“Hắn tới nơi này làm gì?” Mặc Thiếu Thiên hỏi, chỉ cần vừa nghĩ tới việc Lục Tử Thịnh cùng Tử Lam gặp mặt, trong lòng hắn liền thấy khó chịu.
Tử Lam ngẩng đầu, liếc hắn một cái, “Đương nhiên là tới thăm tôi rồi !”
“Thăm em? Hắn sẽ tốt bụng như vậy sao?” Mặc Thiếu Thiên không vui hỏi, hắn nhất định không ngờ trong giọng nói lúc này của mình, có bao nhiêu là vị chua.
Tử Lam lườm hắn một cái, “Mặc tổng, học trưởng đến thăm tôi, làm sao lại không tốt bụng hả? Ít nhất người ta so với anh còn tốt hơn, một bó hoa, còn có đem theo trái cây mà tôi thích ăn nhất, anh thì sao? Tay không , Mặc tổng, thật là càng tiền càng keo kiệt a!” Tử Lam bĩu môi nói.
Đều là nam nhân với nhau, làm sao lại khác nhau nhiều như vậy?
Mặc Thiếu Thiên cau mày.
Hắn đã có nghĩ qua là mua hay không mua hoa, nhưng mua hoa mang đến thì hắn cảm thấy hết sức kiểu cách, liền từ bỏ ý định, nhưng không ngờ đi tới nơi này lại bị chuyện đó lấy làm chủ đề nói chuyện.
Bị Lâm Tử Lam nói thế, hắn thấy hết sức khó chịu. Chính xác mà nói, Tử Lam lấy hắn so với Lục Tử Thịnh kia.
“Đừng đem anh so với hắn ta!” Mặc Thiếu Thiên sắc mặt trầm xuống, khó chịu nói.
“Tại sao lại không cần so? Mặc tổng, anh biết mình so với người ta thua xa như thế nào không?” Tử Lam nhíu mày, cười hỏi.
Khó được tìm được cơ hội làm mất mặt Mặc Thiếu Thiên, nàng há có thể bỏ qua cơ hội này?
Nghe lời nói của Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cau mày, ngay sau đó khóe miệng nâng lên một cách nhạo báng nói, “Lâm tiểu thư, em ở đây mở cái quốc tế đùa giỡn gì vậy? Anh so ra kém với hắn? Em nói thử xem, anh nơi nào mà kém hắn ? Mặc kệ là so cái gì cũng không có người nào dám nói anh kém hơn hắn đâu!” Mặc Thiếu Thiên hết sức khí phách nói.
Tử Lam cười một tiếng “Mặc tổng, anh thật là tự luyến”
“Đây là sự thật” Mặc Thiếu Thiên nói một cách khẳng định.
Tử Lam lườm hắn một cái, Mặc Thiếu Thiên chợt đưa thân thể tới gần, nhìn Tử Lam, “Em nói thử xem, anh thế nào so ra kém với hắn?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Tử Lam nhíu mày “Để tôi phải nói thật?”
“Nói”
Vì vậy, Tử Lam lên tiếng, “Đầu tiên, học trưởng rất tuấn tú. . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên cười một tiếng, “Điểm này còn không thể hơn sao?” Không cần phải nói, chỉ là nhìn, Mặc Thiếu Thiên cũng đã cao hơn một bậc.
“Học trưởng rất ưu tú!”
“Điểm này trực tiếp có thể vượt qua!” Mặc kệ là trình độ học vấn hay là sự nghiệp, Mặc Thiếu Thiên so với Lục Tử Thịnh xuất sắc hơn.
Tử Lam cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn hắn, “Quan trọng nhất là, học trưởng rất dịu dàng, săn sóc, rất chung tình, đối với nữ nhân rất tôn trọng, không giống như những người khác, đổi nữ nhân mà so với lật sách còn nhanh hơn, chỉ với điểm này, Mặc Thiếu Thiên, anh liền không cách nào hơn được!” Tử Lam vừa nói, vừa liếc nhìn Mặc Thiếu Thiên, quả nhiên, sắc mặt hắn khó nén được tức giận.
