Nếu là Bạch Dạ đã xác nhận có hiệu quả, Hoa Hồng còn có thể hoài nghi cái gì, trực tiếp nhận lấy từ trong tay Lâm Tử Lam rồi uống hết.
Nhìn dáng vẻ Hoa Hồng sảng khoái, khóe miệng Lâm Tử Lam không nhịn được nở nụ cười, cảm thấy vô cùng vui mừng.
Hi Hi mới nhỏ như vậy, đã quen biết nhiều người như thế, hơn nữa đều lo lắng cho bé, làm sao Lâm Tử Lam có thể không vui mừng thay Hi Hi!
"Tốt lắm!" Hoa Hồng nói.
Lâm Tử Lam cười, "Cô vừa lấy nhiều máu như vậy, cần nghỉ ngơi thật tốt, nằm yên đừng cử động!"
"Không có chuyện gì, tôi không có yếu đuối như vậy!" Hoa Hồng nói, mặc dù là nói như vậy, nhưng cũng không còn lộn xộn, cảm giác chóng mặt mới vừa rồi, cô chưa có quên, chẳng qua sau khi uống một chén nước đường đỏ, đúng là cảm giác có sức lực hơn nhiều.
Lâm Tử Lam cười, "Cô nghỉ ngơi, tôi đi ra ngoài trước!"
"Ừ!" Hoa Hồng gật đầu.
Cho nên, Lâm Tử Lam đi ra ngoài, Hoa Hồng nằm ở đó, cũng không còn lộn xộn, lần đầu tiên biết điều nằm ở đó, nghĩ đi nghĩ lại rồi ngủ thiếp đi.
Lâm Tử Lam cũng nấu cho Mặc Thiếu Thiên một bát nước đường đỏ, để cho Mặc Thiếu Thiên uống, Mặc Thiếu Thiên thế nào cũng không uống, bởi vì anh cảm thấy đây là thức uống cho phụ nữ.
Bất kể khuyên như thế nào, Mặc Thiếu Thiên cũng không chịu uống.
Bạch Dạ ở bên cạnh nhìn có chút không vừa ý, "Đường đỏ bổ máu là biện pháp tốt nhất, vì truyền máu cho Hi Hi không phải chỉ có mỗi một lần này, trước lúc tìm được phương pháp giải cổ, phải truyền máu cho Hi Hi liên tục không ngừng!"
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên còn không biết có ý gì sao?
Ngay cả là đồ uống của phụ nữ, nhưng hiện tại vì truyền máu cho Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên cái gì cũng không nghĩ, trực tiếp bưng lên uống.
Uống một hơi, toàn bộ xong.
Mọi người xung quanh nhìn, cũng không biết nên nói cái gì.
Không phải là buồn cười, mà là không khỏi cảm động, Mặc Thiếu Thiên là người kiêu ngạo ra sao, bây giờ lại vì Hi Hi, cái gì cũng buông xuống.
Đổi lại là lúc bình thường, đánh chết anh cũng sẽ không uống, hiện tại vì Hi Hi, anh buông xuống toàn bộ.
Lâm Tử Lam nhìn, cũng không khỏi cảm động.
Bạch Dạ cũng không nói gì, xoay người đi.
Đã một đêm không ngủ rồi, hiện tại anh cần nghỉ ngơi thật tốt.
Mọi người đều biết, vì chuyện Hi Hi, hầu như mỗi buổi tối Bạch Dạ đều không ngủ, bây giờ là lúc để cho anh nghỉ ngơi thật tốt.
Vì Hi Hi liên tục truyền máu không ngừng, mấy ngày qua sắc mặt Hi Hi tốt hơn, lúc này, Bạch Dạ càng thêm kết luận trong cơ thể Hi Hi đúng là trùng cổ, sau khi truyền máu, hút máu cũng không phải là máu của bé, thế nhưng chừng mấy ngày cũng không có phát tác.
Mà ngay lúc này, Mạc Lương từ bên kia truyền đến tin tức.
"Mặc tổng, có rất nhiều ghi chép, tôi đã gửi qua email của anh rồi!" Mạc Lương mở miệng.
Nghe thế , Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Tốt, tôi biết rồi!" Đáp một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó trực tiếp trở về phòng.
