Cô cũng không muốn hi hi gặp chuyện không may đấy!
Hoa Hồng nhìn Hi Hi, mắt mèo híp lại, nửa thật nửa giả hỏi hắn,
“Thật?”
Hi Hi gật đầu như bằm tỏi, biết mẹ không có việc gì, tâm tình tâm tình tốt lên rất nhiều,
“Thật thật. . . . . .”
Bộ dạng chó con rất thành khẩn khỏi phải nói nhiều rồi.
Hoa hồng liếc nhìn hắn, nghe được đáp án của hắn, sau đó chợt nhíu mày,
“ok, vậy thì tốt hơn nhiều, ngươi lấy ta đi!”
Hi Hi nhất thời há hốc mồm, ngây ngẩn cả người.
“Gì? Thế nào? Ghét bỏ ta già sao?”
Hoa Hồng chợt cau mày hỏi. Hi Hi vội vàng lắc đầu, cười nói,
“Làm sao này, Hoa Hồng tỷ tỷ xinh đẹp động lòng người , bao nhiêu cô nương cũng không sánh nổi một ngón tay của tỷ tỷ, ta làm sao sẽ ghét bỏ tỷ già !”
Hi Hi lộ ra thân sĩ mê người cười, nét mặt kia vô cùng dễ thương.
“Vậy rất tốt, chờ ngươi trưởng thành, sau đó liền lấy ta, không thể ghét bỏ ta già!”
Hoa Hồng nói gằn từng chữ, giọng nói nửa thật nửa giả. Hi Hi cười gật đầu, ưu nhã mê người,
“Được, ta hỏi ý kiến mẹ ta một chút, mẹ nói được, ta liền không thành vấn đề!”
Hoa Hồng lườm hắn một cái, sau đó lại gần hắn, vặn chặt mặt non lộn xộn của hắn,
“Phải lấy ta, nếu không, ngươi xong đời!”
“Thật là đau nha. . . . . .”
Hi Hi lấy tay bụm mặt, oán trách nói.
“Ta thật sự tốt thích ngươi vặn mặt non lộn xộn của a. . . . . .”
Hoa Hồng cười nói. Cô nghĩ phải chà đạp hắn đã lâu rồi đấy. . . . . .
Hai người ngươi một lời, ta một câu, giải trừ cái không khí ngột ngạt đó, hơn nữa ở giữa hai cá nhân trở nên trở nên tế nhị, được rồi, Hoa Hồng quyết định, về sau bảo vệ Hắn ”Vị Thành Niên lão công” . . . . . . Hi Hi nhìn cô hỏi,
“Làm sao cô mà biết tới?”
“Tạp Ni nói cho ngươi biết, mẹ ngươi gặp nguy hiểm, sau đó ngươi cũng chưa có tin tức, tất cả mọi người rất lo lắng, vì vậy ta liền đến rồi!” Hoa Hồng nói.
“Tra được là ai làm rồi sao?”
Hi Hi cau mày hỏi, cho hắn biết là ai làm, nhất định sẽ không bỏ qua hắn! Hoa Hồng lắc đầu,
“Ta là gạt Tạp Ni tới!”
Ngụ ý, cô cũng không biết người nào làm. . . . . . .
Được rồi. Ai bảo cô lo lắng cho Hi Hi rồi sao, đang nghe Tạp Ni nói hắn có thể gặp nguy hiểm, nên cái gì cũng không có chú ý, len lén chạy tới.
Hi Hi nhìn Hoa Hồng, cô dám yêu dám hận, sau khi biết chân tướng sự tình cũng không trách hắn, hơn nữa còn rất lo lắng hắn, Hi Hi rất cảm động.
“Hoa Hồng tỷ tỷ, cô thật tốt a. . . . . .”
Hoa Hồng trừng mắt nhìn hắn,
“Kiểu cách!”
Hi Hi nhìn Hoa Hồng, lộ ra nụ cười mê người. Đối với mỹ nữ, nhất định phải đủ thân sĩ!
Hoa hồng nhìn Hi Hi cười, trong đầu không biết thế nào liền khắc sâu khuôn mặt yêu nghiệt của Mặc Thiếu Thiên a, cau mày hỏi,
“Hi Hi, làm sao ngươi biết Mặc Thiếu Thiên còn ở chung một chỗ?”
“Cái này. . . . . .”
Hi Hi không biết giải thích như thế nào a. Hoa Hồng cẩn thận nghĩ tới, giống như trong nháy mắt suy nghĩ hiểu rõ cái gì, vì vậy không khỏi bật thốt lên hỏi ra,
“Chẳng lẽ ngươi chính là con của tên khốn kiếp Mặc Thiếu Thiên chứ?”
Bọn họ dáng dấp giống như vậy, Hoa Hồng lúc ấy nhìn đến bọn họ đi chung với nhau, đúng ra nên nghĩ tới, nhưng khi lúc nàng một lòng liền muốn cùng Hi Hi tính sổ, nên không muốn nghĩ nhiều như vậy.
