Mặc Thiếu Thiên nhận lấy tài liệu, sau đó lật xem một lượt, trực tiếp đặt bút ở phía dưới, vung lên chữ kí của mình.
Mạc Lương nhận lấy hợp đồng, nhìn một chút, sau đó nói, “Về mảnh đất trống này, tôi sẽ phụ trách!”
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, bày tỏ sự tin tưởng đối với Mạc Lương, dù sao anh ta đi theo hắn cũng không phải là ngày một ngày hai, Mặc Thiếu Thiên nghe Mạc Lương bảo do mình phụ trách, liền bày tỏ sự tin tưởng.
Hiện tại Công ty MK không ngừng phát triển về đá quý, bên cạnh đó, Mặc Thiếu Thiên cũng đang muốn lấn sân sang bất động sản, mặc dù phải thận trọng, nhưng khi giao cho Mạc Lương, Mặc Thiếu Thiên hết sức yên tâm.
“Vậy tôi đi ra ngoài trước!” Mạc Lương gật đầu nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, “Mặc kệ đối phương đưa ra điều kiện gì, cũng có thể bàn bạc lại!”
Mạc Lương gật đầu một cái, sau đó đi ra ngoài.
Bên trong phòng làm việc, Mặc Thiếu Thiên lười biếng ngồi ở trên ghế, vóc người cao ráo, nghiêng người dựa vào, cặp con ngươi u ám tản ra ánh sáng mù mờ, nghĩ tới một màn vừa rồi, khóe miệng không khỏi nâng nụ cười.
Hắn chắc chắn, Lâm Tử Lam tuyệt đối say mê nụ hôn kia rồi!
Nụ hôn này, giống như, làm cho họ xích lại gần nhau hơn.
Mặc Thiếu ngày sờ sờ đôi môi, nơi đó, hình như còn lưu lại mùi vị của người phụ nữ ấy, nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên lại nhếch lên một nụ cười đầy vẻ chắc chắn.
Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Mặc Thiếu Thiên lại vang lên, khi thấy số gọi tới, Mặc Thiếu Thiên hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nhận máy.
“A lô, An Nhiên, thế nào?” Mặc Thiếu Thiên trầm giọng hỏi.
“Thiếu Thiên, anh đang ở đâu? Công ty sao?”
“Ừ, thì sao, có chuyện gì không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi, âm thanh ôn hoà, làm cho người ta nghe không được tâm tình gì.
“Không có gì, chỉ là muốn hẹn anh cùng nhau đi ăn cơm trưa, không biết anh có thời gian hay không!?” Diệp An Nhiên nhàn nhạt nói.
Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, “Được, để anh đi đón em!”
“Vâng!”
Nghe Mặc Thiếu Thiên đồng ý, âm thanh của Diệp An Nhiên tràn đầy vui mừng.
Cúp máy, Mặc Thiếu Thiên mi tâm hơi nhíu, cầm áo vest cùng chìa khóa xe, đi ra ngoài.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mà bên này.
Mới vừa đến giờ tan sở, Cảnh Thần liền bu lại, “Tử Lam, tớ biết có một quán có món tủ ăn rất ngon, có muốn đi ăn thử hay không?”
“Món tủ? Đáng tin sao?” Lâm Tử Lam vừa thu dọn đồ đạc vừa nhíu mày hỏi.
“Dĩ nhiên, tớ giới thiệu có thể sai sao? Hơn nữa, nơi đó sợ chỗ ngồi sẽ bị thiếu, chẳng qua tớ có một người bạn làm ở bên đó, tớ để cho cô ấy giúp tớ giữ lại chỗ ngồi, như thế nào? Có đi hay không?” Cảnh Thần nhướng mày, cười hì hì hỏi.
Lâm Tử Lam chân mày hơi nhíu lại, suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Cảnh Thần mở miệng, “Đã như vậy, đương nhiên là muốn đi ăn thử xem sao rồi !”
