Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 239: Chương 239: Phô Trương Lớn, Bao Lì Xì To




Edit : Oanh Love

Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Ân Thiên, “Cha, nếu như không còn chuyện gì, bọn con đi trước!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Ân Thiên nói.

Sắc mặt lạnh lùng.

Chỉ khi nhìn Hi Hi cùng Tử Lam, ánh mắt kia mới có thể trở nên mềm mại.

Mặc Thiếu Thiên vừa nói như thế, Mặc lão cũng chú ý tới Hi Hi đang đứng một bên, lặp tức đánh vào thị giác ông.

Lúc thấy trên tivi, cùng chân thật nhìn thấy, đích xác là hai loại cảm giác.

Nhìn vào gương mặt đó của Hi Hi, trong lòng của Mặc Ân Thiên giống như là bị cái gì đụng một chút, để cho ông bỗng nhiên chấn động.

Hơn nữa Hi Hi nói chuyện dáng vẽ, nhìn như lười biếng, lại phách lối không đem bất luận kẻ nào để ở trong mắt.

Mặc Ân Thiên nhìn Hi Hi, cặp mắt đen kia dày đặc không nói ra được tâm tình.

“Đứng lại!” Chẳng biết tại sao, Mặc Ân Thiên lại đột nhiên mở miệng.

Một câu nói, khiến mọi người sửng sốt.

Ngay cả Mặc Ân Thiên nói những lời này, cũng có chút hoảng hốt , ngay cả ông tại sao lại mở miệng ông cũng không biết!

Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại nhìn Mặc Ân Thiên, “Còn có chuyện gì sao? !” Giọng nói, xa cách.

Hi Hi cũng quay đầu, nhìn Mặc Ân Thiên, ánh mắt kia, quan sát Mặc Ân Thiên.

Khi nhìn thấy ánh mắt của Hi Hi, sắc mặt của Mặc Ân Thiên căng thẳng, càng thêm một câu cũng nói không nên lời.

Nhìn nét mặt hiện tại của Mặc Ân Thiên, Hi Hi cau mày. . . . . .

“Cha!” Lúc này, Mặc Thiếu Quần đứng một bên kêu một câu, không hiểu Mặc Ân Thiên kêu những lời này là có ý gì.

Sau khi nghe một tiếng gọi của Mặc Thiếu Quần, Mặc Ân Thiên mới phục hồi tinh thần lại, nhìn bọn họ, “Ai cho phép con dẫn hai mẹ con bọn họ trở về! ?”

Không ngờ, chờ tới cũng chỉ là một câu nói như vậy.

Nhưng đối với Mặc Thiếu Thiên đã tạo thành thói quen.

Mặc Thiếu Thiên chỉ nhàn nhạt nhìn về phía Mặc Ân Thiên, nhếch miệng lên nhất mạt cười khinh thường, “Nếu như không phải bọn họ khuyên con, có lẽ hiện tại cha đã sớm không thấy được cháu trai bảo bối của mình rồi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn ông nhấn mạnh lời nói.

Mặc Ân Thiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, con mắt sắc thâm u.

Hi Hi cũng nhìn Mặc Ân Thiên.

Mặc Ân Thiên nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói một câu, “Cút đi!”

Mặc Thiếu Thiên, “. . . . . .”

Tử Lam, “. . . . . .”

Hi Hi, “. . . . . .”

Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Ân Thiên, anh không biết trong hồ lô của ông rốt cuộc chứa thứ gì!

Mặc Thiếu Quần cũng nhất thời sững sờ, cậu không ngờ Mặc Ân Thiên cứ như vậy dễ dàng thả bọn họ đi.

Mặc Thiếu Thiên cũng không coi đây chính là chuyện gì to tát , anh mang theo Tử Lam cùng Hi Hi lên xe rời đi.

Mặc Thiếu Quần đi tới, nhìn Mặc Ân Thiên, “Cha, làm sao cha cứ như vậy để cho bọn họ đi?” Mặc Thiếu Quần cực kỳ không cam lòng.

Nghe Mặc Thiếu Quần nói, Mặc Ân Thiên quay đầu lại nhìn cậu, “Vậy con muốn đem bọn họ ngăn lại ! ?” Mặc Ân Thiên nói.

