Edit: Thanh Dâng
Nhưng không ngờ, hôm nay Tiểu Ly lại tự mình nói ra.
Hơn nữa là tức cảnh sinh tình!
Suy nghĩ một chút, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiểu Ly, cuối cùng chỉ nói mấy lời với Tiểu Ly, “Tiểu Ly, chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi, mặc kệ cậu có thể tìm thấy cô ta hay không, tôi đều hi vọng cậu có thể nhìn về phía trước!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiểu Ly nói.
Có thể, nói như vậy có chút không công bằng, nhưng Mặc Thiếu Thiên cũng là đứng ở lập trường của Tiểu Ly mới nói ra những lời nói này.
Tiểu Ly nhìn bọn họ, “Thiếu Thiên, nếu như một ngày cậu không thấy Lâm Tử Lam, cậu có thể từ bỏ cô ấy không?”
Lúc nói tới câu này, Lâm Tử Lam đã trở lại.
Mặc Thiếu Thiên cũng nghe được câu này, thân thể anh không khỏi căng thẳng, nhìn ánh mắt Tiểu Ly, sắc mặt anh không nói ra có bao nhiêu nặng nề, “Tuyệt đối sẽ không!”
“Tôi cũng sẽ không để cho cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy!” Mặc Thiếu Thiên kiên định nói, coi như cược cả tính mạng của mình, anh cũng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
Chuyện đã xảy ra với Tiểu Ly, anh tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện giống như vậy xảy ra.
Nghe lời nói Mặc Thiếu Thiên, Tiểu Ly khóe miệng nhếch lên, “Tâm tình của cậu giờ khắc này chính là tâm tình của tôi bây giờ!” Tiểu Ly nói.
Chỉ cần một ngày không tìm được thi thể của cô ấy, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ!
Mặc dù chuyện đã qua lâu như vậy, tỷ lệ cô ấy còn sống nhỏ như vậy, nhưng anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ!
Tiểu Ly mặc dù bề ngoài xem ra lạnh lùng, cái gì đều không để ý, nhưng nếu như anh quan tâm đến chuyện gì đó, một vật gì đó, thì anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Mặc Thiếu Thiên cùng Vân Dục cũng không nói gì.
Mà lúc này, Lâm Tử Lam cùng Hi Hi cũng đang đứng ở bên ngoài, nghe được lời nói của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam rất cảm động.
Hi Hi cũng đứng ở một bên, lời nói của cha, Hi Hi cũng đã nghe thấy, lúc này, Hi Hi ngẩng đầu nhìn mẹ, mẹ cũng là tràn đầy sự cảm động à!
Có lúc nghe những lời nói thật ở những thời điểm đúng lúc, là một việc rất tốt.
Ví như hiện tại.
Lúc này, Lâm Tử Lam phục hồi tinh thần lại, khóe môi nhếch lên một tia cười yếu ớt, làm bộ không nghe được gì cả.
Hai người đi vào.
Nhìn bọn họ đi vào, cái đề tài này cũng coi như cho qua.
“Đang nói chuyện gì vậy?” Lâm Tử Lam cười đi tới hỏi, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Mặc Thiếu Thiên.
Vân Dục nhếch miệng lên, “Đang nói chuyện chuyện tốt của các người, Lâm tiểu thư, lúc nào thì có thể đến uống rượu mừng đây?”
Nhắc tới cái này, Mặc Thiếu Thiên hơi nhếch khóe môi lên.
Đề tài này không tệ.
Lâm Tử Lam thế nào cũng không nghĩ Vân Dục sẽ hỏi đề tài này, chỉ là, cô vẫn như cũ cười tươi làm sao, nhìn Vân Dục, “Thế nào? Đã không kịp chờ đợi muốn đưa hồng bao cho chúng tôi nữa rồi sao? !”
Vân Dục 囧.
Nhìn đi, đây tuyệt đối là người một nhà à!
Tất cả đều là tiền, tiền!
Tuyệt đối là người một nhà!
“Các người thật không hổ là người một nhà!” Vân Dục không nhịn được mà châm chọc nói.
Lâm Tử Lam cười một tiếng, Mặc Thiếu Thiên cũng nhếch khóe môi, nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên vươn tay, đem Lâm Tử Lam ôm vào trong lòng, nhìn Vân Dục, hết sức khí phách tuyên bố, “Cho nên cậu chuẩn bị cho xong đi, bởi vì rất nhanh thôi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam nhìn, nhưng không có phản bác.
Vân Dục vô lực châm chọc nữa rồi.
Đây tuyệt đối là người một nhà!
Hi Hi đang ngồi ăn điểm tâm ngọt, đối với vấn đề này, Hi Hi không tham dự.
Bởi vì Hi Hi tin tưởng, cha tự có chiêu!
