Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải.
Tiêu Dật nhìn chằm chằm thẳng vào mặt của Lâm Tử Lam, biểu hiện trên mặt của cô, đem tất cả thu vào tầm mắt.
Cuối cùng, chỉ chốc lát sau,Lâm Tử Lam sâu kín mở miệng, “Tiêu Dật, thật xin lỗi, em không biết vấn đề nơi nào, nhưng bây giờ em không cách nào cho anh câu trả lời. . . . . .”
“Em cho là, em vẫn sẽ được sống như vậy, nhưng hiện tại bỗng nhiên xuất hiện hai người, bọn họ đều nói là người quan trọng nhất trong cuộc sống của em, chuyện này, em không thể nào không để tâm. . . . . .” Lâm Tử Lam khổ sở nói.
Một người trong đó là con trai của cô, bây giờ cô biết, không thể thờ ơ mặc kệ, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, đó không phải là cô.
Nếu như không nhớ ra chuyện lúc trước, cô hoàn toàn không cách nào mở rộng cánh cửa lòng mình để tiếp nhận người khác.
Mặc kệ là ai!
“Cho nên, em muốn chờ tới khi nhớ ra toàn bộ mọi chuyện, lúc đó rồi hãy nói!” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật nhàn nhạt nói, ánh mắt, mang theo mấy phần áy náy.
Tiêu Dật đứng nghiêm ở trước mặt cô, nhìn Lâm Tử Lam, chân mày lo lắng nhíu lên, “Em không tin tưởng anh! ?”
Lâm Tử Lam lắc đầu, “Em không phải không tin anh, nhưng hiện tại, có chút phức tạp, em chờ nhớ lại tất cả chúng ta lại nói tiếp!” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật nói.
Dù sao, anhnói dối cô, đây cũng là sự thật.
Nhưng hiện tại Lâm Tử Lam không muốn truy cứu những chuyện này, cô chỉ muốn nghĩ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!
Trong ba tháng ở đây, cô có thể cảm nhận được tình cảm mà Tiêu Dật dành cho cô, nếu nói bọn họ đã biết nhau bảy năm trước, Lâm Tử Lam tin tưởng, tình cảm của Tiêu Dật cũng xuất phát từ đó, nếu thật sự là bảy năm trước, Lâm Tử Lam cũng tin tưởng, khi đó, cô đã biết.
Chỉ là, biết tình cảm Tiêu Dật đối với mình, còn chuyện cô và Mặc Thiếu Thiên đính hôn thì sao?
Cô yêu Mặc Thiếu Thiên sao?
Lâm Tử Lam tin tưởng bản thân mình, nếu như cô không thương một người, cũng không có ai có thể ép buộc cô đính hôn.
Chỉ là. . . . . .
Lâm Tử Lam lại có chút không quá chắc chắn.
Cũng chính bởi vì điều này, Lâm Tử Lam mới mười phân buồn bực.
Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, chân mày nhíu lên Tiêu Dật lo lắng, “Em phải trở về cùng Mặc Thiếu Thiên sao! ?” Giọng nói mang theo mấy phần khàn khàn, thật ra thì lúc hỏi ra vấn đề này, Tiêu Dật lại có chút sợ câu trả lời của Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam cũng sững sốt, không ngờ Tiêu Dật sẽ như vậy hỏi, nhưng suy nghĩ này, cô thật sự vẫn chưa có nghĩ qua.
Sống ở nơi này ba tháng, ít nhiều có chút quen thuộc, cho dù biết rõ bọn họ tới, nhưng đến bây giờ, chuyện này cô thật sự không nghĩ tới.
Bây giờ Tiêu Dật hỏi tới như vậy, trong lòng của Lâm Tử Lam, dường như có thứ gì đó đè nén nặng nề.
Tiêu Dật cau mày, nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt thâm u, chỉ cần nghĩ đến Lâm Tử Lam rời khỏi, trong lòng của anh giống như có một ngọn lửa muốn đốt cháy lồng ngực của anh, tay của anh nắm thật chặt.
Chỉ sợ một giây sau Lâm Tử Lam nói ra đáp án, sẽ làm anh mất khống chế!
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn anh, lắc đầu “Em không biết, chuyện này, em tạm thời còn không có nghĩ tới!”Chuyện xảy ra quá đột ngột, Lâm Tử Lam hoàn toàn không có thời gian rãnh bận tâm đến mấy chuyện này.
Chỉ là, bây giờ nói đến, Lâm Tử Lam cảm thấy bất ngờ nhưng cũng có chút phiền muộn.
Nghe được đáp án của Lâm Tử Lam, tay Tiêu Dật nắm chặt quả đấm, mới thoáng buông lỏng một chút, hô hấp, cũng thoáng thả lỏng một chút.
Sau đó, Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, hai tay đặt trên vai Lâm Tử Lam, “Tử Lam, anh hi vọng, em có thể cho anh một cơ hội!”
“Mặc kệ như thế nào, anh đều sẽ bào vệ em thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho em bị tổn thương!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Lâm Tử Lam cũng đứng ở đó, nhìn Tiêu Dật.
