Lúc này Tử Lam nhìn Hi Hi " Con vừa rồi muốn cùng mẹ nói cái gì ? "
Hi Hi vừa muốn mở miệng , lúc này , cửa phòng bệnh bị đẩy ra , Mặc Thiếu Thiên rất tự nhiên đi vào, vóc người thon dài, ngũ quan yêu nghiệt, vừa đi vào , một đôi mắt bén nhọn liền khóa chặt ở trên người Tử Lam.
Tử Lam nhìn lướt qua người đang mở cửa vào , nhìn thoáng qua , song khi thấy rõ ràng người trước mặt thì cô cho là mình sinh ra ảo giác, đôi mắt cô phóng đại , cô cảm thất thật khó có thể tin vào mắt mình .
Sặc ! Nam nhân chết tiệt kia sao lại ở chổ này ?
Tử Lam nhìn Hi Hi , lại quay sang nhìn Mặc Thiếu Thiên một chút , hai mắt nhất thời trợn trắng .
Bây giờ là tình huống thế nào, có ai có thể nói cho cô biết không ?
Tử Lam chợt muốn véo chính mình một cái , cô không phải là đang nằm mơ ?
Một giây sau, Tử lam có loại cảm giác kích động muốn đem Hi Hi giấu đi .
“ Bảo bối , mẹ không phải đang nằm mơ ? ” Tử Lam hỏi.
“Mẹ, người có thể thử véo chính mình là một cái ! ” Hi Hii ưu nhã cười nói, nhìn nét mặt mẹ , hoàn toàn là một bộ dạng có tật giật mình .
Mẹ , sao chột dạ làm gì ?
Lúc này, Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác trợn mắt nhìn Hi Hi một cái , Hi Hi trên mặt chỉ mỉm cười vô hại.
Mặc Thiếu Thiên đi tới, trực tiếp đi tới trước mặt của Tử Lam , cặp mắt bén nhọ hung hăng nhìn chằm chằm Tử Lam , trên mặt mặc dù cười, nhưng Tử Lam lại cảm giác bốn phía nhiệt độ giảm xuống rất nhiều.
Tử Lam cảm giác lạnh sống lựng , rợn cả tóc gáy ..
“Lâm tiểu thư. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên sâu kín mở miệng. Đôi mắt sắc bén quét khắp người cô.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên , nét mặt biểu lộ nhất mạt vô hại cười, “ Mặc tổng, thật là đúng dịp, làm sao anh biết tôi ở chỗ này?”
“Không khéo, anh là đặc biệt tới tìm em!” Mặc Thiếu Thiên vẫn như cũ cười, nhưng là nụ cười kia có chút vặn vẹo, có chút cắn răng nghiến lợi, Tử Lam thậm chí cũng có thể tưởng tượng đến bộ dạng Mặc Thiếu Thiên rất muốn ngay lặp tức phải đem cô bóp chết .
Nụ cười kia , thật rùn rợn ...
Hi Hi nhìn bọn họ, “ Mẹ , các ngươi tán gẫu, con và Hoa Hồng có chút việc , chúng ta đi ra ngoài tán gẫu một chút…!” Hi Hi cười nói.
Tử Lam ngẩng đầu nhìn Hi Hi , nhưng Hi Hi lại tặng cho cô một cái ánh mắt , mẹ , bản thân mình tự cầu xin nhiều phúc đi !
Bé nhìn một chút Mặc Thiếu Thiên , hướng anh nháy mắt mấy cái, “ Nhất định phải bình tĩnh a, ngàn vạn lần không được đánh ! ” Hi Hi cười nói.
Sau đó mang theo Hoa Hồng đi ra ngoài .
Hoa Hồng vốn còn muốn lưu lại xem kịch vui , nhưng Hi Hi lại cứng rắn kéo cô ra ngoài !
Hai người mới vừa đi ra , Hoa Hồng đang định mở miệng, Hi Hi lại nhẹ nhàng tới trên khe cửa , gương mặt tràn đầy vẽ mong đợi , thành thật mà nói, bé thật sự rất muốn nhìn cha cùng mẹ hai người thế nào khai hỏa!
Cha cường hãn, mẹ cũng không phải là quả hồng mềm, hai người ở chung một chổ , nhất định kịch hay liên tiếp!
Hi Hi vô cùng mong đợi!
Tuyệt không lo lắng về mẹ !
“ Ngươi làm gì thế ? ” Hoa hồng cau mày, nhìn Hi Hi hỏi.