May là lúc đến Hi Hi có mang theo máy tính, nếu không còn phải làm phiền Bạch Dạ tìm máy tính.
Sau khi trở về phòng, mở máy tính ra, đăng nhập vào email.
Quả nhiên, vừa mới đăng nhập vào, đã hiện ra thư do Mạc Lương gửi đến, Mặc Thiếu Thiên nhấp mở, sau đó ngồi xem cả đêm. . . . . .
Càng xem, đôi mắt càng tối lại.
Bởi vì Diệp An Nhiên liên lạc chỉ có một người, hơn nữa là gọi cho một số điện thoại cố định, Mặc Thiếu Thiên là một người có trí nhớ rất tốt, chỉ nhìn, cũng biết những cuộc liên lạc này trong khoảng thời gian nhất định, hơn nữa, tuyệt đối là một người.
Mặc Thiếu Thiên nhớ kỹ địa chỉ ip, dựa theo biện pháp Hi Hi dạy cho anh, bắt đầu truy tìm.
Loáng thoáng nhớ lại lần trước Hi Hi truy tìm làm sao, không chú ý nhìn kỹ, nên anh cũng không chú ý nhớ kỹ cho lắm, không nghĩ tới bây giờ lại có công dụng.
Dĩ nhiên, kỹ thuật của anh không tốt bằng Hi Hi, cũng biết được một nửa, nhưng những thứ này cũng đã đủ rồi, sau khi Mặc Thiếu Thiên tra xét nửa ngày trời, không có tra ra người này là ai, nhưng lại tra ra cái này địa chỉ đến từ, nước Pháp! ! !
Nước Pháp! ! !
Nghĩ đến cái này, người đầu tiên hiện lên trong đầu anh chính là, Tiêu Dật!
Không biết tại sao, anh có một cảm giác rất mãnh liệt, người này chính là Tiêu Dật!
Lúc trước họ đoán qua, nếu Diệp An Nhiên có thể chết mà sống lại, hơn nữa có thể có tính toán kỹ càng như vậy, giả tạo thân phận, nhất định là có người ở sau lưng điều khiển cô, lúc ấy chỉ vì cứu Hi Hi, căn bản không rảnh bận tâm những khác, cho nên không có tiếp tục truy tìm, mà bây giờ có thể thật sự là như vậy!
Mà người sau lưng kia chính là Tiêu Dật! ! !
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên lại càng không nói ra lời.
Nếu Tiêu Dật yêu Lâm Tử Lam cùng Hi Hi như vậy, như thế nào lại hại hai mẹ con họ? Hạ độc họ?
Mặc Thiếu Thiên nghĩ không ra điểm này.
Hoặc là, trong đầu Mặc Thiếu Thiên nảy ra một ý nghĩ, chẳng qua là Tiêu Dật nhằm vào Hi Hi! ?
Chỉ cần Hi Hi đã chết, Lâm Tử Lam có thể thoát khỏi anh, trở lại bên cạnh anh ta sao?
Những thứ này, cũng chỉ là suy đoán của Mặc Thiếu Thiên, anh không biết mục đích thực sự của Tiêu Dật rốt cuộc là cái gì, song, bất kể là đáp án nào, cũng làm cho Mặc Thiếu Thiên đối với anh ta là hận ý, có tăng không giảm! ! !
Đúng lúc ấy thì, Mặc Thiếu Thiên đi tìm Tạp Ni, "Giúp tôi tra ra địa chỉ ip cụ thể!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, Tạp Ni nhíu mày, "Tại sao? Cửa Ngục không thể tra sao?"
"Nếu như có Hợp Tung tinh thông như vậy..., tôi sẽ không dùng sao?"
Tạp Ni, ". . . . . ."
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói như vậy, tâm tình Tạp Ni rất không tệ, nhận lấy từ trong tay của anh, nhìn địa chỉ, trực tiếp gửi cho Mặc Tử.
"Đây là anh thừa nhận Cửa Ngục không bằng Hợp Tung sao?" Vừa gửi, Tạp Ni còn vừa hỏi.