“Tớ biết ngay cậu nhất định sẽ đi mà!” Cảnh Thần cười chắc chắn mà nói.
“Dĩ nhiên, không thể bỏ qua bất kỳ một cơ hội ăn uống nào rồi!” Lâm Tử Lam nói, “Chỉ là nói trước, cậu mời!”
“Dĩ nhiên là vậy!”
Vì vậy, hai người cùng cười một tiếng, lấy một tý đồ, rồi rời công ty.
Hai người cùng đi xe taxi, mới hơn 10 phút sau liền đến nơi mà Cảnh Thần giới thiệu.
Từ ngoài nhìn vào, khách sạn bình thường và nơi này không khác cho lắm, hơn nữa, quan trọng là nơi này rất sạch sẽ.
Lâm Tử Lam biết, bình thường tới ăn món tủ, người ta đều rất chú trọng tới vệ sinh, cho nên nhìn nơi này, cảnh quan cũng không tệ lắm.
“Cũng không tệ lắm phải không?” Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam chau mày, “Cảnh quan cũng không tệ lắm!”
“Mùi vị còn tuyệt hơn!” Cảnh Thần nói xong, hai người cùng đi vào.
Bên trong cảnh quan cũng thật lớn, cách ba vị trí đều có một bức rèm che, nhìn thật thoải mái.
Bọn họ đi vào, liền có người đi tới, Cảnh Thần theo chân bọn họ nói mấy câu, nhân viên phục vụ liền dẫn bọn họ đến vị trí bàn ăn.
Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần ngồi xuống, nhân viên phục vụ cầm thực đơn, Cảnh Thần bảo Lâm Tử Lam gọi trước, Lâm Tử Lam nhìn mấy lần, liền gọi hai món, Cảnh Thần cũng gọi hai món.
“Bốn món ăn, chúng ta ăn hết sao?” Lâm Tử Lam hỏi.
“Ăn không phải là ăn hết hay không hết, mà ăn là để ăn ngon, là để thưởng thức mùi vị!” Cảnh Thần nói.
Lâm Tử Lam gật đầu mà ca ngợi, “Cô nương, không tệ, rất biết hưởng thụ!”
Cảnh Thần cười một tiếng, sống cuộc sống hiện tại mà không biết hưởng thụ, vậy thì tới lúc nào mới hưởng thụ đây?
Rất nhanh, món ăn liền đưa lên, mà ở bên trong nhà hàng, người cũng bắt đầu nhiều hơn, Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam nói chuyện, mọi người đều nói ba người phụ nữ thành một cái chợ, thật ra thì hai người phụ nữ cũng vậy thôi.
Hai người nói chuyện, từ mỹ phẩm, đến quần áo, đến chuyện của công ty, cái gì cũng có thể nói.
“Đúng rồi, Cảnh Thần, mấy ngày nữa tớ dọn tới nhà mới, bảo bối nói muốn tự thân xuống bếp nấu cơm, nhớ tới đấy!” Lâm Tử Lam nói.
Cảnh Thần gật đầu, “Không thành vấn đề, đã sớm ngưỡng mộ đại danh của bảo bối từ lâu, nó tự mình xuống bếp, tớ há có thể không vui lòng?” Cảnh Thần cười nói.
“Ừ, vậy thì tới sớm một chút!” Lâm Tử Lam sảng khoái nói.
Cảnh Thần gật đầu một cái, đó là đương nhiên, “Tớ sớm cũng rất muốn biết mặt bảo bối, cậu nên sớm mời tớ mới đúng!” Cảnh Thần rất bất mãn nói.
Lâm Tử Lam cười cười, không biết tới lúc Cảnh Thần nhìn thấy bảo bối, sẽ có phản ứng gì đây, theo tinh thần bát quái của cô ấy, đã có thể phát giác được cái gì chưa!
Nhưng mà bây giờ, Lâm Tử Lam cũng không muốn che dấu cái gì nữa, chỉ muốn thuận theo tự nhiên.
