Vì yêu nên bị lạc lối, do đó cô ta nhất định sẽ rơi vào một kết quả như vậy.
Lúc này, Tử Lam không có chút nào cảm thấy cô ta đáng thương, bởi vì một người đàn ông mà cô ta trở nên như vậy, này là đáng đời.
Hơn nữa, tự mình làm bậy thì không thể sống được, mỗi người đều phải vì hành động của mình mà chịu trách nhiệm, Trọng Nhược Tình nếu đã lựa chọn như vậy, cô ta cũng sẽ vì hành vi của mình mà trả giá đắt.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, nói, “Lâm tiểu thư, em muốn bồi thường cái gì? Đừng nói là bồi thường, ‘thịt’ cũng không có vấn đề gì!” . . . . . .
Nghe lời nói này, Hi Hi ở một bên, nhịn không được, ‘phù’ một tiếng bật cười.
Tử Lam cũng đỏ mặt, quả nhiên da mặt dày, không ai có thể so được với Mặc Thiếu Thiên.
Tử Lam ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tổng, mời anh nói chuyện chú ý một chút, đây là nơi công cộng, còn nữa, đừng có mà dạy hư trẻ con!”
Mặc Thiếu Thiên không cho là đúng, “Cái này thì có là gì , dù sao bảo bối sớm muộn cũng biết!” Giáo dục không phải là dạy từ còn nhỏ hay sao!
Tử Lam liếc Mặc Thiếu Thiên một cái, đối với lối suy nghĩ này của Mặc Thiếu Thiên, sững sờ một chút, Tử Lam sau đó mở miệng, nhìn Mặc Thiếu Thiên hài hước hỏi, “Mặc tổng, xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ anh không có chút khổ sở nào sao?”
Nói thế nào đi nữa, Trọng Nhược Tình vì yêu Mặc Thiếu Thiên nên mới thành vậy! Cho nên bây giờ cô ta điên cuồng, cũng là do ái mà sinh ra hận.
Chẳng lẽ Mặc Thiếu Thiên một chút cảm giác cũng không có sao?
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhìn Tử Lam hỏi ngược lại, “Anh là vì cái gì mà phải khổ sở?”
“Trọng Nhược Tình yêu anh như vậy, chuyện đã xảy ra, chẳng lẽ anh không có chút nào khổ sở sao? !” Tử Lam hỏi.
“Em cũng nói rồi, là cô ta yêu anh, còn anh, thì không thương cô ta!” Mặc Thiếu Thiên nói, âm thanh không chút tình cảm nào.
“Anh thật đúng là vô tình!”
“Đây là sự thật, anh không thương cô ta, mặc dù anh cùng cô ta bên nhau, nhưng anh không làm tổn thương cô ta chuyện gì, đây tất cả, đều là cô ta tự làm tự chịu, cô ta nên phải chịu giá đắt!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Trước kia, cùng Trọng Nhược Tình ở bên nhau, Mặc Thiếu Thiên cũng biết cô ta là người như thế nào, mà bọn họ cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, Mặc Thiếu Thiên không có nói qua cái gì, bởi vì sau khi hai người thành đôi, Trọng Nhược Tình xác thực có được rất nhiều thứ, hơn nữa đối với Mặc Thiếu Thiên rất thân thiết, cho nên Mặc Thiếu Thiên trì trễ mà không có ra tay, cũng là cân nhắc qua Trọng Nhược Tình, nhưng hiện tại, Trọng Nhược Tình đã làm cho sự kiên nhẫn của Mặc Thiếu Thiên phai mờ rồi.
Mặc Thiếu Thiên có tình, nhưng lại không lãng phí.
Không thể không nói, những gì Mặc Thiếu Thiên nói là sự thật, Tử Lam đều biết, chỉ là đứng ở góc độ của một người phụ nữ, Tử Lam vẫn cảm thấy bi ai.
“Mặc Thiếu Thiên, sự thật chứng minh, tất cả phụ nữ yêu mến anh, đều phải nhận một nỗi bi ai!” Lâm Tử Lam không khỏi cảm khái nói.
