Từ phòng làm việc Mặc Thiếu Thiên đi ra, khóe miệng Diệp An Nhiên mang theo nụ cười yếu ớt, một dáng vẻ rất tự tin.
Lúc tới phòng giải khát gặp Lâm Tử Lam, Diệp An Nhiên lại vẫn cười cùng Lâm Tử Lam chào hỏi, hình như cuộc họp sóng gió không hề tồn tại, chỉ là, Lâm Tử Lam nhìn ra, Diệp An Nhiên cười, mang theo vài phần khiêu khích.
Không biết chuyện gì để cho cô vui vẻ như vậy.
Lúc Cảnh Thần vừa đi vào, liền thấy một màn này, Diệp An Nhiên đi ra ngoài, Cảnh Thần đi vào, sau đó nhìn Lâm Tử Lam, “Cô ta là đang điên khùng cái gì vậy?”
Lâm Tử Lam nhún nhún vai, ai biết được?
. . . . . . . . . . . . .
Hôm sau.
Chủ nhật.
Lâm Tử Lam không đi làm, Hi Hi liền đề nghị, hôm nay mới có ngày nghĩ, không thể cứ ở nhà.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý, khó được ngày nghỉ như vậy, có thể ở cùng với Hi Hi, Lâm Tử Lam cảm thấy rất thỏa mãn.
Vì vậy, nghĩ tới nghĩ lui, Hi Hi đề nghị đi khu vui chơi giải trí, nghe nói Thành phố A mới xây dựng một khu vui chơi, Hi Hi mặc dù là một người có IQ siêu cao, nhưng dù sao cũng là một đứa bé, thích chơi là bình thường.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hưng phấn như vậy, cũng đồng ý, dù sao chỉ cần Hi Hi vui là được.
Thương lượng xong tất, hai người liền chuẩn bị lên đường, Hi Hi đổi một bộ quần áo ra ngoài, quần sọt ngắn, áo T-shirt, xem ra hết sức dưỡng nhãn.
Lâm Tử Lam cũng đổi một bộ quần áo, đi ra sau, Hi Hi cùng Lâm Tử Lam, cùng mặc một kiểu quần áo.
Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cũng nhìn Hi Hi.
“Mẹ, chúng ta thật là tâm ý tương thông a!” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam nói.
Lâm Tử Lam nhíu mày, đi ra ngoài chơi, đương nhiên là muốn ăn mặc thoải mái một chút, chỉ là, thật sự bọn họ rất ăn ý.
“Mẹ, thật ra thì bảo bối còn có một đề nghị nho nhỏ, không biết mẹ có phản bác hay không!”
“Nói!” Lâm Tử Lam nói.
“Nếu đi chơi, đương nhiên là càng nhiều người càng vui, không bằng, bảo cha cùng đi, chúng ta còn có một tài xế nữa, khỏi đi phương tiện công cộng!” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam nói, chỉ sợ mẹ sẽ phản đối, nên thêm vào hai chữ ‘tài xế’.
Ai ngờ, Lâm Tử Lam nghe Hi Hi nói, ngược lại, nhíu mày, “Chủ ý không tệ!”
“Mẹ đồng ý rồi hả ?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi ngược lại, có chút kinh ngạc.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái.
Hi Hi cười hắc hắc, “Vậy con đi gọi điện thoại!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, Hi Hi liền đi tới một bên gọi điện thoại.
Nhưng chuông đổ mấy tiếng, mà không ai nhận.
Hi Hi cau mày, cha rất ít khi không nhận điện thoại, chẳng lẽ có chuyện gì sao?
Lúc này Lâm Tử Lam đi tới, nhìn cô, “Thế nào?”
“Không ai nhận!”
Lâm Tử Lam cũng hơi nhíu mày.
“Thôi, chúng ta đi trước đi, đoán chừng cha con đang bận!” Hi Hi nói, Lâm Tử Lam gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý.
Vì vậy, mẹ con hai người đi xuống lầu.
Đón một chiếc xe tới ku vui chơi.
Ngồi trên xe, Hi Hi cảm khái a, “Mẹ, con muốn nói, mua một chiếc xe thuận tiện hơn nhiều, không cần phỉ đi taxi!” Hi Hi nói, muốn thuyết phục Lâm Tử Lam mua. . . . . . .
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, “Mua xe còn phải có phí đỗ xe, đi xe taxi tốt vô cùng, đi tới chỗ nào cũng dễ dàng!” Lâm Tử Lam dằng dặc nói. . . . . . .
Hi Hi rất muốn châm chọc, đã mua được xe, chẳng lẽ không trả nổi phí đỗ xe sao?
Aizzz.
