Trên bầu trời, chiến cơ Mafia đang liều mạng cùng chiến cơ Hợp Tung.
Nhưng kết quá rất dễ nhận thấy, bọn họ không địch lại Hợp Tung, bởi vì súng ống hỏa dược của Hợp Tung thuộc dạng tối tân, hơn nữa bọn họ lại sử dụng chiến cơ mẫu mã mới nhất, về phương diện này, dĩ nhiên Mafia thua một bậc.
Lửa đạn cả ngày, hàng loạt tiếng nổ mạnh vang lên, Hi Hi ngồi bên trong chiến cơ đưa mắt nhìn bao quát, không ngừng chỉ huy.
Vẻ mặt cực kỳ hung dữ, tàn nhẫn.
Hiện tại, hiện trường có chút mất kiểm soát.
Dáng vẻ của bé, giống như không hủy diệt Mafia thề không bỏ qua!
Phía dưới, bị từng đợt mưa bom rãi xuống, sớm đã biến thành một bãi phế tích, một số bom rơi xuống nước, phút chốc trên mặt biển vang lên những tiếng ‘ầm ầm’, nước văng cao lên không trung.
Tĩnh Nham đứng tại một vị trí an toàn, cầm ống nhòm, quan sát tình huống trước mắt, anh ngẫn người, không ngờ ngay cả đám người Hợp Tung cũng ra mặt !
Hơn nữa, còn sử dụng hỏa lực hạng nặng !
Một trận oanh động, lần này xuất động giá trị ít nhất cũng mấy trăm triệu a !
Không ngờ, một nữ nhân lại có thể xuất động chiến tranh giữa tứ đại hắc bang !
Đây là bọn họ đang chơi trò gì ấy nhỉ ?
Nếu sớm biết nữ nhân đó có giá trị như thế, anh trực tiếp bắt lấy, nhốt lại dùng để dẫn dụ một mẻ tóm gọn tứ đại hắc bang.
Anh thật sự không biết, người đang bên trong chiếc trực thăng kia là nhân vật nào của Hợp Tung ?
Tại sao bọn họ có thể ngừng lại chỉ để một đứa bé lên trên đó?
Nghỉ tới điều này, Tĩnh Nham nhíu nhíu mày, đôi mắt híp lại, càng thêm tĩnh mịch.
Đứa bé kia và Hợp Tung có quan hệ gì ?
Nếu như anh nhớ không lầm, mấy năm trước đây, Hợp Tung và Cửa Ngục không ngừng đấu đá lẫn nhau.
Hiện tại, vì sao Hợp Tung lại có thể ra mặt giúp đỡ Mặc Thiếu Thiên, hơn nữa, còn để cho một đứa bé bước lên chiến cơ.
Chuyện này thật khó có thể khiến người ta có thể tin tưởng !
Tĩnh Nham thiếu tá vội vàng cầm lên ống nhòm quan sát, tình trạng đang diễn ra trên chiến cơ anh nhìn không được rõ lắm, cũng không biết tình hình ra sao, nhưng hiện giờ anh nhận được một đáp án quan trọng.
Đứa bé này, cực kỳ quan trọng !
So với tưởng tượng của anh, không đơn giản một chút nào!
Đang lúc ấy, bên tai của Tĩnh Nham trền đến một giọng nói, “ Thiếu tá, bao giờ thì chúng ta hành động ?”
“ Trước hết chờ một chút, thời điểm hành động, tôi sẽ nói cho cậu biết !” Tĩnh Nham hướng về phía tai nghe bình tĩnh nói.
Hiện tại, anh phát hiện ra một chuyện, so với bọn họ hành động càng thú vị hơn!
Hiện giờ, anh rất tò mò đối với đứa bé kia !
Anh muốn biết, đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra !
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Chiến hỏa vẫn như cũ tiếp diễn.
