Tử Lam nghe xong, cau mày nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên.
Không thể ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế.
“Sau đó thì sao?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhếch môi cười, cũng không biết là giễu cợt hay là bất đắc dĩ, “Tiếp đó, chuyện này đều đổ lỗi hết trên đầu của anh, ông ấy đối với anh không bao giờ trông nom không để ý đến anh nữa, thậm chí chưa từng liếc anh một cái, cuối cùng không biết Cung Ái Lâm nói ra nói vào thế nào, đưa anh xuất ngoại. . . . . .”
Nghe đến đây, trong lòng Tử Lam có cảm giác nói không nên lời.
Thật ra thì trong chuyện này, cũng không thể trách Mặc Ân Thiên, khi đó anh, một lòng muốn cho cha của mình nhìn mặt mẫu thân một lần cuối, căn bản không có nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như thế.
Nhưng đổi lại, anh cũng đã vì chuyện này mà phải trả giá thật lớn.
Tử Lam suy nghĩ một chút, “Có lẽ, Mặc lão cũng vì chuyện này mà cảm thấy hối cải!” Tử Lam sâu kín nói.
“Hối hận sao?” Mặc Thiếu Thiên nghe đến câu này, nhếch miệng lên mỉm cười châm chọc, “Em có từng gặp qua người cha nào hối hận lại trơ mắt nhìn con của mình bị người ta đưa đến bên trong chợ đen đấu quyền anh, bị người ta ném vào lồng sắt xem như dã thú? ?” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói, đối với chuyện này, anh không cách nào quên được.
Nếu trước đây, anh còn có thể quên được, bởi vì ít nhất quá trình kia để cho anh càng trở nên cường đại, nhưng sau này, nó lại chính đấu vết của bóng ma in sâu vào lòng Mặc Thiếu Thiên. có lẽ đời này anh không thể nào xóa bỏ.
Mặc Thiếu Thiên nhắc tới chuyện này, trong lòng Tử Lam đột nhiên lộp bộp một chút, những lời nói trước kia Hi Hi từng ở bên tai nhắc với cô, lần nữa bắt đầu vang vọng.
Cô biết Mặc Thiếu Thiên bị người ta ném vào chợ đen , để đấu quyền anh, nhưng chuyện bị người ném vào lồng sắt, Hi Hi cũng không đề cập qua.
Từ trước đến giờ, cũng vì Hi Hi sợ Tử Lam lo lắng quá mức, cho nên mới giấu diếm không nói!
Nhưng giờ phút này, nghe được Mặc Thiếu Thiên nhắc đến, lòng của Tử Lam lặp tức co rút đau đớn.
Mặc Thiếu Thiên hận, không phải là không có nguồn gốc, xác thực, có một phụ thân giống như Mặc Ân Thiên, 1000 trong đó cũng không tìm tới một!
Nếu như đổi lại là Tử Lam, có lẽ cô cũng giống như Mặc Thiếu Thiên, cũng sẽ cực hận người cha như thế.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên quay đầu nhìn Tử Lam, “Quá khứ của anh có phải rất ghê tởm hay không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt, xem ra, có chút bi thương.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, đối với những chuyện trong đã xảy ra trong quá khứ của anh, cô không phải là rất rõ ràng, nhưng vào giờ phút này Mặc Thiếu Thiên, nguyện ý ở trước mặt cô kể về chuyện củ của mình, không thể nghi ngờ thực sự anh đối với cô mà nói là một loại tin tưởng, Tử Lam không biết nên nói gì, cô chỉ cầm thật chặt tay của Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên cảm nhận được đến lực độ của Tử Lam, anh cũng nắm chặt tay của cô.
“Ông ta thật sự là một người như thế sao?” Tử Lam có chút hoài nghi, một người cha, đến tột cùng muốn thế nào, mới có thể độc ác đến mức này?
“Chuyện này, là Cung Ái Lâm ở sau lưng một tay an bài, nhưng anh biết , ông ta không thể nào không biết chuyện này, khi đó, anh còn rất mong đợi Mặc Ân Thiên sẽ mềm lòng, sẽ đến cứu anh, nhưng đợi tới đợi lui, kết quả chính chỉ là tuyệt vọng, anh biết nếu muốn sống nữa, anh phải dựa vào chính mình!” Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh từng chữ.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, chắc có lẻ vì vậy mà Mặc Thiếu Thiên mới có thể biến thành như thế, đó cũng là kinh nghiệm không thể tách rời của anh trong cuộc sống, nhưng cô quả thật không ngờ một nữ nhân giống như Cung Ái Lâm, lại có thể làm ra những chuyện tán tận lương tâm như vậy, có thể thấy được, bà ta đối với Mặc Thiếu Thiên hận mãnh liệt đến mức nào!
