Mặc kệ Lâm Tử Lam nói cái gì, Mặc Thiếu Thiên chắc chắn sẽ có biện pháp đem lời của cô lái đi, Lâm Tử Lam tốt nhất đều không nên nói gì..
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên lại cười thập phần yêu nghiệt.
Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, hai người không ngừng một thân ái muội, hơn nữa, ý chí chiến đấu cái đó của Mặc Thiếu Thiên sôi sục hơn nữa. . . . . .
“Tôi đi ra ngoài trước!” Nói xong, Lâm Tử Lam muốn đẩy anh đi ra.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đột nhiên kéo cô trở lại, lại gần cô kỳ kèo, “Em còn chưa có nói cho anh biết, anh còn phải đợi bao lâu !”
Nhìn dáng vẻ mười phần yêu nghiệt của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam chỉ cảm thấy trong lòng nhảy lên không dứt, chung quy luôn có cảm giác kích tình khi đối mặt với anh.
“Đợi đến khi tôi cam tâm tình nguyện!” Lâm Tử Lam nói, sau đó cười một tiếng, đẩy Mặc Thiếu Thiên muốn đi ra.
Mặc Thiếu Thiên lại nắm thật chặt tay Lâm Tử Lam, không muốn buông ra, “Em tắm trước đi!”
Lâm Tử Lam cau mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Nhưng trên người anh ướt đẫm!” Tương đối mà nói, trên người của cô vẫn chưa ướt lắm.
“Anh không có việc gì, em trước tắm!” Mặc Thiếu Thiên nói, sợ Lâm Tử Lam đi ra ngoài, một lát bị cảm.
“Không cần, anh tắm trước !” Lâm Tử Lam nói.
“Một lát anh tắm!” Mặc Thiếu Thiên nói, bộ dáng kia mang theo mười phần yêu nghiệt.
Lâm Tử Lam liếc anh một cái, khóe miệng nâng lên một chút cười, “Anh tắm trước, tôi đi ra ngoài lấy quần áo!” Nói xong, Lâm Tử Lam đi ra ngoài.
Mặc Thiếu Thiên nhìn, suy nghĩ một chút mở miệng, “ Lát nữa, anh có chuyện muốn nói với em!”
Lâm Tử Lam dừng lại, quay đầu lại nhìn anh, hình như đoán được anh muốn nói chuyện gì, gật đầu cười, “Ân!”
Vì vậy, Lâm Tử Lam đi ra ngoài.
Mà Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn bảo bối”Đệ đệ” cũng bất đắc dĩ mở miệng nói một câu, “Huynh đệ, thật xin lỗi, chỉ sợ ngươi cần nhẫn nại một thời gian ngắn nữa!”
Nói xong, liền mở nước, bắt đầu tắm.
Quen biết Lâm Tử Lam nhiều nhất chính là tắm nước lạnh.
Mặc Thiếu Thiên cảm thấy, năm nay tắm nước lạnh đặc biệt nhiều.
Khoảng hơn mười phút sau, Mặc Thiếu Thiên quấn khăn tắm bên hông đi ra, trên thân để trần, để lộ da màu đồng, thấy rõ đường cong bắp thịt, thoạt nhìn rất là hấp dẫn.
Lâm Tử Lam nhìn, cô có cảm giác kích động muốn ngay lập tức nhào lên.
Thầm mắng mình, lúc nào thì không có bình tĩnh như vậy.
Mặc Thiếu Thiên lau khô tóc, cũng không biết Lâm Tử Lam đang suy nghĩ gì, nếu như biết được ý nghĩ này của Lâm Tử Lam, anh nhất định ra sức áp đảo Lâm Tử Lam ăn đến mức một khớp xương cũng không còn.
Lâm Tử Lam trực tiếp vòng qua người anh, đi vào phòng tắm.
Mặc Thiếu Thiên đem khăn lông ném qua một bên, đi vòng qua quầy rượu bên kia tìm rượu đỏ, rót một ly.
Mặc Thiếu Thiên nghe âm thanh Lâm Tử Lam tắm ở bên trong, đi tới bên cửa sổ nhìn bên ngoài, ánh mắt tĩnh mịch, trong đầu nghĩ tới những lời hôm nay bác sĩ kia nói.
Một lát sau, Mặc Thiếu Thiên hít sâu một hơi sâu , bưng ly rượu đỏ trong tay uống một hơi cạn sạch.
Lúc Lâm Tử Lam đi ra, Mặc Thiếu Thiên đã trở về phòng.
