Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 135: Chương 135: Sẽ đối với mẹ dịu dàng một chút!




Mặc Thiếu Thiên hiểu được nữ nhân này luôn là thái độ như vậy, hắn cũng không tức, chau chau mày, tròng mắt rủ xuống, ánh mắt dừng ở trước ngực của cô quét một vòng, tràn ngập kích tình.

”Nhưng anh không muốn đi, em nói nên làm thế nào. . . . . . ?”

Nghe lời của hắn, nhìn cặp mắt đầy kích tình của hắn, Tử Lam ở trong lòng cười lạnh. Mặc Thiếu Thiên cái người này chỉ là ngựa đực! Ăn no cũng chỉ biết muốn những thứ này! ở trong lòng Tử Lam hung hăng mắng.

Cho dù trong lòng đầy tức giận, Lâm Tử Lam vĩnh viễn đều sẽ không biểu hiện ở trên mặt. Cô nhìn Mặc Thiếu Thiên, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, mở miệng nói,

“Mặc tổng, thật ăn no căng lời nói, tôi đề nghị anh đi ra ngoài lỏa thể chạy!”

Mặc Thiếu Thiên nhíu mày,

“Nếu lỏa thể mà chạy, anh sợ gi¬ao thông bên ngoài sẽ bế tắc!” Mặc Thiếu Thiên sâu kín nói.

“Buổi tối rất ít người, nhiều nhất sáng mai anh sẽ tít trang đầu a!”

“Tít trang đầu anh ngày nào cũng lên, cũng ngán, chỉ là, hiện tại anh có còn có chuyện hứng thú muốn làm. . . . . .”

Nói qua Mặc Thiếu Thiên càng lại gần Tử Lam thêm, gương mặt yêu nghiệt, mang theo nụ cười côn đồ tự đắc, cặp mắt sâu kín rất mê ly,giống như rượu đỏ, mê người, làm cho không người nào có thể chống đỡ.

Tử Lam nhìn đôi mắt kia, có chút sửng sốt.

Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn cô, thân thể cao lớn từ từ hướng đến gần cô. . . . . . lúc sắp đụng tới Tử Lam, Tử Lam đột nhiên bỗng nhúc nhích.

“Tôi mệt rồi, đi về trước ngủ!” Nói xong, Tử Lam đứng dậy muốn đi.

Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Tử Lam cử động, hắn nhất thời có loại cảm giác bị thất bại? Chẳng lẽ sức quyến rũ của mình bị giảm xuống? Hắn rất buồn bực.

Lúc này, rửa chén xong Hi Hi từ phòng bếp đi ra,

“con có thể đi ra không?” Hắn hỏi. Ngụ ý, lần này cắt đứt, cùng hắn không có quan hệ. Không phải lỗi của hắn.

“Trở về phòng, đừng có chạy lung tung!” Mặc Thiếu Thiên hướng về phía Hi Hi nói.

“Dạ!”

Hi Hi làm một cái động tác chào, sau đó suy nghĩ một chút nói, nói,

“Cha, mềm không được, có lúc cũng là cần mạnh!”

Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, Hi Hi lại là cười một tiếng,

“Cha, con đi ngủ, buổi tối sẽ đeo ống nghe lên , cha phải đối với mẹ dịu dàng một chút a, ngủ ngon! !”

Nói xong Hi Hi liền đi vào trong phòng, sau đó còn vô cùng xem xét cửa.

Mặc Thiếu Thiên nghe lời nói Hi Hi, nằm ở trên ghế so¬fa, lười biếng nhíu mày. Nữ nhân kia mềm không được cứng không xong.

Mặc Thiếu Thiên muốn đứng dậy, lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên. Mặc Thiếu Thiên ngơ ngẩn, nhìn điện thoại di động đặt trên bàn, có chút lười biếng vươn tay lấy di động nhận.

“Chuyện gì?” Mặc Thiếu Thiên hỏi. Ngay khi nghe được trong chuyện điện thoại, Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày,

“Được, tôi biết rồi, lập tức đến!”

Nói xong Mặc Thiếu Thiên cúp điện thoại, ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt của hắn có chút không tốt, cuối cùng mắt nhìn của phòng của Tử Lam cùng Hi Hi, con ngươi thâm trầm vài phần, cuối cùng hắn đứng dậy, trực tiếp cầm điện thoại di động lên đi ra.

Cửa bị khóa lại, Hi Hi nghe được tiếng cửa vang, mở cửa, nhìn về phía phòng khách, quả nhiên, không có bóng dáng của cha.

Tử Lam cũng nghe đến âm thanh vang lên, mở cửa. Hai người cơ hồ cùng lúc đó mở cửa. Hi Hi dò đầu ra, nhìn qua bên cửa phòng Tử Lam, hỏi,

“Mẹ, cha đi?” Hi Hi có chút ngoài ý muốn, cha thế nhưng đi? ? ?

Tử Lam nhìn phòng khách, trống rỗng không ai, cô nhíu mày,

“đúng, Rất rõ ràng a!”

“Tại sao đi? Cha chẳng lẽ tức giận chứ?” Hi Hi nhìn Tử Lam hỏi.