Mẹ chính là không muốn mua, Hi Hi cũng không miễn cưỡng, chỉ cần mẹ muốn, Hi Hi không nói hai lời, tuyệt đối đồng ý.
Trước mắt, cứ như vậy đi!
Vì vậy, mẹ con hai người ngồi trên xe, Hi Hi còn bảo khu vui chơi này đầu tư cũng rất khá.
Vẻn vẹn tốn 20 phút, liền đến nơi.
Như Hi Hi đã nói, khu vui chơi mới xây, rất lớn, hai người bọn họ mới vừa xuống xe, liền nhìn đến nơi này có rất nhiều người lui tới, đều là người lớn mang theo những đứa trẻ, xem ra, cực kỳ vui.
Xem ra, nơi này thật không tệ ..
Lúc này, Hi Hi cùng Lâm Tử Lam đi vào, Hi Hi mặc dù bình thường xem ra rất chững chạc, nhưng lúc chơi thì cũng chỉ là một đứa bé, chỉ là so với lứa tuổi bình thường thì lá gan của Hi Hi lớn hơn một chút.
Khu vui chơi này mới được xây dựng, đầu tư kếch xù, hạng mục khổng lồ, hơn nữa, cái gì cần có thì đều có, còn có phòng ăn đặc biệt, có thể dùng cơm tại đây, rất là tiện lợi.
Lâm Tử Lam cùng với Hi Hi chơi, chơi tất cả các trò mà Hi Hi muốn, mãi cho đến buổi trưa, hai người mới đi dùng cơm, hai người kêu không ít đồ ăn, Hi Hi thoạt nhìn rất vui.
“Mẹ, mẹ thích khu vui chơi này không?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi cười nói, “Cũng không tệ lắm!”
Hi Hi cười hắc hắc, “Mẹ, vậy mẹ biết nơi này là do ai xuất vốn xây dựng không?” Hi Hi hỏi.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, ánh mắt nhìn thẳng, nhàn nhạt hỏi, “Là ai! ?”
“Cha con!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam cau mày, Mặc Thiếu Thiên đã có sản nghiệp lớn như vậy rồi, không ngờ khu vui chơi anh cũng đầu tư.
Xem ra, chỉ cần là kiếm tiền, Mặc Thiếu Thiên không thể không chen chân đấy!
“Cha đầu tư một phần ba!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam gật đầu, đây là phong cách của Mặc Thiếu Thiên.
Vì vậy, hai người cùng dùng bữa, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, “Có nên gọi lại cho cha không?” Hi Hi hỏi.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi một cái, không có phản đối.
Hi Hi vừa muốn gọi, lại suy nghĩ một chút, đưa di động cho Lâm Tử Lam, “Mẹ, vậy thì mẹ gọi đi!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam nhìn điện thoại di động, “Tại sao?”
“Không biết chừng cha chỉ muốn nhận điện thoại của mẹ thôi, không muốn nhận điện thoại của con!” Hi Hi cười nói. . . . . . .
Đây là lời lẽ sai trái gì vậy?
Lâm Tử Lam biết, Hi Hi cố ý nói như vậy, Lâm Tử Lam cũng không nói cái gì nữa, trực tiếp nhận điện thoại, bấm số.
Vì vậy, Lâm Tử Lam gọi, chẳng biết tại sao, lần này gọi điện thoại, Lâm Tử Lam cứ cảm thấy có cái gì đó, lúc trước gọi điện thoại cho Mặc Thiếu Thiên, cô hoàn toàn không có loại cảm giác này.
Mãi cho đến khi điện thoại được nhận, đầu óc Lâm Tử Lam loạn lên.
“A lô. . . . . .” Điện thoại bên kia, truyền đến một giọng nữ êm ái.
Lâm Tử Lam sửng sốt, trong khoảng thời gi¬an ngắn cho là mình gọi nhầm, vừa muốn nói xin lỗi, bên kia lại truyền tới tiếng nói, “Lâm tiểu thư?”
Nghe thế, Lâm Tử Lam mới xác định mình không có gọi nhầm, không ngờ, lại là giọng nói của Diệp An Nhiên.
Cô nhận điện thoại của Mặc Thiếu Thiên.
Lâm Tử Lam sững sờ chỉ chốc lát, sau đó mở miệng, “Là tôi, Mặc Thiếu Thiên đâu?” Lâm Tử Lam trực tiếp hỏi, đối với Diệp An Nhiên, cô không muốn nói quá nhiều lời.
“Anh ấy đang tắm, cô tìm anh ấy có chuyện gì không?” Diệp An Nhiên lại hỏi Lâm Tử Lam bằng giọng nói êm dịu, cho người ta cảm giác có gì đó mờ ám.