Hợp Tung xuất hiện thêm mười chiếc chiến cơ bao vây xung quanh, bọn họ phải nhanh chóng hành động giải cứu Hách Tôn cùng Ryn và đám người của Cửa Ngục khỏi vòng nguy hiểm.
Hỏa lực Hợp Tung quá mạnh, bọn họ vừa xuất hiện, quả thực giúp tiết kiệm được rất nhiều chuyện.
Nhưng hiện tại, hỏng bét, bởi vì Mặc Thiếu Thiên vẫn truy theo Tư Tuyệt quyết đấu sống chết.
Chiến cơ bên Hợp Tung do một tay Hi Hi đứng ra chỉ huy, về phía Mafia có Chiêm Tư Ni, những chiến cơ trong tay Mafia từ đâu mà có về khoản này Hi Hi và Tạp Ni đương nhiên hiểu rõ về tính năng của nó.
Cho nên, trong trận chiến này, việc đám người Mafia thua là không thể nghi ngờ.
Hi Hi nổi giận, liên tục phát động tấn công, bên kia không ngừng chiến bại gấp rút thối lui, thậm chí có một số không tránh khỏi những đợt công kích, phịch một tiếng, nổ tung ngay tại không trung, rơi thẳng xuống biển.
Nhìn tình hình trước mặt, Hi Hi nhếch môi cười lạnh.
Qua một lúc, chiến cơ Mafia hoàn toạn bị chiến cơ Hợp Tung hủy diệt.
Tạp Ni đưa mắt sang nhìn Hi Hi, anh không ngờ, đứa bé này thật sự chính là trời sinh một nhân tài trong hắc đạo, dưới tình huống như thế, lại có thể chỉ huy tốt như vậy.
Thật may là bé không có chuyện gì !
Mấy trận mưa bom tiếp diễn, mặt đất được dọn dẹp một cách triệt để.
Nhưng Hi Hi giống như không phát hiện ra chuyện đó, trên không trung bé vẫn không ngừng thả bom xuống, giống như đang phát tiết.
Tạp Ni thấy thế, vội vàng tiến lên ngăn cản Hi Hi, “ Bảo bối, đám người Mafia đã hoàn toàn bị hủy diệt, cậu không cần ném xuống nữa, rất lãng phí hỏa lực, hơn nữa, nếu cậu vẫn cứ cố làm như vậy, đám người bên Cảnh sát Quốc Tế rất nhanh sẽ phát hiện.”
Lúc này, Hi Hi mới trấn định trở lại, bé đưa mắt sang nhìn Tạp Ni, nét hung dữ nơi khóe mắt dần dần tiêu tán, ngừng ngay việc chỉ huy.
Tạp Ni nhìn người bên cạnh, ra lệnh, “ Xuống dưới !”
Máy bay trực thăng từ từ hạ thấp, đến khi chạm mặt đất mới ngừng lại.
Dưới mặt đất…
Đã trở thành một mãnh phế tích, hỗn loạn không chịu nỗi.
Ngay cả Tư Tuyệt cũng không tin vào mắt mình, hắn không ngờ đám người Hợp Tung cũng ra mặt tham dự vào chuyện này.
Hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính ra được việc này.
Không cần biết mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, hỗn loạn ra sao, Mặc Thiếu Thiên vẫn quyết tâm liều chết cũng không để Tư Tuyệt được sống !
Hách Tôn và Ryn đứng sang một bên, không một chút ý tứ nhúng tay.
Dưới tình huống này, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ nhúng tay, cho nên, bọn họ cũng chỉ có thể đứng sang một bên quan sát.
Diệp An Nhiên đứng im bất động, cô đưa mắt nhìn quanh một vòng, tất cả đều bị phá hủy thành một mãnh phế tích, cảnh tượng khiến người ta cảnh thấy cực kỳ kinh hãi, nhìn Mặc Thiếu Thiên điên cuồng đuổi giết Tư Tuyệt, một Mặc Thiếu Thiên như vậy, cô chưa từng thấy đến, Mặc Thiếu Thiên trở nên như vậy, cô khiến cho cô bận tâm khổ sở, càng đau lòng thêm.