Tử Lam chau chau mày, “Quỷ mới biết, hắn có nơi nào không thể đi, không lạc được đâu, được rồi, khuya lắm rồi, ngủ sớm một chút đi!” Tử Lam nói.

Hi Hi nhìn Tử Lam, cuối cùng gật đầu một cái, chuẩn bị đi ngủ.

Ngươi lam đóng cửa lại, đầu óc vang vọng lời nói Hi Hi. Cuối cùng suy nghĩ một chút, không ngờ Mặc Thiếu Thiên hẹp hòi như vậy! Thôi, đi thì đi rồi, nếu hắn đang nơi này, cô sẽ ngủ không yên ổn!

Nghĩ như vậy, Tử Lam liền bò lên giường đi ngủ đây. .

Mặc Thiếu Thiên khởi động, trực tiếp đến đồn cảnh sát cửa.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Trước mặt là một nam nhân đeo kính, và một người khác là Mạc Lương.

“Trần Luật sư, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Mặc Thiếu Thiên mở miệng hỏi.

“Trọng Nhược Tình đã bị người ta bảo lãnh đi rồi!” Luật sư nói.

“Tại sao? Không phải là không thể bảo lãnh sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn hắn hỏi.

“Là như vậy, mặc dù Trọng tiểu thư cố ý tổn thương Lâm tiểu thư, nhưng là cũng không có tạo thành thương tích, hơn nữa có chuyên gia ra mặt chứng thực, Trọng tiểu thư có chứng uất ức cường độ thấp, cho nên có thể được bảo lãnh, xuất viện tiếp nhận trị liệu!” Luật sư nói.

Chứng uất ức? Mặc Thiếu Thiên cười lạnh. Lời như vậy, có lẽ người khác còn có thể tin, nhưng là hắn, tuyệt đối sẽ không tin tưởng!

“Người nào bảo lãnh cô ta ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Trần Luật sư sững sờ, lắc đầu một cái,

“Thân phận được giữ bí mật, căn bản không tra được!”

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn như vậy, chuyện không đơn giản, nhất định có người an bài. Nhưng là sẽ là ai ?

Mặc Thiếu ngày cau mày, sau đó nhìn về phía Mạc Lương,

“Nhất định phải tra ra là người nào!”

Mạc Lương gật đầu, “Vâng!”

Mặc Thiếu Thiên không tính chuyện tổn thương Trọng Nhược Tình, nhưng là nếu như không đóng chặt cô, cô ở bên ngoài, đối với Tử Lam mà nói, là một quả bom hẹn giờ! Hắn đã nói cho Trọng Nhược Tình, chuyện đều là hắn làm. Hắn không sợ Trọng Nhược Tình tìm hắn, hắn chỉ sợ Trọng Nhược Tình sẽ đi tìm mẹ con bọn họ gây phiền phức! Cho nên, hắn nhất định sẽ không để cho chuyện lần nữa diễn ra. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ngày thứ hai, tỉnh dậy, Tử Lam cảm thấy đặc biệt thoải mái. Nhìn gi¬an phòng quen thuộc, mỗi ngày có thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, đây đối với Tử Lam mà nói, cuộc sống như thế với cô là thỏa mãn nhất .

Tử Lam là một cô gái đơn giản. Sau khi Tử Lam thức dậy, thay một bộ đồ mặc ở nhà, màu xám nhạt sen kẻ màu hồng, Tử Lam mặc vào, xem ra, càng lộ vẻ tươi trẻ rất nhiều. Dáng dấp trẻ tuổi, luôn luôn là điều vô dụng nhất.

Tử Lam rửa mặt một lần, đi ra ngoài. Không ngờ, Tử Lam cho là Hi Hi dậy rất sớm, nhưng khi đi ra ngoài, lại phát hiện không có người, Tử Lam khe khẽ đẩy cửa phòng Hi Hi mở ra, lại phát hiện, Hi Hi còn đang ngủ.

Tử Lam vẫn một mực tin Hi Hi trên web đang làm chuyện gì đó, mặc dù cô không hỏi, nhưng là cô biết, Hi Hi là một người có chừng mực, cho nên cô cũng sẽ không hỏi tới, chỉ là, nhìn hắn ngủ bộ dạng như vậy, Tử Lam cũng không nhẫn tâm quấy rầy, vì vậy khẽ đi ra ngoài.

Trước kia Tử Lam tập trung vào công việc,làm nhà thiết kế trang sức mặc dù không là một công việc nặng nhọc, nhưng là cũng không dễ dàng, có rất ít thời gi¬an đi ra ngoài, hôm nay bị thương, cô mới có thời gi¬an ra ngoài đi một chút, chỉ là, rất thoải mái.

Sáng sớm, không khí trong lành, nhiệt độ có chút hơi lạnh, Tử Lam đi ở bên ngoài, nhìn bốn phía, hai bên cây xanh tươi tốt hoa nở rộ, buôn bán dồi dào, Tử Lam cảm thấy, mỗi ngày trôi qua điều rất tốt đẹp, ánh mặt trời tràn đầy hi vọng.

