Edit: Thanh Dâng
Mặc Thiếu Thiên hình như nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Tử Lam, ngẩng đầu nhìn cô, “Em không phải lo lắng cho bảo bối, so với em Hi Hi càng có thể sinh tồn!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Mặc dù là nói như vậy, nhưng từ nhỏ tới giờ Hi Hi chưa bao giờ xa cô, Lâm Tử Lam vẫn cảm thấy có chút lo lắng.
Cũng không phải lo lắng sinh hoạt hàng ngày của Hi Hi, bởi vì xác thực Hi Hi ở phương diện này so với cô càng có thể sinh tồn, nhưng đây chính là tình cảm máu mủ, Lâm Tử Lam chính là không bỏ được.
“Anh biết em lo lắng cho bảo bối, nhưng vé máy bay đã được đặt, hơn nữa, anh cũng cần sự trợ giúp của em!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói.
Đã nói như vậy, Lâm Tử Lam còn có thể cự tuyệt sao?
Lâm Tử Lam cũng không có cách nào hơn, đi công tác quan trọng hơn, ai bảo cô là thư ký của Mặc Thiếu Thiên! ! !
“Khi nào thì đi?”
“Xế chiều hôm nay lên máy bay!”
Chiều liền lên máy bay, đây cũng quá nhanh đi, quá đột ngột đi!
Rất rõ ràng, Mặc Thiếu Thiên tiên chém hậu tấu, không cho phép cô cự tuyệt!
Lâm Tử Lam hơi nhíu mi tâm, nhìn hắn, “Thời gi¬an vội vã như vậy, em không có thời gian thu dọn đồ đạc!”
“Không cần thu dọn nữa, anh đã cho người đi chuẩn bị!” Mặc Thiếu Thiên nói, hiện tại chỉ cần Lâm Tử Lam đồng ý đi là được.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, luôn có cảm giác anh tự quyết định mọi chuyện, chỉ là chuyện đã đến bước này, Lâm Tử Lam cũng không nói cái gì nữa rồi, “Vậy cũng tốt, vậy em đi ra ngoài chuẩn bị lại tài liệu!”
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái.
Lâm Tử Lam vừa muốn đi ra ngoài, Mặc Thiếu Thiên chợt mở miệng, “Khoan đã!”
Lâm Tử Lam quay đầu lại, Mặc Thiếu Thiên liền tới trước mặt của Lâm Tử Lam, ánh mắt lóe sáng nhìn Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam cau mày, không biết ánh mắt Mặc Thiếu Thiên như thế là vì chuyện gì.
Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nhếch lên, nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cũng nhìn anh, “Sao vậy?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên cười, “Không có gì, em yên tâm, chuyện của bảo bối, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa!”
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, sau đó đi ra ngoài.
Lúc mới vừa đi ra, Lâm Tử Lam gọi điện thoại cho Hi Hi.
Hi Hi bên kia đang có tiết thể dục, vì thế Hi Hi vừa lúc có thể nhận điện thoại.
“Alo, mẹ. . . . . .” Âm thanh mang theo sự trong trẻo của Hi Hi truyền tới.
“Bảo bối, đang học hả?” Lâm Tử Lam nhẹ giọng hỏi.
“Học thể dục, nhưng mà bây giờ đang giải lao, mẹ, có phải là có chuyện gì hay không ạ?”
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, mở miệng, “Bảo bối, hôm nay mẹ với cha con phải đi công tác một chuyến!”
Nghe thế, Hi Hi có chốc lát sửng sốt, ngay sau đó hỏi, “Đi nơi nào?”
“Hình như là Hải Nam!” Lâm Tử Lam nói.
“Mẹ kiếp, Hải Nam, Tam Á sao?” Hi Hi hỏi, Lâm Tử Lam còn chưa kịp trả lời, Hi Hi lại bổ sung thêm một câu, “Cha tại sao không đi Mal¬dives ạ!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . . Tại sao lại phải đi Mal¬dives?”
“Đương nhiên, phong cảnh ở Mal¬dives so với Hải Nam đẹp hơn nhiều, thích hợp cho mấy đôi tình lữ hơn!”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Mẹ với cha con đi vì công việc, không phải đi nghỉ phép!” Lâm Tử Lam cải chính.
“Làm việc xong rồi, có thể nhân cơ hội đó nghỉ phép!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Bảo bối, đây không phải là trọng điểm được không? ?” Lâm Tử Lam cắn răng hỏi.
Hi Hi lúc này mới chợt hiểu tới đây, “A, đúng!”