Nghe được câu này, Mặc Thiếu Thiên không biết vì cái gì, đáy lòng lại động, Mặc Thiếu Thiên lập tức tiến tới, “Đó cũng không đúng, nếu như em yêu anh mà nói…, anh nghĩ em sẽ rất hưởng thụ!”
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên khẽ mỉm cười, “Mặc tổng, này chỉ sợ chỉ có trong suy nghĩ của anh!”
Bởi vì đó là chuyện không thể nào. Tử Lam thà thiếu chứ không ẩu.
Mặc Thiếu Thiên là hoa hoa công tử thế kia, cô không thể giữ được, cũng sẽ không đi mà giữ lại, Trọng Nhược Tình như vậy, là do cô ta không có cách nào kiềm chế, để cuối cùng bản thân bị lạc lối.
Mặc Thiếu Thiên sắc mặt trầm xuống, nhìn bộ dạng chắc chắn của người phụ nữ này, đáy lòng của thấy khó chịu, chỉ là lúc nghĩ, khóe miệng của Mặc Thiếu Thiên lại nâng lên. . . . . .
Nhìn Mặc Thiếu Thiên nở nụ cười yêu nghiệt, Tử Lam không nhìn thẳng, người đàn ông này không có việc gì làm liền thích cười như vậy.
Chuyện này, trong khoảng thời gi¬an ngắn có chút oanh động.
Mặc Thiếu Thiên còn chuyện cần phải xử lý, nói rằng buổi trưa sẽ trở lại thăm Tử Lam. Còn Hi Hi ở lại bệnh viện cùng với Tử Lam, một bước cũng không chịu rời đi, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc.
Nhìn bộ dáng khẩn trương của Hi Hi, Tử Lam bất đắc dĩ lắc đầu, biện pháp tốt nhất chính là xuất viện.
Lúc đầu, Hi Hi còn phản đối, nhưng vết thương của Tử Lam đã không có gì đáng ngại, nên kiên trì một phen, cuối cùng Hi Hi thỏa hiệp.
Thật ra thì mẹ trở về, Hi Hi dễ dàng chăm sóc mẹ hơn. Nghĩ tới đây, Hi Hi cũng yên lòng hơn nhiều, vậy mà lúc này, Hi Hi nhìn Tử Lam, “Mẹ, mẹ có muốn nói cho cha biết một tiếng không?”
Tử Lam nhíu mày, “Tại sao lại muốn nói cho anh ta biết?” Tử Lam hỏi ngược lại.
“Nhưng. . . . . .”
“Bảo bối, con phải biết, giữa mẹ và anh ta chỉ cùng chung một điểm đó là con, trừ lần đó ra, mẹ với anh ta không có bất kỳ quan hệ gì, cho nên chuyện của mẹ, không cần cái gì cũng nói cho anh ta, ok?” Tử Lam nhìn Hi Hi nói.
Hi Hi nhìn Tử Lam, trề môi một cái, muốn nói cái gì đó, lại không nói được.
Lời mẹ nói giống như là có đạo lý. Mẹ chính là như vậy, một khi đã quyết định rồi, thì mặc kệ ai nói gì, đều không hữu dụng.
Hiện tại Hi Hi đã cùng cha biết nhau rồi, chuyện còn lại, cũng tùy duyên phận đi, Hi Hi cũng không có phản đối, nghe lời của mẹ.
Tử Lam nhìn con, “Cha con rất bận, cho nên con cũng không cần gọi điện thoại đâu, hiểu không?”
“Đã hiểu!”
“Ngoan!” Tử Lam cười nói.
Vì vậy, lúc xế chiều, Tử Lam làm thủ tục xuất viện, sau khi hoàn tất, Tử Lam liền thu dọn một ít quần áo là được rồi. Đồ không nhiều lắm, chỉ có hai ba món, thu dọn xong, Tử Lam cùng Hi Hi rời khỏi bệnh viện.
Đi ra đến bên ngoài, Tử Lam ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời, mặt trời hôm nay, đặc biệt sáng rỡ, hơn nữa trời xanh mây trắng, cho con người ta có cảm giác thật thoải mái.
