Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 171: Chương 171: Mặc Tổng 'cờ đỏ bồng bềnh'!!!




Quả thật, đây là tâm ý của con trai, tất cả những thứ này đều là do Hi Hi nghĩ ra, Lâm Tử Lam trong lòng hết sức cảm động.

“Bảo bối, mẹ yêu con!” Lâm Tử Lam cúi người, hôn lên mặt Hi Hi một cái.

Hi Hi cười một tiếng, “Mẹ, mẹ bước vào trong sẽ càng thấy yêu con hơn!”

Nói rồi liền lôi kéo Lâm Tử Lam đi vào.

“Mẹ, mời vào!” Hi Hi làm một điệu bộ cung kính mời mẹ mở cửa.

Lâm Tử Lam cười một tiếng, đi tới, cầm thẻ quẹt cửa, ‘cạch’ một tiếng, cửa mở.

Lâm Tử Lam mang nụ cười đi vào, vậy mà, nhìn vào cách trang trí của căn hộ, thì Lâm Tử Lam thấy, quả thật tinh thần thật sảng khoái.

Phong cách thiết kế đơn giản mà hiện đại, làm cho người ta có cảm giác rất là thoải mái.

Lâm Tử Lam đi vào, Hi Hi cũng đi vào theo.

Căn hộ này, thật là lớn ghê gớm, so với căn hộ họ mướn khi trước to hơn rất nhiều.

Nhìn ghế so fa có sắc màu ấm, khóe miệng Lâm Tử Lam mang theo nụ cười.

“Những thứ này đều là con chọn?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.

Hi Hi gật đầu, “Dạ, mẹ, mẹ yêu con nhiều hơn rồi hả?”

Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Hi Hi, “Đúng vậy a, sự săn sóc của bảo bối sao mà thật là ấm lòng, mẹ cả đời cũng không muốn lập gia đình!” . . . . . .

Hi Hi rất muốn nói, chớ a, mẹ, mẹ mà làm vậy, con liền phạm lỗi lớn.

Nhưng Hi Hi chỉ mỉm cười nói, “Được, bảo bối nuôi mẹ cả đời!”

Hi Hi cười hắc hắc, lúc này, Lâm Tử Lam đi tới, nhìn thấy ban công được thiết kế rất rộng rãi, thoạt nhìn rất thoải mái.

Bên cửa sổ sát đất còn có chải chiếu Tatami[*], rất tiện cho những người lười ngồi ghế so fa, Hi Hi nghĩ, mẹ là một người thích hưởng thụ, cho nên Hi Hi cố ý bày như vậy, về sau mẹ có thể vừa uống cà phê, vừa nhìn cảnh đêm rồi.

[*] Tatami là một loại chiếu của Nhật Bản.

Thiết kế của Hi Hi, Lâm Tử Lam rất thích.

Thích hơn nữa khi đây là tâm ý của bảo bối, Hi Hi liền nghĩ đến những điều này, Lâm Tử Lam thật rất cảm động.

Có lẽ, đời này, cũng không có người nào làm cho Lâm Tử Lam những việc này, Lâm Tử Lam cảm thấy mình rất may mắn, có bảo bối, là điều cô làm đúng nhất trong cuộc đời này.

“Mẹ, mẹ về sau ngồi ở chỗ này, ngắm cảnh đêm, uống cà phê, lướt web, mỗi ngày đều chờ bảo bối nấu cơm cho mẹ ăn!” Hi Hi cười nói, tôn chỉ của Hi Hi là, có thể cưng chiều mẹ nhiều hơn và nhiều hơn nữa!!

Hi Hi cười một tiếng, thậm chí có thể tưởng tượng tương lai tốt đẹp về sau.

“Thích không, mẹ?” Hi Hi hỏi.

Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, “Con nói không sai, mẹ yêu con nhiều hơn rồi !” . . . . . .

Hi Hi cười, mẹ quả nhiên không phải là một người tuyệt hảo, cũng không làm được chuyện gì tuyệt hảo.

Ngay vào lúc này, có người gõ cửa, Hi Hi quay đầu lại, có người lắp ráp tới.

“Xin chào, cô là Lâm tiểu thư!”

Bước vào là một người đàn ông nhìn Lâm Tử Lam chào hỏi, phía sau người đàn ông này còn có mấy người đi theo.

Lâm Tử Lam mỉm cười gật đầu, “Xin chào!”

“Tôi là Nhà thiết kế lắp đặt thiết bị, thật xin lỗi, chúng tôi tới trễ rồi !” Nhà thiết kế nói lời xin lỗi, trong tay của anh cầm một bản thiết kế, cách nói chuyện, cách làm việc, làm cho người ta thấy anh là người hết sức chững chạc.

“Không có, là chúng tôi đến sớm rồi !” Lâm Tử Lam cười nói, không có chút nào để ý, vốn là bọn họ đến sớm.

“Chú, xin chào, không biết nơi nào xảy ra vấn đề?” Hi Hi hỏi.

