Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 118: Chương 118: Một cuộc sóng gió




Bây giờ Trọng Chính xảy ra chuyện, Ân Tuệ phải dựa vào Trọng Nhược Tình, chỉ có cô không bị chuyện gì thì Trọng Chính mới có cơ hội ra ngoài!

Trọng Nhược Tình lắc đầu một cái, sắc mặt rất tái nhợt, “ Con không có sao !”

“Mặc Thiếu Thiên cũng thật là tệ bạc, đem con nhét vào bệnh viện xong cũng không biết tới thăm con một chút, nói thế nào thì con cũng là đang mang thai con của cậu ta!” Ân Tuệ thở phì phò nói.

Trọng Nhược Tình khổ sở nhìn Ân Tuệ cũng không nói gì.

Kể từ ngày phát tán những hình ảnh kia tới nay, Mặc Thiếu Thiên liền đối với cô lạnh nhạt đi rất nhiều.

Cô không biết anh có tin hay không nhưng mà cô biết không một người đàn ông nào chứng kiến những chuyện như vậy mà không ngại, không sinh ra tâm lý ngăn cách. Nhưng mà cô sẽ không buông tha, cũng sẽ không thừa nhận !

Một khi thừa nhận, cô liền hoàn toàn vĩnh viễn mất đi Mặc Thiếu Thiên, cho nên sẽ tuyệt đối không thừa nhận với anh!

Tuyệt đối sẽ không!

Mới vừa nói xong, Ân Tuệ chợt nhớ tới cái gì, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Trọng Nhược Tình, “Cậu ta sẽ không phải là bởi vì chuyện xì căng đan lần trước của con mà giận dỗi chứ?”

Trọng Nhược Tình không có đáp lời, im lặng có lúc chính là cam chịu, tính tình của Trọng Nhược Tình ra sao Ân Tuệ hiểu nhất.

Ân Tuệ mặt khó chịu, đàn ông khi gặp những chuyện thế này không có mấy ai là không ngại. Ngoài miệng nói không sao thật ra thì trong lòng lại nghĩ khác. Đây chính là bản tính của đàn ông, cho nên xảy ra những chuyện như thế này thua thiệt vĩnh viễn đều là phụ nữ !

Nhưng mà Ân Tuệ cũng hiểu, bà đã theo Trọng Chính thời gian cũng không ngắn, đối với những chuyện này cũng có cái nhìn rất thông suốt nhưng mà bây giờ còn có thể làm gì đây, bây giờ bọn họ cần sự giúp đỡ của Mặc Thiếu Thiên.

Ân Tuệ nhìn Trọng Nhược Tình, “ Nhược Tình, mẹ biết con vì Mặc Thiếu Thiên mà chịu nhiều uất ức nhưng mà bây giờ nên lấy đại cục làm trọng, con muốn vững vàng giành lại Mặc Thiếu Thiên thì phải cùng cậu ta giải thích cho rõ, nếu không ba con có thể thật sẽ không ra được !” Ân Tuệ tận tình khuyên.

Trọng Nhược Tình gật đầu một cái, bất kể là vì cái gì, cô đều phải giữ chặt Mặc Thiếu Thiên.

Vì vậy, hai người vừa nói vừa hướng phòng bệnh đi tới.

Trong lúc này Tử Lam lại từ đối diện đi tới, Hi Hi thì ở một bên làm bạn, hai người nói cười vui vẻ, nữ thì xinh đẹp hào phóng, bé thì thoạt nhìn khả ái ưu nhã, hai người cùng nhau đi tới hết sức gây sự chú ý cho người khác.

Trọng Nhược Tình cũng liếc nhìn Tử Lam.

Tử Lam cũng nhìn thấy Trọng Nhược Tình, không nghĩ tới lại gặp nhau ở chỗ này .

Trọng Nhược Tình nhìn cô, nhớ tới chuyện lúc trước trong lòng hận hết sức, “ Lâm Tử Lam? ” Trọng Nhược Tình réo với giọng nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta tại sao lại ở chỗ này ?