Tại sao, rõ ràng Lâm Tử Lam đã chết rồi ?
Sao anh ấy còn nổi điên một mực đuổi giết Tư Tuyệt, chẳng lẽ bởi vì Lâm Tử Lam, khiến anh dẫn đến tình trạng này.
Nếu đổi lại người đó chính là cô thì sao ?
Nếu là cô của bảy năm về trước ?
Nếu như cô chết đi, anh ấy cũng sẽ điên cuồng giống như hiện giờ không ?
Đôi mắt Diệp An Nhiên dõi theo bóng dáng Mặc Thiếu Thiên.
Trong lúc này, bỗng nhiên có một người ẩn nấp nơi kín đáo, hắn từ từ bước ra, giơ súng lên nhắm về phía Mặc Thiếu Thiên.
Diệp An Nhiên thấy thế, cô trợn to hai mắt.
Phát hiện hắn muốn nổ súng, cô không cần suy nghỉ, vọt thẳng lên, dùng thân thể của mình ôm chặt lấy thân thể Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên sững sờ, nhìn Diệp An Nhiên ôm chầm lấy mình.
Phát súng kia, bắn thẳng vào người Diệp An Nhiên.
Một giây kế tiếp, anh chuyển mắt nhìn về phía người đang nổ súng, nhưng hắn thất bại lần này, vừa muốn nổ súng thêm một lần nữa, nhưng Mặc Thiếu Thiên đã giơ súng lên bắn trả.
Phịch một tiếng .
Đối phương ngã lăn ra mặt đất, chết vì trúng đạn.
Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, thân thể cô ngã nhào vào lòng anh, ngay cả việc sau lưng trúng đạn, cô cũng không cảm thấy hối hận vì hành động vừa rồi.
Cô tha thiết nhìn Mặc Thiếu Thiên, hốc mắt ẩm ướt.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Diệp An Nhiên, mím môi, trên mặt anh dính không ít vết máu, đôi mắt đỏ càng tăng thêm vẻ đáng sợ.
Tâm tình hiện tại của anh chết lặng, không biết ứng phó ra sao.
Khi anh chứng kiến chính tay Diệp An Nhiên hướng về phía Lâm Tử Lam nổ súng, hiện giờ cô ta lại còn vì cứu anh mà trúng đạn.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Diệp An Nhiên, trợn to hai mắt nhưng vẫn không nói gì.
Ngược lại, Diệp An Nhiên hốc măt nén lệ, cô làm tất cả đều vì cô yêu anh, yêu mãi không thôi.
Mặc kệ Mặc Thiếu Thiên có đối xử với cô ra sao, cô cũng không một chút hối hận về lựa chọn của mình.
Nhìn gương mặt Mặc Thiếu Thiên vẫn lạnh lùng như củ, Diệp An Nhiên từ từ trượt xuống đất, lúc này, Mặc Thiếu Thiên mới vườn tay ra đỡ cô.
“ Thiếu Thiên…..” Diệp An Nhiên ngắm nhìn gương mặt đẹp trai của Mặc Thiếu Thiên, cô chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút nghẹn ngào.
“ Mặc kệ anh sẽ đối xử với em ra sao…nhưng mãi mãi trong lòng em vẫn yêu anh như thưở ban đầu, tất cả những việc em làm cũng chỉ vì muốn tốt cho anh…” Diệp An Nhiên nói, nước mắt vẫn nhịn không được rơi xuống.
Cô bắt Lâm Tử Lam cũng chỉ vì muốn bảo vệ Mặc Thiếu Thiên.
Cô luôn cho rằng, Mặc Thiếu Thiên đối với Lâm Tử Lam không tồn tại tình cảm thứ tình cảm sâu nặng quá mức, vì tránh để Mặc Thiếu Thiên xảy ra nguy hiểm, cô chỉ có thể ra tay bắt Lâm Tử Lam, tránh khỏi nhiệm vụ ám sát Mặc Thiếu Thiên.