"Tôi chỉ cảm thấy, Hợp Tung dễ dàng thắng hơn, người mà tôi phục chỉ có con trai tôi, Hi Hi!” Mặc Thiếu Thiên nói, nếu như hiện tại không phải là tại Hi Hi không thể tra, anh nhất định đi tìm Hi Hi, mà không phải tìm đến Tạp Ni.
Chẳng qua trước mắt, anh cũng không suy nghĩ nhiều như vậy!
Tạp Ni, ". . . . . ."
Được rồi, muốn cho Mặc Thiếu Thiên phục một chút, chuyện này gần như là không thể xảy ra, chẳng qua bây giờ Mặc Thiếu Thiên qua tìm anh, cũng đã rất tín nhiệm đối với họ.
"Tốt lắm, như thế này sẽ có tin tức!" Tạp Ni nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, không nói gì, Tạp Ni nhìn, cảm thấy có điểm gì là lạ, "Có phải anh đã biết điều gì không?"
"Nếu như đã biết, cũng không cần để cho Hợp Tung đi thăm dò rồi!"
Tạp Ni nhíu mày, dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, rõ ràng là dáng vẻ đã biết chuyện gì đó, nếu anh không mở miệng, như thế này sẽ có kết quả.
Rất nhanh, Mặc Tử truyền đến tin tức, lúc nhìn thấy địa chỉ, Tạp Ni nhíu mày.
Nước Pháp!
Dĩ nhiên là nước Pháp !
Nếu như anh không có nhớ lầm mà nói..., tìm được Lâm Tử Lam chính là ở nước Pháp .
Hơn nữa, nghe Hi Hi nói, là ở trong tay Tiêu Dật, hơn nữa Tiêu Dật đang ở nước Pháp.
Chẳng lẽ chuyện này, là anh ta sắp đặt?
Họ đều là có đầu óc, chỉ cần có chút dấu vết là có thể liên tưởng đến nhau.
"Là Tiêu Dật! ?" Tạp Ni đem địa chỉ cho Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên giật mình, không nghĩ tới Tạp Ni cũng biết.
Không biết, anh cùng Lâm Tử Lam còn có Tiêu Dật, Diệp An Nhiên, có chuyện tình cảm rối rắm, nhưng Hợp Tung biết rõ ràng, Hi Hi chính là người tình báo!
Mặc Thiếu Thiên không phủ nhận nữa, mà gật đầu, "Chẳng qua chỉ là hoài nghi anh ta!"
"Anh ta không phải là tình địch của anh sao? Làm sao lại ra tay độc ác đối với Hi Hi? Huống chi, Hi Hi là một tay anh ta nuôi nấng!" Tạp Ni mở miệng, nói một câu, miêu tả rõ ràng mối quan hệ bên trong giữa họ.
Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."
Có Hi Hi ở chính giữa, anh cũng không ngạc nhiên tại sao Tạp Ni lại biết rõ ràng như vậy, mở miệng, "Nếu như một người đã ra tay độc ác, chuyện gì cũng có thể làm được!" Mặc Thiếu Thiên từng chữ một nói.
Chuyện cắm chip vào trong đầu Lâm Tử Lam lần trước, anh cũng chưa quên, bởi vì Lâm Tử Lam nên anh mới không so đo cùng Tiêu Dật.
Nếu như lần này thật sự là Tiêu Dật, như vậy dù nói gì anh cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta! ! !
Mặc Thiếu Thiên nói, Tạp Ni tỏ ra đồng ý, ở trong giới này chính là như vậy, không chiếm được thì sẽ hủy diệt, đây chính là tâm lý những người như họ.
Chẳng qua là. . . . . . Ác độc như Tiêu Dật, đây là lần đầu thấy.
Mặc dù Hi Hi không phải là ruột thịt của anh ta, nhưng dù gì cũng là do anh ta nuôi lớn, nhìn Hi Hi lớn lên, làm sao có thể tàn nhẫn làm chuyện này! ?
Ngay cả Tạp Ni cũng cảm thấy Tiêu Dật quá độc ác!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cái địa chỉ kia, trong lòng có loại dự cảm rất mãnh liệt, nhất định là Tiêu Dật.
Nhưng chứng cứ khẳng định là Tiêu Dật, anh cũng không rõ lắm, hiện tại, thì anh đi điều tra rõ, đến cùng có phải anh ta hay không! ! !
