Có thêm thời gian, Lý Thuận nhất định sẽ rèn luyện rất tốt, thậm chí, có thể lãnh đạo.
Chẳng qua, anh ta cần thời gian, cần rèn luyện, cần cơ hội.
Đây là Hi Hi đang nhìn hình ảnh Lý Thuận thì đánh giá.
Thật có lỗi, anh ta thì khẩn trương như vậy, mà bé lại có thể ở đây đánh giá Lý Thuận.
Mà Tỉnh Nham bên kia, mắt thấy người lên bờ, nhưng mà người cùng đối phương giao tiếp, không phải Hi Hi, mà là một người xa lạ.
Tỉnh Nham nhíu mày, không nghĩ sẽ là người khác giao tiếp.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tỉnh Nham động một cái, "Động thủ!"
Nghe thế cái, khóe miệng Wies cười cười, "Dạ!"
Hi Hi đang theo dõi hình ảnh, nhìn thấy bên trong xuất hiện người thì Hi Hi lập tức nhíu mày, "Lý Thuận, có người!"
Lời của bé vừa nói xong, lúc này, lập tức vang lên tiếng còi, mà còi cảnh sát,mọi người nghe đến âm thanh này đều sửng sốt, nhưng mà không có động, bởi vì Lý thuận còn đứng ở nơi đó không hề động.
Lúc này, Lý Thuận nhìn đối phương, trao đổi, để đối phương rời đi.
Mà người giao tiếp vừa muốn chạy, lại bị Lý Thuận bắt được .
Người kia nhìn Lý Thuận, “Anh làm gì!?”
Chẳng lẽ, còn muốn để cho cảnh sát bắt được sao? Dưới tình huống này còn không chạy sao!
Lúc này, Lý Thuận nhìn anh ta, thoạt nhìn thập phần bình tĩnh, “Anh hiện tại muốn chạy, cũng chạy không được , nếu không muốn chết, phối hợp với tôi!” Lý Thuận nhìn đối phương nói.
Đối phương làm người giao tiếp, cũng đã gặp qua, nghe được Lý Thuận nói như vậy, cũng tạm dừng lại, không có chạy, bởi vì anh ta nói đúng vậy, hiện tại cảnh sát ùa đến, bọn họ còn muốn chạy cũng không được .
Lúc này, cảnh sát đi tới, nhìn bọn họ, “Các người đêm hôm khuya khoắc ở nơi này làm gì!?” Cảnh sát nhìn bọn họ hỏi.
Thời điểm Lý Thuận nhìn thấy người đang đi đến, khóe miệng gợi lên chút cười, “Bạn của tôi nhờ người mang đến cho tôi một ít đồ, tôi đến nhận mà thôi, cảnh quan, trễ như vậy còn đến tuần tra!?” Lý Thuận nhìn cảnh quan nói, thoạt nhìn một dáng vẻ cợt nhả.
Làm cảnh quan, nhất thời không nhìn nổi dáng vẻ cợt nhả của Lý Thuận, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua, “Đồ? Thứ gì? Cái gì mà đêm hôm phải đến nhận!” Cảnh quan nhìn Lý Thuận lạnh lùng quát một tiếng.
"Thời gian vội tới đây, tôi cũng không có biện pháp!” Lý Thuận nói, tuy rằng đối mặt với cảnh quan, nhưng mà không hề sợ hãi, thậm chí, mang theo vài phần kinh thường.
"Cái gì vậy! !"
"Một chút lá trà mà thôi!” Lý Thuận nói.
Lá trà?
Ai tin !
Một thuyền lớn như vậy sẽ là lá trà?
Mà ngay cả người tới đón, cũng có chút xấu hổ, nói dối cũng không cần phải như vậy?
Nhưng mà Lý Thuận lại nói đúng lý đúng tình, không hề lo lắng.
Cảnh quan nghe thế, cũng cảm thấy có chút buồn cười, “Tôi nhận được tin tức, các người buôn bán vật phẩm cấm!”
Nghe thế cái, Lý Thuận làm bộ một dáng vẻ thật kinh ngạc, “Cảnh quan, trời đất chứng giám, tôi là lương dân, làm sao có thể làm chuyện như vậy!?”
Hoa Hồng cùng Hi Hi cũng nghe được những lời này, cũng nhịn không được xấu hổ, Hoa Hồng cũng không nhịn được, bật cười.
Cảnh quan nghe nói thế, cũng cảm thấy chuyện thật buồn cười, kì thật rất muốn nói, nhìn dáng vẻ của cậu chẳng có gì tốt!
Chính là thân là cảnh sát, có mấy lời, hắn không thể nói.
Trừng mắt liếc Lý Thuận một cái, cảnh quan mở miệng, “Lục soát cho tôi!”
