Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 315: Chương 315: Kịch tác ác của Hi Hi.




Hai người kia nhìn thoáng qua lẫn nhau, không ngờ Hi Hi phản kháng kịch liệt như thế, bất quá càng như vậy, càng làm tăng thêm khát vọng chinh phục của bọn hắn, hiện tại nhiệt huyết thêm sôi trào.

“Đến đây đi, để cho chúng ta chơi một chút. . . . . .” Nói xong, hai người cùng nhau hướng Hi Hi nhào tới.

Trong nháy mắt, Hi Hi đột nhiên tránh ra, sau đó, tay bé nhanh chóng từ trong túi quần lấy ra chiếc nhẫn Hoa Hồng đưa cho bé, đeo trên ngón cái.

“Cút ngay!” Hi Hi nhìn bọn họ lạnh giọng nói.

“Cậu thật không đáng yêu. . . . . . Nếu như vậy, cũng đừng trách tôi. . . . . .” Nói xong, người kia một lần nữa, hướng Hi Hi bước tới.

Hiển nhiên, hắn là không có ý định cùng hi hi chơi chinh phục trò chơi.

Hắn muốn dùng sức mạnh đấy!

Hi Hi một mực lui về phía sau, bởi vì so sức mạnh, Hi Hi thật sự là thua thiệt!

Cho nên, Hi Hi chỉ có thể lấy của lợi thế của mình đối phó ưu thế của hắn.

“Tôi nói một lần nữa, cút ngay, nếu không tôi không khách khí!” Hi Hi nhìn hắn nói gằn từng chữ.

Nhưng uy hiếp của Hi Hi, ở trong mắt người kia, hoàn toàn không là cái gì cả.

“Ta ngược lại muốn xem một chút, ngươi không khách khí như thế nào!” Nói xong, cái đó người đàn ông kia cả gan lần nữa nhào tới.

Lần này, Hi Hi không tiếp tục khách khí, làm theo Hoa Hồng nói, trong lúc vô tình mở ra cơ quan của chiếc nhẫn, khi người đàn ông đó nhào tới, Hi Hi trong lúc lơ đãng ở trên người của hắn châm một cái.

Người đàn ông kia nhưng không có cảm giác, tiếp tục nắm Hi Hi.

Hi Hi giãy giụa, thế nhưng hắn lại tát vào mặt Hi Hi, một giây kia, Hi Hi cảm giác, choáng váng , lỗ tai cũng vang ong ong.

Khốn kiếp.

Không phải nói, độc có thể xâm lấn lục phủ ngũ tạng sao? Như thế nào không có phản ứng!

Hi Hi nghiêng mặt đi, lắc đầu nhìn hắn, khóe miệng cũng chảy máu, nhưng dù không phải là đối thủ của hắn, Hi Hi tuyệt đối cũng sẽ không ở trước mặt của hắn lộ ra một chút dáng vẻ sợ hãi.

Hi Hi càng quật cường, càng khiêu chiến khát vọng chinh phục của bọn hắn.

Đang lúc người kia lại giơ tay lên hướng Hi Hi đánh, nhưng sau đó cả người ngơ ngẩn.

Hi Hi nhìn hắn, sau đó chỉ thấy ánh mắt của hắn trợn to, mở lớn, sau đó ngã trên mặt đất. . . . . .

Hi Hi chỉ đứng lạnh lùng nhìn, nhưng người phía sau người kia sửng sốt, sau đó bước tới, “Ngươi làm sao vậy?”

“Làm sao vậy?”

Liên tục hỏi, người kia cũng không có chút phản ứng nào.

Sau đó hắn đưa bàn tay tới, ở trên mũi dò xét thử một chút, không có hô hấp.

Người kia kinh hãi, lập tức đứng lên, giơ súng, chĩa vào Hi Hi.

“Ngươi đã làm cái gì với hắn?” Người kia giơ súng, nhìn Hi Hi hỏi.

Nhìn người đàn ông trên mặt đất, Hi Hi nhếch miệng lên, “Nếu như mà tôi nói trên người tôi có độc, ông tin không?” Hi Hi thản nhiên nhìn hắn nói, ngay cả đối mặt súng của hắn, biểu hiện của Hi Hi, tuyệt đối không sợ.

Dĩ nhiên sẽ không tiết lộ mình làm cách nào giết hắn, nếu không, thua thiệt tuyệt đối là Hi Hi.

Nghe lời Hi Hi nói, người kia sững sờ, nửa tin nửa ngờ, cũng không biết Hi Hi nói thiệt hay giả.

Hi Hi khóe miệng ngoắc ngoắc, khóe miệng dính máu, ánh mắt đỏ, giống như một đóa hoa hồng nở rộ đẹp đẽ.

“Không tin, ông có thể nổ súng thử xem!” Hi Hi sâu kín nói, sau đó chợt bổ sung thêm một câu, “Quên nói cho ông biết, chỉ cần dính máu của tôi, liền không sống nổi. . . . . .”