Lúc buổi tối, Mặc Thiếu Thiên nghĩ tới nghĩ lui, không biết nên mở miệng làm sao.
Lâm Tử Lam nhìn anh không khỏi có cảm giác Mặc Thiếu Thiên có tâm sự, "Anh làm sao vậy? Có phải là có chuyện gì hay không?"
Nghe được Lâm Tử Lam nói..., lúc này Mặc Thiếu Thiên mới nghiêng đầu sang nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười, "Không có gì!"
Cười tự nhiên, xem ra Lâm Tử Lam, cũng rất khiên cường!
Dường như ở chung một chỗ thời gian dài, nhất cử nhất động của Mặc Thiếu Thiên, thậm chí tâm tình của anh, cô đều có thể nhận ra.
"Phải không?" Lâm Tử Lam hỏi ngược lại, ánh mắt nhìn thẳng anh.
Chuyện bây giờ có thể làm cho Mặc Thiếu Thiên phiền não, trừ Hi Hi, hẳn là không có gì khác!
Suy nghĩ một chút, mở miệng, "Mặc Thiếu Thiên, anh đã từng nói, nếu như có chuyện gì, tuyệt đối không gạt em!" Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên giật mình, "Quả nhiên, hiện tại chuyện gì cũng không gạt được!"
"Nếu không gạt được, thành thật khai báo, có phải chuyện Hi Hi hay không. . . . . ." Nói đến một nửa, Lâm Tử Lam không có tiếp tục nói hết, mà nhìn anh.
Mặc Thiếu Thiên lắc đầu, "Không phải!"
"Vậy là chuyện gì?"
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, có lẽ, là lúc nên kết thúc!
"Lâm Tử Lam, em có biết, sau lưng Diệp An Nhiên, có người ủng hộ cô ta không?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Nói đến cái này, Lâm Tử Lam gật đầu, chuyện này lúc ở bệnh viện, Vân Dục đã nói, chẳng qua là sau đó xảy ra chuyện của Hi Hi, căn bản họ cũng không có thời gian đi thăm dò, trực tiếp đến bên này rồi, bây giờ nói, cũng muốn biết.
"Tra được người sau lưng sao?" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, "Không có, nhưng anh tra được một địa chỉ!"
"Địa chỉ gì! ?" Lâm Tử Lam hỏi.
Cho nên, Mặc Thiếu Thiên đem cái địa chỉ kia đưa cho Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam cầm lên vừa nhìn, song lúc nhìn thấy địa chỉ, trong nháy mắt giật mình!
Nước Pháp!
Hai chữ này giống như là một loại bùa chú khắc ở trong đầu cô, trong lòng Lâm Tử Lam, chấn động mạnh mẽ.
Cô biết Mặc Thiếu Thiên không nói thẳng là có nguyên nhân, hơn nữa, rất rõ ràng anh đang hoài nghi cái gì.
Đến bây giờ, họ phải hoài nghi.
Nước Pháp!
Người có thể ở nước Pháp cùng họ có liên quan, trừ Tiêu Dật còn có ai! ?
Hơn nữa cái địa chỉ kia, Lâm Tử Lam biết, bởi vì cô từng nghe qua Tiêu Dật cùng Ảnh đề cập tới, mà bây giờ, thấy cái địa chỉ này, cô còn có thể không tin hay không?
Một khắc kia, Lâm Tử Lam đứng ở đó không biết nên nói cái gì.
Từ lúc cô biết cô mất đi trí nhớ là vì đầu của cô bị chip cắm vào, hơn nữa, người cắm chip vào chính là Tiêu Dật, bắt đầu từ đó, cô cũng không có chủ động liên lạc cùng Tiêu Dật, bởi vì cô không muốn làm cho quan hệ giữa hai người càng thêm chuyển biến xấu, cũng là cô không có cách nào đối mặt với Tiêu Dật, không cách nào tiếp nhận việc anh làm đối với mình.
Nhưng không nghĩ tới, chuyện lần này của Hi Hi chính là Tiêu Dật ở phía sau sai người làm!
Lâm Tử Lam làm sao cũng không thể nào tin nổi!
