Nghe được Lưu Ly nói..., Hoa Hồng cười mở miệng, "Không bằng cô thật sự làm phản, Hợp Tung thành tâm muốn mời cô, tuyệt đối bao ăn bao ở, còn có một đám hủ nam tạo điều kiện cho cô thưởng thức!" Hoa Hồng cười nói.
"Tôi chỉ sợ thiếu tá nổi điên!" Lưu Ly cười nói.
Lúc nào bắt đầu, Lưu Ly cũng thường nói giỡn.
"Không sao, chúng tôi cũng tùy thời hoan nghênh thiếu tá làm phản!" Hoa Hồng cười nói.
Sự nghiệp Hợp Tung vô cùng lớn, thế gian rộng lớn, cái gì cũng có thể dung nạp.
Nghe thế, Lưu Ly nghiêm túc suy nghĩ, "Tôi cảm thấy nếu có thể như vậy, trừ phi thiếu tá một lần nữa đầu thai chuyển kiếp!"
Hoa Hồng, ". . . . . . Tôi chỉ buồn bực, làm sao thiếu tá lại hận Hợp Tung như vậy?" Hoa Hồng buồn bực hỏi, qua nhiều năm như vậy, Hợp Tung vẫn rối rắm ở chỗ này.
Rốt cuộc là tại sao!
Thật sự là nghĩ không ra!
Cô ở bên ngoài giang hồ, cũng không dám nói tên Hợp Tung, nếu không nhất định sẽ bị thiếu tá đuổi giết, chẳng qua cũng may nhiều năm như vậy, Hợp Tung đem tư liệu đặc công sát thủ của cô bảo vệ vô cùng tốt, cực ít người biết.
Lưu Ly rất nghiêm túc suy nghĩ, "Theo như nghe nói, đây là một bí mật, chúng tôi cũng không rõ cho lắm!"
Hoa Hồng vốn có ý định dò hỏi nhiều chuyện, xem có thể tìm ra được điều gì hay không, không nghĩ tới cái gì cũng không hỏi được!
"Không biết còn tưởng rằng Tạp Ni nhà chúng tôi phụ Thiếu tá nhà cô, mới oán hận nhắm vào như vậy!" Hoa Hồng vô tâm nói một câu như vậy.
Một câu nói kia vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nhìn Hoa Hồng, chỉ có Mặc Thiếu Thiên còn bình tĩnh, bởi vì anh cũng đã thấy nhiều chuyện như vậy.
Bất quá muốn nói Thiếu tá cùng Tạp Ni. . . . . .
Làm sao cũng là hai người như nước với lửa, làm sao có thể!
Hoa Hồng ý thức được ánh mắt mọi người lộ vẻ kỳ quái, nhìn họ, "Mọi người nhìn tôi làm gì? Cũng không phải là không thể nào, không chừng Tạp Ni cùng Thiếu tá nhà cô thật đúng là có một chân!" Có trách thì trách, Hoa Hồng nghiêm trang nói ra lời này.
Lúc này, Lưu Ly cũng nghĩ nghĩ, gật đầu, "Yêu quá sinh hận sao?"
"Bingo!" Hoa Hồng kích động nói, "Chính là loại cảm giác này, mặc dù Thiếu tá hận người của Hợp Tung, nhưng hận nhất lại là Tạp Ni, đuổi theo có chết cũng không tha, có chút cảm giác kia!"
Lưu Ly suy nghĩ một chút, "Một vấn đề đáng phải suy nghĩ sâu xa, chỉ có điều trong tương lai, tóm lại có một đáp án!"
"Đồng ý!" Hoa Hồng giơ tay nói.
Nhìn bọn họ một người một câu, Lâm Tử Lam cười, ánh mắt nhìn về phía Lưu Ly, "Lưu Ly, em có thể ở mấy ngày! ?"
"Hai ngày!"
Lâm Tử Lam gật đầu, "Vậy thì ở chỗ này nghỉ ngơi hai ngày thật tốt!"
"Chị dâu, em muốn gặp bảo bối một lát!" Lưu Ly mở miệng nói, mục đích cô tới nơi này, cũng là Hi Hi.
Nói đến cái này, Lâm Tử Lam sửng sốt, liếc mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên mím môi, "Nói vậy tình trạng Hi Hi, em cũng biết, hiện tại bé đã bị cách lý trong phòng riêng!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lưu Ly nói.
Lưu Ly nghe, đã cảm thấy rất nghiêm trọng, chau mày, "Thật nghiêm trọng như thế sao?"
Mặc Thiếu Thiên nặng nề gật đầu.
"Cũng chưa có biện pháp giải quyết sao?" Lưu Ly hỏi, nghĩ đến Hi Hi phải chịu đựng đến như vậy, người làm cô trong lòng cũng không cảm thấy dễ chịu.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hi Hi, Lưu Ly đã rất thích bé, hai người gặp lần đầu mà như đã quen thân, nhưng hiện tại. . . . . .
Trong lòng Lưu Ly, không nói lên cảm xúc.