“Chỉ là phong cảnh ở Hải Nam cũng rất đẹp, trời xanh thăm thẳm, cũng rất thích hợp cho tình lữ đến chơi!” Hi Hi chắc chắn mà nói.
Lâm Tử Lam im lặng triệt để rồi.
Bảo bối, con đang chăm chú những thứ gì vậy!
Hi Hi nghe được mẹ bên kia trầm mặc, Hi Hi mới mở miệng, “Mẹ, bảo bối biết mẹ lo lắng cho con, chỉ là, hai người cứ yên tâm đi đi, bảo bối nhất định ở nhà sẽ ngoan ngoãn!”
Nói nhiều như vậy, lúc này mới vào đề tài chính.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, hỏi, “Một mình con có thể ở nhà không?”
“Dĩ nhiên, mẹ, mẹ không ở nhà, con nhàn nhã hơn à, cũng không cần mỗi ngày phải dậy sớm nấu cơm, còn phải giặt quần áo, cho nên mẹ, mẹ cứ yên tâm đi!” Hi Hi dáng vẻ mẹ cứ hoàn toàn yên tâm nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Lời này nghe là vì muốn Lâm Tử Lam yên tâm, tuy nhiên nó cũng tràn ngập đầy sự tố cáo.
Nghe nói như thế, Lâm Tử Lam mới chợt hiểu, biết mình bị chê!
Hướng về phía điện thoại, Lâm Tử Lam dằng dặc mở miệng, “Thì ra là cái người này ghét bỏ mẹ à!”
Hi Hi cười một tiếng, “Không có không có, con làm sao sẽ ghét bỏ mẹ đây, con chỉ là nói thật, bảo mẹ yên tâm mà đi thôi, mẹ, mẹ ngàn vạn lần không được hiểu lầm ý của bảo bối!” Hi Hi nói.
Yên tâm mà đi . . . . . Bảo bối, con rốt cuộc có biết nói chuyện hay không!
Cảm thấy nói chuyện thừa với mẹ, Hi Hi mau nói, “Được rồi, mẹ, con không thèm nghe mẹ nói nữa, con vào học đây, chúc mẹ cùng cha đi chung vui vẻ, đừng quên gọi cho bảo bối đấy!”
“Mẹ biết rồi!”
Lâm Tử Lam đáp một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Lúc xế chiều, Lâm Tử Lam ở phòng thiết kế thu dọn gì đó.
Ngay vào lúc này, Diệp An Nhiên đi vào phòng thiết kế, thấy Lâm Tử Lam, sắc mặt không phải rất tốt.
Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên một cái, cũng không nói gì, nhưng nét mặt kia của Diệp An Nhiên, thoạt nhìn, chính là một loại khoe khoang.
Nhìn Diệp An Nhiên, Cảnh Thần có chút không nhịn được, “Tử Lam, lần này cậu cùng Mặc Tổng đi Hải Nam, nhớ chụp hình nhiều vào, tớ nghe nói bên đó phong cảnh rất đẹp!” Cảnh Thần nói.
Nghe nói như thế, sắc mặt Diệp An Nhiên kém hơn, “Chỉ là cùng Thiếu Thiên đi công tác mà thôi, cũng không cần vui mừng như vậy!” Diệp An Nhiên ở một bên nhịn không được, nói.
Mặc dù lời này, Lâm Tử Lam biết Cảnh Thần chủ động nói cho Diệp An Nhiên nghe, nhưng không ngờ Diệp An Nhiên thế nhưng lại rõ như vậy.
Lâm Tử Lam còn chưa nói, Cảnh Thần lại mở miệng, “Công việc mặc dù là chính, nhưng cũng không nên làm trễ nãi việc giải sầu, làm việc xong thì thư giãn, cũng có thể ở lại bên đó mấy ngày, hảo hảo giải sầu, Tử Lam, Hải Nam Tam Á là nơi có thắng cảnh đẹp dành cho các đôi tình lữ đến chơi, cậu nhớ mang nhiều đồ bơi, còn nhớ mang theo áo ngủ hấp dẫn một chút, hảo hảo giải sầu, tranh thủ cùng Mặc Tổng mang một tiểu thiên tài baby trở lại!” Cảnh Thần nói.
Nghe được Cảnh Thần nói những lời nói, Lâm Tử Lam dở khóc dở cười.
Thật sự của bọn họ đi là vì công việc, co thể như lời cô ấy nói hay sao.
Chỉ là, nhìn Diệp An Nhiên ở một bên, Lâm Tử Lam chỉ cười, không nói thêm gì nữa.
Diệp An Nhiên càng nghe càng sai, “Thiếu Thiên mới sẽ không !”