“Lần tới cậu liền gặp được rồi !” Lâm Tử Lam cười nói.
Cảnh Thần gật đầu một cái, bày tỏ sự vô cùng mong đợi.
“Đúng rồi, Tử Lam, Mặc Tổng có tới không?” Cảnh Thần hỏi.
Lâm Tử Lam lắc đầu một cái, “Không biết!”
“Cậu không mời hả?”
“Không có!”
“Vậy cậu có ý định muốn mời không?” Cảnh Thần hỏi.
“Không có ý định!” . . . . . .
“Tử Lam, tớ cảm thấy được cậu đối với Mặc Tổng luôn có ý!” Cảnh thần hết sức nói khẳng định.
“Là có ý kiến đi!” . . . . . .
“Xem đi, cậu chính là có thành kiến với người ta!” Cảnh Thần nói. . . . . . .
“Mặc dù đem Mặc Tổng trước kia ra mà nói thì anh ta là người hơi lạm tình, nhưng mà khi chuyện trước đó xảy đến, Mặc Tổng đã tích lũy rất nhiều điều, ít nhất đến bây giờ, bên cạnh cũng không có người phụ nữ nào cả, có thể thấy được Mặc Tổng đã sửa tính rồi, Tử Lam, cậu đừng luôn từ đầu đến cuối đều làm ra dáng vẻ từ chối người ta nữa đi!” Cảnh Thần nói.
Thật ra thì cô cảm thấy, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên rất xứng đôi .
“Tớ có sao?” Lâm Tử Lam vô tội hỏi.
“Dĩ nhiên!” Cảnh Thần nói.
“Tớ cảm thấy, một người đàn ông có tiêu chuẩn tốt, trọng điểm không phải để ý tới lúc trước anh ta lạm tình cỡ nào, hoa tâm cỡ nào, trọng điểm là sau khi anh ta gặp phải một người phụ nữ liền vì người phụ nữ đó mà không muốn ở bên những người phụ nữ khác nữa, tóm lại, tớ cảm thấy Mặc Tổng đã thay đổi!” Cảnh Thần hết sức chắc chắn mà nói.
Lâm Tử Lam nghe cô nói, liền cười, “Cậu đối với việc này cũng rất có nghiên cứu đấy!”
Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần cười nói, hiện tại, hai người căn bản đã không có chuyện gì không thể nói được rồi.
Cảnh Thần chợt nhíu mày, “Đó là đương nhiên, tớ nhìn người hết sức chính xác, Mặc Tổng về sau nhất định sẽ là một người đàn ông tốt!”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Thiếu Thiên, nơi này cũng không tệ lắm. . . . . .”
Lúc này, một giọng nữ nhu nhu vang lên, âm thanh đó không quan trọng, quan trọng là, trong miệng người đó nói ra tên tuổi của ai.
Ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần rồi.
Người được cô gái nhắc tới, giống với người mà hai người đang đàm luận với nhau!
Hai người theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy Mặc Thiếu Thiên cùng một cô gái đi vào, Mặc Thiếu Thiên với bộ vest màu đen, còn cô gái với một bộ váy màu vàng nhạt, hai người xem ra, hết sức hài hòa.
Cảnh Thần lập tức ngây ngẩn cả người, thấy lúc này đang diễn ra một màn như thế, rất muốn vì lời mới vừa nói của mình mà đập đầu chết!
Lâm Tử Lam cũng đưa mắt nhìn, trong lòng cũng không nói ra được có tư vị gì, chỉ là thấy dáng vẻ hết sức ngây ngô của Cảnh Thần, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Mặc Thiếu Thiên cũng là vừa mới đến, liền thấy bàn của bọn họ ngồi.
Không ngờ bọn họ cũng ở chỗ này.
Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam cũng đều nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên đang đứng, mà ánh mắt của hắn, lại thẳng tắp rơi vào trên người của Lâm Tử Lam, đôi tròng mắt kia hình như có rất nhiều điều muốn nói.
