“ Trước kia, anh cũng quan tâm tôi như vậy sao?”Lâm Tử Lam hỏi, thanh âm, có vài phần dịu dàng.
Nói thật, thời điểm nói ra những lời này, Lâm Tử Lam thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi mình.
"Trước kia, em cũng không có tật xấu này!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói, thời gian ba tháng, Mặc Thiếu Thiên không biết Lâm Tử Lam đến tột cùng thay đổi bao nhiêu, cho nên trở nên có chút thật cẩn thận.
"Vậy ý của anh là, anh không quan tâm tôi!?”Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, cặp ánh mắt trong suốt.
Nhìn ánh mắt Lâm Tử Lam, nghe lời của cô, chưa bao giờ gặp qua bộ dạng này của cô, trong lòng một trận ngứa.
"Em đang xuyên tạc ý của anh!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói.
Lâm Tử Lam sửng sốt, lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, nhíu mày, "Thế nào? Còn đau không! ?"
Lâm Tử Lam lắc đầu, "Không đau !"
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên yên tâm một chút.
Nhìn cô, "Đến đây, anh xoa giúp em!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, ". . . . . ."
Vì thế, thời điểm Mặc Thiếu Thiên vươn tay phải giúp Lâm Tử Lam , tư thế kia, nhìn thật sự không được tự nhiên, Lâm Tử Lam nhìn anh, "Thật sự không cần!"
"Câm miệng!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Vì thế, Lâm Tử Lam quả thực câm miệng .
Ở thời điểm, Lâm Tử Lam ngước mắt nhìn nhìn Mặc Thiếu Thiên, thời điểm nhìn thấy ngũ quan xinh xắn giờ khắc này đặc biệt nghiêm túc, tâm Lâm Tử Lam, hơi nhúc nhích một chút.
Không nghĩ nam nhân phóng đãng không kềm chế được, không theo lẽ thường, nhưng lại không nghĩ tới anh lại có một mặt dịu dàng và nghiêm túc như vậy.
Nói xong, một khắc kia, tâm Lâm Tử Lam, đều yên tĩnh trở lại.
"Em nhìn anh làm gì?? ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi .
Tuy rằng không có nhìn Lâm Tử Lam, nhưng là Mặc Thiếu Thiên có thể cảm giác được tầm mắt Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam sửng sốt.
Rõ ràng anh vốn không có nhìn mình, lại biết mình nhìn anh, mặt Lâm Tử Lam, hơi hơi đỏ một chút, cũng may là đêm tối, nhìn không rõ.
"Không có!" Lâm Tử Lam gục đầu xuống, lên tiếng.
Nghe thế cái, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên lên, bỗng nhiên ngước mắt, nhìn Lâm Tử Lam, "Có phải hay cảm thấy anh đặc biệt đẹp trai, ái mộ đối với anh!?” Mặc Thiếu Thiên nói xong, khóe miệng gợi lên.
Lâm Tử Lam, ". . . . . ."
Lâm Tử Lam không biết nên nói cái gì mới tốt.
Tự luyến.
Đủ tự luyến!
Lâm Tử Lam nhìn anh, từ từ nói một câu, "Nói đẹp trai thì nhiều, tôi thấy khá thôi,anh nhiều nhất ngoại hình cũng coi là yêu nghiệt, đẹp trai, không tính!”Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."
Hách Tôn rất tuấn tú, Tiêu Dật cũng rất tuấn tú.
Tuy rằng mỗi người mỗi vẻ, nhưng là, xác thực nếu là số một,diện mạo, thế lực,nhìn không ai so được với Mặc Thiếu Thiên .
Nghe thế, mặt Mặc Thiếu Thiên nháy mắt đen một chút.
"Nhiều sao! ? Ai? Nói cho anh biết!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Anh cũng không tin, còn có ai đẹp trai hơn mình!
Hơn nữa, hơn nữa từ miệng Lâm Tử Lam nghe ra, anh thấy rất khó chịu!
Ở trong lòng của cô, anh phải là người đẹp trai nhất!
"Hách Tôn, Tiêu Dật, bọn họ cũng đều rất tuấn tú!" Lâm Tử Lam nói.
Hơn nữa, cũng không phải đẹp trai bình thường.
Cho dù nhìn thấy mặt Mặc Thiếu Thiên đã muốn đen thêm, Lâm Tử Lam lại cố ý nói như vậy.
Quả thực, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên càng đen, "Em cảm thấy hai người bọn họ đẹp trai hơn so với anh sao! ?" Mặc Thiếu Thiên cơ hồ nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Lâm Tử Lam nhìn, khóe miệng không khỏi gợi lên một chút cười, gật gật đầu, "Đúng vậy !"
"Lâm Tử Lam!" Mặc Thiếu Thiên hô một tiếng.