Nghe thế, Lý Thuận lập tức ngăn cản, “Cảnh quan, nơi này của chúng tôi đều là một chút lá trà quí báu, ông nếu phá hủy thì làm sao bây giờ?!”
Nghe nói như thế, người đi đầu muốn kiểm tra trừng mắt một cái, “Hãy bớt sàm ngôn đi, mở cửa khoang!”
Nghe nói như thế, sắc mặt Lý Thuận cũng không có bao nhiêu thay đổi, khóe miệng gợi lên chút cười lạnh, vì thế, Lý Thuận mở miệng, “Mở cửa khoang!”
Nghe được lời Lý Thuận nói, người thủ thuyền cũng không có nói cái gì, nơm nớp lo sợ mở khoang thuyền, cảnh quan đi đầu muốn đi vào, lúc này, Lý Thuận mới mở miệng, “Cảnh quan, ông không sợ đi vào bên trong có bom sao? Mà điều khiển từ xa trong tay tôi, chỉ cần tôi nhẹ nhàng ấn một cái, các người đều chìm trong biển lửa!?” Lý Thuận nhìn cảnh quan mở miệng, trong tay cầm một cái điều khiển màu đen.
Người nhận hàng ở một bên, nghe Lý Thuận nói những lời này, lại càng xấu hổ.
Lúc này, cảnh quan vừa muốn đi vào, sau khi nghe Lý Thuận nói, sắc mặt thay đổi.
Cuộc sống từ xưa ai không sợ chết, hơn nữa gặp thời điểm như thế này, làm cho người ta không có cách nào.
Cảnh quan nhìn Lý Thuận , Lý Thuận cũng nhìn cảnh quan, hai người đối diện với nhau.
Qua mấy chục giây sau, Lý Thuận bỗng nhiên mở miệng ha ha ha phá lên cười, “Cảnh quan, không cần khẩn trương, tôi đang nói giỡn đấy!”
Nghe thế cái, sắc mặt cảnh quan lại càng khó chịu, ai biết hắn mở miệng nói mấy câu kia là nói thật hay không ?
Lúc này, ánh mắt cảnh quan nhìn hướng điều khiển trong tay Lý Thuận , lúc này, Lý Thuận nhíu mày, “A, đây là chìa khóa trên xe của tôi!” Nói xong, thời điểm Lý Thuận muốn đè xuống cái nút trong tay, cảnh quan đều nhìn theo.
Vì thế, Lý Thuận đột nhiên đè xuống, “Đô” một tiếng, âm thanh từ bên trong xe truyền đến, nhìn thấy xe sáng, cảnh quan mới yên tâm.
Hung hăng liếc mắt nhìn Lý Thuận một cái, mang người đi vào.
Lý Thuận đứng ở tại chỗ, không hề động.
Mà người làm giao tiếp, cũng không biết Lý Thuận đang làm cái trò quỷ gì, chỉ nhìn Lý Thuận bình tĩnh như vậy, nói vậy anh ta nhất định có kế hoạch, nghĩ đến đây, đối phương cũng yên tâm một chút.
“Lý Thuận, đừng đùa quá mức, thời gian nhanh đến!” Hi Hi nói.
Lý Thuận nghe được âm thanh của Hi Hi, cười mở miệng, “Tìm đến một người sợ chết như vậy, cũng quá vũ nhục chỉ số thông minh của tôi!” Lý Thuận nói.
Hi Hi, ". . . . . ."
Lúc này, Hoa Hồng nghe được thanh âm của Lý Thuận, cười mở miệng, “Cẩn thận về sau cậu ở A thị lăn lộn không nổi!”
Phải biết rằng, bọn họ mà đắc tội với cảnh quan, sẽ càng khó khăn.
"Thật sự, tôi cho hắn mười người lá gan, đưa hắn !" Lý Thuận nói, lời nói này thập phần kiêu ngạo, nhìn được, cảnh quan kia cũng không phải là người gây chuyện, cho nên, Lý Thuận một chút cũng không lo lắng.
Vì thế, lời nói chấm dứt.
Cảnh quan mang người đi vào, không sai biệt lắm vài phút sau bước ra.
Nhìn bọn họ đi ra, khóe miệng Lý Thuận mang theo nụ cười đắc ý, "Cảnh quan, bên trong ngài có lục soát được cấm phẩm gì không ?”
Nghe được lời Lý Thuận nói, cảnh quan tức giận không nhẹ, rõ ràng nhận được mệnh lệnh cấp trên, nói thuyền bọn họ có hàng cấm, nhưng lại cái gì cũng không có!
Lúc này, cảnh quan nhìn Lý Thuận, “Từ quốc gia khác chuyển tới, cái này gọi là tự mình buôn bán, cũng giống như là phạm pháp!”
Nghe thế cái, sắc mặt Lý Thuận cứng ngắc một chút, "Cùng lắm thì, chỉ là phạt tiền, cảnh quan, ngài nói muốn phạt bao nhiêu, ngài mở miệng, tôi sẽ nộp!”