Ánh mặt trời tượng trưng cho sự hy vọng, cho người ta cảm giác là điều tốt đẹp, hy vọng vô hạn.
Tử Lam rất thích tắm mình dưới ánh mặt trời, thoải mái trong vòng mấy giây, Hi Hi đón xe, quay đầu lại nhìn Tử Lam, “Mẹ, có thể đi rồi!”
Vì vậy, Tử Lam vừa muốn lên xe, lúc này, có một người xuất hiện trước mặt Tử Lam -- Lục tử Thịnh.
Kể từ sau khi gặp Lục Tử Thịnh cho tới khi gặp chuyện, đây là lần đầu tiên Tử Lam thấy Lục Tử Thịnh.
Lục Tử Thịnh trên người mặc tây trang, ở trong ấn tượng của Tử Lam, Lục Tử Thịnh vĩnh viễn đều là dáng vẻ như thế, nhưng nhìn, rất thích hợp với anh ta.
“Tử Lam. . . . . .” Lục Tử Thịnh kêu Tử Lam một tiếng, hướng Tử Lam mà đi tới, nhàn nhạt mở miệng.
Tử Lam nhìn Lục Tử Thịnh, lộ ra nụ cười nhạt, “Học trưởng. . . . . .”
“Có thể hàn huyên tán gẫu với em một chút được không?” Lục Tử Thịnh nhìn Tử Lam mở miệng.
Tử Lam chau mày, gật đầu một cái, “Dĩ nhiên!”
Lúc này, Hi Hi ngồi ở trong xe, nhìn Tử Lam, “Mẹ, vậy con đi về trước, mẹ cũng về sớm một chút!” Hi Hi thật ra là một người rất thức thời.
Tử Lam gật đầu, “Được rồi, trên đường đi con nhớ cẩn thận!”
“Dạ!” Hi Hi gật đầu, vì vậy Hi Hi rời đi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong quán cà phê.
Lục Tử Thịnh cùng Tử Lam ngồi đối diện nhau, nhưng rõ ràng lần này, hai người nói chuyện phiếm với nhau không có nhẹ nhõm vui vẻ như lần trước.
Lục Tử Thịnh nhìn Tử Lam, mở miệng nói trước, “Em bị làm sao vậy? Vết thương đỡ chưa?” Lục Tử Thịnh hỏi, mặc dù có điểm cứng nhắc, nhưng trong giọng nói tràn đầy sự lo lắng.
Tử Lam dùng muỗng khuấy cốc cà phê, nghe Lục Tử Thịnh hỏi, cười nói, “Vâng, đã đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn học trưởng đã quan tâm!” Tử Lam cười nói.
Lục Tử Thịnh nhìn Tử Lam, muốn hỏi cái gì đó, nhưng cuối cùng không có mở miệng, khi Lục Tử Thịnh biết được, tối ngày hôm qua Trọng Nhược Tình tập kích Tử Lam, hết sức tự trách bản thân mình.
Lục Tử Thịnh nghĩ Trọng Nhược Tình vì ái mà sinh hận, nhưng lại không ngờ rằng Trọng Nhược Tình sẽ có ý muốn giết Tử Lam. Lục Tử Thịnh mím môi, nhìn Tử Lam, cuối cùng mở miệng nói một câu, “Tử Lam, thật xin lỗi. . . . . .”
Tử Lam cau mày, trong khoảng thời gi¬an ngắn, không hiểu Lục Tử Thịnh nói xin lỗi là có ý gì!
“Học trưởng, tại sao muốn nói xin lỗi?” Tử Lam nhìn Lục Tử Thịnh hỏi.
Lục Tử Thịnh cũng sững sờ, nhìn khuôn mặt trắng nõn thuần khiết của Tử Lam, sau đó lúng túng cười nói, “Không có gì, chỉ là chuyện lần trước thôi, anh có việc nên rời đi sớm. . . . . .”