Lâm Tử Lam quay đầu lại, nhìn Diệp An Nhiên, “Diệp tiểu thư, cô nói Thiếu Thiên là không, ý chỉ là cái gì sẽ không?”
“Thiếu Thiên công tác là công tác, mới sẽ không làm chuyện loạn thất bát tao[*] đó!” Diệp An Nhiên lạnh lùng nói.
[*] Thừa cơ nghỉ trộm, làm bừa bãi, lung tung, không ra sự thể gì cả.
Nói đến cái này, Lâm Tử Lam thấy buồn cười, “Thật sao? Diệp tiểu thư!”
“Tôi mặc kệ cô trước kia có quen biết với Mặc Thiếu Thiên, hiện tại tôi cũng không quản hai người là mối tình đầu của nhau, nhưng là chuyện cô và Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ, sớm đã là chuyện nhiều năm trước rồi, nếu hiện tại tôi cùng ở chung một chỗ với Mặc Thiếu Thiên, xin mời cô không cần phải ra dáng hiểu rõ anh ấy, đối với anh ấy, chuyện cô không biết còn rất nhiều !” Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên, nói gằn từng chữ.
Nghe lời nói của Lâm Tử Lam, sắc mặt Diệp An Nhiênbiến hóa, đôi tay nắm chặt!
Lâm Tử Lam bộ dạng nhẹ nhàng như vậy, cô không nói lời nào, không có nghĩa là cô có thể mặc người ta chém giết!
Cuối cùng Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam, hung hăng nói một câu, “Chuyện của tôi và Thiếu Thiên, còn chưa tới phiên cô nói kết thúc!”
Nói xong, cô trực tiếp rời đi.
Lâm Tử Lam đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Diệp An Nhiên, nhếch miệng lên cười.
Cảnh Thần cũng đứng ở một bên, nghe lời nói Diệp An Nhiên, bất đắc dĩ lắc đầu, “Xem ra, cô ta sẽ không dễ dàng khuất phục!”
Lâm Tử Lam tiếp tục dọn dẹp đồ, nhếch miệng lên cười khinh thường, cũng không đem Diệp An Nhiên làm thành đối thủ của mình. . . . . . . . . . . . . . . . . .
3 giờ 50 phút chiều, Mạc Lương lái xe đưa Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam tới sân bay.
Lâm Tử Lam gọi điện thoại cho Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên cũng gọi một cuộc, Lâm Tử Lam thật ra thì không phải là không yên tâm, chính là không bỏ được.
Nhưng mà bây giờ, không bỏ được cũng phải chịu rồi.
5 giờ, máy bay chuẩn bị cất cánh, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên ngồi ở khoang hạng nhất.
Đây là lần đầu tiên hai người đi công tác.
Lâm Tử Lam không khỏi có chút khẩn trương.
Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn cô, “Đang suy nghĩ gì?”
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Không có gì!”
“Cùng anh đi xa nhà, có phải rất hưng phấn hay không?” Mặc Thiếu Thiên hài hước hỏi.
Nói đến cái này, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, ngược lại nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, “Trước kia thư ký của anh, đều đi công tác với anh như vậy sao?”
Một câu hỏi, Mặc Thiếu Thiên trầm mặc.
Sớm biết thế này, anh không nên nói vậy.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên trầm mặc, Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Xem ra, thân là thư ký của anh, không tránh được ma trảo của anh đấy!”
“Thế nào? Em ghen?”
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Em ăn ngọt!”
Lâm Tử Lam nói, nửa thật nửa giả, nhất thời nhìn không hiểu tâm tình của cô.
Mặc Thiếu Thiên tìm vị trí thoải mái dựa vào, sau đó trực tiếp vươn tay, nắm lấy tay Lâm Tử Lam, mười đầu ngón tay dây dưa nhau, “Trước kia đều là Mạc Lương cùng đi với anh, chỉ là năm nay, anh ta nhất định phải ở trong công ty giúp anh xử lý một chuyện!” Mặc Thiếu Thiên dựa vào ghế nói.
Nghe được lời nói Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam còn chưa vui vẻ.
Cô tự nhiên không quan tâm chuyện lúc trước Mặc Thiếu Thiên, nhưng là vẫn muốn Mặc Thiếu Thiên giải thích.
Lâm Tử Lam cũng là phụ nữ, cũng có một mặt như vậy.
Lâm Tử Lam hỏi, “Thật sao?”
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Anh không phải là người bụng đói ăn quàng, anh cũng sẽ không xuống tay với thư ký của mình, đây là nguyên tắc!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam vừa muốn nói gì, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô bổ sung, “Ngoại trừ em!”