“Cho nên, anh trở thành tay đấu quyền anh lợi hại nhất của chợ đen nước Mĩ, nhưng muốn lợi hại cũng cần phải trả cái giá thật cao, khi đó, anh quá lãnh huyết, mặc dù tuổi còn rất nhỏ, nhưng đã giết rất nhiều người, vì vậy bị người ta nhốt lại, nhốt liên tục trong suốt 16 ngày, không ăn không uống, lúc đó anh cho là bản thân sẽ chết luôn bên trong lồng sắt, nhưng không ngờ, sau mười sáu ngày đó, bọn họ lại thả anh ra ngoài, ngay lúc đó, anh đã giết bọn họ, chạy thoát khỏi chổ đó!” Mặc Thiếu Thiên nói, đôi mắt anh nhìn về phía trước, giống như, đang nhớ lại những chuyện lúc trước xảy ra, vẻ mặt, không nói nên lời.
Tử Lam vừa nghe, tim giống bị một bàn tay vô hình nắm thật chặt khiến cô cực kỳ khó chịu, mười sáu ngày, đổi thành một người bình thường, không ăn không uống, cũng đã sớm chết vì đói.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên quay đầu sang nhìn Tử Lam, “Như thế nào? Có phải cảm thấy anh rất khát máu lãnh huyết hay không?”
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, trong lòng không biết là cảm giác gì, nhìn anh, sửng sốt một chút, mở miệng, “Không chỉ khát máu, còn có chút không bình thường! !” Tử Lam thành thật trả lời một câu
. . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, Lâm Tử Lam nói chuyện chính là trực tiếp như thế, “Lúc này nhớ tới là có chút khoa trương, nói thật, nếu như không phải là anh có chút bản lãnh, anh cũng vậy sẽ không tin tưởng, nhưng mà bây giờ anh vẫn còn có thể nhớ rõ, lúc anh từ trong lồng sắt đi ra, loại cảm giác đó, anh chỉ muốn chạy trốn, muốn tiếp tục sống, bởi vì, anh hận cha của mình! ! !” Mặc Thiếu Thiên nói.
Khi đó Mặc Thiếu Thiên, có khát vọng sinh tồn đặc biệt mãnh liệt, cũng đối với Mặc Ân Thiên hận ý mãnh liệt, cho nên anh mới sẽ có ý chí kiên cường như vậy, kiên trì trong suốt mười sáu ngày.
“Cho nên anh chạy trốn, đang trong quá trình trốn thoát, anh quen biết Tiếu Ly cùng Vân Dục, bọn anh ở nước Mĩ đánh liều rất lâu, mới có một khoảng trời riêng thuộc về mình, cùng nhau sáng lập ra Cửa Ngục!” Mặc Thiếu Thiên nói, nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên mới hòa hoãn được một chút, Cửa Ngục, là một chuyện mà thời thiếu niên anh cảm thấy có cảm giác thành tựu nhất.
Tử Lam nghe Mặc Thiếu Thiên nói về những chuyện đó, cô nhìn anh, “Mặc Thiếu Thiên, cho dù trước kia anh đã từng trải qua chuyện gì, tất cả đều đã qua, việc bây giờ chính là lúc anh phải sống thật tốt!” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh nói.
Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên, đúng vậy.
“Cho nên sau khi thành lập Cửa Ngục, anh trở lại A Thị, tiếp nhận MK, anh chỉ muốn để ông ấy nhìn một chút, khi xưa ông ta đã làm những gì với anh!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói.
Chỉ là anh không ngờ, mặc kệ anh làm sao, đều không thể hấp dẫn được sự chú ý của Mặc Ân Thiên, nhưng ông ta đối với anh, ngoại trừ ghét bỏ, chính là hận.
Trước kia luôn ghét bỏ đối với anh, nhưng đến bây giờ, cũng không biết tại sao, tâm tình của Mặc Ân Thiên bổng nhiên đại biến, đối với những chuyện của Mặc Thiếu Thiên, bỗng nhiên trở nên rất kích động.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, nếu như anh thật sự muốn báo thù, lấy thực lực của anh có rất nhiều loại biện pháp, có thể thấy được, Mặc Thiếu Thiên không phải là một người không có lương tâm, mặc dù Mặc Ân Thiên để cho anh đã trải qua những ngày thê thảm như vậy, một tuổi thơ cùng thiếu niên không có tình người, nhưng Mặc Thiếu Thiên cũng không vì vậy mà trở thành một người điên.
Lúc này, Tử Lam quay đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô mỉm cười.
Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy Tử Lam cười, anh cau mày, “Em cười cái gì?”
“Em cười, Mặc tiên sinh, hoàn hảo anh không có thay đổi trở thành một người điên!” Tử Lam nói
. . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, “Làm sao em biết anh chưa từng như thế?”
Tử Lam sững sờ, thật sự là có như thế sao ?
