Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 166: Chương 166: Thái độ Tử Lam




Nếu Hi Hi lựa chọn nói cho cô biết, như vậy chứng minh là tin tưởng cô, Tử Lam cũng tôn trọng sự lựa chọn của Hi Hi.

“Nói như vậy, mẹ không còn trách bảo bối gạt mẹ nữa hả?”

Hi Hi tiến tới nhìn Tử Lam, thân thể mềm mại cọ Tử Lam nũng nịu nói.

“mẹ chỉ là cần con, mặc kệ dưới bất kì tình huống gì, mẹ đều muốn con bảo đảm an toàn của mình, ở bất kỳ nơi nào, cũng phải cho mẹ biết rõ là con luôn an toàn!” Tử Lam nói gằn từng chữ.

Đây mới là tình cảm xuất phát từ tấm lòng của người mẹ. Không cầu con trai mình có bao nhiêu thành tựu, chỉ cần hắn bình an . Nhưng đối với Tử Lam, đứa con này là bất đắc dĩ, người máy bất chánh, không cách nào ngăn cản a.

“Dạ, mẹ yên tâm, bảo bối nhất định sẽ không có bất kỳ chuyện gì!” Hi Hi từng chữ một bảo đảm!

Không ngờ tư tưởng mẹ thoải mái như thế, sớm biết như vậy Hi Hi liền nói cho mẹ từ lâu, cần gì lừa gạt khổ cực như vậy !

Nhìn Hi Hi cười vui vẻ như vậy, Tử Lam nghĩ tới, hi vọng đây không phải quyết định sai lầm của mình!

Lúc này, Hi Hi tựa vào trên người của Tử Lam,

“Mẹ, mẹ không biết đâu, tin tức mấy ngày đó của mẹ, cũng làm cha sắp điên a!”

Tử Lam chau chau mày, thật sao? cô không biết, cũng không có nhìn thấy, nhưng nghe Hi Hi nói như vậy, trong lòng cũng có xúc động một chút, cũng không biết có bao nhiêu cảm giác. Chỉ là. . . . . . Tử Lam nhìn Hi Hi, nhíu mày hỏi ngược lại,

“Con muốn nói gì?”

Hi Hi cười hắc hắc, “Mẹ, y theo phán đoán của con, khẳng định cha thích mẹ!” Hi Hi hết sức khẳng định nói.

“Chớ nói lung tung!” Tử Lam cảnh cáo nói,

“Cha con thích tất cả nữ nhân xinh đẹp!” Tử Lam nói.

“Nhưng vậy không giống nhau a, mẹ, mẹ cùng cha có phải hay không có JQ?”

Hi Hi cười đến tặc tặc hỏi, nếu không cha làm sao sẽ khẩn trương như thế? Hơn nữa răng rắc đem người ta cho hung hăng đánh một trận a! . . . . . . Này chỉ là bởi vì dám đụng tới mẹ a.

“Tiểu tử thúi, con chém gió cái gì !” Tử Lam lườm hắn một cái nói, làm bộ sẽ phải đánh hắn.

Hi Hi làm bộ chợt lóe, sau đó ngẩng đầu nhìn Tử Lam,

“Mẹ, nếu như không thấy cha, mẹ có lo lắng cho cha hay không, có thể hay không nhớ cha?” Hi Hi chợt vừa hỏi.

Tử Lam ngẩn ra. Không ngờ Hi Hi sẽ hỏi vấn đề này. Nhưng là cho tới bây giờ cô đều chưa từng nghĩ qua. Nhưng là cũng sẽ không đi! Ngất! Tử Lam thật nghiêm túc suy nghĩ cái vấn đề này. Thoảng qua thần trí, Tử Lam nhìn Hi Hi, sau đó như đinh chém sắt nói cho hắn biết,

“Không biết, còn có bây giờ đã khuya lắm rồi, con nên đi ngủ rồi!” Tử Lam nói gằn từng chữ, thúc giục Hi Hi đi ngủ.

Mặc Thiếu Thiên người như vậy, không thấy, đó không phải là chuyện bình thường sao! Huống chi, không có hắn, sẽ không có người cùng cô giành con trai, cô cầu còn không được, tại sao còn phải nhớ hắn?

Hi Hi nhìn mẹ, điển hình nói xạo. Hi Hi nhìn ánh mắt của mẹ, trong lòng âm thầm lầm bầm, sẽ không mới là lạ! Chỉ là Hi Hi cũng sẽ không phơi bày, cười cười,

“Được,con biết rồi!”

Đứng dậy sẽ phải đi vào trong phòng. Trước khi tiến vào trong phòng, Hi Hi chợt nói,

“Đúng rồi mẹ, cha kêu con nói cho mẹ biết, không nên quá nhớ cha, cha xử lý xong mọi chuyện sẽ tới đây!” Hi Hi nói.

Trong thoáng chốc Tử Lam thất thần, Hi Hi cười rồi bước vào phòng.