“ Nghe lén ! ” Hi Hi mặt không đỏ, hơi thở không gấp cho cô hai chữ, liền đầu cũng không quay lại .
Hoa Hồng nhìn bé một chút, “ Tiểu tử thúi, cái gì không chịu học, lại thích học nghe lén! ” Hoa Hồng giọng nói đầy tính giáo dục , nhưng vừa mới dứt lời , cô nhíu nhíu mày, cũng tiếp cận thân thể , vẽ mặt tò mò cúi người ở sau lưng Hi Hi vễnh tai tập trung nghe.
“ Xích qua một tí , không nghe được !”
Hi Hi quay đầu lại, hung hăng khinh bỉ nhìn Hoa Hồng một cái.
Hoa Hồng lại cười nói, “ Dò điểm tin tức trở về , có chuyện để nói cùng Mặc tử ! ”
Bên trong gian phòng .
Hi Hi cùng Hoa Hồng vừa mới đi ra khỏi, trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai người Mặc Thiếu Thiên cùng Tử Lam , không khí có chút mập mờ không được tự nhiên , Mặc Thiếu Thiên đứng một bên nhìn Tử Lam , sắc mặt phức tạp, anh ngược lại muốn nhìn một chút , nữ nhân này thế nào cùng anh giao phó!
Tử Lam vẫn ngồi im lặng trên giường bệnh, mắt hết nhìn trần nhà , lại nhìn xuống giường, chơi đùa ngón tay, tóm lại không nhìn Mặc Thiếu Thiên .
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô , con ngươi đen nhánh lạnh lùng nhìn Tử Lam , cuối cùng vẫn còn do anh không nhịn được mở miệng , “ Lâm tiểu thư, chẳng lẽ em cũng chưa có cái gì muốn cùng anh nói sao ? ”
Giọng nói đều mang nhẫn nại .
Tử Lam nghe, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên .
“ Có ! ”
Mặc Thiếu Thiên sắc mặt mới thoáng hòa hoãn một chút, nếu như thẳng thắn sẽ được khoan hồng, anh ngược lại có thể xử lý nhẹ một chút !
Tử Lam suy nghĩ một chút , mở miệng cười, “ Mặc tổng, tôi bị thương , muốn xin nghỉ , sợ rằng mấy ngày nữa không có biện pháp đi làm ! ”
Mặc Thiếu Thiên mặt liền biến sắc , anh nên sớm biết , nữ nhân này chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, mới sẽ không dễ dàng giao phó như vậy !
Cô cho là không nói rõ ràng liền hết chuyện sao ?
Mặc Thiếu Thiên ánh mắt , hận không được đem cô bổ thành hai mảnh.
“ Trừ cái này đây? Cô còn có cái gì muốn nói nữa không ? ” Mặc Thiếu Thiên lạnh giọng hỏi , anh cho cô một cơ hội cuối cùng!
Tử Lam nhíu nhíu mày , lần nữa nghiêm túc suy nghĩ một chút , bình tĩnh lắc đầu một cái, “ Không có ! ”
Mặc Thiếu Thiên lạnh lãnh cười một tiếng.
Tốt.
Rất tốt!
Lâm Tử Lam.
Cô được!
Cô nhất định sẽ phải hối hận!
Mặc Thiếu Thiên giận quá hóa cười , áp sát người cô , nhìn Lâm Tử Lam , “ Được , em không có , anh có ! ”
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, khoảng cách gần như thế , gương mặt tinh sảo mang theo trên môi nụ cười lạnh , gân xanh trên trán cũng hiện ra ngoài , thể hiện anh đang ẩn nhẫn tức giận.
Tử Lam tim đập nhanh hơn , không dám nhìn thẳng vào mắt của anh , rũ mí mắt xuống , nỗ lực để cho mình trấn định lại.
“ Muốn nghe hay không ? ” Mặc Thiếu Thiên chất vấn , nụ cười trên mặt vặn vẹo.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên , thủy chung trên mặt cũng treo bình tĩnh cười, cô có thể nói không muốn sao?
Có thể cự tuyệt sao?
Mặc Thiếu Thiên trưng ra vẻ mặt đã nói rõ, cô muốn cự tuyệt , anh thật sẽ xé cô ra.
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên lại gần, nhìn cô , anh mở miệng, “Hi Hi có phải là. . . . .”
“ Con tôi ! ” Mặc Thiếu Thiên lời còn chưa nói hết, Tử Lam liền cắt đứt lời anh nói.
“ Bé . . . . . .”
“ Con tôi ! ” Tử Lam lần nữa cắn răng nói.