Tử Lam ở bên ngoài gần chạy bộ hơn 30 phút, cuối cùng mua bữa ăn sáng trở về.

Cô không biết làm, đều sẽ mua thôi. Mặc dù không giống như bảo bối làm đồ ăn rất tốt, nhưng là sữa đậu nành, cũng là một thứ rất có dinh dưỡng.

Tử Lam vừa mới mở ra cửa, Hi Hi liền từ trong phòng đi ra, tiểu bảo bối mới vừa tỉnh ngủ, còn mặc áo ngủ, vuốt mắt, hình dáng tất cả đều rất đáng yêu.

“Bảo bối, con đã tỉnh?” Tử Lam nhìn hắn hỏi.

Hi Hi dụi dụi con mắt, “Mẹ, làm sao mẹ sớm như vậy? Còn từ bên ngoài trở lại, mẹ đã đi đâu?” Hi Hi hỏi.

“Đi ra ngoài chạy bộ hết một vòng, xem con ngủ ngon như vậy cũng không muốn quấy rầy con!” Tử Lam nói,

“mẹ đã mua bữa ăn sáng,con đi tắm một cái, đi ra ăn cơm!”

Hi Hi mới vừa tỉnh ngủ muốn đi làm bữa ăn sáng, nghe được mẹ mua bữa ăn sáng, Hi Hi gật đầu một cái,

“dạ!”

Vì vậy, Hi Hi hoảng hốt đi vào phòng tắm rửa mặt . Khoản 10 phút đã xong, đi ra, trạng thái cả người so với lúc nãy không giống nhau, xem ra, tiểu thân sĩ buồn cười lại trở về rồi.

Tử Lam đã bày đồ ăn ra rồi. Hi Hi trực tiếp ngồi lên bàn ăn, chuẩn bị ăn cái gì!

“Mẹ, bảo bối quá may mắn, thế nhưng phiền đến mẹ mua bữa ăn sáng!” Hi Hi cười nói.

Mặc dù là mua, nhưng là cũng là mẹ đi mua cho bữa ăn sáng, trước đều là cô ! Tử Lam nhìn hắn,

“Cái người này giọng nói là ở tố cáo trước ta đối với con không tốt sao?” Tử Lam nhíu mày hỏi.

Hi hi vội vàng cười lắc đầu, “Không có không có, mẹ đối với bảo bối tốt nhất!”

Tử Lam lúc này mới hài lòng chau chau mày, như vậy không còn sai biệt lắm.

“Tốt lắm, ăn đi!” Tử Lam nói.

Hi hi gật đầu, chuẩn bị ăn. Ngay vào lúc này, chuông cửa vang lên.

Hi Hi cau mày, giờ này ai sẽ tới? Nhưng mà vẫn là ngoan ngoãn đi mở cửa. Vừa mới mở ra cửa, liền nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên đứng ở ngoài cửa, bộ dạng long đong mệt mỏi.

“Cha?”

Bảo bối ngoài ý muốn. Mặc Thiếu Thiên thấy Hi Hi mở cửa,

“Bảo bối, chào buổi sáng!”

Nói qua không chút khách khí đi vào. Ngay sau Hi Hi đó đóng cửa lại,

“Cha, làm sao cha sớm như vậy?” Hi Hi hỏi.

Tử Lam ngồi ở trên bàn ăn, thấy Mặc Thiếu Thiên lúc này, là bất đắc dĩ. Kể từ khi cha con bọn họ quen biết nhau, tình huống như thế, sợ là phải thích ứng.

“Nhớ con, cho nên mới tới xem một chút!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Một câu nói, bảo bối đã mừng trong bụng, lập tức hỏi,

“Cha, cha ăn sáng chưa? Có muốn hay không cùng ăn?”

“Được!” Mặc Thiếu Tử đáp một tiếng.

Tử Lam cau mày, “Mẹ chỉ mua đồ ăn đủ cho hai người!”

“Không có việc gì,con lại đi làm cho cha một phần!” Hi Hi ân cần mà nói. . . . . . . thiếu thì làm thêm thôi.

Mặc Thiếu Thiếu trợn mắt nhìn Tử Lam một cái, nữ nhân này rõ ràng chính là cố ý. Chỉ là, hắn rất hài lòng biểu hiện của Hi Hi, cho Hi Hi một ánh mắt, bày tỏ tán thưởng, Hi Hi đi vào phòng bếp làm điểm tâm.

Mặc Thiếu Thiên cũng không khách khí, đi thẳng đến bàn ăn, có thể giống như bây giờ có lý do tùy thời xuất hiện tại nơi này, đây đối với Mặc Thiếu Thiên mà nói, là một loại mong đợi.

Tử Lam không nhìn hắn, tiếp tục ăn bữa ăn sáng.

“Lâm Tử Lam. . . . . .”

Mặc Thiếu Thiên chợt kêu tên họ của cô.

Tử Lam có chút kinh ngạc, sau đó nhìn hắn,

“Làm gì?”

“Anh có chuyện muốn nói với em. . . . . .”

Mặc Thiếu ngày nhìn cô mở miệng, lại có mấy phần do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.