Mặc lão hừ lạnh hai tiếng, trực tiếp đi sang một bên.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên giường, Lâm Tử Lam đi tới, ngồi ở trước mặt của anh.
“Em như thế nào?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi, nhìn trên trán cô quấn băng gạc, nhịn không được đau lòng.
Lâm Tử Lam lắc đầu, “Em không sao, có chuyện chính là anh!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế cái, Mặc Thiếu Thiên cau mày, cũng không có nói cái gì nữa.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hi Hi cùng bác sĩ đi vào.
“Mẹ, bác sĩ tới!” Hi Hi cười nói.
Lâm Tử Lam nhìn bác sĩ, ngước mắt lên cười nhạt xin lỗi, “Bác sĩ, thật ngại, làm phiền ông!” Lâm Tử Lam cười nói.
Nghe được lời Lâm Tử Lam, bác sĩ cũng cười, ông dĩ nhiên biết Mặc Thiếu Thiên là người như thế nào, ông cũng đắc tội nổi, coi như viện trưởng tới, cũng cúi đầu khom lưng nói chuyện.
“Lâm tiểu thư nói đùa, một chút cũng không có phiền, đây là chức trách của chúng tôi, huống chi, Mặc tổng còn là người tài trợ cho bệnh viện chúng tôi, một chút cũng không phiền!” bác sĩ cười nói.
Nghe lời của bác sĩ, Lâm Tử Lam cười cười, không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên còn đầu tư cho cả bệnh viện.
Chỉ là cũng đúng, có bao nhiêu người không ngã bệnh uống thuốc, không được, thật ra thì, bệnh viện, kiếm được rất nhiều tiền!
Mặc Thiếu Thiên rất có đầu óc buôn bán.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Lâm Tử Lam cũng không có nói như vậy.
Cho đến khi kim tiêm xuất hiện trên tay Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Anh không sao, chẳng lẽ còn cần ghim kim sao!?”
Một câu nói, động tác của bác sĩ cứng đờ, không biết có nên ghim hay không ghim.
Lúc này, Lâm Tử Lam mở miệng, “Anh cho rằng anh không sao? Bác sĩ nói, anh phải tĩnh dưỡng ít nhất một tuần!”
"Một tuần! ?" Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn về phía Lâm Tử Lam, anh đặc biệt ghét bệnh viện, nhưng mà giống như càng ghét, anh vào lại càng nhiều.
Nhất là năm nay.
Lâm Tử Lam nhìn anh, gật đầu một cái.
Lúc này, thật ra Mặc Thiếu Thiên đang suy nghĩ, đây chẳng phải là hơn một tuần lễ cũng không cùng Lâm Tử Lam vận động?
Lâm Tử Lam tuyệt đối không biết anh đang suy nghĩ cái gì, nếu không, nhất định sẽ hung hăng khinh bỉ.
Lúc này, bác sĩ cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, “Dạ, đúng vậy Mặc tổng, anh mất máu quá nhiều, nhất định phải nghỉ ngơi thật nhiều, ăn nhiều đồ ăn bổ dưỡng, không thể làm vận động mạnh!” Bác sĩ nhắc nhở.
Cũng không biết có phải là cố tình không, Mặc Thiếu Thiên nhíu chân mày.
Lúc này thật vất vả ăn được Lâm Tử Lam, hiện tại nhắc nhở anh không thể “làm vận động!”
Dĩ nhiên, bác sĩ cùng Mặc Thiếu Thiên nói vận động, suy nghĩ của hai người tuyệt đối không giống nhau.
Chẳng qua là suy nghĩ này, chỉ có Mặc Thiếu Thiên nghĩ mà thôi.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn bác sĩ, “Ghim đi bác sĩ!”
Lúc này, bác sĩ nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên cũng không nói gì nữa, vì vậy, bác sĩ rất nhanh ghim kim tiêm vào trên cánh tay Mặc Thiếu Thiên.
Tất cả chuẩn bị xong, bác sĩ mở miệng, “Mặc tổng nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi ra ngoài trước, có chuyện gì gọi tôi!”
"Ừ !" Mặc Thiếu Thiên đáp một tiếng, thanh âm không mặn không nhạt.
“Cảm ơn bác sĩ!” Lâm Tử Lam cười nói.
"Không khách khí!" Bác sĩ cũng cười cười, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Bác sĩ vừa đi ra ngoài, Hi Hi lập tức chạy đến bên người Mặc Thiếu Thiên, “Cha, con đã nói, mẹ không có sao!” Hi Hi nói.