“ Người nào. . . . . .”
“ Con tôi ! ” Dù sao Tử Lam liền một mực chắc chắn, Hi Hi con trai của cô , dù cô nói như thế cũng đâu gọi là nói sai đâu .
Mặc Thiếu Thiên hít sâu, hai quả đấm nắm chặt, “ Anh biết. . . . . .”
“ Con tôi. . . . . .”
“ Câm miệng ! ” Mặc Thiếu Thiên rốt cuộc nhịn không được , bạo phát ra.
“Anh hiểu biết rõ bé là con trai của em , không ai phủ nhận điều này với em cả !” Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam ngẩng đầu lên , lườm anh một cái, biết rồi thì thôi , tức giận như vậy làm gì ?
Mặc Thiếu Thiên cúi người , đôi tay siết chặt thành nấm đấm nổi đầy gân xanh đặt trên giường , thân thể từ từ đưa tới, “ Anh muốn biết, Hi Hi thật sự đúng là con trai của anh phải không ? ”
Tử Lam sững sờ , mặc dù đã sớm nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên sẽ nói như vậy, thế nhưng khi anh thật như vậy nói ra , đáy lòng cô không khỏi chấn động.
Biết rõ giấy không thể gói được lửa , nhưng khi Mặc Thiếu Thiên phát hiện , để cho tâm cô nhói một cái.
Chỉ là sững sờ trong chốc lát, Tử Lam ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, mang trên mặt ý cười nhợt nhạt , giống như mới vừa rồi Mặc Thiếu Thiên nói chỉ là một chuyện cười.
“ Mặc tổng, anh đùa gì thế , Hi Hi là con trai của tôi , thế nào lại trở thành con của anh ? Anh nghĩ muốn có con trai đến điên rồi sao ? Nếu như anh thật muốn có con trai , vị hôn thê của anh Trọng Nhược Tình tiểu thư không phải đã mang thai cho anh một đứa sao ?”
Ngụ ý, cần gì tới cướp con trai của tôi !
Mặc Thiếu Thiên nghe cô nói đến những lời này , đầu tiên là giận dữ , ngay sau đó dở khóc dở cười , trên mặt anh mang theo tà tà cười, “ Lâm tiểu thư , lời này rất chua, đừng nói với anh , em ở đây là đang ghen đấy !”
Tử Lam hướng anh cười một tiếng, khẽ phản bác , “ Tôi thích ăn nước tương hơn !”
“ Mặc tổng, chúng ta mới gặp gở không bao lâu , hơn nữa giữa anh và tôi hoàn toàn trong sạch , Hi Hi thế nào lại là con của anh ? ” Tử Lam hỏi ngược lại, lời nói rõ ràng.
Nếu Mặc Thiếu Thiên không nhớ rõ cô , cô kia liền phủ nhận tất cả đó !
Hi Hi là bảo bối của cô , của cô tất cả!
Không thể vô duyên vô cớ khiến Mặc Thiếu Thiên nhận đi.
Mặc Thiếu ngày nhìn cô , cơ hồ cắn răng nghiến lợi, “ Xem ra em rốt cuộc nghĩ muốn phủ nhận tất cả ? ”
“ Tôi chỉ nói sự thật thôi ! ” Tử Lam bình thản nói, tính toán liền phủ nhận tới cùng .
Nói thật?
Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên nhất mạt cười.
Tử Lam sửng sốt.
Nụ cười kia, có chút nguy hiểm.
“ Hi hi rõ ràng 7 tuổi rồi, tại sao ban đầu gạt anh , bé 5 tuổi? ” Mặc Thiếu Thiên gặn hỏi từng chút một.
Tử Lam sửng sốt.
Việc này, xác thực cô không phản bác được.
Ban đầu cô vì sợ Mặc Thiếu Thiên phát hiện , nên cố ý nói dối , ai ngờ đến Mặc Thiếu Thiên thế nhưng cùng Hi Hi gặp mặt!
Tử Lam cười cười , có chút không được tự nhiên , “ Là tôi nhớ lầm rồi! ”
“ Thật sao ? Nhớ lộn ? Ngay cả con trai của mình mấy tuổi cũng không nhớ rõ , xem ra cái người làm mẹ này danh không xứng với chức a ! ” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam , không muốn bỏ qua bất luận vẻ mặt nào của cô .
“Xưng không xứng chức , cũng là chuyện của tôi , Mặc tổng , đây là chuyện riêng của tôi , hình như đâu có liên quan gì đến anh đâu! ?” Tử Lam hỏi ngược lại.