Nghe được những lời này của Hi Hi, người nọ không dám tin, cũng không dám không tin.

Cuối cùng, cũng không biết nên làm sao.

Nhìn dáng vẻ hắn lo sợ, Hi Hi khóe miệng ngoắc ngoắc.

“Ngươi, đi ra ngoài cho ta!” Hắn dùng súng chỉ vào Hi Hi nói.

Hi Hi nhíu mày, cũng không phản kháng, tự nhiên đi ra ngoài.

Vừa đi đến cửa, Hi Hi quay đầu lại nhìn hắn, “Thật ra, ông mới vừa rồi đụng hắn, cũng có khả năng trúng độc. . . . . .”

Nghe thế, người kia trong nháy mắt mắt mở to.

“Ngươi nói cái gì?”

“Thật ra, tôi không muốn giết ông ta, nhưng ông ta chạm vào tôi,mới vừa rồi ông chạm vào ông ta, tôi sợ ông cũng bị dính độc rồi!” Hi Hi nhìn hắn, buồn bã nói.

Lời này, nếu như từ miệng một người lớn nói, có lẽ, người kia không thể nào không tin được.

Nhưng từ một đứa bé, hơn nữa, còn giết một người trưởng thành dễ dàng như vậy, hắn lại không thể không tin.

“Làm thế nào giải độc? Hả?” Người kia dùng súng uy hiếp Hi Hi nói.

Hi Hi nhíu mày, “Thật ra thì rất đơn giản, chính là uống nước muối, nước muối uống càng nhiều, độc tố càng nhanh giải trừ!” Hi Hi nhìn người kia nói.

Nghe vậy, người kia nửa tin nửa ngờ.

“Không tin, ông chờ độc tố xâm nhập lục phủ ngũ tạng của ông đi!” Hi Hi nói.

Nghe lời Hi Hi nói, người kia không biết phải làm thế nào.

Muốn đi uống nước muối, nhưng nhìn Hi Hi, lại sợ Hi Hi chạy trốn.

“Ông yên tâm, tôi sẽ không chạy, bằng hữu tôi còn ở chỗ này, hơn nữa nếu tôi chạy trốn, ra ngoài các người cũng sẽ bắt được tôi lại!” Hi Hi nhìn hắn nói.

Người kia nửa tin nửa ngờ, nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, hắn nhất định phải đi uống nước muối.

Trước khi đi nhìn Hi Hi, “Ngươi tốt nhất không nên chạy loạn, bất kể người nào nhìn thấy ngươi, cũng sẽ một phát bắn chết ngươi!”

Hi Hi nhíu mày, không nói gì.

Người đàn ông kia sau khi cảnh cáo Hi Hi, liền hướng căn phòng phía trước đi tìm nước muối.

Thấy hắn đi, Hi Hi nhìn bóng lưng của hắn, lập tức đi ra khỏi cửa, Hi Hi bước vào, thấy gi¬an phòng sát vách có đồ.

Hi Hi lấy chiếc nhẫn ra, mở cơ quan, chính là một ngân châm thật nhỏ, rất nhanh, Hi Hi mở cánh cửa , sau đó liền đi vào.

Sau khi vào trong, khóe miệng Hi Hi nâng lên.

Lựu đạn.

Hi Hi thích nhất.

Lúc này, Hi Hi đi tới, lập tức cầm một quả lựu đạn dấu đi.

Sau đó, Hi Hi giấu kỹ, lập tức đi ra ngoài.

Người đàn ông kia đã quay trở lại, không nhìn thấy Hi Hi, chạy đến căn phòng khác xem, cũng không có, vừa mới chuẩn bị huy động người đi tìm, Hi Hi từ trong phòng kia đi ra.

Hi Hi mới vừa khóa chặt cửa, người đàn ông kia liền từ trong phòng chạy đến, nghiêng đầu nhìn Hi Hi.

“Ngươi mới vừa rồi đi đâu?”

“Đằng kia!” Hi Hi chỉ tay.

“Ngươi qua đó làm gì?” Người đàn ông kia hỏi, rất muốn đến gần, nhưng lại không dám.

“Muốn xem có cách nào dễ dàng chạy trốn!” Hi Hi nói.

Vừa nói như thế, làm người kia cảm thấy có mấy phần đáng tin.

Người đàn ông kia cười một tiếng, “Ngươi không cần nghĩ, trừ khi ngươi làm nơi này nổ tung, nếu không, đừng nghĩ trốn thoát.” Người kia nhìn Hi Hi lạnh lùng cảnh cáo.

Nghe được hắn nói , Hi Hi nhíu mày, không có trả lời.

Đúng như hắn đang nghĩ.

Hi Hi muốn rời đi.

Nhất định cho nổ chỗ này!

Sau đó, người đàn ông kia nhìn Hi Hi, “Đi!”

