Mặc Thiếu Thiên nói một câu, vứt bỏ hết tình cảm của cô đối với anh.
Vi An nhìn anh, nhịn không được phá lên cười.
“Thì ra, lâu như vậy, đều là tự mình đa tình!”Nói xong, ánh mắt của cô bỗng nhiên trở nên sắc bén, nhìn Mặc Thiếu Thiên, nước mắt rớt xuống.
"Diệp An Nhiên, yêu, không phải là tổn thương người anh ấy yêu nhất, nếu đây là phương thức yêu một người của cô, như vậy cô đời này, cũng không hiểu yêu là gì!”Mặc Thiếu Thiên nhìn Vi An một chữ một nói.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Vi An cười, cười mặt đầy nước mắt, "Phải không?"
"Em không biết yêu là cái gì, em chỉ biết là, nếu như không có anh, em sống không còn ý nghĩa!” Vi An nhìn anh một chữ một nói.
Anh đã thay đổi, cô tưng ảo tưởng qua, cùng anh kết hôn, cùng anh sinh con, thế nhưng không nghĩ tới tất cả, tất cả đều bị người khác thay thế.... ....
Trời biết, là bọn họ cướp đi thứ thuộc sở hữu của cô, hủy đi mộng của cô!
Nghe Vi An nói, Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, ánh mắt u ám nhìn cô, “An Nhiên, yêu người khác, trước tiên phải học được yêu chính mình, tình yêu có thể là động lục của bản thân, nhưng tuyệ đối không phải là cái cớ để tổn thương người khác, là tự tay phá hủy chính mình!”
"Anh nói không sai, em làm tổn thương bọn họ, nhưng mà em chỉ muốn lấy được đồ em cần!” Vi An nhìn anh gào thét nói.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Vi An đột nhiên hỏi, "Mặc Thiếu Thiên, hiện tại em muốn hỏi anh một câu!”
Mặc Thiếu Thiên không nói gì, chỉ nhìn cô.
"Anh có yêu em không?” Cuối cùng, Vi An nhìn anh hỏi, cho dù rất tự ti, thế nhưng cô vẫn muốn biết đáp án.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, một lát sau mở miệng, "Không có!"
"Cho tới bây giờ cũng không có!"
Một câu nói, khiến lòng của Vi An, lạnh đến đáy cốc.
Cô ít nhiều còn tưởng rằng, Mặc Thiếu Thiên yêu cô, ít nhất là đã từng.
Nhưng đến bây giờ, cô mới biết được, Mặc Thiếu Thiên căn bản không có có yêu cô, vẫn luôn là cô tự mình đã tình!
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng của cô gợi lên nụ cười khổ sở.
"Cám ơn anh đã cho em biết đáp án này!” Nói xong, Vi An trực tiếp cầm lấy cái điều khiển từ xa, nhìn Mặc Thiếu Thiên, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Lúc Hoa Hồng nhìn đến, bỗng nhiên mở to hai mắt, "Cẩn thận!"
Mặc Thiếu Thiên khi nhìn đến trong tay Vi An cầm điều khiển từ xa thì, cũng bỗng nhiên mở to hai mắt, một giây kế tiếp, căn bản bất chấp, trực tiếp kéo Hoa Hồng, hai người hướng ra phía ngoài chạy đi.
Cũng trong cùng một lúc, Vi An ấn xuống cái điều khiển từ xa trong tay.
"Phanh" một tiếng.
Nhất thời, nơi này nổ tung, lửa cháy tận trời!
Hi Hi cùng Lâm Tử Lam ở bên ngoài, khi nhìn thấy lửa cháy, Lâm Tử Lam hầu như cũng không lo lắng, trực tiếp ôm lấy Hi Hi, dùng lưng gầy gò chặn thay bé, hai người đều nằm xuống.
Nổ lớn qua đi, Hi Hi lúc này mới giật giật, cảm giác được Lâm Tử Lam ghé vào trên người của mình, mở miệng, "Mẹ, mẹ thế nào? Không có việc gì chứ?" Hi Hi lo lắng hỏi.
Lâm Tử Lam đứng dậy, lắc đầu, "Mẹ không sao!"
Lúc này, ánh mắt của hai người nhìn về phía bên trong, "Cha, Hoa Hồng!” Hi Hi kêu một tiếng.
Nghĩ đến bọn họ ở bên trong, lòng của Hi Hi, cũng cảm thấy lo lắng!
Lâm Tử Lam cũng nhìn bên trong, một khắc kia, tâm không nói ra được cảm giác!
Bốn phía, đã bị nổ thành mảnh nhỏ, mặc dù nói ở đây cũng không có nổ sập, thế nhưng bốn phía, vụn vặt gì đó đã nổ khắp nơi.