Trong đầu lần lượt hiện lên hình ảnh Hi Hi cùng Tiêu Dật ở chung một chỗ thật vui vẻ, làm sao Tiêu Dật sẽ nhẫn tâm ra tay đối với Hi Hi?
Nếu như không có chuyện cắm chip vào đầu cô, chắc chắn cô sẽ quả quyết không tin Tiêu Dật làm như vậy, nhưng bây giờ, cô phải tin. . . . . .
Một khắc kia, Lâm Tử Lam đứng ở đó, không biết nên nói gì.
Vô luận Tiêu Dật đối với mình như thế nào, cô cũng biết, Tiêu Dật sẽ không cần lấy mạng của mình, nhưng anh lại đem ý nghĩ đó gây ra trên người Hi Hi. . . . . . Điều này so ra còn tàn nhẫn với cô hơn! ! !
Nhìn Lâm Tử Lam đứng ở đó không nói lời nào, Mặc Thiếu Thiên cũng biết, cô đoán được rồi!
"Mặc dù anh không xác định cái địa chỉ này có phải anh ta hay không, nhưng anh nghi ngờ lúc trước, Tiêu Dật cùng Diệp An Nhiên có liên lạc. . . . . ."
"Ừm, là của anh ta!" Mặc Thiếu Thiên còn chưa nói hết lời, Lâm Tử Lam đã mở miệng, đứng ở đó, mặt không chút thay đổi, "Cái địa chỉ này, em từng nghe qua anh ta cùng Ảnh nhắc tới!" Lâm Tử Lam chậm rãi mở miệng.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nắm chặt tay thành quả đấm.
Hiện tại nên nói cái gì, anh nhất định sẽ không bỏ qua Tiêu Dật ! ! !
"Nếu như đổi lại là trước kia, em tuyệt đối sẽ không tin đây là Tiêu Dật làm!" Lâm Tử Lam chậm rãi mở miệng, họ ở chung một chỗ tám năm trời, chẳng lẽ vật đổi sao dời, tan thành mây khói sao?
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, "Anh có thể hiểu tâm tình của em, nhưng hiện tại, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta! !"
Lúc trước, anh đồng ý với Lâm Tử Lam, sẽ không hỏi Tiêu Dật nói gì, đến bây giờ, Lâm Tử Lam thật không có nói.
Bởi vì, cô đã không biết nên mở miệng làm sao.
Tiêu Dật đối với Hi Hi như vậy, là quá tàn nhẫn đối với cô! !
Nếu như nói, cắm chip vào trong đầu của cô, như vậy cô có thể tha thứ, bởi vì anh chỉ muốn làm cho cô ở lại bên cạnh anh, mà bây giờ, anh động đến Hi Hi, loại đau khổ này, căn bản là người khác không cách nào tha thứ!
Lâm Tử Lam hận Tiêu Dật! !
Rất hận! !
Lâm Tử Lam không nói gì, Mặc Thiếu Thiên cũng không có nói gì nữa, nhìn tâm tình Lâm Tử Lam không tốt, cũng biết trong lòng cô rất phức tạp.
"Lâm Tử Lam, chuyện này, giao cho anh, lần này, để cho anh xử lý, như thế nào?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam từ từ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có chút trống rỗng, "Hiện tại, em chỉ nghĩ Hi Hi có thể bình an vô sự!" Chuyện khác, cùng cô không có quan hệ rồi!
Cũng bao gồm, Tiêu Dật!
Nếu như không chạm đến ranh giới cuối cùng của cô, có lẽ giữa hai người họ còn có thể là mối quan hệ "bằng hữu" cam chịu, nhưng hiện tại, Tiêu Dật chạm đến giới hạn cuối cùng của cô, hiện tại cô cũng không bảo đảm, nhìn thấy Tiêu Dật có thể bình tĩnh được!
Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên nghe cũng hiểu, "Em yên tâm, nhất định anh sẽ không để cho Hi Hi có chuyện gì!" Mặc Thiếu Thiên từng chữ một nói, về phần Tiêu Dật, Mặc Thiếu Thiên chưa cùng cô nói, bởi vì anh sợ Lâm Tử Lam mềm lòng, mà Tiêu Dật, cảm thấy không phải là nhân vật dễ dàng đối phó!