Hi Hi ngẩng đầu, nhìn hắn, cũng không phản kháng, liền quay đầu đi.

Người kia đối với Hi Hi giữ một khoảng cách, hình như sợ Hi Hi sẽ lây độc cho hắn.

Hi Hi ở trong lòng cười lạnh.

Thấy qua nhiều kẻ ngu , chưa từng thấy người ngốc như thế này.

Người ngoại quốc không hiểu người Trung Quốc !

Uống nước muối có thể giải độc, cũng có thể đi uống!

Trong lòng Hi Hi nâng lên nụ cười lạnh.

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Lúc Hi Hi trở về, trong lòng Hoa Hồng có chút thiếu kiên nhẫn.

Thật rất muốn thoát ra khỏi nơi này.

Nhưng nơi này cũng quá kiên cố, chiếc nhẫn không ở trong tay, Hoa Hồng thật cũng không có cách nào.

Thấy Hi Hi trở lại, Hoa Hồng mới yên lòng.

“Hi tử, cậu không sao chứ?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi.

Hi Hi lắc đầu, sau đó, người đàn ông kia mở cửa, Hi Hi tự mình đi vào.

Thấy Hi Hi đi vào, người nọ vội vàng khóa lại cửa, tựa như sợ Hi Hi sẽ lây cho hắn, khóa lại cửa, sau đó liền vội vàng tránh người.

Hoa Hồng nhìn, đều có chút kỳ quái, vẻ mặt người đàn ông kia tại sao lại như thế?

Lúc này, Hoa Hồng trở vào, nhìn Hi Hi, “Cậu làm sao vậy hả ? Không có sao chứ?”

Hi Hi nhìn Hoa Hồng, lắc đầu, “Tôi không sao!”

Không có việc gì?

Hoa Hồng nhìn mặt của Hi Hi cũng sưng lên!

Cái này gọi là không có việc gì? ? ?

Chân mày Hoa Hồng nhíu lên, “Bọn họ đánh cậu?” Hoa Hồng hỏi.

Hi Hi nghĩ đến, cái tát kia, chắc làm cho bé bị thương!

Hi Hi có thể cảm giác, gương mặt của mình chắc cũng sưng lên !

Hi Hi lắc đầu, “Tôi không sao!”

Hoa Hồng vươn tay, sờ sờ mặt của Hi Hi, “Sưng giống như cái mông, còn nói không có việc gì?”

Sưng giống như cái mông. . . . . .

Hi Hi thật không thích cái sao sánh này a a a!

Mặc dù Hoa Hồng so sánh, rất có hình ảnh, nhưng Hi Hi không thích!

Nghe lời Hoa Hồng nói, Hi Hi có chút dở khóc dở cười.

“Tỷ có thể so sánh dễ nghe hơn không?” Hi Hi nhìn Hoa Hồng hỏi.

“Mặt đã như vậy, còn muốn nghe tốt hơn?” Hoa Hồng thật rất tức giận.

“Chết tiệt, sớm biết ta nên giết hết bọn họ!” Hoa Hồng nói, nhìn mặt thành ra như vậy, từ trong lòng Hoa Hồng cảm thấy đau lòng.

Bây giờ nghĩ thật ngu ngốc. Hi Hi nhìn Hoa Hồng, sau đó lôi kéo quần áo của cô, “Tôi thật sự không sao!”

“Huống chi, dùng cái này của tỷ, tôi còn giết một người của bọn họ!” Hi Hi nói.

Đây coi là lần đầu tiên Hi Hi giết người!

Hi Hi không có bất kỳ lo lắng cùng áy náy, ngược lại cảm thấy là chuyện phải làm!

Nghe được Hi Hi nói, Hoa Hồng nhìn Hi Hi, “Thật không?”

Hi Hi gật đầu, “Chỉ là hiệu quả hơi chậm, lần sau, nên một giây liền thấy kết quả đi!” Hi Hi nói.

Nghe được lời này của Hi Hi, Hoa Hồng tin chắc, Hi Hi thật giết một người!

Nghe thế, Hoa Hồng mới thả lỏng một chút.

“Thật không xứng đáng!” Nói xong, Hoa Hồng nhìn mặt của Hi Hi, “Thật sưng giống cái mông không khác!”

Hi Hi “. . . . . .”

“Xin không cần dùng cái này so sánh nữan!” Hi Hi nhìn Hoa Hồng nói.

“Nhưng thật rất giống nhau!”

Hi Hi “. . . . . .”

“Đúng rồi, cậu giết một người bọn họ, bọn họ sao dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy hả ?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi.

Hi Hi lắc đầu, “Tôi nói với hắn trên người tôi có độc, hắn đã tin rồi. . . . . . Cho nên cách tôi rất xa!”

“Tôi tin tưởng, rất nhanh Tư Tuyệt sẽ biết!”

Điều này, mới là điều Hi Hi mong đợi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.