"Hiện tại chỉ có thể dựa vào truyền máu để kéo dài thời gian bé phát tác, chúng ta tranh thủ trước tiên, tìm được người hạ độc Hi Hi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Những chuyện này, cô đã nghe Hoa Hồng nói sơ qua rồi, nhíu mày, "Không nghĩ tới Diệp An Nhiên đã vậy còn quá độc ác, một đứa bé cũng không bỏ qua cho!"
"Có tin tức sao?" Lưu Ly hỏi.
Nói đến cái này, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên nhìn thoáng qua nhau, sau đó lắc đầu, "Tạm thời không có!"
Nói đến vấn đề này, có chút trầm trọng .
Lưu Ly nhíu mày, không biết nên làm sao bây giờ.
"Em không thể gặp được bé sao?" Lưu Ly hỏi, mạo hiểm tới đây chính là muốn nhìn Hi Hi một lát, không nghĩ tới Hi Hi lại bị cách ly riêng như vậy.
"Mặc dù Hi Hi không ra được, nhưng hẳn là có thể vào xem một lát!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói đến đây, khóe miệng Lưu Ly cũng nở nụ cười an ủi, "Tốt!"
Cho nên mọi người đi đến khu vực riêng của Bạch Dạ.
Vừa đi đến cửa, thấy Hi Hi ngồi ở xe lăn, Tạp Ni đẩy bé đi ra.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên thấy thế, kinh ngạc.
Lúc Lưu Ly nhìn thấy Hi Hi, vui mừng không nói nên lời.
"Bảo bối!" Lưu Ly kêu một tiếng.
Lúc Hi Hi nhìn thấy Lưu Ly, tâm tình cũng rất tốt, "Cô, sao cô lại tới đây?"
Lưu Ly trực tiếp chạy qua, nhìn Hi Hi, "Cháu gầy đi!"
"Hiện tại cháu là bộ dạng này, ngày ngày bị hàng trăm con sâu nhỏ hành hạ trong cơ thể, có thể mập được sao!" Rõ ràng là dáng vẻ rất thống khổ, nhưng Hi Hi nói đến nhẹ nhàng như vậy.
Mọi người đều biết, Hi Hi không muốn cho họ quá lo lắng.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam cũng đi tới, nhìn họ, "Sao vậy? Làm sao đi ra?"
Tạp Ni nhìn họ, đứng phía sau Hi Hi đặt tay trên xe lăn, "Bạch Dạ nói, hai ngày này truyền máu tình trạng có vẻ không tệ, có thể ra ngoài đi dạo một lát, phơi nắng mặt trời!"
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam mới yên tâm một chút.
"Bạch Dạ quá để ý rồi, biết cô đến thăm cháu, để cho cháu đi ra, thật là lâu không thấy mặt trời rồi! ! !" Vừa nói, Hi Hi còn ngẩng đầu nhìn mặt trời, ngay cả truyền nhiều máu như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn cũng không hồng hào.
Bất quá Hi Hi có thể đi ra ngoài, đối với họ mà nói, cũng là một tin tốt!
Lưu Ly nhìn Hi Hi, "Cháu yên tâm, mặc kệ phải trả giá nhiều như thế nào, chúng ta cũng sẽ tìm ra người kia, cháu nhất định sẽ không có chuyện gì !"
"Dạ!" Hi Hi gật đầu, khóe miệng nở nụ cười, "Cháu tin tưởng mọi người!"
Trên thế giới không cho con người cảm thấy khó chịu nhất là, họ rất có năng lực, có tiền, có thế, tuy nhiên không cứu được Hi Hi, cảm giác như vậy, là bất lực nhất!
"Tốt lắm, đừng đứng ở chỗ này, qua bên kia, uống cà phê, ăn sáng!" Hoa Hồng kêu.
Nghe được giọng nói của Hoa Hồng, lúc này mọi người mới đáp một tiếng, sau đó đi tới chỗ khác.
Trong sân, phía ngoài đặt một cái bàn tròn nhỏ, kiểu Âu Mĩ, thoạt nhìn đặc biệt phong cách tây.
Mọi người đi tới, lúc này, người giúp việc bưng cà phê cùng bữa sáng lên.
Hi Hi ngồi ở xe lăn, mọi người ngồi ở trên ghế, có người đứng, cũng có người ngồi.
"Đúng rồi, cô, cô tới nơi này, thiếu tá không có vấn đề gì chứ?"
"Không có chuyện gì!" Lưu Ly cười nói.
"Vậy thì tốt!"
Ngược lại là Tạp Ni, đứng ở đó ngây ngẩn cả người.
Nhìn Lưu Ly, dáng vẻ đầy kinh hãi, "Cô chính là người bên cạnh Tỉnh Nham?"
Lưu Ly nhìn Tạp Ni, cũng chau mày, "Anh chính là Tạp Ni?"
"Cô biết tôi! ?"
"Anh là mục tiêu cuối cùng của thiếu tá chúng tôi, không thể không nhận ra!" Lưu Ly chậm rãi nói, nhưng nói ra những lời này, nhưng lại có cảm giác vui mừng.