Hiện tại hậu tri hậu giác, cảm giác rất không thích hợp, hơn nữa, Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc Tử đi đối đầu sống chết, bọn họ công khai ở chung một chỗ. . . . . .
Hi Hi trừng mắt nhìn cô. Hoa Hồng mới mị hoặc cười một tiếng, tiếp theo hỏi,
“Thật?”
Hi Hi gật đầu một cái, lộ ra nụ cười ý vị sâu xa,
“Chuyện này nha, cho mẹ ta nói mới tính. . . . . .” . . . . . .
Hoa Hồng nhất thời ngổn ngang rồi, đây rốt cuộc là tình huống thế nào? Nếu như Mặc Tử biết, không biết sẽ không điên khùng?
Hi Hi giống như xem thấu ý tưởng của cô,
“Chuyện này, cô trước không cần nói cho Mặc Tử bọn họ!”
Đẳng sự tình ổn định lại, chính hắn sẽ đi nói! . . . . . . ^^
Mặc Thiếu Thiên mới ra khỏi bệnh viện, Mặc Ân Thiên gọi điện thoại liên tục đem hắn thúc giục trở về.
Mặc gia. Mặc Ân Thiên cùng Cung Ái Lâm đứng ở trong phòng khách, nhìn Mặc Thiếu Thiên, bộ dạng rất giống Thẩm Phán.
Đối với lần này, Mặc Thiếu Thiên sớm cũng đã quen.
“Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Mặc Ân Thiên hỏi, tạp chí cùng tờ báo ném vào trước mặt Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên nhìn tờ báo, nhíu mày, gọi hắn trở lại chính là vì những thứ chuyện hư hỏng này?
“Chính là tờ báo nói như vậy!” Giọng nói không lạnh không nhạt.
“Qua báo chí nói có đúng không là thật?” Mặc Ân Thiên hỏi.
“Có phải thật vậy hay không, còn nhìn không ra được sao? Cha, ngươi chừng nào thì sức phán đoán cũng giảm xuống?” Mặc Thiếu Thiên cười hỏi.
“Ngươi ——”
Mặc Ân Thiên nhìn hắn, thở phì phò.
“đứa nhỏ trong bụng của cô, là của ai?”
Cung Ái Lâm hỏi. Cái này mới là trọng điểm của bà.
Mặc Thiếu Thiên nhìn bà, hỏi ngược một câu,
“Bà cứ nói đi?”
Một câu nói của Mặc Thiếu Thiên, Cung Ái Lâm rất không xác định, Mặc Thiếu Thiên chính là cố ý, có bản lãnh Cung Ái Lâm đi tìm Trọng Chính, bà cũng muốn xem dáng vẻ bọn hắn không hợp.
“Ngươi định xử lý chuyện này như thế nào?”
Mặc Ân Thiên hỏi, hắn luôn luôn đối với chuyện của Mặc Thiếu Thiên mắt nhắm mắt mở, hôm nay lại không ngờ phải quản rồi.
“Cha hi vọng tôi xử lý như thế nào?”
Mặc Thiếu Thiên lần nữa hỏi ngược lại, đem vấn đề ném cho Mặc Ân Thiên.
Hắn muốn nhìn đến lúc đó một chút, cha ruột của mình, đối mặt với chuyện đứa bé như vậy, là cái thái độ gì?
Mặc Ân Thiên ngồi ở chỗ đó, không thấy rõ vẻ mặt của hắn, sửng sốt mấy giây, hắn mở miệng,
“Chuyện này, ta xem là có người cố ý mà thôi, Nhược Tình không phải đứa bé như vậy. . . . . .”
“Cho nên đây?”
“Bình thường cử hành ly hôn!” . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên chỉ cảm thấy buồn cười! Chỉ là, đã không còn cảm giác tức giận nổi. So này tàn khốc gấp mười gấp trăm lần chuyện này, đều có ! Chuyện này với hắn mà nói, không coi vào đâu!
“Người thật là một người ba tốt của tôi a!”
Mặc Thiếu Thiên cười nói, nụ cười kia, Phong Hoa Tuyệt Đại, trong tiếng cười lại mang theo mấy phần khát máu cùng tàn nhẫn.
Mặc Ân Thiên ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, hắn cười rất giống nữ nhân kia. . . . . .
Cung Ái Lâm lúc này thấy không có mở miệng, đứng ở một bên, nhìn tất cả sự tình phát triển, nếu như đứa nhỏ trong bụng Trọng Nhược Tình thật không phải của Mặc Thiếu Thiên, bà càng vui mừng!
Lúc này, điện thoại di động Mặc Thiếu Thiên vang lên , Mặc Thiếu Thiên Thiên nhìn thấy là Mạc Lương gọi tới, không nói hai lời vội vàng nhận. Nghe được lời nói đối diện, hắn cau mày.