Lâm Tử Lam cũng nhìn bọn họ, ánh mắt cũng bình thường.
“Thế nào Thiếu Thiên?” Diệp An Nhiên thấy Mặc Thiếu Thiên nhìn vè hướng kia, cũng nghiêng đầu nhìn theo.
Ngay khi thấy Lâm Tử Lam, chân mày khẽ nhíu lại, cặp con ngươi trong suốt kia cũng thoáng qua một tia hung dữ, nhưng là rất nhanh sau đó, liền thay thế bằng nét cười dịu dàng, tay của cô, từ từ đưa đến gần, khoác lên cánh tay của Mặc Thiếu Thiên.
“Đó là bạn của anh sao?” Diệp An Nhiên cười tươi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên lúc này mới xoay người lại, khẽ gật đầu với cô.
Lúc này, Cảnh Thần nhìn lướt qua Lâm Tử Lam, chợt lên tiếng, “Mặc Tổng, thật là khéo, hai người cũng tới nơi này ăn sao! ?”
Mặc Thiếu Thiên cùng Diệp An Nhiên đi tới, gật đầu một cái, “Đúng vậy, nghe nói nơi này món tủ rất ngon, không biết hai người cũng có hứng thú, nếu không đã cùng đi rồi !”
Cảnh Thần nhìn Diệp An Nhiên đứng một bên, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, kéo ra một nụ cười, “Mặc Tổng, thật là lãng phí thời gian của tôi nói tốt cho anh một phen!” Cảnh Thần vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn cô, không hiểu cô nói vậy là có ý gì.
Lâm Tử Lam hiểu Cảnh Thần muốn nói cái gì, chỉ là, cô cái gì cũng không nói.
Lúc này, Diệp An Nhiên nhìn họ, “Xin chào, tôi là Diệp An Nhiên!” Cô chủ động cười hỏi.
Lâm Tử Lam cũng nhàn nhạt liếc cô một cái, dung mạo rất dịu dàng, cô cũng hướng về Diệp An Nhiên gật đầu một cái, nhàn nhạt chào hỏi, “Chào cô!”
“Hai người đều là bạn của Thiếu Thiên, hay là cùng nhau dùng bữa đi!” Diệp An Nhiên nhìn bọn họ nở nụ cười vô hại nói, nụ cười kia, muốn có bao nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu dịu dàng.
“Không cần đâu, hai người ăn đi, chúng tôi đã ăn xong rồi!” Lâm Tử Lam cười ‘uyển ngôn cự tuyệt’[*], sau đó đưa mắt nhìn Cảnh Thần.
[*] dùng lời nói khéo léo để cự tuyệt.
Cảnh Thần hiểu ý gật đầu, “Đúng vậy, hai người cứ từ từ dùng bữa, chúng tôi đã ăn no rồi, phải về công ty, không quấy rầy hai người!”
Mặc Thiếu Thiên nhìn bọn họ mới ăn có một chút, sau đó chau mày, “Đã như vậy, coi như bàn này tôi mời các cô!”
“Không cần đâu, tự chúng tôi có thể thanh toán!” Lâm Tử Lam vẫn như cũ, cự tuyệt.
“Không quấy rầy hai người, chúng tôi đi trước!” Lâm Tử Lam hướng về phía bọn họ cười gật đầu, sau đó cùng Cảnh Thần, cười rời đi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam cười, cùng với bóng lưng của bọn họ, chân mày mơ hồ chau lại, mặc dù Lâm Tử Lam đang cười, nhưng là cảm giác giữa bọn họ có khoảng cách gì đó, giống như đã trở lại thái độ lạnh nhạt trước kia.
Người phụ nữ này, đang làm cái gì?
Mặc Thiếu Thiên mi tâm nhíu lại.
Đúng vậy, Diệp An Nhiên không ngờ ở chỗ này lại gặp mặt Lâm Tử Lam, nghĩ tới cô ta mới vừa cười, bộ dáng kia giống như không có chuyện gì.