Nhìn trên người cô ta mặc đồng phục của bệnh nhân, chẳng lẽ bị bệnh ?

Trọng Nhược Tình thật muốn cầu cho Lâm Tử Lam bị bệnh chết quách đi cho xong!

Tử Lam nhìn Trọng Nhược Tình, không nghĩ tới cô ta đối với mình thù hận sâu như vậy, chẳng qua là liếc nhìn xuống Hi Hi, nếu như cô ta biết được thân phận của Hi Hi chắc là sẽ càng hận hơn đi?

Lúc trước còn không muốn cho Mặc Thiếu Thiên để cho Trọng Nhược Tình biết chuyện này, không nghĩ tới bây giờ liền chạm mặt.

Tử Lam nhíu mày nhưng vẫn là một bộ dạng bình thản hướng Trọng Nhược Tình lên tiếng chào, “ Trọng trưởng phòng!”

Thái độ vẫn như cũ không quá khiêm tốn làm cho người ta cảm giác rất ôn hòa nhưng càng như vậy lại càng làm Trọng Nhược Tình tức giận.

Cô ghét nhất là thấy bộ dáng này của Lâm Tử Lam.

Tử Lam nghĩ chuyện nên tới cũng sẽ tới, có tránh cũng tránh không hết, còn không bằng thản nhiên đối mặt đi !

“Cô tại sao lại ở chỗ này ? ” Trọng Nhược Tình hỏi, ngay sau đó ánh mắt đảo qua một bên liền thấy Hi Hi, mà khi vừa nhìn thấy khuông mặt của Hi Hi thì cô há hốc miệng một cái, ngây ngẩn cả người, một bộ dạng khó có thể tin.

Nếu như nói Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên giống nhau như đúc thì có lẽ hơi khoa trương nhưng mà gương mặt đó của Hi Hi cùng mặt của Mặc Thiếu Thiên như là một mô khắc xuống, ánh mắt kia, lỗ mũi, thậm chí cái trán đều giống nhau như đúc, căn bản là một bản thu nhỏ của Mặc Thiếu Thiên

Phàm là những ai biết Mặc Thiếu Thiên thì cũng sẽ không hoài nghi Hi hi có phải là con của anh hay không...

Bởi vì, thật sự là quá giống !

Trọng Nhược Tình nhìn, thân thể có chút hoảng hốt.

Tại sao có thể như vậy ? ? ?

Hi Hi nhìn ánh mắt của Trọng Nhược Tình đang nhìn mình, ánh mắt kia âm hàn cực độ còn tràn đầy hận ý.

Hi Hi nhếch khóe miệng không khỏi cười lạnh, ánh mắt thoáng qua một tia sát ý, đúng là loại phụ nữ ngực to không não.

Trọng Nhược Tình thấy được sự khinh bỉ trong ánh mắt kia của Hi Hi thì không khỏi sửng sốt.

Đứa bé này ở một phương diện khác điệu bộ cũng giống hệt như Lâm Tử Lam, một cái ánh mắt đủ để đả thương người, nhìn như bình thản nhưng mà lại không đem bất luận kẻ nào để ở trong mắt.

Cái loại cốt khí kia giống như trời sanh thì đã tồn tại.

Mà đứng ở một bên là Ân Tuệ đã sớm thấy Hi Hi, bà há hốc mồm, một bộ dạng không dám tin tưởng.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Tử Lam nhìn hai người bọn họ ngây ngô cũng không có bất kỳ đích biện pháp gì, chuyện nên biết sớm muộn cũng sẽ biết, chẳng qua là hy vọng Trọng Nhược Tình không nên bị ghen tỵ che mờ lý trí, đừng làm ra chuyện gì quá đáng là tốt rồi.