Quả nhiên, mấy phút sau, Lâm Tử Lam từ phòng mình đi ra, trên người cô mặc một chiếc áo ngủ màu xám, tóc dài đen như mực đã được cô làm khô một nửa, tùy ý dùng đồ vén lên, lộ ra cái cổ trắng mịn .
Còn có hai chân lộ ở ra bên ngoài, một màn này đối với Mặc Thiếu Thiên là một loại trần trụi hấp dẫn kích thích thị giác.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đang uống rượu đỏ, thời điểm nhìn thấy Lâm Tử Lam, ánh mắt tràn ngập dục hỏa, thậm chí so với lúc đầu cùng Lâm Tử Lam, cảm giác sung sướng tràn trề.
Càng muốn, lòng càng ngứa ngáy.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Em ở đây đang quyến rũ anh sao?”
Nghe được anh nói , Lâm Tử Lam ngước mắt nhìn anh, trực tiếp lườm anh một cái, đối với lời nói Mặc Thiếu Thiên, cô nghĩ chỉ có thể nghe.
Câu nào nghe được cô liền nghe, câu nào không thể nghe, tự động bỏ qua.
Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cười, lúc Lâm Tử Lam thong dong đi qua bên cạnh anh , Mặc Thiếu Thiên vươn tay ôm lấy cô.
Lâm Tử Lam ngẩn ra, cảm giác được nhiệt độ trên người Mặc Thiếu Thiên lúc này, lòng cô lại bắt đầu nhảy lên, gương mặt cũng đỏ lên .
“Anh. . . . . .”
“Đừng động, anh sẽ không làm vậy với em, để cho anh ôm em một lúc!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Cằm của anh ở gần lỗ tai Lâm Tử Lam cọ xát mấy cái, trong lòng Lâm Tử Lam có cảm giác ấm áp không nói ra được.
Quả thật, cô cũng đứng ở đó không nhúc nhích, mặc cho Mặc Thiếu Thiên ôm.
Lúc này, Lâm Tử Lam nghiêng đầu, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Anh không phải là có lời muốn với tôi sao! ?”
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên đột nhiên mở mắt ra, thân thể đang ôm Lâm Tử Lam thoáng cái cứng đờ.
“ Ừ!” Mặc Thiếu Thiên thâm trầm đáp một tiếng.
“Chuyện gì! ?” Lâm Tử Lam hỏi.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên xoay người, ngồi ở trên giường, suy nghĩ một chút mở miệng, “Ngày mai anh muốn dẫn em đi làm kiểm tra !”
Nghe thế, Lâm Tử Lam cau mày.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Em yên tâm, anh tìm người, tuyệt đối so với lão già tìm đàng hoàng hơn !”
Nghe thế, Lâm Tử Lam vẫn là nhịn không được nở nụ cười,
“Tôi không phải ý này!”
“Có vấn đề gì sao?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
Thật ra thì, trong đầu cô thoáng qua một chút về tài liệu kia.
Mặc Thiếu Thiên không muốn làm cho Lâm Tử Lam quá lo lắng, nhìn cô, “Không phải vấn đề gì lớn, nhưng tất cả phải đợi sau khi có kết quả kiểm tra mới biết được!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam biết, Mặc Thiếu Thiên nói lời này là an ủi cô.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, nhìn Mặc Thiếu Thiên, mở miệng, “Thật ra thì, tôi đã biết!”
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên sững sờ, nhìn Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, nhìn anh, “Ngày hôm qua lúc anh đang tắm, tài liệu từ trong áo của anh rớt ra ngoài, tôi đã thấy được!”
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên kinh ngạc một chút.
Vốn cho là, Lâm Tử Lam thông minh, đã nhận ra cái gì, không ngờ, là cô nhìn thấy!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đứng lên, ánh mắt mang theo mấy phần khẩn trương, vừa muốn mở miệng nói gì, Lâm Tử Lam lại mở miệng trước, “Tôi chỉ muốn biết, là thật sao?”
Nếu Lâm Tử Lam đã thấy được, Mặc Thiếu Thiên cũng hiểu Lâm Tử Lam nói là có ý gì.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, gật đầu một cái.
Nghe được đáp án của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam sửng sốt một chút.
“Nhưng tác dụng cụ thể của con chíp, sau khi kiểm tra xong mới biết được!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, sắc mặt Lâm Tử Lam cũng chẳng có thay đổi bao nhiêu, có lẽ là bởi vì ngày hôm qua cũng đã biết nguyên nhân rồi, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu thiên, “Có thể nhớ lại không?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Nếu như có thể lấy ra , có lẽ sẽ nhớ lại!” Mặc Thiếu Thiên nói .
