Thấy hai người liên tục đồng ý với cách nói của Tử Lam , Trọng Nhược Tình sắc mặt nhìn không tốt chút nào..
" Ý tưởng mặc dù rất tốt nhưng củng cần phải có người đồng ý đảm nhiệm mới được " Trọng Nhược Tình lạnh lùng nói.
Bất kể tốt xấu , người nói phải chịu trách nhiệm..
Nếu ý tưởng này là của người khác nói ra thì Trọng Nhược Tình nhất định sẽ đồng ý ngay..nhưng là do Tử Lam nên nàng tuyệt đối không đồng ý.
Trong lòng Trọng Nhược Tình không khỏi có dịch ý rất lớn với Tử Lam.
Không hiểu sao nàng cũng không rõ mình tại sao lại như vậy nữa.. ( tình địch mạnh mẽ nhất không cảm thấy địch ý mới sợ..)
Tử Lam khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt , im lặng ..
Lời cần nói nàng đều đã nói..
Còn áp dụng hay không còn tùy thược vào quyết định cuối cùng của Mặc Thiếu Thiên.
Trọng Nhược Tình quay sang nhìn Mặc Thiếu Thiên " Mặc tổng , anh cảm thấy thế nào ? "
Tất cả vấn đề đẩy cho Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên ngồi trên ghế bộ dáng phong hoa tuyệt đại , dung nhan bức người , giữa lông mày mang theo phiêu lãng yêu mị , giơ tay nhấc chân mang theo vẻ cao quý, giống như một yêu tinh gây họa nhân gian.
Hắn một tay chống càm, hai mắt híp lại , giống như đang suy tư cái gì.
Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên , khóe miệng nâng lên một nụ cười nhạt , nụ cười cho người chiến thắng, nàng biết Thiếu Thiên sẽ ủng hộ ý kiến của nàng.
Có lẽ , nàng nghĩ nàng hiểu rất rõ con người Mặc Thiếu Thiên !
Mọi ánh mắt đều hướng về Mặc Thiếu Thiên chờ nghe đáp án cuối cùng của hắn..
Mọi người đưa ra ý kiến , thực hành hay không điều do quyết định của Mặc Thiếu Thiên mà thôi..
Không khí ngột ngạt vài giây trôi qua...
Tử Lam trên môi vẫn mang theo nụ cười như có như không , đối với nàng mà nói có đồng ý hay không nàng cũng không tổn thất gì..
Trọng Nhược Tình như vậy mà muốn gây khó khăn với nàng.. nằm mơ.
Nhưng Tử Lam khinh thường xem Trọng Nhược Tình là đối thủ của nàng.
Thật ra , Tử Lam cũng không hiểu rõ ý định trong đầu Mặc Thiếu Thiên lúc này , nam nhân này có chút tà khí luu manh nhưng trực giác nói cho nàng biết ngươi đàn ông này quả thật không đơn giản một chút nào , thậm chí rất nguy hiểm..
Cho nên nàng không muốn suy đoán hay tìm tòi nghiên cứu tâm tư của hắn..
Mặc Thiếu Thiên ngước mặt , ánh mắt nhìn về hướng Trần Mặc " Trần Mặc chuyện này cậu cảm thấy thế nào ? "
Trần Mặc sửng sờ , hắn biết Mặc Thiếu Thiên nói như vậy là có ý gì , chẳng qua là muốn cho Trọng Nhược Tình một bậc thang để đi xuống.
Nghĩ tới đây , hắn bình tỉnh mở miệng trả lời " Tôi cảm thấy ý tưởng của Lâm thiết kế rất mới mẻ sáng tạo , mặc dù tồn tại nguy cơ rất lớn nhưng theo tôi nghĩ một công ty muốn phát triển lớn mạnh thì nhất định gặp phải nhiều nguy hiểm , chúng ta không thể lựa chọn bảo thủ , dậm chân tại chổ chính là lui bước. Tôi cảm thấy ý tưởng của Lâm thiết kế rất tốt , nếu như thành công , công ty chúng ta sẽ tiến triển thêm một bước rất lớn , hoặc là có thể nắm bắt được các dự án của Mĩ sắp tới.
Đây là cảm tưởng của Trần Mặc , lời nói của hắn rất có trọng lượng khiến lòng tin mọi người tăng lên gấp bội.
Trần Mặc nói không sai , dậm chân mãi chính là lùi bước !
Mặc Thiếu Thiên là một người hiếu thắng , hắn tuyệt đối không cho mình thua , chớ nói đến chuyện hắn chịu lùi bước.
Mặc Thiếu Thiên bỏ xuống trầm tư , tuyên bố " được , vậy thì theo ý tưởng của Lâm thiết kế mà làm '
Trọng Nhược Tình vừa nghe vội vàng mở miệng định ngăn cản " Mặc tổng..."
" Nếu cái này điều do Lâm thiết kế nghĩ ra vậy sẽ do cô thi hành , toàn quyền phụ trách " Mặc Thiếu Thiên hạ lệnh ra.
Tử Lam trợn trắng mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên , hoàn toàn câm nín..
Nếu nói nàng toàn quyền phụ trách , chính là bắt nàng phải gánh vác tất cả trách nhiệm.
Từ bắt đầu đến kết thúc..
Trong lòng Tử Lam cảm thấy Mặc Thiếu Thiên rất phúc hắc.
Hắn nói như vậy là để giữ mặt mũi cho Trọng Nhược Tình cũng làm cho kế hoạch của hắn vẫn sẽ được tiến hành..
Người chịu khổ lại chính là nàng..
Tên ôn thần chết tiệt !