“Chẳng qua là xảy ra chút tai nạn, nếu như không có chuyện gì thì tôi về trước đây!” Vừa nói xong Tử Lam liền muốn rời đi, không muốn cùng Trọng Nhược Tình nói thêm chuyện gì.

“Chờ một chút !” Trọng Nhược Tình mở miệng, ánh mắt hoảng hốt.

Tử Lam bước chân dừng lại, quay đầu lại nhìn Trọng Nhược Tình, “ Còn có chuyện gì sao Trọng trưởng phòng? ”

“Nó là của con trai của cô? ” Trọng Nhược Tình nhìn Lâm Tử Lam, cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân để hỏi, gằn từng chữ một.

Tử Lam gật đầu một cái, “ Đúng vậy!” Tử Lam thừa nhận, thẳng thắn thừa nhận.

Không có gì cần phải giấu giếm.

Trọng Nhược Tình biết Lâm Tử Lam có con trai nhưng mà lại không nghĩ tới dáng dấp đứa bé lại giống Mặc Thiếu Thiên như thế.

Nhưng mà đứa bé này nhìn thế nào cũng xấp xỉ có bảy tuổi, bảy năm trước cô với Mặc Thiếu Thiên đã ở chung một chỗ nhưng mà chưa từng gặp Lâm Tử Lam .

Trọng Nhược Tình tự nói với mình, chắc hẳn là cô đã suy nghĩ nhiều quá.

Người có khi giống người, nhất định là như vậy !

Trọng Nhược Tình tự an ủi nói với mình.

Hi Hi đứng ở một bên có chút không nhịn được ưu nhã mở miệng, “ Mẹ, có thể đi rồi chứ ? ”

Tử Lam cười, nụ cười đầy cưng chìu, “ Dĩ nhiên là có thể!” Vừa nói cô ngẩng đầu nhìn Trọng Nhược Tình, “Trọng trưởng phòng, tôi còn có chuyện phải đi trước !”

Lần này không cho cô ta có cơ hội mở miệng liền dẫn Hi Hi đi.

Trọng Nhược Tình đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Lâm Tử Lam và Hi Hi, sắc mặt có chút tái nhợt khi nghĩ đến dáng dấp của Hi Hi. Cô không cách nào thuyết phục được mình nhưng mà nếu sét thời gian thì không đúng, bây giờ đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

Ân Tuệ cũng nhìn, có chút khó có thể tin, “ Đứa bé kia sao giống Mặc Thiếu Thiên như thế? ” Ân Tuệ hỏi.

Trọng Nhược Tình nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Ân Tuệ, cơ hồ người sáng suốt cũng có thể nhìn ra đứa bé kia cực kỳ giống Mặc Thiếu Thiên.

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Trọng Nhược Tình nhìn tấm hình của Mặc Thiếu Thiên ở trong tay, nếu là Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi đi chung một chỗ bị người khác chụp được, hai người nếu tỏ ra một bộ dạng thân mật thì chắc rằng sẽ bị người khắc chụp cho cái mũ là ba con!

Trọng Nhược Tình thật chặc nắm chặt tấm hình trong tay .

Càng nắm càng chặt, cô càng lúc càng hận !

Không trách được là cô cảm giác giữa Mặc Thiếu Thiên và Lâm Tử Lam có cái gì đó là lạ nhưng mà lại không nghĩ tới giữa bọn họ lại có con !

Tại sao ?

Tại sao lại đối xử với cô như vậy ?

Đang lúc ấy thì Ân Tuệ vội vã đi vào.

“Nhược Tình, mẹ vừa mới nghe được có y tá chính tai nghe được đứa bé kia gọi Thiếu Thiên là ba ……”

Trọng Nhược Tình nhất thời như là bị sét đánh.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy đã xảy ra ? ” Ân Tuệ hỏi, đang yên đang lành tự dưng Mặc Thiếu Thiên chợt có con trai ?

Trọng Nhược Tình nắm quả đấm, móng tay sâu hoắm lâm vào trong thịt nhưng cô không biết đau đớn.