Phủ nhận , cho dù ruốc cuộc có bị đánh chết cũng phải phủ nhận á !
" Phải không ? Tại sao khi anh hỏi tới việc này em dường như có vẽ chột dạ quá vậy ? Hay là không muốn cho anh biết rõ , nên mới cố ý nói như thế ! " Mặc Thiếu Thiên áp sát lỗ tai cô , gằn từng chữ hỏi .
Ánh mắt Tử Lam lặp tức nhìn về phía khác, “ Tôi không biết anh ở đây nói gì!”
“ Thật sao ? ” Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối không nổi giận , phản ứng của Lâm Tử Lam đều trong dự liệu của anh .
Tử Lam mắt nhìn nơi khác, mím môi không nói gì.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên giơ cánh tay lên , một cái lắc tay từ trong tay của anh treo ra ngoài , Tử Lam vừa quay đầu lại , liền thấy được.
Đúng là chiếc lắc tay của cô . . . . .
Ba tặng cô nhân dịp sinh nhật .
Bảy năm trước , đêm ấy, sau khi cô cùng Mặc Thiếu Thiên XXOO xong , cô đã dùng nó để trả phí cho anh. . . . . .
Tử Lam nhìn chiếc lắc tay kia , trong lòng thật sự có mấy phần nhớ nhung , mặc dù 7 năm trôi qua rồi , lắc tay kiểu dáng đã quá hạn , nhưng là này phần nhớ nhung cùng tâm ý vẫn còn ở đây.
Ngươi lam nhìn chằm chằm , không ngờ anh còn giữ đến bây giờ .
Hử ! Cái gì ? Chiếc lắc tay....Ách.....
Đây cũng chính là nói rõ. . . . . .
Tử Lam đột nhiên nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên bằng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Anh không có quên?
Mặc Thiếu Thiên nhìn nét mặt của Tử Lam , chứng kiến cô tất cả vẻ mặt cùng khiếp sợ thu vào đáy mắt.
“ Như thế nào ? Còn nhớ chiếc lắc tay này sao ? ” Mặc Thiếu Thiên sâu kín hỏi.
“ Mẹ nó , anh giả vờ sao ?” Tử Lam nhịn không được, hỏi.
Mặc Thiếu Thiên cười càng thêm chắc chắn, “Lâm tiểu thư , em rốt cuộc thừa nhận!”
Tử Lam quả thật muốn phát điên!
Mẹ nó , bấy lâu nay , Mặc Thiếu Thiên toàn giả bộ với cô ?
Giả bộ không biết cô? Giả bộ không nhớ rõ cô ?
Làm hại cô ngày ngày lo lắng đề phòng, không ngờ anh căn bản là giả bộ!
Để cho cô trong lòng buồn bực thật lâu , cô thế nào thấy cũng không được khá lắm quên lãng loại nào chứ?
Cô lại vẫn thật tin tưởng rồi !
Mặc Thiếu Thiên mỉm cười , “ Nếu như mà anh không giả bộ, làm sao biết đến sự tồn tại của Hi Hi ? ” Mặc Thiếu ngày sâu kín nói.
Tử Lam khiếp sợ , thật sự quá khiếp sợ !
Mặc Thiếu Thiên , anh thật sự quá vô sỉ !
Tử Lam nhanh chóng khôi phục vẻ mặt, ngay sau đó phủ nhận, “ Tôi thừa nhận cái gì ? Tôi không biết anh ở đây nói gì ! ”
Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng cười, “ Lâm tiểu thư, em còn muốn tiếp tục ngụy biện nữa sao ? ”
Giả bộ, nhất định làm tới cùng!
Nhưng không biết vì cái gì , khi biết mình không có bị quên lãng , đáy lòng cô thế nhưng dâng lên một cỗ cảm giác kỳ quái.
“ Tôi thật sự là không biết anh ở đây nói gì , cái kia lắc tay , tôi nhìn có chút cũ kỹ ! ” Tử Lam nói.
“ Tốt ! ” Mặc Thiếu Thiên ngay sau đó chỉ nhếch môi cười , thu hồi lắc tay.
“ Em đã quên mất , vậy anh sẽ giúp em nhớ lại một chút. . . . . .”
Tử Lam cau mày.
Nhớ lại?
Thế nào nhớ lại?
Cô quay đầu lại , khi thấy Mặc Thiếu Thiên xông tới , thân thể nghiêng về phía trước , cao lớn thân thể cơ hồ bao trùm lấy Tử Lam , hai tay chống hai bên người Tử Lam , đem cô vây ở giữa hai cánh tay của anh , Mặc Thiếu Thiên cả người từ từ xông tới.