"Ừ!" Lâm Tử Lam nặng nề gật đầu.
Đúng lúc ấy thì, cửa bỗng nhiên bị gõ một cái, "Mặc tiên sinh, Bạch tiên sinh tìm anh!" Lúc này, giọng nói của người giúp việc ở bên ngoài vọng vào.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên sửng sốt một chút, "Tốt, tôi biết rồi, tôi đi qua ngay!" Mặc Thiếu Thiên đáp một tiếng.
Lâm Tử Lam vội vàng nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Nhất định là chuyện của Hi Hi, anh đi nhanh đi!"
"Vậy còn em?"
"Em không sao!"
"Em xác định! ?" Mặc Thiếu Thiên vẫn còn có chút không tin tưởng nhìn cô.
"Tự em biết, từ lúc anh ta cắm chip vào đầu của em, em đã không muốn liên hệ cùng anh ta nữa rồi, mà bây giờ, anh ta động đến Hi Hi, đó chẳng khác nào so với giết em còn tàn nhẫn hơn, anh cảm thấy em sẽ còn gì đối với anh ta sao?" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
Mặc Thiếu Thiên ngơ ngẩn, "Em biết?"
Cũng là, Lâm Tử Lam là người phụ nữ thông minh cơ trí như vậy, đã sớm nhận ra, cô không có hỏi, anh cũng không nói, chuyện này họ đã cố gắng quên đi, nhưng không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy!
"Bất kể như thế nào, hiện tại em chỉ muốn Hi Hi không có chuyện gì, những thứ khác. . . . . . Em đều không để ý!" Lâm Tử Lam gằn từng chữ nói.
Mặc dù đối với Tiêu Dật không có cảm giác giữa nam nữ, nhưng cô vẫn cho rằng Tiêu Dật là người thân của mình, cô thật không nghĩ tới, giữa hai người sẽ đi đến bước này!
"Tốt, anh biết rồi, em yên tâm, Hi Hi nhất định sẽ không có chuyện gì, anh bảo đảm!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, hứa hẹn một câu.
"Ừ!" Lâm Tử Lam gật đầu, sau đó nhìn anh, "Tốt lắm, anh nhanh đi, nhất định là có liên quan đến Hi Hi, đừng để cho Bạch Dạ đợi lâu!"
"Tốt lắm, anh đi qua đó, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh!"
"Ừ!" Lâm Tử Lam gật đầu, Mặc Thiếu Thiên cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn, "Anh sẽ trở lại nhanh!" Nói xong, vội đi nhanh.
Mặc Thiếu Thiên vừa đi, căn phòng chỉ còn một mình Lâm Tử Lam.
Cô ngồi ở đó, trong lòng vô cùng phức tạp.
Cho dù ở trước mặt Mặc Thiếu Thiên làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng vẫn là loại đó... Cảm giác, không cách nào nói ra được.
Tiêu Dật!
Tại sao muốn làm như vậy!
Ở trong lòng Lâm Tử Lam hỏi một ngàn lần, một vạn lần!
Nhưng rốt cục, không biết đáp án!
Cuối cùng, Lâm Tử Lam lấy điện thoại di động ra, số điện thoại của Tiêu Dật, cô đã sớm quen thuộc, Tiêu Dật đã nói, số điện thoại này là số dành riêng cho cô, chờ hai mươi bốn giờ vì cô.
Sau khi trở về từ nước Pháp, một cú điện thoại cô cũng không gọi cho Tiêu Dật, ngược lại Tiêu Dật, gọi cho cô rất nhiều lần.
Lần trước trong lúc nghe điện thoại hai người cũng rất lúng túng, không nghĩ tới. . . . . .
Không có nghĩ nhiều như vậy, cuối cùng Lâm Tử Lam nhấn xuống cái mã số kia, từng phím từng phím đè xuống, nhìn qua dãy số, tâm tình Lâm Tử Lam vô cùng nặng nề.
Điện thoại đặt ở bên tai, truyền đến âm thanh tút tút, Lâm Tử Lam nắm chặt điện thoại di động, cho nên, sau khi vang lên mấy tiếng, đường dây điện thoại được nối. . . . . .