"Mới ba tháng không gặp, không nghĩ tới phẩm vị của em hạ xuống không ít!!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, ". . . . . ."
"Chẳng lẽ, anh cảm thấy bọn họ không đẹp trai sao!?" Lâm Tử Lam vô tội hỏi lại.
"Tôn anh không đánh giá, nói Tiêu Dật, hừ, một chút anh cũng không thấy hắn đẹp trai!" Mặc Thiếu Thiên lạnh hừ nói.
Nghĩ đến Lâm Tử Lam đánh giá Tiêu Dật đẹp trai, trong lòng Mặc Thiếu Thiên cảm thấy có chút chua.
"Đồng tính tương khắc, em cảm thấy Tiêu Dật rất tuấn tú!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế cái, Mặc Thiếu Thiên nhíu mi, "Lâm Tử Lam, phẩm vị của em giảm xuống rất nhiều!"
"Làm sao có thể, thoạt nhìn Tiêu Dật như thế nào cũng rất tốt, khôi ngô, tuấn tú mà!” Lâm Tử Lam nói, trực tiếp khen Tiêu Dật.
Lời này, Mặc Thiếu Thiên nghe được vẻ mặt đều thây đổi.
"Anh hỏi em, anh cùng hắn, em cảm thấy ai tốt hơn? Đẹp trai, đẹp trai nhất!?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Lâm Tử Lam hỏi.
Này vấn đề, Lâm Tử Lam hơi ngây ra một lúc, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, nghĩ nghĩ mở miệng, "Anh cùng Tiêu Dật không phải một loại người, không thể so sánh được !"
"Có ý tứ gì! ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Thật giống như, thân sĩ cùng lưu manh, anh nói, có thể giống nhau sao! ?" Lâm Tử Lam một bên tưởng tượng một bên nói.
Nghe nói như thế, Mặc Thiếu Thiên hỏi, "Em nói ai là thân sĩ, ai là lưu manh! ?"
"Này còn cần phải hỏi sao, đương nhiên Tiêu Dật là thân sĩ, anh là lưu manh!" Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên nghiêm trọng hoài nghi, Lâm Tử Lam là cố ý , nhưng là, sắc mặt của anh cũng thật sự khó coi , "Em nói anh là lưu manh! ?"
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, từng chữ một hỏi.
Anh Mặc Thiếu Thiên dù gì cũng là tình nhân trong mộng của nữ nhân A thị, hiện tại đến Lâm Tử Lam bên này, thế nhưng gọi là lưu manh !
Nhìn ánh mắt Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam gật đầu, giật mình nhớ tới cái gì, "Cao cấp lưu manh!"
Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."
"Cho nên, ở trong lòng em, là hắn có vẻ tốt nhất! ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Rất có một bộ dạng, cô dám nói đúng, Mặc Thiếu Thiên liền ăn cô.
Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, nhíu mày, "Một là sang phẩm trong tủ quần áo, một là anh hùng trên thảo nguyên, anh nói cái nào tốt! ?" Lâm Tử Lam hỏi lại.
"Đương nhiên là anh hùng trên thảo nguyên, sang phẩm trong tủ quần áo cũng chỉ là đồ vật mà thôi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, ". . . . . ."
"Cho nên, anh sao! ? Em muốn người nào!?" Mặc Thiếu Thiên khẩn cấp hỏi.
Thực để ý suy nghĩ giờ khắc này của Lâm Tử Lam.
Ba tháng ở chung, hơn nữa lúc trước Tiêu Dật chiếu cố bọn họ bảy năm, đối với sở thích Lâm Tử Lam rõ như lòng bàn tay, muốn cho cô niềm vui, thật dễ dàng .
Cho nên, hiện tại tâm tư Mặc tổng, người khác có chút không hiểu rõ.
"Tôi! ?" Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Anh cứ nói đi! ?"
"Anh đang hỏi em!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Không nghĩ tới, chờ đáp án Lâm Tử Lam, thế nhưng đợi được một câu, anh cứ nói đi!
Những lời này, không thể nghi ngờ đối với Mặc Thiếu Thiên, là một dày vò!
Nhìn biểu tình Mặc Thiếu Thiên rất khẩn cấp, Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, mở miệng, "Đều không phải!"
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.
Lâm Tử Lam mở miệng, "Tôi càng ưa thích, một người đáng yêu, lại nấu ăn giỏi!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.
Anh như thế nào cảm giác,người Lâm Tử Lam nói, là bảo bối! ?
Chỉ là, hiện tại Mặc Thiếu Thiên nghĩ, chỉ cần không phải Tiêu Dật, như thế nào đều được !
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng gợi lên, "Cho nên, theo ý của em, anh là lưu manh!?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, không biết vì sao anh lại đề cập vấn đề này, chẳng qua cô đặc biệt bổ sung một câu,"Cao cấp lưu manh thêm lưu manh!"
