An Hạ ngồi xuống ghế, trước cái nhìn đăm đăm của những người có mặt ở trong phòng, cô bình tĩnh cười:
“Bí mật gia đình không thể tùy tiện nói ra. Thông cảm nhé.”
Phượng Y, Lý Tâm không nói gì, vẻ mặt như đã đoán trước An Hạ sẽ nói thế, nên không thấy ngạc nhiên, còn Mỹ An thì thất vọng cúi đầu.
Fary BaBy bước tới ra sau lưng của An Hạ, duỗi tay ra bóp vai cho cô, cất cái giọng nũng nịu:
“Chị Hạ, chị không cần nói ra hết, chỉ cần tiết lộ một chút về chồng chị thôi. Một chút xíu thôi, đi mà đi mà!”
Vừa nói, cô nàng vừa lắc vai An Hạ, tốc độ càng lúc càng nhanh. Cả người An Hạ lung lay, khó khăn mới buông ra được hai từ:
“Dừng, dừng!”
Cô đưa mắt nhìn sang mấy người ngồi đối diện, người thì ngả sau ghế như ngủ, người thì sơn móng tay, người còn lại thì nhìn cô chằm chằm. Cả ba người như mắt mù tai điếc, xem như không nghe tiếng nhờ vả của cô.
Chẳng ai chịu ngăn cản hành động bạo lực này của con nhóc Fary BaBy, cô đúng là hết nói nổi.
Nguyên cái tổ nhóm này hợp sức lại tính chơi cô à!
“Thôi, chị nói... chị nói là được chứ gì!”
Vừa dứt lời, cả ba người đang ngồi yên trên ghế lập tức ngồi bật dậy, chạy tới đẩy Fary BaBy ra một bên.
Phượng Y xoa xoa mặt An Hạ, ánh mắt chất chứa sự đau lòng:
“Ôi trời, Fary BaBy! Em đã làm gì với An Hạ thế này, không ngờ em lại ác độc thế đấy, sao lại nhẫn tâm như thế với An Hạ!”
Mỹ An cầm ly nước tới, chân chó nịnh: “Chị Hạ uống nước cho mát, chị có mệt không? Hay em mát xa cho chị nhé?”
Lý Tâm lạnh lùng chất vấn: “Fary BaBy! Em quá độc ác! Không thể bạo lực như thế!”
An Hạ: “...” Mặt các người đúng là dày mà! Thái độ xoay nhanh như chong chóng! Cô thật nghi ngờ, họ thật là chị em của mình hả?
Fary BaBy: “... “
Cô nhóc cắn móng tay, giậm chân liên tục. Quá đáng, quá đáng, là do không ai ra mặt, nên cô mới đóng vai ác đấy! Vậy mà giờ đều quay ra mắng ngược lại cô! Thật là quá đáng!
An Hạ nhìn bốn người nhìn mình không chớp mắt, tai mấy cô nàng vểnh lên, mắt trừng to, vẻ mặt ai ấy cũng hiện lên sự tò mò.
An Hạ thở dài, cô ngồi thẳng người, nói:
“Tối đa đặt năm câu hỏi, chị sẽ trả lời, vượt quá năm câu là không được.”
Fary BaBy giành trước: “Em hỏi câu đầu tiên! Chồng chị là người như thế nào?”
“Trầm tĩnh, dịu dàng, ân cần.”
Khi cô thốt ra câu này, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, làm bốn người có mặt trong phòng khi nhìn cũng phải ngẩn người.
Mỹ An giơ tay lên: “Vậy chồng chị làm nghề gì?”
An Hạ nhíu mày, câu này hơi khó...
“Anh ấy làm nghề bình thường...”
Cả bốn người: “...”
Nghề bình thường là nghề gì? Chưa từng nghe qua, sao có cảm giác nghề của chồng An Hạ không được bình thường?
Mỹ An bất an hỏi: Chắc không phải là tội phạm chứ?”
Cũng không thể trách cô nghĩ thế, có nghề tên bình thường à? Nghe xong càng thấy không bình thường!
An Hạ xoa trán, lắc đầu: “Em nghĩ đi đâu thế, chồng chị rất bình thường.”
Mỹ An nghe xong càng thấy lo hơn. Chị không biết nói như thế em càng cảm thấy chồng chị không được bình thường!
An Hạ buồn bực nói: “Anh ấy làm nghề huấn luyện heo! Được chưa?”
Cả bốn người: “...”
Heo cũng cần huấn luyện à?