“Lâm tiểu thư, anh vẫn cảm thấy em là người có phẩm vị rất cao, hôm nay, anh mới biết em xem nam nhân bằng ánh mắt phiến diện như vậy!” Mặc Thiếu Thiên cười lạnh nói.
“Có vài người, xem ra là lịch thiệp, nhưng thật ra sau lưng lại là mặt người dạ thú, mà cũng có vài người, bề ngoài phóng đãng không kiềm chế được, nhưng nếu như có thể gặp phải một người làm cho hắn rung động, hắn sẽ dốc hết cả đời mình chỉ để thích mỗi mình nữ nhân đó!” Nói câu nói này, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam một cách thâm u, làm cho người ta không rõ tâm tình.
Hắn cũng không biết tại sao, lúc nói câu này, trong đầu của hắn thế nhưng dần hiện ra bóng dáng của Lâm Tử Lam.
Tử Lam ngẩng đầu lên, lại kịp chạm đến ánh mắt thâm u của Mặc Thiếu Thiên, đáy lòng giống như là có điều gì đó bị xúc động, run lên, theo bản năng quay mặt.
“Ngụy biện!” Tử Lam đánh giá bằng hai từ.
Mặc Thiếu Thiên cũng dời đi tầm mắt, “Lâm tiểu thư, nếu như không tin, có thể chờ xem!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam nói từng chữ từng chữ.
Tử Lam cũng không nhớ đến, những lời này, thật sẽ được hắn chứng thực, hơn nữa còn là dùng ở trên người của nàng.
Thật ra thì có lúc phân tích theo như lời nói của Mặc Thiếu Thiên, một chút cũng không sai.
Cái gì là nam nhân tốt?
Định nghĩa đều không giống nhau.
Có một vài nam nhân, xem ra ôn hòa, được xem như là một nam nhân tốt, nhưng sau lưng lại đi nuôi tiểu tam. Mà cũng có một vài nam nhân, chơi một cách quang minh chính đại, cho tới một ngày, gặp phải người trong lòng của hắn, thế nhưng hắn lại sẽ buông bỏ tất cả, chỉ vì nữ nhân ấy.
Nếu như để Tử Lam lựa chọn, nhất định sẽ lựa chọn những loại người thuộc nhóm sau. Nhưng mà trước mắt, Tử Lam đối với tình yêu lại không khát vọng, bởi vì Hi Hi, nàng càng thêm thận trọng, cho nên, những chuyện này, nàng tùy ngộ nhi an.
Tử Lam nhìn hắn cười, “Tôi sẽ chờ xem người nào mà có thể làm cho Mặc tổng dốc hết cả đời!”
“Vậy em cần phải mở to hai mắt ra mà nhìn!”
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ mở to mắt mà nhìn!”
Hai người, anh một câu, tôi một câu, chốc lát biến thành chiến trường.
Hi hi đứng ở một bên nhìn, không khỏi có chút lo lắng, cha cùng mẹ tính khí hiếu thắng như vậy, về sau ở cùng một chỗ, có đánh nhau hay không à? Thậm chí trong đầu Hi Hi dần hiện ra bộ dạng cha cùng mẹ gây gổ nhau, nhất định vô cùng. . . . . . Chấn động!
Hi Hi thò đầu, nhìn bọn họ “Cha, mẹ, hai người coi như là đang gây gổ nhau sao?” Hi Hi hỏi.
Lời nói của Hi Hi đã đem hai người kéo về hiện tại.
Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Hi Hi, mặt nở nụ cười, “Không có, mẹ chỉ là đang cùng cha con nói một chút về cuộc sống, nói một chút cái gì là nam nhân, bảo bối, con nhớ, lớn lên về sau nhất định phải đối với nữ nhân một cách thân thiết, biết chưa?”
Hi hi cười một tiếng, “Biết!”