Lúc này, cô nhìn Mặc Thiếu Thiên, gương mặt lại trở nên ôn hòa, âm thanh cũng biến thành ôn nhu , “Thiếu Thiên, anh làm sao vậy?”
Mặc Thiếu Thiên lấy lại thần trí, nhìn cô lắc đầu một cái, “Không có gì, đi ăn thôi!”
Diệp An Nhiên cười gật đầu một cái, nụ cười, rất là ngọt ngào.
. . . . . . . . . . . . . . . .
Đi ra khỏi nhà hàng này, Cảnh Thần rất muốn chịu đòn để mà nhận tội. Mới vừa khen ngợi Mặc Thiếu Thiên xong, không ngờ bên cạnh anh ta lập tức có phụ nữ ở bên, chẳng lẽ lần này cô thật đã nhìn lầm?
Lâm Tử Lam nhìn bộ dáng vẻ rối rắm kia của Cảnh Thần, cười cười, “Cậu làm sao vậy?”
Cảnh Thần nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, “Tử Lam, cho tớ thu hồi lời nói của mình lúc nãy!”
Lâm Tử Lam nở nụ cười, “Tớ không phải hỏi cái này, tớ muốn hỏi tới thái độ của cậu đối với Diệp An Nhiên lúc nãy kìa!”
Cảnh Thần chợt nhíu mày, “Không có a, chỉ là không thích người phụ nữ kia mà thôi!”
“Tại sao?”
“Làm cho người ta thấy một cảm giác giả tạo!” Cảnh Thần nói, “Mặc Tổng cũng không giới thiệu cô ta, chắc là quen thân!” . . . . . .
Lâm Tử Lam chau mày, không phủ nhận ý kiến của Cảnh Thần, cũng không biết tại sao, Diệp An Nhiên cho cô cảm giác cũng là như thế, khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái.
“Chỉ là, ngộ nhỡ người phụ nữ kia cùng Mặc Tổng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thì sao?” Cảnh Thần thử thay Mặc Thiếu Thiên giải bày.
Lâm Tử Lam chau mày, sau đó nhìn cô, “Tớ cái gì cũng không có nói!”
“Chẳng lẽ cậu không thấy tức giận sao?”
“Tớ là vì cái gì mà phải tức giận?” Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần hỏi ngược lại. . . . . . .
Nhìn bộ dạng không hờn không giận của Lâm Tử Lam, Cảnh Thần thấy bó tay. . . . . .
“Uổng phí tớ nói giúp anh ta một lần!” Cảnh Thần hết sức đáng tiếc nói.
Lâm Tử Lam cười cười, “Thấy rõ rồi hả ?”
“Quả nhiên, đàn ông đều như vậy a a a!” Cảnh Thần nhìn trời mà bi phẫn, lãng phí một cách vô ích một phen khen ngợi của cô.
Lâm Tử Lam chỉ là cười nhạt, không để ý tới lời cô nói.
Hai người gọi taxi, Lâm Tử Lam đưa tầm mắt, nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết vì sao, trong lòng thấy hơi phiền muộn.
Mà nhà hàng bên kia.
Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, hai người ngồi đối diện nhau, Diệp An Nhiên suy nghĩ một chút, mới mở miệng. “Thiếu Thiên, em có chuyện muốn nói, chỉ là muốn anh giúp một tay!” Diệp An Nhiên nói.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày nhìn về phía cô, “Có chuyện gì, cứ việc nói, chuyện anh có thể giúp được, anh nhất định sẽ giúp cho em!”
Diệp An Nhiên cười cười, “Em có ý định ở chỗ này tìm một công việc, em không quay lại nước Mỹ nữa!”
Mặc Thiếu Thiên động tác ăn ngẩn ra, không ngờ Diệp An Nhiên sẽ nói như vậy.
Mặc Thiếu Thiên rũ mắt, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn cô…..