Nhà thiết kế lắp đặt thiết bị sững sờ, sau đó liếc mắt nhìn Hi Hi, “Cháu là?”

“Cháu tên là Hi Hi, cháu là người lúc trước gọi điện thoại cho chú!” Hi Hi thoải mái mà nói.

Nhà thiết kế lắp đặt thiết bị lại sững sờ, không ngờ người gọi điện thoại cho mình lại là một đứa bé.

Lúc nghe máy, anh nghe âm thanh truyền tới giống như giọng của một đứa bé, nhưng không ngờ lại đúng như vậy, nhớ tới lúc nói chuyện trong điện thoại, từng cái ý kiến, từng cái thiết kế, người đó đều yêu cầu thật nghiêm túc, anh cho là một người có tên tuổi lớn, không thể nghĩ đến đó lại là một đứa bé, cách nói chuyện với cách làm việc, thật sự làm cho người ta kinh ngạc.

“Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là về việc thiết kế ở phòng ngủ, chú muốn điều chỉnh một chút, tỷ như đèn đổi thành sắc màu ấm thì như thế nào?” Nhà thiết kế lắp đặt hỏi.

“A, như vậy ạ, vậy phải hỏi thử xem ý của mẹ cháu rồi!” Hi Hi nói.

Phòng của mình thật ra thì hình dáng gì cũng không quan trọng, chỉ cần có máy vi tính, thế là đủ, chỉ cần mẹ thích là được.

Mẹ! Nhìn Lâm Tử Lam, sợ là cô mới chỉ có đầu hai mươi thôi, thế nhưng đã có con lớn như vậy rồi.

Lâm Tử Lam nhìn nhà thiết kế, “Cho tôi xem bản thiết kế một chút!”

“Được!”

Vì vậy, anh đưa bản thiết kế cho Lâm Tử Lam xem.

Lâm Tử Lam nhìn bản thiết kế, sau đó đi tới phòng ngủ, nhà thiết kế cũng đi vào theo. . . . . . .

“Được rồi, vậy cứ như thế mà làm!”

Trải qua nửa giờ thảo luận, rốt cuộc cũng quyết định, ngươi lam rất thích gi¬an phòng có sắc màu ấm, là cho người ta có cảm giác hết sức thoải mái.

“Vậy thì tốt, tôi sẽ sớm hoàn thành!” Nhà thiết kế nói.

“Làm phiền anh rồi!” Lâm Tử Lam nói.

“Không phiền, những việc này đều là việc chúng tôi nên làm!” Nhà thiết kế lấy giọng nghề nghiệp nói.

Lâm Tử Lam cười cười, trong lòng khen ngợi, không ngờ bọn họ có nhiều kinh nghiệm như thế, hết sức hài lòng.

Cho nên bọn họ bắt tay vào việc, Hi Hi cùng Lâm Tử Lam nán lại chỗ này hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó mới rời khỏi.

“Mẹ, chỉ còn có phòng ngủ, rất nhanh sẽ làm xong, vậy chúng ta cũng rất nhanh thôi dọn đến nơi này ở rồi!” Hi Hi nói, nghĩ đến việc tới ở nhà mới, Hi Hi vô cùng hưng phấn a.

“Ừ, chỉ là bảo bối, con lại phải vất vả lần nữa rồi !” Lâm Tử Lam nói. . . . . . .

Hi Hi biết, là thu dọn đồ đạc sao!

Hi Hi cười cười, “Không vất vả, chỉ cần mẹ hài lòng là được!!”

“Mẹ hết sức hài lòng!” Lâm Tử Lam nói, con trai đã làm tất cả những việc này, cô như thế nào đây mà không hài lòng?

“Vậy phần thưởng của bảo bối là gì đây?” Hi Hi ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, “Được, mẹ mời con ăn cơm, tối hôm nay con có thể không cần nấu cơm!” Lâm Tử Lam nói.

Hi Hi gật đầu, “Dạ!”

Vì vậy, hai mẹ con vừa thương lượng xong, liền lên đường đi ăn. . . . . . . . . . . . . . . . .

Nếu như nói tới việc họ muốn ăn món gì, thì đương nhiên là món tôm hùm đất mà bọn họ thích nhất rồi.

Bọn họ đi tới nhà hàng mà họ thường hay đến, đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi họ trở về nước tới ăn tại nhà hàng này, ‘cửu phụ thịnh danh’[*], món ăn rất ngon.

[*] có tiếng tăm từ lâu.

Một bàn đầy thức ăn, vừa mới chuẩn bị dùng, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì đó, “Mẹ, chúng ta có nên gọi cho cha hay không, để cho cha cũng tới đây ăn cùng?” Hi Hi hỏi.

“Tại sao phải gọi anh ta tới ăn à?” Lâm Tử Lam hỏi.

“Chúng ta ở chỗ này ăn, còn cha một thân một mình ở nhà ăn, có thể hay không rất cô độc a!” Hi Hi nói, cố ý dùng những từ động lòng người. . . . . . .