"Ừ !" Mặc Thiếu Thiên đáp một tiếng, chỉ cần Lâm Tử Lam không sao, là được rồi!
Người nào cũng không biết, lúc Lâm Tử Lam bị đánh một côn kia, tim Mặc Thiếu Thiên như bị ai đó bóp chặt!
Nhưng mà bây giờ nhìn cô không sao, trong lòng Mặc Thiếu Thiên, cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Nhưng mà những người đó.... ......
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.
Lúc này, giống như Hi Hi cũng nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, cha, cha biết là ai làm sao!?” Hi Hi hỏi.
Nếu như biết, bé tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.
Nhắc tới cái này, Lâm Tử Lam cũng cau mày lại, “Bọn họ che mặt, căn bản không thấy được!”
“Vậy chính là có kế hoạch trước!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên không nói gì, nhưng mà anh biết, người bọn họ nhắm tới là Lâm Tử Lam, chứ không phải anh.
Nhưng mà, rốt cuộc ai muốn làm như vậy?
Mặc Thiếu Thiên nghĩ không ra.
Đã ba tháng Lâm Tử Lam không ở thành phố A, căn bản không có thù hận với ai, người nào sẽ hận cô như vậy, hận không thể giết cô đây!?
“Cha, cha nghĩ tới cái gì có phải hay không!?” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên còn chưa có mở miệng, Mặc lão ngồi một bên lại lên tiếng, nghe được lời của bọn họ, hừ lạnh một tiếng, “Cha cháu là người hắc đạo, thủ đoạn tàn nhẫn, đối với người nào cũng không nương tay, người đắc tội, đếm không xuể, hiện tại, cũng không biết ai tìm đến báo thù!”
Mặc dù lời này tràn đầy châm chọc, nhưng mà Hi Hi biết, Mặc lão cũng là lo lắng cho cha, nếu không lúc nghe tin cha gặp chuyện không may, cũng không lập tức chạy tới.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đang suy tư cái gì, nghe được lời của Mặc lão, ngước mắt hung hăng nhìn ông một cái, “ Là, đúng là như vậy, ông cũng cẩn thận một chút, ngày nào đó ra cửa bị tôi làm liên lụy, người ta tìm ông báo thù!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói.
Nghe được lời của anh, Mặc lão hung hăng đập quải trượng, “Nếu anh biết, còn không mau dừng tay, chẳng lẽ người bên cạnh anh phải xảy ra chuyện mới được sao!?” Mặc lão thở phì phò nói.
Hôm nay là bọn họ, ngày mai là Hi Hi thì làm sao!
Đến lúc đó, bọn họ hối hận cũng không kịp!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên vừa muốn mở miệng thì Lâm Tử Lam lại nói, "Không, những người đó là nhằm vào tôi!”
Vừa nói xong, tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào Lâm Tử Lam.
Ngay cả tầm mắt Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Lâm Tử Lam.
Nhìn ánh mắt Lâm Tử Lam, có cảm giác, không giống nhau.
Nhưng không giống chỗ nào, anh không nói ra được!
“Mẹ, mẹ nói gì!?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Là nhằm vào mẹ!?
Mặc lão sửng sốt, nhằm vào cô ấy?
Lúc này, Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Tôi lúc ấy ở bãi đậu xe, chiếc xe kia rõ ràng là hướng tôi chạy tới, chỉ là, Mặc Thiếu Thiên đã cứu tôi, kế tiếp, cây gậy kia cũng hướng tôi đánh, nhưng mà Mặc Thiếu Thiên đỡ thay tôi, mặc dù chuyện lúc sau xảy ra, những người đó là bị chọc giận, mới có thể cùng Mặc Thiếu Thiên đánh nhau!” Lâm Tử Lam từng chữ một nói, nhớ lại tình huống lúc đó.
Đúng là như vậy!
Hi Hi nhíu mày, nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên cũng không có phủ nhận.
“Nhằm vào cô? Nhưng là, cô đắc tội với ai!?” Mặc lão nhìn cô hỏi, có chút không thể tin!
Lâm Tử Lam lắc đầu, “Tôi cũng không biết, tôi ba tháng không ở thành phố A, tôi cũng không biết những người đó là ai!”
Nếu như đắc tội, như vậy cũng chỉ có Diệp An Nhiên.
Nhưng mà cô ta đã chết rồi!