“Tin tức chuẩn xác không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Ân!”
Mạc Lương nói rất khẳng định. Mặc Thiếu Thiên sắc mặt lo lắng,
“Được, ta biết rồi!”
Nói xong cũng cắt đứt liền đi ra phía ngoài.
“Ngươi đi đâu?”
Âm thanh Mặc Ân Thiên ở phía sau vang lên. Mặc Thiếu Thiên bước chân ngẩn ra, nghiêng mặt sang bên, nhưng không có quay đầu lại,
“Các ngươi tính toán, không biết có thể còn đánh bao lâu!”
Nói xong lưu lại nụ cười ý vị sâu xa, xoay người rời đi. ^^^^^^
Hoa hồng nhìn Hi Hi, vẻ mặt nghiêm túc,
“Tra được!”
“Là ai làm?” Hi Hi lập tức hỏi.
“Trọng Chính!”
“Trọng Chính?” Hi Hi cau mày.
“ thị trưởng A Thị, cha của Trọng Nhược Tình !” Hoa Hồng nói.
Hi Hi nghe xong, nhếch miệng lên cười tàn nhẫn. Hắn không thể nghĩ đến là Trọng Chính, mẹ cùng hắn xưa nay không có thù hận gì, hắn lại dám hạ hận tay, con gái của hắn không có ra tay, hắn ngược lại tìm chết dám ra tay!
Hi Hi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!
Vì vậy, buổi tối khuya, ven đường đèn cũng tối xuống. Một chiếc xe thể thao màu đỏ xuyên qua ở trên đường, tốc độ cực nhanh. Trong xe một nữ, một nam, một đẹp, một bé.
Hi Hi ngồi ở trong xe, kiểm tra đồ đạc của mình, nổ bắn ra! Hoa Hồng liếc một cái,
“Định làm gì?”
“Chết không toàn thây! ! !”
Hi Hi nói gằn từng chữ, nhìn như nhẹ nhõm, khóe miệng mang theo cười, nhưng là tròng mắt bắn hiện ra lạnh lẽo lại làm cho đáy lòng người ta run lên.
Dám đả thương mẹ của hắn, là ai hắn một cũng sẽ không bỏ qua!
Hoa Hồng nhìn Hi Hi, cứ có cảm giác Hi Hi ngoan có chút phi nhân loại. Đứa nhỏ này, làm thật bảy tuổi sao? Hoa Hồng cảm giác, cái thế giới này đều muốn nghịch thiên!
Nếu có người nói Hi Hi quá ác, vậy thì sai lầm rồi, đó là bởi vì khi người mình thân nhất, thích nhất bị thương tổn, mà hắn là con, vô dụng, lại không cứu được mẹ loại cảm giác đó, ngay cả hắn hận cô cũng hận. Huống chi, Hi Hi vốn cũng không phải là cái gì “Thiện Nam Tín Nữ”!
Xe rất nhanh chạy ở trên đường, cuối cùng ngừng lại ở cửa một nhà tiểu biệt thự độc lập. Hi Hi cùng Hoa Hồng nhảy xuống xe.
Thân hình gầy teo nho nhỏ, mặt một áo khoát màu đen nhỏ, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng là khí thế vương giả chi phong lại hiện ra vô cùng tinh tế.
Mà Hoa Hồng, người mặc quần áo bó màu đen, đem lấy vóc người cô khe rãnh hoàn mỹ tôn lên, cánh tay mang bao tay màu đen, mái tóc thổi trong gió, xinh đẹp. Hoa Hồng xuống xe, nhìn lên biệt thự trước mặt này,
“Địa chỉ biểu hiện, chính là chỗ này!”
Cô chỉ vào biệt thự trước mặt nói.
Hi Hi nhìn. Một cái nhà hiện đại giản lược phòng ốc, kiến trúc Châu Âu màu trắng, thoạt nhìn rất hùng vĩ trung mang theo phong cách tây.
Căn nhà rất đẹp! Hi hi ca ngợi. Nhưng mà hắn lắc đầu một cái, đáng tiếc. Ngay sau đó, nhếch miệng lên cười.
“Đi thôi, chúng ta đi vào!” Hi Hi nói.
Hoa Hồng nhíu mày, một bộ dáng vẻ không sao cả. zypj.
Cô là một người đấu nhiều người, đều không phải là vấn đề! Vốn là nghĩ mình, nhưng Hi Hi kiên trì muốn tới, cô cũng không có biện pháp.
Bọn họ vừa muốn đi vào, lúc này, một chiếc xe con từ đàng xa chạy nhanh đến.
Ánh đèn sang ngời quét qua , Hi Hi cùng Hoa Hồng cũng không khỏi vươn tay đi ngăn cản ánh sáng. Không sợ hãi chút nào. Xe từ xa đến gần, cuối cùng dừng ở trước mặt bọn họ.