Tạp Ni, ". . . . . ."
Tạp Ni cũng rất buồn bực, tại sao thiếu tá có chết cũng theo dõi anh không tha.
"Thiếu tá gần đây vẫn mạnh khỏe chứ?" Tạp Ni bỗng nhiên nhìn Lưu Ly hỏi.
"Nếu như anh muốn biết, tôi gọi điện thoại hỏi giúp anh!" Lưu Ly lạnh nhạt nói.
Không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được Tạp Ni, nếu như thiếu tá biết được, sợ là trực tiếp vọt tới!
Tạp Ni nghe được Lưu Ly nói..., trực tiếp trầm mặc.
Hi Hi nhìn, cười, "Tạp Ni, bộ dạng anh không ra gì, tự xem lại đi, anh nhìn tôi làm gì, tôi không can dự!" Hi Hi cười nói.
Nói xong cái này, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lưu Ly, "Thiếu tá gần đây vẫn còn đang truy tìm cháu sao?"
Một câu nói, đưa tới vô số ánh mắt xem thường.
Lưu Ly cũng cười, lắc đầu, "Thật không rõ lắm, hiện tại về chuyện của cháu, anh ta gần như không cho cô biết, cũng không để cho cô tham gia!" Lưu Ly nói.
Từ chuyện lần trước của Lâm Tử Lam, thiếu tá Tỉnh Nham rõ ràng cấm kỵ cô rất nhiều.
Lưu Ly nói xong, Hi Hi gật đầu, bởi vì bé hiểu rõ, Lưu Ly đã không nói thì sẽ không nói, nếu đã nói, nhất định sẽ không lừa gạt bé.
Hơn nữa, bé cũng có thể đoán được, chỉ thấy quan hệ của họ, thiếu tá nhất định sẽ không để cho Lưu Ly tham gia điều tra chuyện của bé.
Chẳng qua đến bây giờ thiếu tá Tỉnh Nham cũng không có động tĩnh, xem ra không tra được gì.
Lúc này, Lưu Ly nhìn Hi Hi, "Cháu bây giờ đừng nghĩ nhiều như vậy, việc cấp bách là đem thân thể chăm sóc cho tốt!"
"Cháu biết rồi!"
"Ừ!"
Lúc này, Lưu Ly nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Anh, hiện tại chẳng lẽ một chút đầu mối cũng không có sao?"
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.
Coi như là có đầu mối, hay là không có đây?
Suy nghĩ một chút, mở miệng, "Tiêu Dật đồng ý hỗ trợ tìm người hiểu cổ!"
Nói đến Tiêu Dật, mọi người đều sửng sốt.
Người ở đây, ai cũng biết quan hệ của Mặc Thiếu Thiên với Tiêu Dật, chính là tình địch.
Không nghĩ tới chuyện này, Tiêu Dật hỗ trợ, hoặc là nói, chuyện này cùng anh ta có quan hệ?
Hi Hi mẫn cảm nhất, như vậy đã nhận ra, chẳng lẽ người sau lưng Diệp An Nhiên, là Tiêu Dật?
Nhưng là, thế nào bé cũng sẽ không tin, Tiêu Dật có thể hại mình!
Mặc dù hai người không phải là cha con ruột, nhưng lúc ở chung một chỗ, nhưng cũng chẳng thiếu gì, dù sao bé cũng sẽ không tin đã sai khiến Diệp An Nhiên hại bé và mẹ, hơn nữa Tiêu Dật còn yêu mẹ như vậy!
Chẳng lẽ là. . . . . .
Hi Hi thoáng cái đã nghĩ thông suốt mối quan hệ này!
Nhất định là như vậy !
Để cho Diệp An Nhiên đi hại cha, nhưng không nghĩ tới, Diệp An Nhiên lại hại bé cùng mẹ!
Giống như lúc đính hôn, rõ ràng mục tiêu là cha, nhưng Diệp An Nhiên lại đem mục tiêu chuyển đến trên người của hai người họ!
Nghĩ tới đây, Hi Hi chau mày, ngước mắt nhìn thoáng qua Lâm Tử Lam, nhìn Lâm Tử Lam không có gì khác thường, Hi Hi lúc này mới yên tâm một chút.
Chỉ cần mẹ không có chuyện gì, bé sẽ không sao.
"Lần này Tiêu Dật là người đứng sau lưng sai khiến sao?" Lúc này, Hoa Hồng mở miệng hỏi.
Lâm Tử Lam vừa muốn mở miệng nói gì, đúng lúc này, điện thoại Lâm Tử Lam vang lên.
Hiện tại điện thoại di động, Lâm Tử Lam gần như mang theo hai mươi bốn giờ, chờ điện thoại từ Tiêu Dật.
Song, lúc điện thoại vang lên, thấy tên phía trên, đáy lòng Lâm Tử Lam chấn động.
Là Tiêu Dật !
Từ tối ngày hôm qua đến bây giờ, rốt cuộc Tiêu Dật đã gọi điện thoại.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên không nói gì, Lâm Tử Lam cũng không nói nhiều, nhấn nút trả lời.