Cũng không biết là có phải cố ý hay không!
Tắm. . . . . .
Lâm Tử Lam sửng sốt chốc lát.
“Nếu như cô tìm anh ấy có chuyện muốn nói, tôi có thể đi gọi anh ấy nhận điện thoại!” Diệp An Nhiên nói.
“Không cần, không có chuyện gì, đã như vậy, không quấy rầy các người!” Lâm Tử Lam nói, nói xong liền trực tiếp cúp máy.
Nhìn sắc mặt của mẹ không được tốt, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, “Mẹ, sao vậy?”
“Không sao cả!” Lâm Tử Lam nói.
Nếu không sao như lời nói mẹ nói, sắc mặt cũng sẽ không là như thế này.
“Mới vừa rồi người nào nghe điện thoại vậy?” Hi Hi hỏi, mới vừa rồi Hi Hi loáng thoáng nghe được một chút, nhưng không nghe được toàn bộ.
Lâm Tử Lam không ngẩng đầu mà nói, “Diệp An Nhiên!”
Sắc mặt của Hi Hi lập tức biến đổi.
“Bọn họ ở chung một chỗ sao? Cô ta nhận điện thoại của cha? Cha đang làm gì?” Hi Hi cau mày, không vui hỏi.
“Cô ta nói, cha con đang tắm. . . . . .” Lâm Tử Lam ngước mắt, lời nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc thì cũng làm cho người ta chết lặng.
Hi Hi, “. . . . . .”
. . . . . . . .
Mà bên kia, Diệp An Nhiên ngồi ở trên ghế so fa, nhìn cuộc gọi vừa kết thúc, nhếch miệng lên cười lạnh.
Nụ cười này, cùng với sự nhu thuận hằng ngày của cô, tưởng như là hai người.
Mặc Thiếu Thiên là của cô, điều này từ mấy năm trước đã là sự thật, cho nên, cô sẽ không cho phép bất luận kẻ nào cướp Mặc Thiếu Thiên đi!
Nghĩ tới đây, Diệp An Nhiên nhìn điện thoại di động, ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng lướt trên điện thoại chọn lịch sử cuộc gọi, chuẩn bị xóa cuộc gọi do Lâm Tử Lam gọi tới.
Nhưng khi thấy tên hiển thị là Bảo bối, Diệp An Nhiên nhíu mày một cái.
Bảo bối, Mặc Thiếu Thiên Tồn có Bảo bối?
Mới vừa rồi cô đoán đúng là Lâm Tử Lam gọi, hoàn toàn đó là do cảm nhận được, nhưng không ngờ tên hiển thị phía trên lại hiện hai chữ Bảo bối!
Diệp An Nhiên còn muốn nhìn xuống phía dưới, thì nghe tiếng bước chân lại gần, Diệp An Nhiên không còn suy tư nữa, vội vàng xóa cuộc gọi đó đi, sau đó để điện thoại lại trên bàn, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi vào, Diệp An Nhiên ngồi trên ghế so ¬fa, tóc dài nhu xõa ra, xem ra mỹ lệ không dứt.
“Đi thôi, anh đưa em về!” Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó trực tiếp đi tới, tiện tay cầm điện thoại di động trên bàn lên.
“Có người gọi điện thoại cho anh không?” Mặc Thiếu Thiên thuận miệng hỏi.
Diệp An Nhiên lắc đầu một cái, “Em không biết!”
Mặc Thiếu Thiên cau mày, tiện tay mở điện thoại, hôm nay ra ngoài, anh quên mang theo, anh còn mong sẽ có người gọi điện thoại cho anh, nhưng sau khi mở ra, không có cuộc gọi nhỡ nào.
Một cuộc cũng không có!
Sắc mặt Mặc Thiếu Thiên có chút không vui!
“Thiếu Thiên, sao vậy?” Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Không có gì!”
Sau khi nói xong, anh cất điện thoại vào túi quần.
“Đi thôi, anh đưa em về!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Diệp An Nhiên gật đầu một cái, sau đó cùng Mặc Thiếu Thiên rời đi.
Ngồi ở trong xe, Diệp An Nhiên dòm ngó gò má Mặc Thiếu Thiên, nhìn anh, có chút không vui.
Là vì cái gì? Vì điện thoại sao?
Nghĩ tới đây, Diệp An Nhiên khẽ nhíu mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên, mở miệng, “Thiếu Thiên, cám ơn anh đã cùng đi viếng cha với em!” Diệp An Nhiên nói.
Mặc Thiếu Thiên khởi động xe, nghe lời nói của Diệp An Nhiên, anh quay đầu lại nhìn cô, “Không có gì, nên làm!”