Hai người đi chung với nhau thời gian không ngắn, nhưng là Tiêu Dật chưa từng có trực tiếp như thế, cô cũng tin tưởng Tiêu Dật sẽ không để cho mình bị tổn thương, nhưng không phải không tổn thương tổn sẽ hạnh phúc. . . . . .
Lâm Tử Lam đối với Tiêu Dật, không nói được, không nói rõ được cảm giác, nói yêu, từ trước đến nay không tính.
Nếu như nói lời yêu, cô sẽ không lần lượt cự tuyệt Tiêu Dật.
Ở trong lòng của cô, có một bí mật, chỉ là bí mật kia, ngay cả chính cô cũng không biết.
Ngay cả mình cũng không biết, thử hỏi làm thế nào để chấp nhận người khác đây! ?
Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, hít vào một hơi thật sâu, “Tiêu Dật, thật xin lỗi, mặc dù em không biết lúc trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà em có nhận định riêng của mình, em cũng sẽ tin tưởng anh như vậy, sẽ không để cho em bị tổn thương, nhưng mà ta em nhất định phải tuân theo trái tim của mình, nhất định phải biết đã xảy ra chuyện gì, nếu không, đời này em cũng sẽ không chấp nhận người khác!” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật nói gằn từng chữ.
Lời nói, rõ ràng, rất rõ ràng.
Cô nhất định phải làm rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trước khi hiểu rõ mọi chuyện, cô sẽ không đưa ra bất cứ quyết định nào.
Huống chi, cô đối với Tiêu Dật, căn bản không có loại tình yêu mãnh liệt, nếu như nói có tình cảm, thì giống như một gia đình hơn.
Nhưng Tiêu Dật cho cô cảm giác rất mập mờ, cho nên, Lâm Tử Lam chỉ có thể như vậy nói, cũng không muốn cùng Tiêu Dật làm cho quan hệ giữa hai người quá mức lúng túng.
Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, dáng vẻ của cô rất kiên định, Tiêu Dật rất hiểu rõ Lâm Tử Lam, lúc không có hiểu rõ sự tình, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Nhưng cô căn bản sẽ không nhớ tới.
Nghĩ tới đây, Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, “Nếu như vậy, anh tôn trọng quyết định của em, nhưng anh sẽ đợi em!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Nghe lời Tiêu Dật nói, Lâm Tử Lam đứng ở đó, không cách nào nói ra lời tuyệt tình, sau đó gật đầu một cái.
Nhìn Lâm Tử Lam gật đầu , khóe miệng Tiêu Dật từ từ nâng lên nụ cười lạnh nhạt,nụ cười an ủi.
Lâm Tử Lam, nếu điều anh làm, có thể giữ được em, cho dù là chuyện xấu, anh cũng cam tâm tình nguyện. . . . . .
^^^^^^^
Mặc Thiếu Thiên thay thuốc xong liền tìm Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật đều không thấy, vì vậy, cũng bất chấp cái khác, trực tiếp mặc vào áo sơ mi liền đi ra ngoài.
Vậy mà, vừa đi đến cửa, lại thấy hoa trong vườn, Tiêu Dật cùng Lâm Tử Lam đứng ở đó, hai người giống như đang trao đổi chuyện gì, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên xẹt qua một tia không vui, trực tiếp đi ra ngoài, sải bước hướng phía bọn họ đi tới.
“Lão bà thân ái, hai người đang làm gì vậy! ?” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đi tới, một cánh tay vòng qua eo của Lâm Tử Lam, khóe miệng treo lên nụ cười tà mị, xem ra, hết sức mập mờ.
Dường như, bọn họ đã rất quen thuộc, rất quen thuộc, rất ân ái, bộ dạng rất ân ái.
Lâm Tử Lam sững sờ, ngay sau đó ngước mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, đập vào mắt ánh mắt chính là mặt của Mặc Thiếu Thiên cực kỳ yêu nghiệt, mang theo nụ cười tà nịnh, cực kỳ bức người.
Người đàn ông này vốn là như vậy, dây dưa không ngớt, cũng xuất quỷ nhập thần.
Tuy nhiên, Lâm Tử Lam hình như rất quen, nhìn Mặc Thiếu Thiên “Anh luôn xuất quỷ nhập thần như vậy sao! ?”
“Dĩ nhiên, anh muốn bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra em!” Nói xong, ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, nhìn về phía Tiêu Dật.
Tiêu Dật đứng đối diện Mặc Thiếu Thiên, cực kỳ tức giận, nhưng lại nói không ra cái gì.
“Tiêu Dật, anh lại đang rót tư tưởng gì cho lão bà của tôi vậy! ?” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp hỏi, lời nói cứng ngắc, chụp mũ, là cho Tiêu Dật cài định.
Ánh mắt Tiêu Dật lạnh lùng quét qua Mặc Thiếu Thiên, “Mặc Thiếu Thiên, hi vọng anh biết cái gì là tôn trọng!”