Tử Lam nghe thế cười cười, “Không sao đâu, anh cũng có công việc của mình, không cần nói xin lỗi!” Tử Lam nói.
Bỏ qua một bên những thứ khác không nói, Tử Lam rất kính nể vị Học trưởng này , từ lúc đi học, Học trưởng đối với Tử Lam rất tốt, Tử Lam vẫn luôn nhớ .
Hiện tại, Tử Lam không muốn bởi vì chuyện yêu đương, mà dẫn đến việc hai người tránh né nhau.
“Em không trách anh sao?” Lục Tử Thịnh hỏi.
Tử Lam lắc đầu, cười nói, “Dĩ nhiên là không trách!”
Nhìn Tử Lam cười, Lục Tử Thịnh có một loại cảm giác, giống như không có gì thay đổi qua việc bất trắc lần này, Tử Lam vẫn như trước kia, kín kẽ mà sáng rỡ, nhưng trong sâu thẳm Lục Tử Thịnh biết, tất cả đều không giống nhau.
Lục Tử Thịnh nhìn Tử Lam, thật cũng không muốn nói ra , cuối cùng vẫn là mở miệng, “Tử Lam, cha của Hi Hi, là Mặc Thiếu Thiên sao?”
Tử Lam ngẩn người, phàm là gặp qua Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên, cũng sẽ không thể không hoài nghi bọn họ là cha con. Giống như loại người thông minh như Lục Tử Thịnh, cũng sẽ không thể không nhìn ra.
Tử Lam cũng không cần thiết lừa gạt Lục Tử Thịnh làm gì, cuối cùng gật đầu một cái, “Vâng, đúng vậy!”
“Hai người bảy năm trước đã biết nhau?” Lục Tử Thịnh hỏi.
Tử Lam suy nghĩ một chút, “Bảy năm trước là một cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn, khi đó em không biết thân phận anh ta, Hi Hi là bảo bối của em, em không hối hận khi sinh ra nó!” Tử Lam nhàn nhạt nói.
Lục Tử Thịnh cẩn thận nhìn nét mặt Tử Lam, Tử Lam không giống như là đang nói dối, nhưng trong lòng Lục Tử Thịnh rất không thoải mái.
Lục Tử Thịnh rất thích Tử Lam, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới Tử Lam sinh cho Mặc Thiếu Thiên một đứa con, Lục Tử Thịnh liền cảm thấy không thoải mái.
“Mặc Thiếu Thiên, anh ta, hiện tại có biết không?” Lục Tử Thịnh hỏi.
Tử Lam gật đầu một cái, “Biết!”
“Hai người định làm như thế nào?” Lục Tử Thịnh hỏi tiếp.
Tử Lam cười nói, “Anh ta là cha của con trai em, trừ việc đó ra, không có gì khác!” Tử Lam nhàn nhạt nói.
“Giữa em và anh ta từng có thỏa hiệp, trừ có chung một đứa con trai, cũng sẽ không xảy ra bất kỳ thay đổi nào!”
Nghe như thế, chân mày Lục Tử Thịnh hơi giãn ra một chút.
Suy nghĩ một chút, Lục Tử Thịnh mở miệng, “Tử Lam, thật ra thì. . . . . .”
“Em cũng không chờ đợi tình yêu, em đã có bảo bối, như thế cũng rất thỏa mãn rồi!” Tử Lam cười nói.
Những lời này, Tử Lam là cố ý nói cho Lục Tử Thịnh nghe, bởi vì Tử Lam không muốn cho Lục Tử Thịnh bất kỳ hi vọng nào.
Tử Lam biết rõ, mình chỉ là coi Lục Tử Thịnh là học trưởng mà thôi, trừ cái đó ra, không có gì khác. Tử Lam tin, Lục Tử Thịnh hiểu được lời của mình nói là có ý gì.
Vì vậy, hai người hàn huyên như thế, không khí có chút căng thẳng, Tử Lam tận lực khiến không khí hòa hoãn một chút.
Tử Lam uống một hớp cà phê, “Đúng rồi, Học trưởng, anh mới vừa rồi muốn nói cái gì?”