Tử Lam ngồi ở trên ghế sa lon, bởi vì liên tục ngủ quá lâu, bây giờ lại không mệt, ngồi ở trên ghế sa lon, suy nghĩ bay loạn. Trong đầu đều là câu nói trước khi ngủ của Hi Hi, cô là mê muội rồi sao? ? ? . . . . . . .

Sáng sớm ngày thứ hai. Hi Hi vẫn như cũ dậy sớm đứng lên làm điểm tâm.

Tử Lam thức trễ một tí, bởi vì cái câu nói kia của Hi Hi , làm cho đầu cô ngày hôm qua loạn lên, cuối cùng nữa đêm mới ngủ được , cho nên thức hơi trễ.

Tử Lam đứng lên bước ra cửa, liền nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên. Sáng sớm, Mặc Thiếu Thiên đã chạy đến. Cũng không biết là vội vàng tới đây ăn điểm tâm , hay là vội vàng tới đây muốn nhìn đến người khác a. Chỉ là Hi Hi hình như đã sớm biết Mặc Thiếu Thiên tới , cố ý làm ba phần bữa ăn sáng.

Thấy Mặc Thiếu Thiên, dù sao cũng là ân nhân cứu mình, Tử Lam khó có thể nghĩ như trước làm như không thấy, nhưng là nhớ tới lời nói ngày hôm qua của Hi Hi, cũng không biết phải đối mặt ra sao, chỉ là cùng Mặc Thiếu Thiên bốn mắt nhìn nhau một lát, liền đi vào rửa mặt.

Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Tử Lam, không hề nói gì, ngồi ở phòng khách nhìn tin tức sáng sớm.

Tử Lam rửa mặt xong rồi đổi một bộ y phục, Hi Hi lúc này cũng vừa làm xong bữa ăn sáng. Người một nhà cùng nhau ăn cơm, Hi Hi đặc biệt có hứng thú.

Trên bàn ăn, Mặc Thiếu Thiên nhìn lướt qua Tử Lam hôm nay mặc đồ phong cách nga hoàng, đem cô tôn lên khí chất hết sức đặc biệt, tóc bới, lộ ra chiếc cổ đẹp tuyệt, xem ra, hết sức thoải mái. Tử Lam vốn là đẹp, xinh đẹp thoải mái tựa như hoa sen, cho người cảm giác, rất thanh thuần, thoải mái.

“Cha, bảo bối làm, có hay không sắc hương vị câu toàn đây?”

Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, ăn một bữa cơm, cũng không cần nhìn mẹ trần trụi như vậy đi, giống như hận không được ăn sống lột da mẹ! Dầu gì, cũng phải tìm một chỗ không người đi! Bảo bối đang ở đây a !

Mặc Thiếu Thiên lúc này mới dời đi tầm mắt dừng trên người của Tử Lam, nhìn về phía bảo bối,

“Ân, chính là cái bánh bao này có chút cứng a!” . . . . . .

Chuyện thật đúng là nhiều. Thật đúng là đủ bắt bẻ . Chỉ là không thể phủ nhận chính là, Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đều cùng một loại người a. Nếu Hi Hi không hỏi, chính là tốt, nếu là hỏi, vấn đề gì cũng có a!

“Hôm nay quá kích động, cho nên phát huy có chút thất thường!” Hi hHi lắc đầu bất đắc dĩ nói.

“Lần sau tiếp tục cố gắng!” Mặc Thiếu Thiên dốc lòng khích lệ.

Hi Hi gật đầu, thụ giáo.

Lúc này, Hi Hi nhìn Tử Lam, “Mẹ, mẹ hôm nay mặc chính chu như vậy làm gì?” Hi Hi hỏi.

Tử Lam suy nghĩ một chút, mở miệng, “Đi làm!”

“Đi làm? Nhưng. . . . . .”.

“Thân thể của mẹ đã không sao, cũng không cần nghỉ ngơi nữa rồi, mẹ có thể bắt đầu làm việc lại, ngược lại ngồi ở nhà lại không biết xảy ra chuyện gì a!” Tử Lam rất kiên định mà nói.

“Không cần nghỉ ngơi nữa rồi sao?” Mặc Thiếu Thiên cũng nhíu mày nhìn Tử Lam hỏi.

Tử Lam lắc đầu, “Không cần, thời gi¬an dài nghỉ ngơi sẽ cho người khác có tính trơ, tôi đã tốt lắm rồi, không cần nghỉ ngơi, Mặc tổng, có thể giúp tôi trả phép rồi !” Tử Lam nói.

Nhưng nghỉ ngơi một ngày còn có thể, nhưng là thời gi¬an dài nghỉ ngơi, không có ai tán gẫu buồn chết mất.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, cô nói không sai, thời gi¬an dài nghỉ ngơi, sẽ cho người trở nên có tính trơ, Mặc Thiếu Thiên có thể nói là 365 ngày, không có một ngày nghỉ ngơi, hơn nữa hiện tại trong công ty rất bận , Tử Lam trở về, xác thực có thể giúp hắn rất nhiều.

