Lúc tỉnh lại, bốn bề yên tĩnh. Giường rất mềm mại, bêncạnh là chiếc đèn bàn đang tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu. Trong chớp mắt, tôi ngỡmình như đang nằm trên chiếc giường trong căn hộ ở Thượng Hải.
Nhưng dưỡng khí trong không khí không đủ và cơn đau đầu ngấm ngầm lập tức khiếntôi nhận thức quay về hiện thực. Tôi ngó bốn phía, Lộ Phong Thiền lặng lẽ nằmsau cánh cửa, đang hít hà tấm thảm lông cửa, quay đầu lại, thấy tôi đã tỉnh, nóvẫn ngoạc cái mõm ra như cười hớn hở. Chó cũng biết khóc biết cười, cũng biếthỉ nộ ái ố. Về điểm này, chúng không khác con người là bao.
Nó chạy tới thành giường, liếm ngón tay tôi. Rồi nóquay đầu về phía cốc nước đặt cạnh cái đèn bàn. Tôi ngỡ nó khát nước, liền đổmột ít nước vào tay cho nó uống. Nó không chịu, tôi chợt hiểu, thì ra nó nhắctôi nên uống nhiều nước.
“Tao chưa từng gặp con chó nào thông minh như mày”,tôi lẩm bẩm, cầm cốc nước lên uống một ngụm, quả thật đã thấy dễ chịu hơn.
“Lộ Phong Thiền quả thực là con chó tuyệt vời”, giọngbố tôi khẽ vang lên. Tôi vui sướng quá, kêu “Bố ơi” rồi ôm chầm lấy con chó.
Bố tôi hạ giọng, “Đừng lo, Ngụy, suốt chuyến đi, conđã lo lắng quá nhiều”.
Tôi bình tĩnh lại. Bố nói rất đúng. Tôi lo lắng quánhiều, đã khóc quá nhiều. Lúc này tôi nhớ tới giấc mơ trên đường. “Nhưng giảinghĩa về giấc mơ đó ra sao?”, tôi hỏi bố tôi, “Đoạn Dương Thảo, Triết và mẹcùng lúc đi qua con, nhưng không nghe thấy tiếng con gọi”.
“Những cái đó đều là miêu tả chuyện đã qua. Đoạn DươngThảo là đại diện cho tâm trạng của bố hơn mười năm trước lúc sắp chết, nhưnggiờ đây đã khác rồi. Cảnh Triết và mẹ con đi ngang qua con, quả thực cả hai đềurời bỏ con. Nhưng con có nhớ câu nói của bố lúc cuối giấc mơ không? Bố dặn đừngkhóc, con không hề mất họ. Giấc mơ ám chỉ về nỗi khiếp sợ trong thẳm sâu conngười con”. Giọng của bố thật hiền từ. Mặc dù ông đang trò chuyện, đúng thậttrong lòng tôi vẫn ẩn giấu một nỗi khiếp sợ từ lâu, đó là: những người yêu tôinhất trên thế gian này rốt cuộc đều rời bỏ tôi.
Tôi ôm Lộ Phong Thiền, tỉ mỉ nghĩ kĩ về câu nói củabố, bắt đầu cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng tiêu tan dần. Khi bạn khiếp sợ điềugì, càng né tránh, nỗi sợ chỉ càng tăng lên. Nhưng khi nói ra, sau khi phơi nódưới ánh mặt trời, nó trở nên vô hại và có thể cùng bạn chung sống hòa bình. Mọiviệc luôn là như vậy.
“Mẹ đã gọi điện thoại tới”, tôi nói lạnh nhạt.
“Bố biết”, bố tôi đáp bằng giọng rất bình tĩnh.
“Giờ đây, con không chỉ đối diện với Triết, mà cònphải đối phó với bà ấy trong tương lai không xa”, tôi cố gắng nói bằng giọngkhông quá lo lắng.
“Không sao, việc gì cũng có thể giải quyết từng cáimột”, bố nói như không chút lo lắng về tôi.
“Bố…”, tôi hơi chần chừ, “Con đã gặp Triết, hẳn bốcũng gặp rồi. Vậy giữa con và anh ấy rốt cuộc ra sao?”.