Dụng kế của Hi Hi, khiến Lâm Tử Lam mềm lòng, cô làm sao không biết !

Đứa bé này, quá mức thông minh, biết lấy biện pháp hữu hiệu này, bởi Lâm Tử Lam là một người rất dễ mềm lòng.

“Con yên tâm, cha con ‘cờ đỏ bồng bềnh’, làm sao sẽ cô độc đây?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi nói .

“Lúc này, không chừng cũng có người ở bên cạnh rồi!”

“Mẹ, ‘cờ đỏ’ bên cha không còn nữa à, mẹ không phát hiện sao?” Hi Hi hỏi ngược lại, chuyện này, Hi Hi đều phát hiện!

Lâm Tử Lam sững sờ, thật sao?

Bảo bối 囧.

Mẹ, mẹ đối với cha chẳng để ý chút nào sao? Giống như, đúng là như thế.

Thật lâu rồi, không thấy scandal của Mặc Thiếu Thiên. Chẳng lẽ Mặc Thiếu Thiên hoàn lương rồi hả?

“Mẹ, coi như mẹ không thích cha, nhưng cha dù sao cũng là cha con, cũng là ân nhân của mẹ a, mẹ, mẹ đối với cha có thể hay không quá lạnh nhạt?” Hi Hi hỏi.

“Có sao?” Lâm Tử Lam hỏi ngược lại.

“Có!” . . . . . .

Lâm Tử Lam thế nào cũng không thấy vậy!

“Cha vì cứu mẹ, hai ngày hai đêm không có ngủ, dù là người sắt, cũng nên cảm động a!” Hi Hi nói.

Lâm Tử Lam xác thực từng có lúc đã cảm động, nhưng là, cũng không nói lên được điều gì, giống như, quan hệ giữa bọn họ có chút tế nhị, Lâm Tử Lam không thích cảm giác như thế, cho nên không nhịn được mà muốn thoát đi.

“Mẹ không có cảm động sao?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi ngược lại.

“Ít nhất, con không nhìn ra!” . . . . . .

“Mẹ, ít nhất lúc đối mặt với ân nhân cứu mạng mình, mẹ cũng có thể cười một cái chứ?” Hi Hi nói. . . . . . .

Nghe lời Hi Hi Hi vừa nói, Lâm Tử Lam giống như, thật sự có một chút cảm thấy cô đối với Mặc Thiếu Thiên có chút qua loa.

“Được rồi, mẹ sẽ cố gắng!” . . . . . .

“Vâng, mẹ, đây là mẹ nói à!”

Nói xong, Hi Hi vui mừng cầm điện thoại di động lên gọi cho Mặc Thiếu Thiên.

Lâm Tử Lam không lên tiếng, chỉ là nhìn tôm hùm đất, cầm một con lên ăn.

Hi Hi gọi điện thoại, có vẻ hết sức vui mừng, rất nhanh, điện thoại vang lên mấy tiếng sau đó liền có người bắt máy.

“A lô, cha!”

“Bảo bối, thế nào?” Mặc Thiếu Thiên nhận điện thoại, hỏi ngược lại.

“Cha, con cùng mẹ ra ngoài ăn món tôm hùm đất, cha có nên tới hay không?” Hi Hi hưng phấn hỏi.

Mặc Thiếu Thiên trầm mặc một giây, “Không cần, cha hôm nay có chút việc, không thể rời đi, hai người ăn trước đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.

“Cha đang bận sao?” Hi Hi hỏi.

Mặc Thiếu Thiên nhìn người phía sau, sau đó gật đầu một cái, “Ừ, thật xin lỗi bảo bối, hôm nay không thể cùng ăn cơm với con, hôm nào khác đi, có được không?” Mặc Thiếu Thiên nói.

“Vậy cũng được, thật ra thì cũng không có gì, cha mau làm việc của cha đi!” Hi Hi nói.

“Ừ, bảo bối, hôm nào cùng con đi ăn!” Mặc Thiếu Thiên nói.

“Dạ!” Hi Hi đáp một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.

Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, “Thế nào?”

Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, “Cha nói có việc, không tới được!”

Lâm Tử Lam nhíu mày, hợp đồng bên Vân Đức đã định, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, Mặc Thiếu Thiên còn đang bận cái gì?

Lâm Tử Lam cũng không suy nghĩ nhiều, cười cười, “Ừ, gần đây công ty có rất nhiều việc, anh ta không tới được, hai người chúng ta ăn thôi!” Lâm Tử Lam nói.

Hi Hi gật đầu một cái, “Dạ!”

Vì vậy, mẹ con hai người bắt đầu dùng.

“Đúng rồi, gọi điện cho dì Tiểu Từ, để cho dì ấy tới đây đi!” Lâm Tử Lam nói.

Hi Hi gật đầu, bày tỏ đồng ý, vì vậy lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Tiểu Từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.