Một câu nói, Mặc Thiếu Quần cũng không biết nên nói cái gì, cậu nhìn Mặc Ân Thiên, chỉ có thể âm thầm buồn bực.

Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam, các ngươi chờ đó cho tôi! ! !

Chuyện này, cậu sẽ không dễ dàng cho qua như vậy!

Mặc Ân Thiên cúi người xuống, nhìn Mặc Vũ, vẻ mặt không sắc bén lạnh nhạt như trước đó, nhưng cũng không có bao nhiêu thân thiết, “Mặc Vũ, nói cho gia gia biết, làm sao cháu lại đi theo Mặc Thiếu Thiên?”

Nhắc tới chuyện này, Mặc Vũ suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng, “Cháu té từ trên cầu thang xuống, là Hi Hi ca ca giúp cháu, sau đó Mặc tiểu thúc đưa cháu đi bệnh viện!”

Mặc Vũ đứng ở một bên, bọn họ nói gì, cậu không phải nghe không hiểu, chỉ là không dám mở miệng.

Nhưng lúc này, Mặc Ân Thiên hỏi, Mặc Vũ dĩ nhiên phải nói lời thật lòng.

Bởi vì bé cũng rất ưa thích người một nhà của Mặc tiểu thúc!

Sau khi nghe Mặc Vũ nói xong, Cung Ái Lâm nhíu mày, Mặc Thiếu Quầny cũng sững sờ, không ngờ lời của mình cứ như vậy bị sách xuyên, giống như có người ở trước mặt của cậu hung hăng đánh một cái tát!

Nhưng cậu tin tưởng, Mặc Thiếu Thiên không có lòng hảo tâm như thế!

Mà Mặc Ân Thiên, sau nghe Mặc Vũ nói, sắc mặt cũng không có gì thay đổi, chỉ là đôi mắt kia, lại càng thêm tĩnh mịch!

. . . . . .

Về phần Mặc Thiếu Thiên bên này, anh trực tiếp lái xe rời khỏi Mặc gia.

Nghĩ đến việc Mặc Ân Thiên không có tra cứu, dễ dàng như vậy cho qua, anh đột nhiên cảm thấy Mặc Ân Thiên có phải đang ngầm tính toán cái gì hay không?

Bằng không chính là uống lộn thuốc!

Đang lúc này, Hi Hi ngồi ở ghế sau, tiến đến, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cha, quan hệ của cha cùng với Mặc gia thật kém!”

Ngay cả bé cùng mẹ cũng bị mắng!

Mặc Thiếu Thiên nghiên đầu sang nhìn Hi Hi, “Ai bảo con rảnh rỗi không có việc gì lại thích đóng vai người tốt, đây chính là hậu quả!” Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh.

Hi Hi lúng túng.

Rõ ràng chính là quan hệ của cha cùng Mặc gia không tốt lắm, như thế nào lại chuyển sang trách bé rồi hả ?

Chỉ là, được rồi!

Ai bảo bé là con trai của cha !

“Nga, thời đại này, người tốt khó làm a!” Hi Hi cảm khái.

Nghe Hi Hi than thở xong, Tử Lam cảm thấy thật buồn cười, cô nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi, “Bảo bối, tin rằng, đây chính là vấn đề về nhân phẩm!” Tử Lam nói.

Nghe thế, Hi Hi gật đầu thật mạnh, bày tỏ đồng ý.

Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn Tử Lam, hung hăng trợn mắt nhìn Tử Lam một cái, Tử Lam cũng nghiêng đầu qua một bên, mỉm cười không nhìn anh.

Nhìn cha cùng mẹ hỗ động, Hi Hi khẽ mỉm cười, chỉ là suy nghĩ một chút, “Mẹ, bảo bối càng ngày càng bội phục ngươi, đem nhị thiếu gia nhà họ Mặc cùng nữ nhân kia giáo huấn một trận, dạy dỗ bọn họ á khẩu không trả lời được, bảo bối sùng bái ngươi!” Hi Hi cười nói.

“Ngoan, nói đến sùng bái, mẹ sùng bái con hơn!” Tử Lam nói.