Bố cười phá lên, “Con thật vô dụng quá, sao suốt ngàylo lắng thế?”.
Khi bố cười giễu tôi, Lộ Phong Thiền đột nhiên hắt hơi. Lúc này tôi cũng khôngkhỏi nhịn được cười. Nó nháy mắt, như thể hơi ngại. Tôi lại thầm nghĩ thực rarất thích bố cười như lúc nãy. Bố không chỉ là người cha đem lại cho tôi tìnhyêu vô bờ, cũng là một người bạn có thể trò chuyện rất tâm đắc và biết nói đùa.Mấy năm trước khi mất, bố đã bắt đầu như vậy khi phải đối mặt với những trò đùacon trẻ của tôi.
“À, đúng rồi, lần trước bố vội vã đi, nói là gặp một người bạn…”, tôi chuyển đềtài, cố tình nháy mắt với Lộ Phong Thiền, “Không bị muộn chứ?”.
“Cũng muộn một chút”, bố không hề bị tác động bởi tròđùa của tôi.
“Là bạn gái phải không?”, tôi đành phải hỏi thẳng.
“Không, là bà ngoại của Triết”. Ông đáp thẳng thắn,không hề giấu diếm. Tôi giật mình. Rõ ràng cái thế giới của bố luôn làm tôingạc nhiên. Ngay cả cái thế giới trước mắt có thể vươn tay chạm tới được, chúngtôi còn hiểu rất lờ mờ, huống gì nói đến một thế giới khác nơi bố ở.
“Bố làm sao quen được bà ngoại của Triết?”, tôi hỏinhỏ, một tay khum miệng, chỉ sợ mình hét lên.
“Chúng ta quen nhau từ lâu, trước khi con quen Triếtcơ”, bố đang nói, bỗng ngừng lại, khịt một tiếng, nói nhỏ, “Khi khác bố kể chonghe, Triết sắp vào đấy, bố đi đây”.
Tôi vội vàng túm lấy một chân trước của Lộ PhongThiền, “Bố ơi, đợi đã, câu cuối cùng”.
“Cái gì?”, bố vội vã hỏi.
“Bố có thích Triết không?”, câu hỏi này khiến tôi thấycăng thẳng. Mặc dù về mặt lí luận, cảm giác của bố đối với Triết ra sao cũngkhông ảnh hưởng đến tình cảm của tôi đối với Triết.
“Triết là một người đàn ông tốt”, bố nhận xét đơngiản, “Đúng rồi, bà ngoại Triết có nhờ bố nhắn con một câu, nói rằng con phảitranh thủ…”. Câu nói chưa dứt, cửa phòng đã kẹt mở, Triết xuất hiện trong bộ đồtrắng, tay đỡ một đĩa salad hoa quả thập cẩm. Hồi ở Thượng Hải, anh vẫn thườnglàm món salad đơn giản nhưng ngon miệng này.
Tôi vẫn chưa định thần từ cuộc trò chuyện của bố, chỉbiết giương mắt ngồi tựa vào đầu giường nhìn anh đột ngột xuất hiện. Con chócũng sững người đứng nhìn anh.
“Sao thế?”, phản ứng đầu tiên của Triết cũng là ngạcnhiên, rồi anh nhanh chóng y thức được câu nói của anh có vẻ không hợp lí, liềnsửa lại, “Em khỏe hơn chưa?”. Anh đặt đĩa salad lên cái kệ bên đầu giường, “Ănchút hoa quả đi, tốt lắm đấy”.
“Tốt như thế nào?”, tôi cúi đầu hỏi, tay trái lồng vàotay phải, lập tức như biến thành một đứa trẻ.
Anh cũng ngạc nhiên. Rõ ràng phản ứng kiểu trẻ con củatôi nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.