Mẹ dạy bảo, Hi Hi phải tuân lệnh!
Mặc Thiếu Thiên nghe Tử Lam dạy con, trợn mắt nhìn bảo bối một cái, bảo bối nhún vai, hết cách rồi, mẹ dạy bảo không thể không nghe a!
Vì vậy một giây kế tiếp, Mặc Thiếu Thiên xoay người đi ra ngoài. Tử Lam cùng Hi Hi sửng sốt. Hi Hi hỏi, “Cha tức giận?”
Tử Lam chau mày, “Hắn lúc nào thì đã biến thành người hẹp hòi như vậy rồi hả ?”
Hai người mới vừa nói dứt lời, cửa lần nữa bị đẩy ra, Mặc Thiếu Thiên đi vào. Tử Lam chau mày, nhìn hắn nói, “Mặc tổng, tôi cho là anh đã đi rồi !”
Mặc Thiếu Thiên cười, “Thực tế đã chứng minh phán đoán của em sai lầm!”
Tử Lam lườm hắn một cái, thực tế đã chứng minh, người đàn ông này thù rất dai!
Vì vậy,Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên ngầm khiều chiến, Hi Hi ở một bên nhìn phải không cũng vui mừng ư.
Mấy phút trôi qua, cửa chợt bị gõ vang.
Tử Lam cau mày, ai lại tới vào lúc này, vậy mà Mặc Thiếu Thiên lại bình tĩnh tiêu sái tự nhiên bước tới, mở cửa.
Hai người ở tại cửa ra vào nói mấy câu, vậy mà lại có mấy người đi vào, cầm trong tay từng bó hoa tươi đi vào. Mấy phút sau, hoa hồng đã được bày đầy cả căn phòng. Lúc này, mấy y tá đi ngang thấy một màn như vậy, không khỏi hâm mộ “Oa, thật là nhiều hoa hồng, thật là đẹp a!”
“Đúng vậy a, cả căn phòng đều là hoa hồng, tôi cho tới bây giờ cũng không có thấy qua nhiều hoa hồng như vậy, thật là đẹp. . . . . .”
“Tôi thật hâm mộ cô ấy a, bạn trai cô ấy đối với cổ thật là tốt. . . . . .”
“Đúng vậy a, thật là đẹp. . . . . .”
Ở cửa càng ngày càng tụ tập nhiều người . Mấy y tá ở tại cửa ra vào không ngừng hâm mộ mà nói, Mặc Thiếu Thiên nghe vậy, nhíu mày, lộ rõ sự hài lòng, theo bản năng, hắn không bài xích bọn họ để mà ra giải thích, ngược lại, hắn rất thích!
Tử Lam ngồi ở trên giường, căn bản không nghe rõ ở cửa đang nói cái gì, chỉ là nhìn những thứ hoa kia hỏi, “Các người. . . . . . Các người đang làm gì?” Tử Lam kinh ngạc hỏi.
Rất nhiều hoa hồng. Cả căn phòng đều là hoa hồng, mấy người giao hoa cứ đứng ở đó, cho tới khi đặt hoa xong, bày đầy cả căn phòng. Mặc Thiếu Thiên vung tay ký một chữ, bọn họ mới rời khỏi. Lúc này, Mặc Thiếu Thiên rút ra một bó hoa hồng màu trắng, sau đó đi tới trước mặt Lâm Tử Lam “Như thế nào?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Vốn là bộ mặt yêu nghiệt, bây giờ lại cầm trong tay một bó hoa hồng màu trắng, xem ra trong mơ hồ có chút không khỏi hài hòa, yêu nghiệt không dứt.
Tử Lam lúc này mới lấy lại thần trí, nhìn Mặc Thiếu Thiên, hiển nhiên mới từ trong kinh ngạc bước ra, “Những thứ này đều là do anh bảo người ta đưa tới?”
Mặc Thiếu Thiên chau mày, “Không ngờ tốc độ thật mau, về sau mua ở cửa tiệm này!” Mặc Thiếu Thiên nói một cách nhất định là vậy! . . . . . .