Lục Tử Thịnh khổ sở cười cười, “Không có gì!”
Tử Lam khuấy ly cà phê, uống vài ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Tử Thịnh, “Học trưởng, anh sao rồi? Chẳng lẽ còn chưa có bạn gái?” Tử Lam cười hỏi.
Sắc mặt Lục Tử Thịnh có mấy phần tối tăm, “Không có!”
“Làm sao lại như vậy? Học trưởng ưu tú như vậy, chẳng lẽ. . . . . .” Tử Lam nhìn Lục Tử Thịnh, cười.
Lục Tử Thịnh canh chừng vẻ mặt Tử Lam, cũng bất đắc dĩ bị trêu chọc, cay đắng nở nụ cười, “Trong lòng anh đã có người. . . . . . Nhưng mà anh lại không biết nên làm sao nói với cô ấy!”
Tử Lam sững sờ một chút.
Lục Tử Thịnh nhìn Tử Lam, “Anh rất thích cô ấy, đã nhiều năm rồi, nhưng mà cho tới nay anh không có nói ra, anh cho là cô ấy hiểu, em nói, em cảm thấy anh có nên nói với cô ấy không?”
Tử Lam ngẩn người, sau đó mở miệng, “Trong tình uống này, em cũng không biết nên nói cái gì, chỉ là Học trưởng, em tin anh nhất định sẽ gặp được một cô gái tốt!” Tử Lam nói.
Tử Lam trả lời mập mờ, Lục Tử Thịnh ở trong lòng cười khổ một tiếng.
Tử Lam là một người phụ nữ thông minh, há có thể không hiểu anh ta đang nói gì sao? Nhìn Tử Lam, khóe miệng Lục Tử Thịnh tràn ra nụ cười khổ sở.
Hai người hàn huyên không sai biệt lắm khoảng một canh giờ mới kết thúc, Lục Tử Thịnh phải về đi họp, Tử Lam cũng trở về.
Trải qua cuộc nói chuyện lần này, Tử Lam đã xác minh thái độ của mình rồi, tin rằng Lục Tử Thịnh cũng sẽ hiểu.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tử Lam mới vừa vào cửa, Hi Hi liền hô một tiếng. “Mẹ, mẹ về rồi?”
“Ừ!” Tử Lam đáp một tiếng, nhưng vừa đi vào, chuẩn bị đổi giày, liền nhìn thấy trong phòng khách có người ngồi trên so¬fa, một dáng đại gia như thế, giống như người khác thiếu anh ta năm trăm vạn đồng đi.
Ngoài Mặc Thiếu Thiên, còn có thể là ai?
“Cha đã đợi mẹ lâu rồi!” Hi Hi phẫn nộ nói, sau đó nói hết những lời này, tự động biến mất, đem không gi¬an để lại cho Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên.
Tử Lam cũng không có nói gì , trực tiếp đổi giày, đi vào.
“Mặc tổng, làm sao anh biết mà đến đây?” Tử Lam hỏi.
Nghe được câu này, Mặc Thiếu Thiên soạt một tiếng đứng lên, “Lâm Tử Lam, em xuất viện tại sao không nói với anh một tiếng?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam hỏi.
Nghe được âm thanh chất vấn của Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên với cẻ mặt tràn đầy tức giận, Tử Lam đi tới ghế sa lon trước mặt, thoải mái ngồi xuống.
“Mặc tổng, tôi xuất viện, là việc của tôi, tại sao phải nói cho anh biết?” Tử Lam mắt cũng không nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhàn nhạt nói.
“Em ——“ Mặc Thiếu Thiên ngột ngạt, đôi tay nắm chặt.
Có cảm giác hận không thể xông lên mà bóp chết Tử Lam! Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên xông tới, cả hai tay đè xuống ghế salon, giam cầm Tử Lam vào lồng ngực.