Tử Lam nhất thời khẩn trương , nhìn Mặc Thiếu Thiên gương mặt yêu nghiệt chậm rãi tới gần , càng lúc càng gần , hơi thở của anh phun trên mặt của cô , nhịp tim Tử Lam , không khỏi bắt đầu gia tăng tốc độ.
“ Anh nghĩ làm gì ? ” Thân thể Tử Lam lui về phía sau hỏi.
Mặc Thiếu Thiên cười tà mị, âm thanh trầm thấp, “ Giúp em nhớ lại. . . . . .”
Nói xong lại càng ngày càng tiến gần hơn. . . . . .
Hi Hi cùng Hoa Hồng hai người ở bên ngoài rình nghe.
Hoa Hồng hỏi, “ Mẹ nó , cha ngươi sao có thể cường hãn như thế , đây là đang ở bệnh viện a ! ” Hoa Hồng trong lòng nói xấu .
Hi Hi cười, “ Khiêm tốn một chút. . . . . .”
Bé nhất định phải thừa nhận , đối với mẹ , không cần khách sáo, nếu không, mẹ chắc là sẽ không thừa nhận ! Bé tán thành cha làm như vậy!
Tử Lam lui về phía sau , Mặc Thiếu Thiên từ từ đến gần , rất dễ nhận thấy , anh không nóng nảy , nhưng Tử Lam cũng rất khẩn trương.
Người đàn ông này, tình trường lão thủ, tán tỉnh càng thêm khỏi nói , chỉ cần thoáng như vậy mấy cái động tác , thoáng thể hiện mình một chút sức quyến rũ của phái nam , Tử Lam liền mặt hồng tim đập rồi.
Tử Lam ở phương diện này, vốn trẻ trung , ngây ngô .
Hiện tại, càng thêm đỏ mặt không dứt.
Thân thể Mặc Thiếu Thiên đến càng gần , tư thế càng ngày càng mập mờ , nhớ lại?
Thế nào nhớ lại?
Trong đầu cô chỉ có thể tưởng tượng đến 7 năm trước cái đó kịch liệt ban đêm. . . . . .
Mặt của Tử Lam hồng thành một mảnh, nhịp tim càng thêm như trống một dạng, bang bang không ngừng.
Mẹ nó.
“ Đây là bệnh viện ! ” Tử Lam nhắc nhở.
Mặc Thiếu Thiên lại cười, “ Anh không ngại. . . . . .”
Tử Lam có thể nói để ý sao ?
“ Mặc Thiếu Thiên , anh dám động tôi thử một chút ,tôi nhất định phế bỏ anh ! ” Tử Lam thở phì phò nói , người đàn ông này quá hèn hạ rồi!
Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!
Mặc Thiếu Thiên cũng không đem lời uy hiếp của cô coi đó là vấn đề, “ Thử xem em phế anh trước , hay là anh lên trước em ! ”
" . . . . . . "
Phía ngoài Hi Hi cùng Hoa Hồng cũng mau nín thở hồi hợp lắng nghe .
Nhưng khi nghe đến Mặc Thiếu Thiên nói câu này , vẫn là không có nhịn được , “ Phốc ——” một tiếng , bật cười.
Hi Hi quay đầu lại, trừng mắt nhìn Hoa Hồng !
Hoa Hồng không nhìn thẳng , ở trong lòng nói xấu trong lòng a , Mặc Thiếu thiên, anh quả thật là một loại ngựa số 1 , đây chính là ở bệnh viện!
Bệnh viện a!
Chỉ là, cô thưởng thức!
Ha ha ha. . . . . .
Hi hi cũng nghe , trong đầu thoáng qua các loại hình ảnh không thích hợp với trẻ em. . . . . .
Cha chẳng lẽ thật sự muốn đem mẹ ăn chứ ?
Mẹ còn bị thương !
“ A, ngừng. . . . . .” Tử Lam cuối cùng không chịu nổi, hô ngừng rồi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô , nhìn cô dáng vẻ sắp phát điên , tâm tình anh lại cực kỳ tốt , ánh mắt thú vị nhìn cô , “ Như thế nào ? Nhớ rồi sao ? ”
Tử Lam căm tức trừng mắt nhìn anh một cái , “ Mặc Thiếu Thiên, anh vô sỉ! ”
“ Mọi người ai cũng đều nói như vậy!”
" . . . . . . "