tới phía tai Lâm Tử Lam, ở bên tai cô nói, "Ngày hôm nay, anh sẽ làm cho em quên hết những chuyện không vui!”

Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam cười cười, gật đầu.

Ngay vào lúc này, Cảnh Thần cùng Từ Từ từ bên trong đi ra, hai người cũng đều thay đổi một thân lễ phục, thoạt nhìn hết sức xinh đẹp, bọn họ trong tay mỗi người bưng một ly rượu đỏ, khi nhìn thấy Lâm Tử Lam, rất là vui vẻ.

"Lâm Tử Lam, cậu rốt cuộc đã tới!" Lúc này, Cảnh Thần cùng Từ Từ đều đi tới.

Khi nhìn thấy bọn họ, Lâm Tử Lam cười cười, "Các cậu đừng uống sẽ say!”

"Yên tâm, sẽ không, ngày tốt như vậy, làm sao sẽ say!" Từ Từ nói.

Thế nhưng vì sao, Lâm Tử Lam nhìn hai người bọn họ, cũng không phải vui vẻ như vậy chứ! ?

Lúc này, Từ Từ đưa cái ly qua, "Thế nào? Có muốn uống một ly hay không?”

Lời của cô vừa nói ra, Mặc Thiếu Thiên lập tức mở miệng, chặn trước mặt Lâm Tử Lam, "Đừng, con gái của tôi sợ say, các cô tự uống đi?”

Nhìn dáng vẻ bảo vệ của Mặc Thiếu Thiên, càng làm cho bọn họ ước ao ghen tị.

Chỉ là lo lắng Lâm Tử Lam đang mang thai, bọn họ mới thôi.

Chỉ là Cảnh Thần cùng Từ Từ lại theo dõi Mặc Thiếu Thiên, "Nếu Lâm Tử Lam không thể uống, vậy anh liền theo chúng tôi uống!”

"Đừng quên các cô còn có nhiệm vụ, sau khi xong nhiệm vụ, muốn uống bao nhiêu, có thể uống cùng phù rể!”

Cảnh Thần, "..."

Từ Từ, "..."

Mặc Thiếu Thiên thế nào lại tính như vậy đây?

Chỉ là Cảnh Thần cùng Từ Từ cũng không phải đèn đã cạn dầu* (* ý là ai nói sao là phải làm vậy - dễ dãi), nhìn Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, "Mặc tổng, mọi chuyện sau khi xong, chúng tôi sẽ tới tìm anh!”Nói xong, hai người đi vào.

Vì sao, Mặc Thiếu Thiên có loại cảm giác rước họa vào thân.

Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Như thế này đừng lấy em ra làm bia đỡ đạn, anh tùy ý uống!”

"Có người vợ nào lại khuyến khích chồng uống rượu sao?”

"Không có biện pháp, anh không nhìn ra dáng vẻ hai người bọn họ không say không về sao?”

"Không có chuyện gì, để phù rể bồi bọn họ.... ....”

Lâm Tử Lam, "..."

Nguyên là Mặc Thiếu Thiên dự định trước rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.