“Lâm Tử Lam, cái người phụ nữ chết tiệt này, em rốt cuộc là có tim hay không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi, hắn hôm nay vừa xử lý xong việc, định đi tới bệnh viện thăm cô, nhưng sau khi đến bệnh viện, hắn mới biết Lâm Tử Lam đã xuất viện. Lúc ấy, làm hắn tức chết, khi hắn tới nơi này, thì nghe Hi Hi nói cô cùng Lục Tử Thịnh đi ra ngoài, hắn càng tức giận hơn, muốn đi ra ngoài tìm, nhưng hắn còn nhịn được.
Ngồi tại chỗ này, không ngờ chờ đợi ròng rã đã một tiếng đồng hồ! Không ngờ lúc trở về, người phụ nữ này lại nói chuyện mà chọc giận hắn!
Mặc Thiếu Thiên hai tay nắm chặt, nỗ lực chịu đựng cái ý nghĩ muốn bóp chết Lâm Tử Lam.
Tử Lam nửa nằm ở trên ghế salon, Mặc Thiếu Thiên chợt cử động, để cho cô sợ hết hồn, cự li bọn họ gần như vậy, khuôn mặt yêu nghiệt của Mặc Thiếu Thiên cách cô cũng chỉ có mấy cen¬ti mét, ở gần đến thế, Tử Lam cũng có thể thấy rõ cả lông mi của Mặc Thiếu Thiên. . . . . .
Tư thế mập mờ, hắn nửa người đè ở trên người của cô. Tử Lam theo bản năng hô hấp không thông, đối mặt với Mặc Thiếu Thiên gần như vậy, tâm tư liền rối loạn, “Tôi đương nhiên có, nếu không tôi còn có thể ngồi ở chỗ này sao?” Cô nhàn nhạt nói, nỗ lực tỏ ra bình thường một chút, trấn định một chút.
“Anh thật sự muốn móc trong bụng em ra, xem bên trong đó chứa cái gì!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, nhếch miệng lên cười như không cười.
Chẳng lẽ những ngày này, hắn làm còn chưa đủ rõ ràng sao? Tại sao người phụ nữ này luôn lmuốn từ chối hắn, cái cảm giác không thể đi vào thế giới của cô, thật làm cho hắn rất khó chịu!
Ở trên thế giới này,có thể một lần lại một lần nữa cự tuyệt Mặc Thiếu Thiên, còn có thể làm Mặc Thiếu Thiên điên đến nước này, sợ cũng chỉ có một mình Lâm Tử Lam đi!
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, môi mím lại. Nhìn vẻ mặt phát điên của Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam nếu quả như nói gì đó kích thích hắn, sợ là hắn thật muốn móc bụng của cô ra, xem chứa cái gì bên trong.
“Được, tôi thừa nhận, tôi xuất viện mà không nói với anh, xác thực là không đúng, nhưng là Mặc tổng, anh có đứng lên rồi nói chuyện hay không?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Nhưng là Mặc Thiếu Thiên cố tình không đứng lên. Nhìn Tử Lam nằm ở trên ghế salon màu hồng, cô lại ở trong ngực của mình, loại cảm giác này, thật là lạ.
Mặc Thiếu Thiên cúi thấp đầu, nhìn Tử Lam, khóe miệng từ từ nâng lên. “Còn gì nữa không?” Mặc Thiếu Thiên trầm thấp hỏi, âm thanh mang theo một cỗ từ tính.
Còn có? Còn có cái gì? Tử Lam nhìn đôi tròng mắt kia, không có a!
Nhìn dáng vẻ mờ mịt của Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên chỉ cảm thấy trong cơ thể có một kiểu chân tình nhao nhao muốn thử, nhìn đôi môi hồng của Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên liền muốn thử.
“Còn có cái gì?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Quên rồi?”
Tử Lam xác thực không biết còn có cái gì. Vậy mà một giây kế tiếp, Mặc Thiếu Thiên cúi người, hướng về đôi môi hồng của cô mà hôn lên.
Tử Lam cả kinh, không ngờ Mặc Thiếu Thiên hôn mình, theo bản năng đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, nhưng cả người lại ngã ở trên ghế sofa, Mặc Thiếu Thiên cả người đè lên cô, tư thế, so với trước kia còn mập mờ hơn nhiều.