Gia Đình Kì Lạ: Mẹ Ngây Ngô, Cha Phúc Hắc, Bảo Bảo Gian Manh!

Chương 2: Chương 2




- “ Vì sao lại làm vậy ! ? ”

Vừa vào tới phòng sách , Oa Nhi không biết tại sao mình bị Sở Thiên Ngạo tát , Oa Nhi sững sờ chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị Sở Ngạo nắm tóc lên kéo lên

- “ A __ ”

- “ Nói vì sao cô làm vậy ? ” Tức giận tới đỏ mắt Sở Thiên Ngạo thô lỗ kéo tóc Oa Nhi hỏi

- “ huhuhu … Em không biết cậu đang nói gì !? ” Oa Nhi khóc lên rồi lắc đầu nói

- “ Khốn kiếp ! ”Sở Thiên Ngạo chửi thề xong liền tát thêm cho Oa Nhi một bạt tai nữa .

- “ Tôi đã luôn tin tưởng cô vậy mà cô lại dám phản bội tôi như vậy ! Nói vì sao cô lại đẩy bà nội và Linh nhi xuống cầu thang nói ! ”

Sở Ngạo Thiên tức giận rống lên làm cho Oa Nhi sợ hãi run lẩy bẩy , đưa ánh mắt cầu cứu sang nhìn Sở Mạc Nhiên , nhưng đáp lại cô là ánh mắt lạnh nhạt hờ hững .

Thấy Oa Nhi đưa mắt qua nhìn anh trai mình làm Thiên Ngạo tức giận hơn nữa , khinh bỉ cười nhìn Oa Nhi . Thiên Ngạo tức giận đạp thật mạnh vào bụng cô làm cô ho ra máu , đang định đánh tiếp thì Sở Mạc Nhiên ngăn lại đi tới chỗ Oa Nhi cười cười nắm tóc cô lên .

- “ Được ! Tốt lắm , nếu cô ta đã thèm muốn đàn ông tới vậy thì bọn tôi sẽ cho cô ! ”

- “ Không ! Em không có thiếu gia , ngài hiểu nhầm rồi , em không có ý đó ! Thiêu gia ! ”

Bị ném mạnh lên giường Oa Nhi sợ hãi muốn chạy trốn nhưng chưa kịp xuống giường đã bị kéo trở lại .

- “ Không ” Oa nhi vừa khóc lóc , vừa cố gắng dãy dụa nhưng đối với hai người kia lại chả là gì đối với hai người kia . Tức giận tát Oa Nhi thêm lần nữa Sở thiên Ngạo khinh miệt nói

- “ Không ? Cô không có quyền nói không , cô chỉ là một đứa hầu gái thôi , việc của cô chỉ là nghe lời mà thôi và cam chịu mà thôi ! "

Xoạt

một tiếng bộ váy trên người bị xé nát cùng giọng nói khinh bỉ của Sở Thiên Ngạo làm cho Oa Nhi chết lặng .

Im lặng cam chịu , Oa Nhi ngoài khóc ra cô không thể làm gì khác , không có sức phản kháng , cũng chả có lý do để mà phản kháng .

Cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi cái gì cũng không có , quen biết chỉ có chị gái cô nhưng chị lại xem cô như người ngoài , gặp được họ và được hai thiếu gia chăm sóc làm cô quên mất cô chỉ là một kẻ hầu cái , lấy gì ra so với họ , dù bị vũ nhục thì cô có thể làm chỉ là chịu đựng mà thôi đúng vậy , chỉ là chịu đựng thôi .

Cứ thế cô bị hai người đó nhấn chìm trong địa ngục của sự hoan ái . Đôi lúc họ rất dịu dàng săn sóc cô , đôi lúc lại lạnh lùng tra tấn cô và cũng có đôi khi vào lúc cô ngủ say cô có thể cảm nhận được tiếng thì thầm thật thê lương và cả những cái ôm chặt chẽ của họ nhưng cô chưa bao giờ nghe được họ nói điều gì . Và rồi chuyện gì tới cũng sẽ tới , cô có thai !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.