Hi hi chỉ nói một câu , còn hơn cô nói bao nhiêu câu.

Nghe mẹ mình nhiệt tình khen tặng, Hi Hi bày ra bộ dáng xấu hổ, “Nào có, con rất dịu dàng!”

Dịu dàng sao?

Nhìn bộ dạng Hi Hi lúc này, Tử Lam thật lòng rất muốn nói, mại manh đáng xấu hổ a!

Mặc Thiếu Thiên nhìn bọn họ hỗ động, khóe miệng ngoắc ngoắc, đôi mắt liếc nhìn Lâm Tử Lam, trong đầu thoáng dáng vẻ Lâm Tử Lam vì anh đứng ra nói chuyện, một khắc kia, Mặc Thiếu Thiên rất muốn xông lên hung hăng hôn cô!

Có trời mới biết, anh phải dùng bao sức lực mới có thể kiềm chế ý nghĩ đó!

Hiện tại, anh phát giác, đối với Lâm Tử Lam, càng ngày càng không buông ra được ! ! !

Hi Hi nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Ah, cha, thế nào lại lái xe? Không phải là mẹ lái sao?” Hi Hi vô tình hỏi.

Những lời này, nhất thời làm gợi lên trong đầu Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên về chuyện kích tình đáng xấu hổ của hai người vào buổi chiều.

Gương mặt Tử Lam phút chốc nóng lên.

Mặc Thiếu Thiên liếc Tử Lam một cái, nhếch miệng lên nhất mạt cười, “Mẹ ngươi định lực quá kém!” Mặc Thiếu Thiên mỉm cười và nói.

“Hả?” Hi Hi chỉ hả một tiếng, đôi mắt nhìn về phía Tử Lam, nhưng ánh mắt của Tử Lam lại nhìn về nơi khác.

Lúc này, Hi Hi bỗng nhiên chợt hiểu.

Có gian tình!

Giống như bé đã hỏi vấn đề không nên hỏi!

Nhưng khi nhìn cha cùng mẹ tiến triển tấn tốc như thế, Hi Hi cũng vụng trộm vui mừng trong lòng.

“Cha, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?” Hi Hi hỏi.

“Ăn cái gì!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Nguyên nhân sau khi đến trường đón bé chính là muốn cùng nhau đi ăn cơm, không ngờ xảy ra chuyện của Mặc Vũ, mới làm trễ nãi.

Hiện tại đương nhiên là muốn đi ăn cái gì!

Hi Hi gật đầu, bày tỏ đồng ý.

Hiện tại coi như muốn trở về nấu cơm, bé cũng lười làm, cho nên đương nhiên phải đi bên ngoài ăn rồi.

Bỗng nhiên điện thoại di động của Mặc Thiếu Thiên vang lên.

Nhìn thấy mã số gọi tới, Mặc Thiếu Thiên nhàn nhạt trả lời cuộc gọi, “Tìm tôi có chuyện?”

“Không có chuyện thì không thể tìm cậu rồi hả ?” Điện thoại bên kia Vân Dục hài hước hỏi ngược lại.

. . . . . . .

Lúc này Vân Dục có thể nghĩ đến sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên biến hóa thành dạng gì, sau đó cậu lại bổ sung một câu, “Nói với cậu một tiếng chuyện đã làm xong!”

Nghe thế, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên mới hòa hoãn một chút. “Được, tôi biết rồi!” Anh nhàn nhạt đáp một tiếng.

“Cậu bây giờ ở nơi nào?”

“Mới từ Mặc gia ra ngoài!” Mặc Thiếu Thiên đáp.

Vân Dục cũng biết, Mặc gia chỉ toàn tổn thương đến Mặc Thiếu Thiên, nhắc tới cái này, Vân Dục trêu đùa nói, “Thế nào? Lại bị gọi về phát biểu rồi hả ?”

“Hiện tại cậu cảm thấy, bọn họ còn có tư cách đó sao?” Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng hỏi ngược lại.

Hôm nay, chỉ cần Mặc Thiếu Thiên muốn động thủ, toàn Mặc gia nhất định sẽ hai bàn tay trắng.