Hi Hi cứ ngoan ngoãn chờ xem kịch vui là được.
Lúc này, Vân Dục nhìn Hi Hi, “Bảo bối, có hứng thú tán gẫu một chút hay không?”
Hi Hi nhíu mày, nhìn Vân Dục, “Tán gẫu cái gì ạ?”
“Về chuyện của Hợp Tung cùng Cửa Ngục. . . . . .”
Nói đến cái này, Hi Hi nhíu mày, “Được, không biết chú Vân Dục có ý tưởng gì hay sao?”
“Nói thế nào đi nữa, cha cháu cũng là người của Cửa Ngục, mặc dù trước kia cùng Hợp Tung thế bất lưỡng lập[*], nhưng có cháu ở giữa, chú cảm thấy được có thể phát triển theo hướng thân thiện. . . . . .”
[*] Hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại.
Nói đến cái này, Hi Hi mặc dù rất đồng ý, nhưng trên mặt, thế nào cũng muốn giả bộ.
“Chú Vân Dục có ý kiến gì thì cứ nói!”
“Bảo bối, cháu quả nhiên thông minh!” Vân Dục nói.
Hi hi 囧.
Lời nói đã rõ ràng như vậy rồi, nghe không hiểu chính là ngu ngốc.
Vì vậy, Vân Dục cùng Hi Hi hai người ngồi chung một chỗ, thương lượng một loạt về chuyện của Hợp Tung cùng Cửa Ngục. . . . . .
Cuộc tụ hội này, mãi cho đến sắp mười hai giờ mới giải tán.
Tiểu Ly trực tiếp lái ô tô rời đi, Vân Dục cũng rời đi, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam và Hi Hi trở về, mặc dù uống một chút rượu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc lái xe.
Kể từ sau khi cùng Lâm Tử Lam xác định quan hệ, Mặc Thiếu Thiên liền lười trở về nhà mình, trực tiếp nương nhờ Lâm Tử Lam bên này. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hi Hi trở về nhà, trực tiếp lên mạng tìm đám người Tạp Ni, mà Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên trở về phòng.
Mới vừa vào cửa, Lâm Tử Lam chưa hề đề phòng, Mặc Thiếu Thiên liền trực tiếp đè cô ở trên tường, hung hăng hôn cô.
Nụ hôn này, anh nhịn đã lâu rồi.
Từ lúc ở Mặc Gia, anh nghe Lâm Tử Lam nói chuyện, một khắc kia, anh liền muốn hôn cô rồi. . . . . .
Nhưng lại cùng Vân Dục kéo dài cả nửa ngày, rốt cuộc cũng trở về, anh đương nhiên muốn thỏa mãn ý nghĩ của mình.
Lâm Tử Lam tựa người vào trên tường, không biết Mặc Thiếu Thiên có gì không đúng, chỉ là cô cảm thụ nụ hôn của anh, hơn nữa cũng cảm thấy không khỏi an lòng.
Cùng người trong lòng hôn môi, là một việc rất tuyệt vời.
Lâm Tử Lam bị động chịu đựng nụ hôn mãnh liệt của Mặc Thiếu Thiên, cô cũng nỗ lực phối hợp.
Thân thể cường tráng của Mặc Thiếu Thiên đè cô ở phía dưới, rất khó thở.
Lâm Tử Lam phối hợp, nhưng càng phối hợp, cô càng cảm thấy nhiệt độ người Mặc Thiếu Thiên càng ngày càng tăng, hình như cũng muốn bốc cháy cả cô luôn rồi.
Tựa hồ như ở trên tường không đủ thỏa mãn, hai người từ trên tường đi đến trên giường, hôn không ngừng nghỉ.
Trong đầu Lâm Tử Lam không ngừng vang lên câu nói kia của Mặc Thiếu Thiên.
Phụ nữ chính là loài động vật tình cảm, có thể chỉ với một câu nói mà cứ luân hồi như vậy.
Nhưng Lâm Tử Lam không hối hận, ít nhất giờ phút này, cô cùng Mặc Thiếu Thiên đều là thành tâm tương đãi!
Ngay vào lúc này, Mặc Thiếu Thiên đã không còn hài lòng với việc cứ hôn môi nữa, anh nghĩ muốn nhiều hơn, nhiều hơn. . . . . .
Lúc này, môi Mặc Thiếu Thiên di chuyển xuống dưới, ở trên người Lâm Tử Lam lưu luyến không dứt, thậm chí có loại ý nghĩ, mặc kệ ‘ngươi’ có tới đi nữa, ta đây đều muốn ăn đấy!
Lâm Tử Lam bị anh đè ở phía dưới, thậm chí cô còn cảm thấy vật cứng rắn đó của Mặc Thiếu Thiên nóng rực đang chạm vào người cô!