Ở thành phố A, không có ai hận cô đi!
Đang lúc ấy thì, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, anh nhìn Hi Hi, “Đúng rồi , bảo bối, cho người điều tra Lý Chấn một chút!”
"Lý Chấn! ?" Hi Hi cau mày.
" Ừ!" Mặc Thiếu Thiên gật đầu, “Trước ông ta bắt cóc mẹ con, nhưng lại được chúng ta cứu ra ngoài, lúc ấy, ông ta bị thua thiệt nhiều, nhưng cũng không có giết ông ta, con tìm hiểu một chút xem, gần đây ông ta đang làm gì!?” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói đến cái này, Hi Hi mới chợt nghĩ tới, là có một chuyện như vậy.
Hi Hi gật đầu liên tục, “Con biết, cha, chuyện này giao cho con, cha nghỉ ngơi cho tốt!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, “Có tin tức, nhớ phải thông báo cho cha!”
“Con biết!” Hi Hi gật đầu.
Lâm Tử Lam đứng ở đó, sau khi nghe Mặc Thiếu Thiên nói, “Nhưng là, em cảm thấy không phải ông ta!” Lâm Tử Lam nói.
“Nếu như là ông ta, ông ta sẽ không chờ tới bây giờ tìm đến em , trước có cơ hội, hơn nữa, ông ta chỉ được, nhiều nhất là bắt cóc, giết người, sợ ông ta không có gan!” Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên cũng đồng ý gật đầu một cái, anh cũng cảm thấy như vậy, nhưng hiện tại, ở thành phố A, cùng Lâm Tử Lam có thù hận cũng chỉ có ông ta!
Mặc Thiếu Thiên cau mày, lúc này, anh chợt nhớ tới cái gì, đột nhiên ngẩn đầu nhìn Lâm Tử Lam, kinh ngạc không thôi, “Em nhớ!”
Lâm Tử Lam sửng sốt, cũng không có phủ nhận, gật đầu một cái.
Thật ra thì lúc cô tỉnh lại, tất cả trí nhớ, cô đều nhớ lại, cô cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng là, thật cảm động, cô có thể nhớ lại.
Thấy Lâm Tử Lam gật đầu, Mặc Thiếu Thiên cũng Hi Hi ngây ngẩn cả người.
Ngay cả mặc lão cũng ngây ngẩn cả người.
Nhớ ra !?
Thật hay giả !
“Mẹ, mẹ nói thật sao!? Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam kích động hỏi.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, gật đầu một cái, “Ừ!”
Nhìn trên mặt Hi Hi vui mừng, Mặc lão cũng hết sức cao hứng.
Mặc Thiếu Thiên cũng kích động không thôi, có chút khó có thể tin, nhìn cô, “Em nói thật!”
“Em lừa anh làm gì!?” Lâm Tử Lam nói.
“Vậy nơi chúng ta lần đầu tiên gặp gỡ là nơi nào!?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Quầy rượu!"
"Lên giường thế nào!”
Lâm Tử Lam, “.....Coi anh là ngưu lang!”
"Lúc làm, người nào trên người nào dưới!”
Lâm Tử Lam, “.......anh trên em dưới!”
"Thời gian dài nhất là bao lâu!?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Lâm Tử Lam, “... ....”
Hỏi tới đây, mặt Lâm Tử Lam cũng đỏ lên.
Phải biết, mặc lão cùng Hi Hi vẫn còn đang ở đây!
“Em không nhìn thời gian, em làm sao mà biết!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe đáp án của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cười.
Anh không tin hỏi liên tiếp mấy vấn đề, nhưng Lâm Tử Lam đều trả lời được.
Mặc dù những vấn đề này tương đối riêng tư, nhưng mà những chuyện này, cũng chỉ có anh cùng Lâm Tử Lam hai người biết!
Nghe Lâm Tử Lam trả lời.
Mặc Thiếu Thiên lúc này mới tin tưởng, Lâm Tử Lam thật sự nhớ ra.
“Em thật nhớ ra!?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Anh nên nói cái gì đây?
Trong họa có phúc sao?
Xảy ra chuyện như vậy, vốn cho là sẽ mất đi Lâm Tử Lam, nhưng mà không có, Lâm Tử Lam còn khôi phục trí nhớ.
"Là, em nhớ ra rồi!" Lâm Tử Lam nhìn anh nói.
Nếu cô không nói những lời này, sợ rằng Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên vẫn hỏi những lời này.