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Thật khó có thể tưởng tượng!”
Nghe Cảnh Thần nói, Mặc Thiếu Thiên chọn thư ký, không biết trình độ học vấn, năng lực làm việc ra sao, toàn là mỹ nữ xuất sắc!
Mặc Thiếu Thiên không xuống tay, thật vẫn khó có thể tưởng tượng!
Mặc Thiếu Thiên giận, nhìn cô, “Thích tin hay không là tùy!”
Nhìn vẻ mặt Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cười, sau đó liếc nhìn anh, “Tức giận?”
Mặc Thiếu Thiên không để ý tới.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, sau đó quơ quơ tay trước mặt Mặc Thiếu Thiên, “Mặc đại gia, em vô tâm, chỉ là sự tích của anh vĩ đại như vậy, em cư nhiên suy đoán mà thôi!”
Mặc Thiếu Thiên cũng không thèm để ý.
Cuối cùng Lâm Tử Lam nhìn người ở trong khoang, sau đó tiến tới, hạ thấp giọng mại manh, “Mặc đại gia, tiểu nữ biết sai rồi. . . . . .”
Giọng nói nhu nhu này, khiến đáy lòng Mặc Thiếu Thiên rung động.
Anh lập tức nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Lam, nhíu mày, “Thật biết sai rồi?”
Lâm Tử Lam gật đầu liên tục.
Sai rồi, sai rồi!
“Hôn anh, anh liền tha thứ cho em!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam nhìn bốn phía, cũng không có ai chú ý tới bên này, vội vàng đến gần, hôn môi Mặc Thiếu Thiên một cái, chỉ mấy giây.
Mặc Thiếu Thiên sửng sốt, không ngờ ngọt đến vậy !
“Cứ như vậy sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Lâm Tử Lam gật đầu, “Đã hôn!”
“Cái này gọi là hôn!”
“Giống mà, không có khác nhau!”
“Khác nhau rất lớn!”
Lâm Tử Lam nhìn anh, Mặc Thiếu Thiên nếu đã nhập cuộc, người bình thường không nói lại nổi.
“Vậy như thế nào mới tính?”
Mặc Thiếu Thiên ngoắc ngoắc ngón tay, Lâm Tử Lam liền ghé lại gần.
Mới vừa tiến tới, Mặc Thiếu Thiên lại gần, hướng về phía môi Lâm Tử Lam liền hôn lên.
Đầu lưỡi trực tiếp cạy môi Lâm Tử Lam, hung hăng mút thỏa thích đầu lưỡi của cô, một nụ hôn nóng bỏng đúng tiêu chuẩn!
Lâm Tử Lam sửng sốt.
Người xung quanh nhìn một màn này, cũng cười không nói gì, chỉ là ánh mắt kia, nụ cười kia, đều mang ý chúc phúc cho đôi này.
Ngay vào lúc này, một giọng nói dịu dàng cắt đứt màn này bọn họ.
“Tiên sinh, tiểu thư, thật xin lỗi, quấy rầy hai người rồi, máy bay sẽ phải lập tức cất cánh, mời hai vị thắt dây an toàn!”
Nghe thế, Lâm Tử Lam mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, nghiêng đầu sang chỗ khác, một nữ tiếp viên hàng không dáng dấp rất đẹp nhìn bọn họ nói.
Lâm Tử Lam nhất thời đỏ mặt.
Trong khoang cũng có thật nhiều n ánh mắt nhìn bọn họ bên này.
Mặc dù Lâm Tử Lam bình thường rất bình tĩnh, nhưng chuyện như vậy, bị người ta nhắc nhở, cô rất lúng túng.
Mặc Thiếu Thiên ngược lại có vẻ trấn định hơn nhiều, ngẩng đầu nhìn nữ tiếp viên hàng không, nâng lên nụ cười mê người, “Được, chúng tôi biết rồi!”
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên thắt dây an toàn, Lâm Tử Lam cũng vậy.
Nữ tiếp viên hàng không đứng ở một bên, sau khi thấy họ đã thắt dây an toàn, hướng bọn họ xin lỗi cười cười, “Thật xin lỗi, đã quấy rầy!”
Nói xong liền đi vào bên trong.
Thật may là khoang hạng nhất không có nhiều người!
Nữ tiếp viên hàng không mới vừa đi, Lâm Tử Lam ngồi tại chỗ, nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, tức giận trừng mắt liếc anh một cái.
Mặc Thiếu Thiên nhìn lại Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên cười sủng ái, không nói cái gì nữa.
Mấy phút sau, máy bay cất cánh.