Nhưng cô không bao giờ ngờ tới, Mặc Thiếu Thiên lại vì Lâm Tử Lam mà gây chiến.
Ngày đó cô để lại tín hiệu cũng chỉ vì muốn để cho Mặc Thiếu Thiên biết được.
Tư Tuyệt đã bố trí xong tất cả kế hoạch chờ anh sa vào lưới.
Hiện tại, cô ra tay giết Lâm Tử Lam, cũng bởi vì anh, biết Lâm Tử Lam đã chết anh sẽ bỏ qua ý định giải cứu cô ấy, cô sợ anh sẽ bị nổ chết.
Cuối cùng, cô cũng thành công !
Nhưng chỉ đổi lại được một việc chính là anh lại hận cô thấu xương.
Hận không thể chính tay giết chết cô.
Từ trong ánh mắt của anh, cô có thể nhìn thấy được.
Nhưng hiện tại, cô cũng không thèm để ý đến, chỉ cần anh có thể biết rằng, cô yêu anh biết bao nhiêu, thế cũng đủ lắm rồi !
“ Vào bảy năm trước….từ lúc lần đầu tiên em nhìn thấy anh, em đã bắt đầu yêu anh tha thiết….”Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.
Khi đó, dù Mặc Thiếu Thiên có chút bướng bỉnh, nhưng nhìn anh giống như một thiên thần từ trời xuống, cứu vớt cô, giúp cô tránh khỏi bị người khác ức hiếp khi dể, nhưng cũng chính vì phần cương quyết bướng bỉnh không theo lẽ thường này, cũng chính là phần hấp dẫn trí mạng đối với cô, khiến cô mê đắm mãi không thôi.
Nghe những lời vừa rồi của Diệp An Nhiên, Mặc Thiếu Thiên gắt gao nhìn cô, đôi tay đỡ cô càng thêm dùng sức.
Nếu không phải chính cô hướng về phía Lâm Tử Lam nổ súng, có lẽ, anh có thể một lần nữa tha thứ cho cô, ít nhất, anh cũng sẽ không giết cô, nhưng bây giờ, anh không làm được !
Không làm được !
Nhớ tới ánh mắt Lâm Tử Lam nhìn anh, tuyệt vọng đến cở nào, khiến trai tim anh thắt chặt!
Cô lại có thể quả quyết hướng về phía Lâm Tử Lam nổ súng, không chừa chút đường lui nào, hiện tại, anh hận không thể nổ súng bắn chết cô ngay lúc này.
Nhưng cô lại vì anh mà trúng đạn……
Cảm giác yêu hận lẫn lộn, khiến anh sắp phát điêm…
Tất cả mọi người đều chứng kiến một màn này, không đành lòng, cũng không biết phải nói gì.
Xác thực, thời điểm phát hiện ra Diệp An Nhiên làm ra những chuyện như vậy, ai cũng cho rằng tội của Diệp An Nhiên không thể tha thứ, nhưng hiện giờ, cô ta lại vì cứu Mặc Thiếu Thiên mới trúng đạn…..
Bọn họ cũng không biết nên nói gì cho phải !
Người thống khổ nhất cũng chỉ có một mình Mặc Thiếu Thiên !
Anh phải hứng chịu hết mọi sự đau đớn.
Diệp An Nhiên nằm trong ngực Mặc Thiếu Thiên, sau lưng máu chảy một mãng lớn, hơi thở thoi thóp, nhưng khi nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô vẫn cố sức nói, “ Mặc kệ anh có hận em ra sao…., em đều…..yêu anh…” Nói xong câu đó, vốn Diệp An Nhiên muốn đưa tay sờ gương mặt Mặc Thiếu Thiên, nhưng thời điểm tay cô lơ lững giữa không trung, liền buông xuống, hai mắt nhắm nghiền.