“Ban đầu, khi anh trở lại, thiếu chút nữa một phát súng giết chết lão già cùng nữ nhân kia!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói.
Tử Lam cau mày, kế tiếp thốt lên, “Vậy tại sao cuối cùng anh vẫn không ra tay?”
“Bởi vì Vân Dục ngăn anh lại!” Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ, nếu như không phải Vân Dục ngăn cản, có lẽ chuyện sẽ phát triển đến mức nào, anh cũng không biết.
Lúc này, Tử Lam trầm mặc.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, “Như thế nào? Có phải cảm thấy anh rất điên hay không?”
Tử Lam lắc đầu một cái.
Không phải.
Cô chỉ nghĩ, đến tột cùng là chuyện gì đã khiến Mặc Thiếu Thiên có thể trở nên điên cuồng đến mức này.
Tử Lam không phải là Mặc Thiếu Thiên, cũng không có trải qua hoàn cảnh sinh tồn như thế, cho nên dù hiểu, cũng không cách nào hiểu tình cảnh lúc đó của Mặc Thiếu Thiên….
“Nhưng cuối cùng anh vẫn không có ra tay không phải sao!” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, chắc chắn mà nói, điều này nói rõ, Mặc Thiếu Thiên không phải là loại người không có lương tri, chỉ tồn tại hận ý, bất kể là người nào, cũng sẽ có.
Bị chính cha của mình bỏ mặc không nhìn đến, không có ai lại không sinh ra hận ý!
“Đó là bởi vì Vân Dục ngăn anh lại!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Nếu như không có Vân Dục ngăn cản … sau đó anh sẽ thật sự ra tay sao?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm Mặc Thiếu Thiên, ánh mắt bình tĩnh, dường như đáp án này, trong lòng cô đã có một đáp án khẳng định chắc chắn rồi.
. . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên im lặng.
Có không?
Có không?
Mặc Thiếu Thiên trầm mặc.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, đáp án, rất rõ ràng, Mặc Thiếu Thiên không biết. Cho dù có hận Mặc Ân Thiên đến đâu, anh cũng sẽ không xuống tay được.
Cho dù anh nói có, Tử Lam cũng không tin tưởng.
Nếu như thật sự muốn báo thù, muốn giết bọn họ, Mặc Thiếu Thiên sẽ không chờ cho đến bây giờ!
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cuối cùng cô vươn tay, đem bàn tay của chính mình phủ lên bàn tay của Mặc Thiếu Thiên, mười ngón tay đan xem với mười ngón tay của anh.
“Mặc Thiếu Thiên, mặc kệ trước kia đã từng xảy ra bất cứ chuyện gì, anh đã từng làm ra những gì, xảy ra cái gì, em biết chính là anh của bây giờ, em tiếp nhận anh, em cũng thưởng thức con người hiện tại của anh!” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh lời nói, sau đó cô mỉm cười dịu dàng nhìn anh, “Mặc kệ như thế nào, em tin tưởng, Mặc Thiếu Thiên sẽ không dễ dàng bị đánh ngã như vậy !”
Nghe được những lời nói vừa rồi của Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên quay đầu sang nhìn cô, “Lâm tiểu thư, em đối với anh, có lòng tin như vậy sao?”
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, hỏi ngược lại, “Không phải sao?”
Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, “Không sai!”
Mặc kệ như thế nào, Mặc Thiếu Thiên là một người rất mạnh mẽ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ có thể chịu được.
Mệnh cứng rắn!
Tử Lam cười một tiếng, nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Cô cảm thấy, Mặc Thiếu Thiên là một người rất khác biệt, thời điểm lúc anh còn ở nước Mĩ, vừa nghĩ tới cuộc sống của anh đã phải trãi qua như thế nào, để có thể sinh tồn và ưu tú như vậy, cùng với năng lực và thủ đoạn để quản lý MK có ngày hôm nay, anh thật sự là một người rất được thượng đế ưu ái.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Tử Lam, đôi mắt híp lại, nụ cười của Lâm Tử Lam, lúc nào cũng rực rỡ sáng chói như thế, có tức giận thế nào cũng không khiến cho người ta nhận ra.
“Lâm Tử Lam, anh nói nhiều như vậy, chỉ muốn nói cho em biết, mặc kệ sau này như thế nào, nếu anh đã lựa chọn em, liền sẽ chỉ duy nhất một mình em, anh sẽ là một người chồng tốt, người cha tốt!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, nhấn mạnh lời nói của mình.
Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô không ngờ anh sẽ bổng nhiên nói như vậy, nghe có chút tuyệt hảo, nhưng Tử Lam, tin tưởng.
Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối không phải là một người thích khoe khang hay khoác lác.
Lúc này, Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tiên sinh, có phải là một người chồng tốt hay không em không biết, nhưng mà em lại tin tưởng anh nhất định sẽ là một người cha tốt, người cha tốt đấy!” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh lời nói của mình.