Tại sao ? Tại sao lại đối xử với cô như vậy ?

Đều do Lâm Tử Lam, cái con hồ ly tinh đó !

Nghĩ tới đây, Trọng Nhược Tình đứng dậy chạy ra ngoài.

“Nhược Tình ……” Ân Tuệ kêu một tiếng nhưng không có ngăn cản, mắt thấy cứ để Trọng Nhược Tình chạy ra ngoài.

***Bên trong phòng bệnh***

Tử Lam cùng Hi Hi đang nói chuyện, “ Mẹ, con bây giờ thừa nhận ánh mắt của ba quả thật là có vấn đề!” Hi Hi nói.

Tử Lam tán đồng nhíu mày, “ Con sớm nên thừa nhận !”

“Con là hôm nay mới được tận măt nhìn thấy nên mới phát hiện ra đấy!” Hi Hi nói.

Tử Lam nhìn Hi Hi, “……”

Con trai à, không nên tổn thương người khác như vậy chứ!

“Bất quá ta phát hiện con với ba con đều cùng một đức hạnh, thật ác độc !” Tử Lam bĩu môi nói.

Mặc dù cô cũng không thích Trọng Nhược Tình nhưng mà lại không thích đi châm chọc người khác. Đúng hơn cũng không phải không thích mà chẳng qua là lười.

Chuyện không liên quan đến mình thì Tử Lam cũng lười đi để ý tới.

Hi Hi lại cười hắc hắc, hết sức ưu nhã khả ái, “ Đa tạ mẹ khích lệ !”

Nói bé cùng ba bé giống nhau Hi Hi xem như là lời khen ngợi, hơn nữa đối với mẹ, Hi Hi luôn luôn nghe lời.

Tử Lam hung hăng khinh bỉ nhìn Hi Hi một cái.

Đang lúc ấy thì, cửa phanh một tiếng liền bị đẩy ra, Tử Lam cùng Hi Hi cũng hướng lại nhìn.

Chỉ thấy Trọng Nhược Tình vọt vào.

Tử Lam cau mày, nhìn dáng vẻ vội vàng và tức giận của cô ta không khỏi nhíu mày, “ Trọng trưởng phòng, còn có chuyện gì sao ? ? ”

Trọng Nhược Tình nhìn khắp bốn phía thì thấy Tử Lam ngồi ở trên giường, sau đó lại nhìn Hi Hi thì nổi lên cơn giận dữ.

“ Lâm Tử Lam, cô là cái con tiện nhân !” Trọng Nhược Tình hung hăng mắng một câu, liền xông tới.

Hi Hi vừa nghe, nhíu mày, lập tức đứng lên, “Cô vừa nói cái gì ? ”

Mặc dù Hi Hi còn nhỏ nhưng là một khi đứng lên thì ánh mắt kia lạnh như băng, Trọng Nhược Tình mơ hồ thấy được hình bóng của Mặc Thiếu Thiên nhưng mà ngay sau đó cô phục hồi tinh thần lại, càng nhìn Hi Hi cô lại càng hận nghiến răng "Mày là đứa con hoang, cút sang một bên cho ta!”

Trọng Nhược Tình đã nổi điên, nói chuyện cực kỳ khó nghe, cho dù đối với một đứa bé cũng không chú trọng lời nói.

Vốn là Tử Lam muốn mặc kệ cô ta nhưng mà vừa nghe lời này thì liền cau mày, ánh mắt thoáng qua một tia âm u. Cô lập tức đứng dậy đi tới trước mặt Trọng Nhược Tình , nâng tay lên, “ Chát ” một tiếng, một bạt tai hung hăng đánh vào trên mặt của Trọng Nhược Tình .

Cô không ít khi tức giận không có nghĩa là cô sẽ không nổi giận, khi dễ cô thì có thể nhưng mà dám nói với bảo bối như vậy cô nhất định sẽ không bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.