Vân dục hiểu rất rõ Mặc Thiếu Thiên, nên khi nghe được anh nói thế, cậu cảm khái một câu, “Cậu nhẫn tâm làm thế sao!”

Mặc Thiếu Thiên chỉ hừ lạnh một tiếng.

Đang lúc ấy, Hi Hi mở miệng hỏi câu, “Ai vậy cha?” Hi Hi một câu nói, đưa tới điện thoại bên kia cao độ coi trọng!

“Cậu cùng bảo bối ở chung một chỗ?” Vân Dục lập tức tăng thêm tinh thần lặp tức hỏi.

“Ân!” Mặc Thiếu Thiên không chút để ý đáp một tiếng, anh cùng con trai của mình ở chung một chỗ, có cái gì kỳ quái đâu sao?

“Tôi và Tiếu Ly ở Lê Tư, cậu nhanh chóng lái xe đến đây được không?” Vân Dục hỏi, âm thanh cũng nghe có vẽ rất cao hứng.

Thật ra, cậu rất muốn nói, Mặc Thiếu Thiên hỏi bảo bối có muốn đến đây hay không! ?

Cậu đã sớm muốn nhìn bảo bối một chút xem bé là thần thánh phương nào!

Hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội !

Mặc Thiếu Thiên đã sớm biết Vân Dục muốn gặp bảo bối, nghe được cậu ta nói khéo, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp mở miệng, “Không đi!”

“Tại sao?” Vân Dục hỏi.

“Đừng tưởng rằng cậu có tâm tư gì tôi không biết, tôi liền cố ý!” Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh, người này quá thực tế, nếu như bảo bối không có ở trước mặt, cậu ta cũng không hỏi anh một chút có cần tới hay không.

Chỉ là hiển nhiên so với Vân Dục, Mặc Thiếu Thiên càng thích tức chết người không đền mạng hơn.

Một câu cố ý, phá hỏng Vân Dục ngay tức khắc !

“Mặc Thiếu Thiên, cậu đây là ý tứ gì?” Vân Dục hỏi.

“Mặt chữ ý tứ!” Mặc Thiếu Thiên sâu kín nói.

“Cậu ——” Vân Dục choáng váng, sau đó nói một câu.“Cậu có thể không cần tới cũng được, chỉ cần đem bảo bối đưa tới!”

“Nghĩ khá lắm!” Mặc Thiếu Thiên nói.

“Mặc Thiếu Thiên, tôi biết rõ bảo bối là con trai của cậu, cũng không nên hẹp hòi đến mức này chứ!” Vân Dục mở miệng.

“Chính là hẹp hòi đấy thì sao nào!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Vân Dục, “. . . . . .”

“Nói đi, phải thế nào cậu mới chịu để cho bảo bối tới đây!” Vân Dục chân chó hỏi.

Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ngoắc ngoắc, “Muốn gặp bảo bối, phô trương phải lớn, bao tiền lì xì phải có giá trị!”

Vân Dục cắn răng một cái, thỏa hiệp, “Đồng ý!”

Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên lại càng ngoắc ngoắc, “Vậy thì tốt, chờ xíu, sẽ rất nhanh đến, chúng ta một nhà ba người đều đi qua!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Sau đó anh trực tiếp cúp điện thoại.

Lúc này, Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Ai vậy anh?”

“Vân Dục!” Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó nhếch miệng lên, “Cậu ta muốn gặp mặt bảo bối!”

Vân Dục, Tử Lam đã từng gặp một lần, tại công ty của Mặc Thiếu Thiên, trong đầu cô, Vân Dục chính là một người không dính khói bụi trần gi¬an!

“Cậu ta muốn gặp mặt bảo bối làm gì?” Tử Lam hỏi.

“Đoán chừng sức quyến rũ của bảo bối quá lớn, tạo nên ấn tượng với cậu ta!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Tử Lam, “. . . . . .”

Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, “Vân dục muốn gặp con, con có muốn tới đó hay không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi bé.

Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Người của Cửa Ngục sao?”

Mặc Thiếu Thiên gật đầu.

Hi Hi nhếch môi cười, “Dĩ nhiên đi!”

Có thể xúc tiến Hợp Tung cùng Cửa Ngục hữu nghị phát triển, bé tại sao không đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.