Nghe thế, Lâm Tử Lam sững sờ một chút, không tiếp tục hỏi tiếp nữa, mà là gật đầu một cái, “Được, ngày mai lúc nào đi!”
Dù nguyên nhân hay kết quả như thế nào, Lâm Tử Lam đều muốn thử một lần, cô muốn tìm lại trí nhớ lúc trước, nhớ lại chuyện về Mặc Thiếu Thiên, nhớ lại chuyện về Hi Hi.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nói, “Ngày mai anh dẫn em, chúng ta cùng đi!” .
Nghe thế, Lâm Tử Lam gật đầu.
Lúc này, mới tới buổi trưa, hai người cứ ở trong phòng như vậy,quả thật xem ra quá mức ái muội rồi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói, “Như thế nào? Chúng ta tiếp tục ở trong phòng làm chuyện chưa làm xong , hay đi ra ngoài ăn cơm! ?”
Nghe được lời này của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam mới chợt hiểu, ban ngày ban mặt hai người ở chỗ này, làm cho người ta thấy, không hiểu sai cũng khó.
Lâm Tử Lam nhìn anh, trên mặt lộ ra một nụ cười, “Mặc tổng, hiện giờ là ban ngày!”
“Ban ngày cũng có thể, người nào quy định ban ngày thì không thể yêu! ?” Mặc Thiếu Thiên nói, giọng nói đương nhiên.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Vì vậy, Lâm Tử Lam nhìn anh, “Mặc tổng tôi đói bụng, thay quần áo đi ăn đi!”
Hi Hi buổi trưa không về, bọn họ phải tự mình giải quyết.
Nghe được lời Lâm Tử Lam, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ngoắc ngoắc, “Nếu như em đói, có thể ăn anh, miễn phí. . . . . .”
“Mặc tổng, anh còn có thể vô sỉ hơn một chút!” Lâm Tử Lam nói.
“Còn có thể, em có muốn không!” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, cười hỏi ngược lại.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Lâm Tử Lam nói chuyện với Mặt Thiếu Thiên luôn có cảm giác mình thua thiệt, vẫn là đừng nên, so vô sỉ, không ai so sánh hơn được Mặc Thiếu Thiên!
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Tôi muốn thay quần áo, Mặc tổng, mời anh đi ra!” Nói xong, Lâm Tử Lam đã xuống lệnh đuổi khách.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên càng không biết vô sỉ nhíu mày, “Anh cũng phải thay, cùng nhau!”
“Tôi không muốn!” Lâm Tử Lam cự tuyệt một tiếng.
Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Lâm tiểu thư, em không cần giả vờ kiểu cách với anh, bảo bối cũng sinh cho anh rồi, nhìn cũng nhìn, sờ cũng sờ rồi, hiện tại thay quần áo bảo anh đi ra ngoài, không phải kiểu cách sao!”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .” Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam có một loại kích động muốn giết người!
Mặc Thiếu Thiên, anh nói chuyện dễ nghe một chút sẽ chết sao!
“Hiện tại không để anh xem, anh có cảm giác mình thua thiệt!” Mặc Thiếu Thiên nói, tiếp tục giả bộ.
Lâm Tử Lam vào giờ phút này thật lòng khi dễ Mặc Thiếu Thiên.
Trực tiếp cầm quần áo Mặc Thiếu Thiên lên ,đưa cho anh, sau đó đẩy tới cửa, “Mặc tổng, lát nữa gặp!” Nói xong, Lâm Tử Lam trực tiếp đóng cửa lại.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở cửa, nhìn hành động của Lâm Tử Lam, chẳng những không có tức giận, ngược lại khóe miệng cong lên tràn ngập ý cười.
Vào giờ phút này, so với mấy ngày trước tốt hơn nhiều, mấy ngày trước quan hệ của hai người chính là bất ôn bất hỏa, mà giờ khắc này, hai người giống như là trở lại lúc ban đầu, so lúc ban đầu còn ái muội một chút!
Mặc Thiếu Thiên khẽ mỉm cười, ra phòng khách thay quần áo. .
Lâm Tử Lam thay xong đi ra, thấy Mặc Thiếu Thiên ở phòng khách thay quần áo, Lâm Tử Lam la lên.
Thế nào cũng không nghĩ đến, Mặc Thiếu Thiên ở phòng khách thay quần áo.
Nghe được âm thanh Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, thấy Lâm tử Lam đứng ở đó thì khóe miệng cười yếu ớt, vẫn như cũ không che giấu, ung dung mặc quần.
Nói không nhìn , nhưng Lâm Tử Lam vẫn nhìn, cảm giác ngay cả động tác mặc quần của Mặc Thiếu Thiên, cũng tràn đầy hấp dẫn!