Nghe được lời Tiêu Dật nói, Mặc Thiếu Thiên chợt cười một tiếng, “Thế nào? Hâm mộ? Ghen tỵ! ?” Ý đồ châm chọc hết sức rõ ràng.
Mặc Thiếu Thiên nói thêm, “Tiêu Dật, anh cũng chỉ có thể hâm mộ và ghen tỵ thôi!” Mặc Thiếu Thiên hết sức không khách khí nói.
Làm thế nào khiêu thích Tiêu Dật, anh liền làm.
Quả nhiên, Tiêu Dật đứng ở đó, sắc mặt hết sức khó coi.
Thật ra thì, Mặc Thiếu Thiên nói không sai, hành động giống như Mặc Thiếu Thiên, Tiêu Dật không thể làm.
Không phải không thể, mà là, anh cứ có cảm giác có một phần gò bó.
Anh nói là tôn trọng.
Tôn trọng Lâm Tử Lam.
Nhưng đối với lời Mặc Thiếu Thiên nói, từ đâu tới cuối đều tôn trọng như vậy, theo đuổi phụ nữ, nhất định phải có thủ đoạn mới phải.
Cho nên nói, lưu manh theo đuổi lão bà, nhanh hơn nhiều so với thân sĩ.
Lúc này, Lâm Tử Lam ở một bên nhìn, không thể không nói, Mặc Thiếu Thiên nói chuyện, thật rất khó chịu .
Tức giận làm sao, làm sao tới.
Mắt thấy hai người khiêu chiến, Lâm Tử Lam lạnh giọng mở miệng, “Muốn đánh nhau? Qua bên kia!” Nói xong, Lâm Tử Lam chỉ vào một nơi cách đó không xa.
“Đánh nhau cũng không có vấn đề gì, tuyệt đối không ai ngăn!” Lâm Tử Lam hết sức bình tĩnh nói, cũng ngay sau đó, gạt tay của Mặc Thiếu Thiên ra.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở đó, lắc đôi tay, không ngờ người phụ nữ này mất trí nhớ, thế nhưng không tốt chút nào.
Tiêu Dật cũng đứng ở đó, nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam khí thế mạnh mẽ như thế, ánh mắt không khỏi thoáng qua một tia tối tăm.
Bao lâu rồi không có thấy bộ dạng này của Lâm Tử Lam!
Nhưng là, nhưng bởi vì Mặc Thiếu Thiên!
Nghĩ tới đây, Tiêu Dật nhếch miệng lên cười mỉa mai.
Lúc này, Lâm Tử Lam vẫn chưa đi được hai bước, Mặc Thiếu Thiên lần nữa nhào tới.
“Anh đang bị thương, em làm sao lại không quan tâm anh chút nào vậy!? Hả?” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên lại dán lên.
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Vốn là Lâm Tử Lam có chút giận dữ, tuy nhiên bởi vì Mặc Thiếu Thiên lại lần nữa vô lại quấn lên, bực tức cũng lơ đãng tiêu tan.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cau mày, “Anh không phải luôn luôn cảm thấy mình rất oai phong sao, vậy thì đi thử một chút đi!” Lâm Tử Lam nói, dù sao, Tiêu Dật cũng không phải là không biết nghĩ, thật ra thì, trong lòng cô cũng có chút ma quái, cũng rất muốn biết, Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật, ai lợi hại hơn ai một chút!
Nhưng ý nghĩ này, cũng chỉ là chợt lóe rồi biến mất mà thôi.
Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, mi mắt Mặc Thiếu Thiên nảy lên, “Làm sao em biết anh rất oai phong! ? Xem ra, coi như mất trí nhớ, đối với anh em cũng hiểu rất rõ nhỉ. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, hướng về phía cô nháy mắt mấy cái, khóe miệng cũng nâng lên nụ cười ý vị sâu xa.
Lâm Tử Lam 囧. [ lúng túng]
Thật ra thì, cô chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi.
Chẳng lẽ, thật sự trong tiềm thức, cô hiểu rõ anh sao?
Lâm Tử Lam cũng không lộ quá nhiều cảm xúc “Không nói là hiểu rõ, nhưng nhìn cách làm của anh, cũng biết được anh thuộc loại người nào!” Lâm Tử Lam nói.
“Em đang khen anh!” Mặc Thiếu Thiên hết sức không khách khí nói, tiếp tục lại gần Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam”. . . . . .”
Còn đủ tự luyến!
Lâm Tử Lam tiếp tục đi tới trước , Mặc Thiếu Thiên nhất quyết đi theo bên cạnh, quấn lấy Lâm Tử Lam, cố ý làm ra các loại động tác mập mờ, cho Tiêu Dật sau lưng tức chết.
“Đừng theo tôi, có rãnh rỗi đi đánh nhau đi!” Lâm Tử Lam cười nhạo báng Mặc Thiếu Thiên nói.
“So với đánh nhau, anh quan tâm tới việc làm thế nào để cho em khôi phục trí nhớ hơn!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói, mỗi một động tác, một ánh mắt, cũng tràn đầy quyến rũ.