Ở trên máy bay, người ta rất dễ mệt mỏi, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên hai người cũng không có chơi đùa nữa, ngược lại dựa vào nhau ngủ thiếp đi!
Không sai biệt lắm hơn 1 giờ 10 phút sau liền đến Hải Nam.
Lúc máy bay đáp xuống, đã là hơn 6 giờ.
Khi họ xuống máy bay, đã có người ở tại cửa ra vào đón họ.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên lên một chiếc xe, trực tiếp đi đến khách sạn.
Ở chỗ này, lúc sáu giờ, ngày vẫn không tính là quá tối.
Nhưng đã hơn sáu giờ, tất cả mọi chuyện, đều muốn đợi đến ngày mai lại nói.
Vì vậy, nửa giờ đi đường, bọn họ đến khách sạn.
Mặc Thiếu Thiên rất thân thiện đặt một phòng tổng thống, rất rộng, nhưng chỉ có một phòng.
Những thứ phúc lợi này, Mặc Thiếu Thiên dĩ nhiên là nên vì mình mà suy nghĩ .
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cố ý mở miệng kháng nghị, “Mặc Tổng, tại sao chỉ đặt một phòng?” Dầu gì, cô cũng là thư ký, thế nào cũng có một phòng cho mình đi!
Mặc Thiếu Thiên lại nhìn cô nói, “Được rồi, ở đây đều là những cặp vợ chồng, đặt hai phòng, không khỏi quá làm kiêu đi!”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Vậy tiền phòng của em, có phải sẽ đổi thành tiền mặt hay không đây?” Lâm Tử Lam cười nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên chợt quay đầu lại, nhìn Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên cười yêu nghiệt, “Anh đều là của em, không chỉ có tiền của anh, em thích dùng sao thì dùng!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Lâm Tử Lam từ bỏ việc cãi cọ cùng anh.
Sau khi vào phòng, mới biết, phòng như thế nào. Không hổ là phòng tổng thống.
Hải Nam, 1 năm 4 mùa đều nóng, mùa đông nhiệt độ cũng có thể đạt tới hơn 20 độ, hơn nữa, bầu trời rất xanh, cảnh sắc cũng rất đẹp, cho nên nơi này phòng tổng thống, cũng giống như nơi cô ở.
Hơn nữa ở thành phố A và ở đây không giống nhau, cảnh sắc cũng không giống nhau.
Nơi này ở ban công đều có hồ tắm, bồn tắm màu trắng, rất lớn, rất đẹp, hơn nữa bên trên hồ tắm còn rải hoa hồng, rất là hưởng thụ, có thể ở bên ngoài vừa tắm, vừa thưởng thức cảnh sắc, hơn nữa cũng không cần sợ bị người khác thấy.
Hiện tại trên ban công, gió nhẹ thổi tới, cảm giác thật thoải mái.
Lâm Tử Lam đứng ở ban công, cảm thụ gió nhẹ thổi tới.
Ngay vào lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi tới, đôi tay rất tự nhiên đặt ở ngang hông của cô, “Như thế nào? Thoải mái không?”
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Ừ, rất thoải mái, cũng rất hoàn mỹ!”
Mặc Thiếu Thiên cười, nhìn cô, “Đi tắm trước đi, rồi anh dẫn em ra ngoài đi dạo, ăn chút gì đó!”
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, xoay người đi tắm.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Như thế nào? Có muốn ở chỗ này tắm hay không? Anh còn có thể miễn phí phục vụ cho em!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Lâm Tử Lam nhìn bồn tắm ở ban công, bồn tắm rất lớn rất đẹp, nhưng cô thật xin lỗi, cho anh ba chữ, “Nghĩ khá lắm!”
Mặc Thiếu Thiên cười.
Lâm Tử Lam vừa muốn đi vào, chợt nhớ tới cái gì đó, “Đúng rồi, em thay đồ bằng cái gì đây?”
“Đi tắm trước đi, y phục lập tức có người đưa tới!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam nghe vậy, gật đầu một cái, sau đó đi tới phòng tắm.
Lâm Tử Lam vừa đi vào, lúc này, chuông cửa liền vang lên, Mặc Thiếu Thiên tựa như đã liệu đến, trực tiếp đi mở cửa. . . . . . . . . . . . . . . . .
Lâm Tử Lam tắm xong, mặc áo choàng tắm đi ra.
Trên giường, đặt rất nhiều túi, Lâm Tử Lam đi tới, cô nhíu nhíu mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Những thứ này là…?”
“Y phục, em xem có hợp không!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Không khỏi cũng có chút quá nhiều đi.
Lâm Tử Lam cũng không nói gì, trực tiếp đi tới xem thử!