Phạt bao nhiêu tiền, hắn đều nộp.
Nghe được lời Lý Thuận nói, cảnh quan càng tức mà không biết phải làm gì, rõ ràng biết những người này làm việc bất chính, nhưng cũng không tìm thấy nhược điểm.
Vận chuyển trà được bao nhiêu tiền, hiện tại mở miệng nói phạt bao nhiêu tiền đều nộp, rõ ràng có vấn đề!
Lý Thuận chính là cố ý!
Lúc này, cảnh quan kia còn không có mở miệng, Lý Thuận lại mở miệng, "Bằng không, số trà đó đều khấu trừ? Coi như tôi mời cảnh quan uống trà!” Lý Thuận nói.
Lý thuận nói như vậy, cảnh quan kia càng thêm tức giận.
“Đem đồ vật đều khấu trừ cho tôi!” Cảnh quan kia hét lớn một tiếng, sau đó nhìn Lý Thuận, “Ngày mai, anh đến cục cảnh sát một chuyến!” Nói xong cảnh quan kia bước đi.
"Thu đội!"
Nhìn cảnh quan kia tức giận không nhẹ, khóe miệng Lý Thuận gợi lên ý cười, đối với bóng lưng của hắn hô một câu, "Cảnh quan, lá trà của chúng tôi rất tốt, buổi tối có thể nếm thử!”
Nhưng là cảnh quan ngay cả đầu cũng không có quay lại bước về phía trước.
Hoa Hồng ở trong xe nhìn một màn như vậy, nhịn không được mở miệng, “Tôi cảm thấy, Lý Thuận trà trộn ở thành phố A đến phút cuối*!”
(* ta hiểu ý ở đây là Lý Thuận còn làm nhiều việc nữa ở thành phố A - ai có ý gì hay thì bảo ta nha)
Hi Hi nghiêng đầu sang chỗ khác liếc nhìn Hoa Hồng một cái, ánh mắt cũng là đồng ý.
Nhìn bọn họ đi rồi, lúc này, khóe miệng Lý Thuận gợi lên một chút cười.
"Lão đại, đã giải quyết xong!" Lý Thuận nói.
Lúc này, Hi Hi nhìn đồng hồ, "Gọi điện thoại hỏi một chút thế nào !" Hi Hi nói.
"Ừ!" Lý Thuận gật gật đầu, lập tức lấy điện thoại cầm tay ra bấm một dãy số, vài phút sau liền cúp.
"Mười phút sau đi ra!"
Nói đến đây, Hi Hi nhíu mày, 10 phút, bé tin tưởng, Thiếu tá Tình Nham nhìn thấy bé không có đi ra, nhất định sẽ không cam lòng.
Nếu mười phút sau, bọn họ lại quay lại thì làm sao bây giờ!?
Lúc này, Hi Hi nhìn Lý Thuận, "Các người trở về xe, thời điểm khoảng 2 phút, xuống xe lần nữa!”
Sau khi Lý Thuận nghe được Hi Hi nói, lập tức mang người lên trên xe, cũng lệnh người xung quanh tản ra.
Lúc này, Lý Thuận chợt nhớ tới cái gì, "Lão đại, cậu là sợ bọn họ quay trở lại!?”
"Ừ!" Hi Hi gật gật đầu.
Rất có thể.
Nếu bọn họ chỉ có một lần tuần tra đến nơi này, khả năng sẽ rời đi, nhưng nếu là người Thiếu tá Tỉnh Nham kêu đến, thì lại là chuyện khác.
"Lý Thuận, anh gữi liên lạc với bọn họ, bên kia đến tôi nghĩ biện pháp, nhưng là, tôi chỉ có thể tranh thủ thời gian vài phút, anh phải nắm chắc thời gian thật tốt!” Hi Hi nói.
Nghe thanh âm của Hi Hi, Lý Thuận ở bên kia thâm trầm lên tiếng, "Tôi đã biết!"
Người làm gia tiếp nhìn Lý Thuận, "Các người rốt cuộc đang làm cái quỷ gì! ?"
Lúc này, Lý Thuận nhìn hắn, khóe miệng gợi lên một chút tự tin cười, "Đừng nóng vội, còn có vài phút nữa, hàng lập tức sẽ đến!”
Đối phương nghe được lời Lý Thuận nói, cũng không có hỏi nhiều, mục đích của bọn họ là đón hàng, lời nói dư thừa sẽ không hỏi, chỉ là vừa rồi, trong lòng có chút run sợ.
Nghĩ nghĩ, cũng chậm chậm bình tĩnh lại.
Mà bên kia, Hi Hi nói dứt lời, lập tức móc điện thoại di động ra.
Tìm được dãy số Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi lập tức nhấn xuống………..