Lâm Tử Lam có cảm giác, cứ tiếp tục đi xuống, nhất định sẽ xảy ra chuyện đấy!
Lâm Tử Lam muốn cự tuyệt, nhưng trên thân thể cái chủng loại kia…
Nhiệt độ trên người đang hành hạ cô, loại cảm giác này xác thực làm cho không người nào không thể phát điên.
Người Mặc Thiếu Thiên cũng đang nóng như vậy.
Cho tới bây giờ đều là anh quản hạ thân, chưa bao giờ bị hạ thân trông nom qua anh như vậy, Lâm Tử Lam cũng cảm thấy xác thực uất ức thay anh.
Nhưng mà bây giờ. . . . . . Xác thực không được…!
Vì vậy, tay Mặc Thiếu Thiên ở trên người của cô sờ tới sờ lui, cọ tới cọ lui, vầng trán cũng đổ mồ hôi ròng ròng, sắc mặt cũng không bình thường hơi đỏ, tay của anh đặt trên bụng của Lâm Tử Lam lướt qua một hồi, Lâm Tử Lam nhẹ nhàng ‘ưmh’ một tiếng, vừa định ngăn cản, tay Mặc Thiếu Thiên liền dừng ở hạ thân cô, anh ngẩng đầu lên, đôi tròng mắt kia tràn đầy ham muốn, nhưng lại hết sức áp chế.
Anh vuốt ve bên trong váy Lâm Tử Lam, sau đó nhìn Lâm Tử Lam, “Đã đi chưa?”
Lâm Tử Lam biết anh rất khổ sở, nhưng cô cũng không có cách nào, cô vô cùng thành thực lắc đầu một cái, chưa!
“Tại sao lâu như thế? Bình thường không phải đều ba ngày sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam uất ức hỏi.
Ba ngày?
Mặc Thiếu Thiên ngược lại hỏi thăm rất rõ.
Lâm Tử Lam không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể nhìn Mặc Thiếu Thiên, nói một câu, “Em đặc biệt mà!”
Thật sự của cô rất đặc biệt.
Người khác đều là hai ba ngày, cô lại cần cả một tuần lễ, hơn nữa không phải thường đau, mà chỉ là thỉnh thoảng.
Đây cũng coi như một loại thói quen dưỡng sinh tốt đi!
Nghe lời nói Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên bất đắc dĩ ủ rũ cúi đầu!
Vì vậy, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên trầm xuống, tức giận đứng lên, quả quyết đi tới phòng tắm.
Chỉ chốc lát sau, từ phòng tắm liền truyền đến âm thanh.
Lâm Tử Lam biết, Mặc Thiếu Thiên đang tắm ở bên trong!
Nghe âm thanh ấy, Lâm Tử Lam cũng không biết tâm tình gì, nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, khóe miệng Lâm Tử Lam nâng lên nụ cười như có như không.
Loại chuyện như vậy là cả hai bên, khó chịu không chỉ mỗi Mặc Thiếu Thiên, cô cũng vậy à!
Mặc Thiếu Thiên mỗi lần như vậy, thật ra thì khó chịu không chỉ có anh, cô cũng rất không thoải mái!
Chỉ là, không có cách nào khác!
Nửa giờ sau, Mặc Thiếu Thiên tắm xong ra ngoài, tóc ướt, còn có vài giọt nước từ tóc rơi xuống, anh quấn khăn tắm, để lộ thân người rắn chắn, hấp dẫn không dứt.
Mặc Thiếu Thiên là người vô cùng cường tráng, lại rất hấp dẫn…
Nếu như không phải là đã nhìn quen cái bộ dáng yêu nghiệt này của Mặc Thiếu Thiên, thì rất có thể Lâm Tử Lam không đỡ nổi!
“Có áo ngủ không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam lắc đầu, “Còn chưa kịp mua!”
“Hôm nào cùng đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Ừm!” Lâm Tử Lam gật đầu.
Lúc này, cô nhìn anh, Lâm Tử Lam không chút để ý quay mặt đi nơi khác.
Mắt nhìn mắt cũng là một loại mê hoặc à!
Thấy anh đi ra, Lâm Tử Lam cầm áo ngủ đi vào, “Em đi tắm!”
“Cần anh giúp không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Không cần!”
Nói xong, cô liền đóng cửa lại.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở ngoài cửa, nhìn cánh cửa kia, suy nghĩ một chút, đếm ngày.
Sau đó trực tiếp nằm lên giường.
Ngay cả anh cũng không ngờ mình, cùng một người phụ nữ cùng giường chung chăn chung gối những hai ngày, trừ sờ soạng ở bên ngoài, thì không làm điều gì khác.
Nghĩ tới đó, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên không khỏi nâng lên.
Mặc Thiếu Thiên, xem ra mày chịu khổ rồi!