Một khắc kia, Lâm Tử Lam cùng Hi Hi đều nhìn, há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì.
Ngay vào lúc này, phía sau vang lên âm thanh của xe cộ, không chỉ một chiếc, chắc là rất nhiều.
Vân Dục cùng Tiếu Ly, còn có Lý Thuận cùng Tạp Ni từ trên xe bước xuống.
Tạp Ni tác phong như trước, thoạt nhìn đẹp trai bức người.
Anh trực tiếp từ trên xe bước xuống, hướng Hi Hi đi đến.
"Bảo bối, cậu thế nào?" Tạp Ni trực tiếp vọt tới trước mặt Hi Hi hỏi.
Nghe được tiếng nói, lucs này Hi Hi mới phản ứng lại, khi nhìn thấy Tạp Ni, Hi Hi ngẩn người, "Tạp Ni..."
Tạp Ni nhìn Hi Hi, mày nhăn lại, "SHIT, làm sao lại biến thành cái bộ dáng này!"
Hi Hi không nói chuyện, ánh mắt nhìn địa phương nổ tung trước mắt, không biết phải hình dung như thế nào.
Lúc này, Vân Dục cùng Tiếu Ly cũng chạy tới, "Đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta còn chưa tới ở đây, chợt nghe tiếng nổ!"
"Mặc Thiếu Thiên đâu?" Bọn họ hỏi.
Lâm Tử Lam cùng Hi Hi đều không trả lời, mà là nhìn cách đó không xa, ánh mắt một mảnh trống rỗng...
Nhìn dáng vẻ Hi Hi cùng Lâm Tử Lam, giống như, Vân Dục cũng Tiếu Ly cũng hiểu được, cũng không thể tin được nhìn bên trong.
Lẽ nào Mặc Thiếu Thiên...
Hai người nhìn nhau, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Giờ khắc này, nhiều người như vậy, thế nhưng bầu không khí an tĩnh, ngay cả âm thanh bốn phái nghe cũng rất rõ ràng.
Đang ở thời khắc yên lặng, bỗng nhiên, một chút động tĩnh phá vỡ.
Bọn họ đều nhìn nơi nào, lúc này, Hoa Hồng kéo Mặc Thiếu Thiên đi ra.
"Mau tới, hỗ trợ... . . ."
Lúc này, Hoa Hồng hô một tiếng, hai người đầu đầy mồ hôi từ bên trong đi ra, Hoa Hồng vác Mặc Thiếu Thiên ở trên người của mình.
Khi nhìn thấy hai người bọn họ, Lâm Tử Lam như một lần nữa sống lại, trực tiếp đứng lên, hướng bọn họ chạy tới.
"Hai người... Thế nào?" Lâm Tử Lam nhìn bọn họ hỏi.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, khi nhìn thấy cô, khóe miệng gợi lên nụ cười, “Anh không sao.......” Vừa mới dứt lời, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Hoa hồng đang đỡ anh, cả người ngã trên mặt đất, may mà Vân Dục và Tiếu Ly nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Mặc Thiếu Thiên...
... ............ .......
Bên trong bệnh viện.
Lúc Mặc Thiếu Thiên tỉnh lại, cảm giác được phía sau bị bỏng, đau dữ dội.
Mở mắt, đập vào mắt không phải là Lâm Tử Lam, mà là Vân Dục cùng Tiếu Ly.
Khi nhìn đến bọn họ, Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày.
"Cậu đã tỉnh?" Vân Dục hỏi.
"Lời vô ích, cậu không thấy được sao? !" Mặc Thiếu Thiên nói như vậy, liền muốn đứng dậy.
Vân Dục thấy thế đi nhanh tới, giúp đỡ một chút, "Cậu chớ lộn xộn, cần thì nói một tiếng sau lưng bị thương rất nghiêm trọng, không được lộn xộn!”
Nghe tiếng nói của Vân Dục, Mặc Thiếu Thiên mới nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh, nhìn rất quen mắt!
"Không nghĩ tới năm nay phải vào bệnh viện nhiều vậy, đúng là duyên chưa cạn!” Mặc Thiếu Thiên đã đến bệnh viện không phải là một lần.
"Biết vậy, sau đó nên tích đức!”
Nghe được Vân Dục nói, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên sắc bén trực tiếp quét tới, ánh mắt giết người.
Vân Dục cùng Tiếu Ly đều không nói gì nữa, lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, nhìn bọn họ, "Lâm Tử Lam đâu? Còn có Hi Hi cùng Hoa Hồng thế nào?”Mặc Thiếu Thiên lo lắng hỏi.
"Lâm Tử Lam..." Đang nói tới Lâm Tử Lam, Vân Dục hơi giật mình dừng một chút, kéo dài âm cuối, mở miệng, "Cô ấy đang ở bên cạnh Hi Hi!"