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, "Em có biết, cao cấp lưu manh tốt ở chỗ nào không? !"
"Làm sao! ?"
"Lưu manh có thể nháy mắt biến thành người xã hội thượng lưu, nhưng không phải người xã hội thượng lưu, cũng có thể biến thành lưu manh!" Mặc Thiếu Thiên từng chữ một nói.
Giống Tiêu Dật.
Hắn tuyệt đối sẽ không !
Những lời này, Lâm Tử Lam nghe, ở trong lòng như là mở ra một đạo gương sáng, kỳ thật, lời này, tuyệt không sai.
Mặc Thiếu Thiên có thể nháy mắt biến thành người xã hội thượng, nhưng mà không phải mọi người, cũng có thể giống Mặc Thiếu Thiên .
Lâm Tử Lam tuy rằng hiểu, nhưng là, không có biểu hiện ra ngoài.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, "Nếu, em cảm thấy anh là lưu manh, anh cảm thấy, anh có thể làm một việc lưu manh thường làm!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng gợi lên một chút cười tà mị.
Nụ cười kia, chẳng biết tại sao, Lâm Tử Lam nhìn, giống như có thể nhìn ra ý nghĩ của anh.
“ Sau đó!” Lâm Tử Lam mở miệng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, "Thế nào! ?"
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn anh, khóe miệng ngoéo một cái, "Mặc Thiếu Thiên, anh thật sự muốn ở trong phòng này sao!?”
"Mọi người đến đây, em cảm thấy anh còn cơ hội rời đi sao!?”Mặc Thiếu Thiên hỏi lại.
Huống chi, ở phòng của lão bà mình phòng, cái này có cái gì sai!
Lâm Tử Lam nhìn anh, "Tôi biết anh là muốn giúp tôi khôi phục trí nhớ, nhưng bây giờ anh là người xa lạ, anh có thể ở phòng này, nhưng mà phải ngủ dưới đất!” Lâm Tử Lam nói.
Ngủ dưới đất! ?
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, anh Mặc Thiếu Thiên khi nào thì có đãi ngộ này! ?
Thế nhưng để cho anh ngủ dưới đất.
Anh nhưng là tiến vào ngủ với lão bà .
"Không được!" Mặc Thiếu Thiên cự tuyệt.
Lúc này, Lâm Tử Lam vươn tay, nhẹ nhàng bắt lấy tay Mặc Thiếu , "Nếu mọi chuyện đúng như anh nói, tôi yêu anh, là vị hôn thê của anh, anh cần gì phải gấp!?” Lâm Tử Lam hỏi.
"Tuy rằng như thế, nhưng là, có lẽ, biện pháp của anh, đối với em mà nói, càng dùng được!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Một bộ đoán chừng bộ dáng Lâm Tử Lam .
Lâm Tử Lam ở trong lòng nhịn không được châm chọc.
Người nam nhân này, thật khó thương lượng.
Nói cái gì, anh cũng không dùng lẽ thường trả lời.
Bất quá, Lâm Tử Lam như trước nhìn anh, cũng không có lộ ra một chút không kiên nhẫn.
"Vậy được rồi, nếu như là nói như vậy, vậy anh có thể đi phòng khách lấy thuốc giúp em được không !?"Lâm Tử Lam hỏi.
"Thuốc,thuốc gì!?”
"Tôi không biết, là thuốc Tiêu Dật đưa, để cho tôi đúng giờ ăn, tôi quên!” Lâm Tử Lam nói.
Nhắc tới, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, vốn hoài nghi Tiêu Dật, hiện tại nghe được Lâm Tử Lam nói Tiêu Dật cho cô uống thuốc, vào giờ khắc này, tâm Mặc Thiếu Thiên đều để trên thuốc.
"Ở nơi nào! ?"
"Phòng khách bên cạnh trên bàn!"
"Được, chờ, anh đi lấy!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp từ người Lâm Tử Lam đứng dậy.
Nhìn anh đứng dậy, Lâm Tử Lam cũng chạy nhanh lên.
Mặc Thiếu Thiên không nghĩ nhiều như vậy, bay thẳng đến bên ngoài.
Nhưng mà thời điểm tới cửa, Lâm Tử Lam nhìn anh cười, "Mặc Thiếu Thiên, cám ơn anh!"
Khi đó, Mặc Thiếu Thiên không hiểu được Lâm Tử Lam cười là có ý gì, lúc này, Lâm Tử Lam hướng sát Mặc Thiếu Thiên, mặt tươi cười, trong khoảng thời gian ngắn, Mặc Thiếu Thiên sửng sốt.
Mà ở trong lúc này, Lâm Tử Lam nhấc chân, khom đầu gối, bắt lấy thân mình Mặc Thiếu Thiên kéo xuống, dùng sức hướng trên người của anh.