Tử Lam ngây ngẩn cả người. Chậc lưỡi. “Mặc Thiếu thiên, anh điên rồi sao?” Tử Lam kinh ngạc mà nói, cái này cần bao nhiêu tiền à?
Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn Tử Lam, sắc mặt không vui, “Em nói cái gì?”
“Anh đem nhiều hoa như vậy để làm gì?” Lâm Tử Lam hỏi, trong lòng một hồi co rút đau đớn. Cái này cần bao nhiêu tiền a a a!
“Em không phải là không thích?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Nói hắn keo kiệt thế là hắn mua hết tất cả số hoa có trong cửa tiệm.
Tử Lam hết ý kiến.
Mặc Thiếu Thiên, cái này gọi là lãng mạn?
Anh nha, cái này gọi là xa xỉ, cái này gọi là lãng phí!
Hi Hi cũng nhìn, nhất thời ngây ngẩn cả người, cha, cha thật là ghê!
“Tôi thích, nhưng là. . . . . . Tôi thích tiền hơn, Mặc Thiếu Thiên, cái này cần bao nhiêu tiền, tôi có thể đổi lấ tiền mặt không?” Tử Lam nhìn hắn hỏi. . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên tức giận, nữ nhân lúc này không phải nên rất cảm động sao? Giống như những nữ nhân khác, cảm động không thôi,nhưng. . . . . . Mặc Thiếu Thiên lại quên mất một điều! Cô ấy là Lâm Tử Lam! Cùng với nữ nhân bình thường là không giống nhau! Hắn làm sao sẽ trông cậy vào Lâm Tử Lam sẽ có phản ứng như những nữ nhân bình thường kia! Bọn họ xen kẽ lẫn nhau, đều là phi nhân loại. Nhìn bọn họ như vậy tuy nhiên cũng không biết bọn họ là một loại người.
“Lâm Tử Lam! ! !” Mặc Thiếu Thiên tức giận.
Tử Lam hít thở sâu một hơi, được rồi được rồi, cứ xem như Mặc Thiếu Thiên mắc bệnh đi, nàng liền lấy lại bình tĩnh, nhưng thật rất đau lòng tiền a! Tiền mặt thì tốt biết bao!
Nếu như Mặc Thiếu Thiên biết Tử Lam đang suy nghĩ cái gì, nhất định hắn hận không bóp chết được cô.
“Được rồi, xem như anh có thành ý, tôi cám ơn anh!” Tử Lam nhức nhối mà nói.
Mặc Thiếu Thiên lúc này tức giận mới biến mất “Em thích hoa, anh mới cho ngươi mua, Lâm Tử Lam, em thật không phải là một nữ nhân bình thường!” Mặc Thiếu Thiên hận mà nói.
“Anh cũng không phải là một nam nhân bình thường!” Tử Lam đáp lễ.
Mặc Thiếu Thiên trừng mắt nhìn Tử Lam. Lúc này, Hi Hi mở miệng, “Cha, mặc dù người như vậy rất hào phóng, nhưng là cha không biết mẹ thích hoa gì!”
Mặc Thiếu Thiên cau mày.
Hi hi mở miệng nói tiếp, “Mẹ thích Bách Hợp!”
Tử Lam nhìn bó hoa hồng màu trắng, không nói gì.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhớ lại từng có người đưa hoa Bách Hợp đến công ty cho Tử Lam, lúc ấy, hắn tưởng đâu là do Lục Tử Thịnh gởi tới! Chỉ là hắn biết Lâm Tử Lam thích gì hoa? Vì không biết gì, nghĩ đến cái này, Mặc Thiếu Thiên trong lòng thật khó chịu!
Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, nghiêm nghị nói, “Bắt đầu từ bây giờ, em phải thích hoa hồng trắng!” Mặc Thiếu Thiên bá đạo mà nói.