“Đã như vậy, đi trở về đi làm đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Hi Hi nhìn cha đều đồng ý rồi, hắn cũng không tiện nói cái gì nữa.

“Hiện tại công ty tiến trình như thế nào?” Tử Lam vừa ăn vừa hỏi.

“Tạm thời cũng không tệ lắm, chỉ là có rất nhiều hạng mục muốn ký hợp đồng, hơn nữa cùng đang tiến hành Vân Đức ký hợp đồng, chỉ là một mình Trần Mặc trong phòng thiết kế, bận tối mày tối mặt, em trở về, vừa lúc có thể cùng hắn hợp tác!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Hiện tại công ty chính là thời điểm bận nhất, nếu như không phải là Lâm Tử Lam gặp chuyện không may, Mặc Thiếu Thiên chắc chắn tóm cô lại . Nhưng là tất cả là lấy sức khỏe Lâm Tử Lam làm chủ, hiện tại cô chủ động mở miệng, hắn cũng không tiện từ chối.

Tử Lam gật đầu một cái, có thể tưởng tượng đến, bây giờ là thời điểm bận nhất, Trọng Nhược Tình không có ở đây, cô cũng không có, phòng thiết kế sẽ thành cái dạng gì, cô cũng có thể tưởng tượng đến.

Vì vậy, ba người vội vàng ăn điểm tâm. Lúc tới giờ làm việc, Tử Lam phải đi làm, mới vừa chuẩn bị xong muốn đi, nhưng Mặc Thiếu Thiên cũng rất thân sĩ mời Lâm Tử Lam, thuận tiện đưa cô tới công ty.

Tử Lam nghĩ tới, vừa đúng thuận đường, còn tiết kiệm được tiền xe, nên đồng ý.

Nhưng cô không ngờ, ngồi xe cũng sẽ đưa tới hiểu lầm a a! Xe Mặc tổng, có bao nhiêu nổi bậc, đi ở trên đường lớn, có nhiều ánh mắt ngước nhìn. Tới lúc cách công ty không xa, Tử Lam vì để tránh cho hiểu lầm, kiêu Mặc Thiếu Thiên dừng xe lại.

“Làm gì?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.

Tử Lam lại cười, sau đó cởi dây an toàn ra,

“Mặc tổng, cám ơn anh đưa tôi đoạn đường này, chẳng qua tôi không muốn làm cho người ta hiểu lầm, cho nên chính tại nơi này để tôi xuống là được rồi, còn có về phần chuyện của bảo bối, tôi không muốn làm cho những người khác ở công ty biết!” Tử Lam nói.

Cũng không phải là không muốn cho mọi người biết Hi Hi là con hắn, mà là Tử Lam không muốn làm cho Hi Hi lộ diện trước nhiều người như vậy, nói hắn là người của Mặc gia sao? cô cũng tin tưởng, Hi Hi sẽ không cần cái danh phận đó, chỉ là bọn họ sống một cuộc sống yên bình mà thôi!

Mặc Thiếu Thiên cắn răng, nữ nhân này nhất định phải phá hư không khí như vậy sao! Mặc Thiếu Thiên cũng hướng phía cô cười, nụ cười này, thậm chí có mấy phần khiếp người,

“Lâm Tử Lam, bảo bối là con trai của anh, tại sao không thể để cho người khác biết?” Mặc Thiếu Thiên từng chữ một hỏi ngược lại.

“Biết là con của anh không thành vấn đề, chỉ là anh muốn cho mọi người đều nói bảo bối là đứa con không thể lộ ra ngoài ánh sáng, là con riêng sao?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên thật bình tĩnh mà hỏi.

Một câu nói, Mặc Thiếu Thiên sửng sốt. “Bảo bối không phải con riêng, hắn là con trai của Mặc Thiếu Thiên tôi!” Mặc Thiếu Thiên từng chữ một nói.

“Cho nên không có chuyện gì có thể sắp xếp trước cả, tôi không hy vọng để cho người khác biết chuyện của bảo bối!”

Đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt vấn đề thân phận của Hi Hi. Mặc Thiếu Thiên cũng chẳng qua là nói lẫy, giận giọng điệu của Lâm Tử Lam, giống như sau khi chuyện xảy ra xong, bọn họ sẽ không có bất kỳ quan hệ gì. Nhưng là hắn muốn tùy thời nhắc nhở nữ nhân này, phía trước bọn họ còn có bảo bối, cho nên đừng vọng tưởng phủi sạch quan hệ với hắn!

“Em yên tâm, tạm thời, anh sẽ không nói!” Mặc Thiếu Thiên nói, giọng nói hết sức không vui.

Hiệp ước đạt thành, Tử Lam gật đầu. “Nếu như vậy, tôi tiến trước đi nha!” Nói xong, Tử Lam đẩy cửa xe ra sẽ bước xuống xe.

Mặc Thiếu Thiên nhìn bóng lưng Tử Lam, nghiến răng. Nữ nhân này không biết điều! Mặc Thiếu Thiên hận không được cắn cô một hớp !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.