"Hi Hi thế nào?" Mặc Thiếu Thiên ngay sau đó hỏi, nhìn Vân Dục thấy có cảm giác không đúng lắm.
"Không có gì, hiện tại đang phẫu thuật!" Vân Dục rất quả quyết hỏi.
"Cậu xác định?" Mặc Thiếu Thiên nhìn anh ta hỏi, anh hiểu rất rõ Vân Dục, cũng chính bởi vì loại mổ này, anh mới biết được Vân Dục không đúng lắm.
"Tôi đương nhiên xác định!" Vân Dục thập phần khẳng định nói.
"Nếu như cậu nói sai, về sau cậu sẽ không sinh được con!”Mặc Thiếu Thiên mở miệng.
Vân Dục, "..."
Mặc Thiếu Thiên đã vậy, còn nói được như thế.
Nhìn dáng vẻ Vân Dục im lặng, Mặc Thiếu Thiên có một dự cảm không tốt, một giây kế tiếp, anh không nói nhảm nữa, mà là trực tiếp xốc chăn lên xuống giường.
"Mặc Thiếu Thiên, cậu đi đâu vậy? Bác sĩ nói cậu bây giờ không thể lộn xộn!” Vân Dục mở miệng, cùng Tiếu Ly nhìn nhau một cái, ngăn cản Mặc Thiếu Thiên.
"Cậu đi đâu vậy?" Vân Dục nhìn anh hỏi.
"Đương nhiên là nhìn Hi Hi!"
"Bé hiện tại không có việc gì, đang cấp cứu, cậu không thể nhìn thấy bé!”
Vân Dục mở miệng.
"Vân Dục, cậu biết không? Từ khí chúng ta quen biết đến bây giờ, cậu có thể nói láo với người khác, nhưng không thể giấu được tôi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn anh vô cùng chắc chắn nói.
"Tôi..." Vân Dục không biết nên nói cái gì, sau đó lôi Tiếu Ly ra, "Nếu như cậu không tin, có thể hỏi cậu ta!"
Tiếu Ly đứng ở nơi đó, suy nghĩ một chút, nhìn Vân Dục, "Quên đi, nên nói cho cậu ấy biết, sớm muộn gì cậu ấy cũng biết!” Tương đối mà nói, Tiếu Ly lại không biết nói láo.
Không phải sẽ không, mà là hiện tại, không cần phải ... cùng Mặc Thiếu Thiên nói dối cái này.
Nghe Tiếu Ly nói, Mặc Thiếu Thiên chỉ biết, chuyện không bình thường!
Vân Dục đứng ở nơi đó, nghe Tiếu Ly nói, cũng biết giấy không thể gói được lửa, đơn giản cũng không nói gì, mà giao cho Tiếu Ly.
"Rốt cuộc thế nào?" Mặc Thiếu Thiên nhìn bọn họ hỏi.
Tiếu Ly suy nghĩ một chút, “ Lâm Tử Lam không có chuyện gì, Hoa Hồng cũng không có việc gì, có chuyện là Hi Hi!"
"Trên người bé có nhiều vết thương, những vết thương đó đều không có gì, đều là bị thương ngoài da, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì! ? !" Mặc Thiếu Thiên hầu như kêu hỏi lên.
Tiếu Ly thấy Mặc Thiếu Thiên sốt ruột, mở miệng, "Nghe Hoa Hồng nói, Vi An buộc cô uống độc dược, thế nhưng người uống lại là Hi Hi, hiện tại Hi Hi trúng độc rất nặng, bệnh viện cũng không biết đây là độc gì, cũng không giải được....”
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên có loại xúc động muốn giết người!
Vì sao, ông trời lại đối xử với bọn họ như vậy?
Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó chừng mười giây đồng hồ, mấy giây sau, anh xoay người đi ra ngoài.
"Thiếu Thiên..." Vân Dục ở sau hô một tiếng, nhưng là căn bản không ngăn cản được, giờ này khắc này, bọn họ cũng có thể hiểu được tâm tình Mặc Thiếu Thiên, thế nhưng cậu ta đang bị thương.... ...
Vân Dục cùng Tiếu Ly cũng không hai lời, đuổi theo Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên đi rất nhanh, rất gấp, phía sau lưng rịn ra máu, Vân Dục cùng Tiếu Ly đi theo phía sau, thấy máu trên người của anh, cũng không biết mở miệng khuyên bảo Mặc Thiếu Thiên như thế nào.
Mặc Thiếu Thiên trực tiếp từ khu nội trú (ý là phòng bệnh của MTT) đi đến cửa phòng cấp cứu, Lâm Tử Lam cùng Lý Thuận còn có Tạp Ni đang đứng chờ ở cửa.