“Mặc tổng, đây là sở thích của tôi, anh quản cũng không tránh khỏi quá rộng đi!” Tử Lam bất mãn phản bác.
“Anh quản sở thích của em, phải từ bỏ, về sau mỗi ngày anh đều cho người mang sâm hoa đến cho em, chừng nào thành sở thích của em mới thôi!” Mặc Thiếu Thiên nói. . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên, anh quả nhiên không phải là người! . . . . . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên ở trong phòng bệnh cho tới buổi trưa, lúc ăn cơm, mới cùng Hi Hi đi ra ngoài.
Trong phòng, chỉ còn lại Tử Lam. Nhìn căn phòng đầy hoa hồng, với đủ màu sắc phong phú, hoa hồng trắng có, hoa hồng vàng có , một xâu chuỗi hoa hồng, thậm chí còn có hoa hồng xanh, những thứ này đều là những giống hoa rất trân quý, đặt ở trong phòng, có cảm giác như người ta đang ở trong một mảnh vườn hoa.
Lúc này, trong đầu Tử Lam dần hiện ra khuôn mặt bá đạo àm yêu nghiệt của Mặc Thiếu Thiên. Không khỏi khóe miệng Tử Lam tràn ra một chút ý cười.
Tử Lam sửng sốt, mình thế nhưng lại nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên vào lúc này mà bật cười. Cô ngẩn người, từ trên giường đi xuống, đi tới bên cạnh những bó hoa kia, cúi người ngửi một cái, Tử Lam như đang đưa bản thân vào trong một biển hoa, rất đẹp.
Thật ra thì đối với hoa tươi, Tử Lam cũng không có cái gì gọi là thích, cô thích hoa Bách Hợp là bởi vì màu trắng thuần khiết của nó, hoa hồng cứ cho người ta cảm giác rất kích tình, hỏa nhiệt, Tử Lam không có yêu, cho nên đối với hoa hồng, cô không thích, nhưng vào giờ phút này xem ra, hoa hồng xác thực rất đẹp.
Tử Lam cầm lên một đóa hoa, ở trong tay mà vuốt, nhất thời nhếch miệng cười. Ngay vào lúc này, cửa phòng bị gõ vang. Tử Lam quay đầu lại, nhìn y tá đi vào “Lâm tiểu thư, phải thay đổi thuốc rồi!” Y tá cười, đẩy một xe đẩy nhỏ đi vào.
Tử Lam gật đầu một cái, đem hoa hồng để xuống, trở về bên giường. Y tá thuốc đưa cho Tử Lam cười nói, “Lâm tiểu thư, cô thật hạnh phúc, bạn trai của cô đối với cô thật là tốt!” Y tá tự đáy lòng mà nói, giọng nói rất hạnh phúc.
Tử Lam sửng sốt. Bạn trai? Cô ấy ý chỉ Mặc Thiếu Thiênsao?
Tử Lam cười nói, “Cô hiểu lầm rồi , anh ấy không phải là bạn trai của tôi!” Tử Lam giải thích.
Y tá sửng sốt. “Thật sao? Thật xin lỗi, tôi không biết, chỉ là nhìn hai người thật sự rất xứng đôi, anh ấy đối với cô cũng rất được, rất lãng mạn, y tá chúng tôi cũng rất hâm mộ hai người!” Y tá chân thành nói.
Tử Lam chau mày. Lãng mạn sao? Tử Lam chính là rất quan tâm tới lí trí, làm chuyện gì cũng lí trí hết cả , thật ra thì xem ra, điên cuồng như vậy một lần, không phải chuyện tình như vậy cũng rất tuyệt hay sao. Nghĩ tới đây, Tử Lam cười, “Không sao!”
Y tá cũng là tự tâm tình mà chúc phúc, Tử Lam cũng không trách cứ, nhưng tại sao khi cô nghe được Mặc Thiếu Thiên là bạn trai của cô, Tử Lam thấy đáy lòng mình cũng không có mâu thuẫn, chỉ là theo bản năng mà giải thích.