Một lúc sau , Ở Nhà Oa Nhi . Sau khi “ hộ tống ” Oa Nhi an toàn về nhà , còn được Sở Thiên Ngạo bế kiểu công chúa về tới phòng nghỉ , nửa dụ dỗ nửa ép buộc uống viên thuốc giảm đau ( kiêm thuốc ngủ ) xong , bốn người “ Đàn ông trong nhà ” lại một lần nữa ngồi lại bàn ăn bàn chuyện .
- “ Hiện tại Oa Nhi đang bị thương chuyện gì cũng không tiện , mà hai đứa vẫn là con nít nên ta cùng Ngạo sẽ ở lại đây chăm sóc cho Oa Nhi ! ” Sở Mạc Nhiên lạnh nhạt nói
- “ Không cần ! Tụi tôi có thể tự mình chăm lo cho mẹ ! ”
- “ Hai đứa tính chăm sóc Oa Nhi như thế nào ? Buổi sáng hai đứa tới trường , chiều mới có thể về . Tới tối lại có thêm bài tập ! Hơn nữa , mỗi khi Oa Nhi có nhu cầu thì hai đứa cũng đâu thể đưa cô ấy đi ! Đúng chứ . ”
Sở Thiên Ngạo ngoài mặt thản nhiên nói , nhưng trong lòng lại ngầm vui sướng
“cuối cùng cũng thắng hai thằng nhóc này một ván ! ”
- “ Chuyện này … ” Hàn Thiên và Hàn Dực bị thuyết phục hoàn toàn nhưng trong lòng vẫn không cam chịu , cố giãy dụa lần cuối
- “ Nhưng nam nữ thụ thụ bất thân ! Hai người mà chăm sóc mẹ tôi thì khác nào đưa dê vào miệng cọp ! Hừ ”
Sở Mạc Nhiên cùng Sở Thiên Ngạo liếc nhìn nhau trong đầu cùng có một suy nghĩ
- “ Hai đứa nhóc này… Sắp chết mà còn muốn giãy dụa ! Ngoan ngoãn giao Oa Nhi cho chúng ta đi ! ”
- “ Vậy nếu chúng ta cam kết sẽ không đi quá giới hạn với Oa Nhi thì sao ? ” Sở Thiên Ngạo nhẹ nhàng nói
- “ Vẫn không được ! Hai người đều là nam ở cùng mẹ bọn tôi một chỗ , thì sau này mẹ tôi làm sao mà tái giá được nữa ! ”Hàn Dực nghiêm túc kêu lên
Vừa nghe xong hai chứ “ Tái giá ” của Hàn Dực xong, hai người đối diện tự dưng cảm thấy hai thằng nhóc này thật thiếu đánh , cha chúng còn sống sờ sờ ngồi trước mặt chúng mà dám nói để mẹ chúng tái giá . Cần dạy dỗ lại
Sở Mạc Nhiên cùng Sở Thiên Ngạo trao đổi ánh mắt với nhau xong quay lại nhìn hai bản sao thu nhỏ của mình
- “ Hình như hai đứa quên mất ! Bọn ta là cha ruột của hai đứa , nên hai đứa ngoan ngoãn bỏ ý định cho Oa Nhi tái giá đi ! Và dù hai đứa có muốn hay không bọn ta cũng sẽ ở lại đây và chăm sóc Oa Nhi ! ”Sở Mạc Nhiên nhếch miệng cười nói với giọng cương quyết làm Hàn Thiên và Hàn Dực phải im lặng , hai đứa liếc nhìn nhau rồi ra quyết định cuối cùng
- “ Được rồi ! Hai người có thể ở lại đây , nhưng hai người chỉ được ở đây tới lúc mẹ tôi đi lại bình thường . Sau khi mẹ tôi đã ổn hai người phải rời đi ! "
- “ Được ! Thỏa thuận như vậy . ” Sở Mạc Nhiên cười nhẹ nhìn hai đứa nhóc trước mắt mình rồi nói chắc như đinh đóng cột với hai đứa nhỏ .