Thực ra, tôi cũng ngạc nhiên về mình không kém. Mặc dùhồi ở Thượng Hải, trước mặt anh, tôi luôn có biểu hiện đỏng đảnh, nhưng đó làliều thuốc kích thích trong cuộc sống tình ái hào quang suốt ba năm của chúngtôi (có lúc, ngay cả tôi cũng không thể tin nổi rằng suốt ba năm qua, chúng tôihầu như không hề cãi cọ nhau lấy một lần).Nhưng giờ đây khác hẳn, hầu như chúng ta đã chia tay. Anh chỉ cần để lại mảnhgiấy và rời bỏ tôi. Mỗi ngày trong hơn một tuần qua, tôi đau khổ tìm anh, mongmỏi mọi thông tin về anh. Trong mấy ngày ngắn ngủi đó, tôi và hẳn anh cũng tinrằng, trong lòng chúng tôi đều trải qua những đấu tranh mãnh liệt mà trước đâychưa từng có, nhất định là đã suy nghĩ rất nhiều, hối hận rất nhiều, nhung nhớcũng rất nhiều. Cuối cùng và đồng thời cũng là điều chủ yếu nhất, phải là yêurất nhiều.
Tôi vẫn cúi đầu, không muốn nhìn anh, chỉ sợ vừa nhìnthấy anh sẽ rơi nước mắt. Nước mắt tôi mấy ngày qua đã tuôn ra quá mức. Thựcra, tôi không phải là một phụ nữ thích khóc.
Im lặng rất lâu, bốn bề tĩnh mịch. Ngón tay tôi đặt trên tấm chăn mềm mại bịtôi cứ gằm mặt cúi xuống nhìn, như thể sắp tan ra đến nơi. Và đôi mắt tôi cũngnhư sắp bị mù bởi thứ tình cảm mãnh liệt trong lòng cứ rọi chiếu.
Có khoảnh khắc, tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì,cũng không nghe thấy gì, không cảm nhận được bất kì thứ gì. Tôi cho rằng cả thếgiới chỉ còn chừa lại mình tôi và Triết cũng đã bỏ đi.
Nhưng mọi thứ lại dễ dàng xảy ra như vậy, như một tráichín tự nhiên rơi từ trên cây xuống, như những hạt mưa nặng trĩu từ trên đámmây ập xuống. Đầu tiên là cái ôm thân quen tới mức không thể nào gần gụi hơn,rồi tiếp đến là đôi môi nóng bỏng và nồng nàn.
Tôi thở phào một hơn, ôm chặt lấy Triết. Lần này,quyết không để anh đi nữa.
Cùng nằm với Triết trên chiếc giường mềm mại, tôi thấyngười tan chảy như miếng kẹo ngọt mềm. Cảm giác mãnh liệt được ở bên anh cũngdào dạt không bờ bến như đại dương mênh mang sóng, nhận chìm cả chiếc giường,cả căn phòng, thậm chí là cả vùng đất này, Có lúc, tôi không thể phân biệt nổimình đang ở đâu, đang ở thế giới này hay thế giới khác, mãi cho tới khi tôivuốt ve lên từng múi thịt chắc nịch và bóng loáng của anh hết lần này tới lầnkhác, tôi mới tin rằng hạnh phúc đang nằm trong tay mình.
Triết vẫn lấy một tay kê đầu như xưa, một tay kia vònghịch mớ tóc tôi, tỉ mỉ quan sát kĩ khuôn mặt tôi. Tôi nhắm nghiền mắt.
“Em gầy đi đấy”, ngắm tôi hồi lâu, anh mới nói.
Tôi không nói gì. Mọi thứ trải qua suốt mười ngày quađều viết trên mặt tôi. Tôi tin rằng anh vừa nhìn đã hiểu, không cần nói gìthêm. Một khi hai người yêu nhau đã hiểu nhau đến một mức độ nhất định, có lúckhông cần nói gì lại còn diễn đạt được ý của mình rõ ràng hơn nói. Giống nhưtừng khoảng màu đen trắng trong bức tranh thủy mặc truyền thống Trung Quốc, tuykhông thấy gì, song lại ẩn chứa những ý tứ mênh mang. Bạn có thể thỏa sức tự dotưởng tượng theo ý nguyện của chính bạn.
Im lặng.
Lộ đột nhiên sủa lên vui vẻ, như không cần lí do gì.Triết nhỏm dậy nhìn nó ngạc nhiên, như thể không biết ở đâu chui ra một quáivật như vậy. Hai bên nhìn nhau vài giây, con chó nhanh chóng im bặt.
Triết đột nhiên cười, vò đầu, như thể lần đầu tiên phát hiện ra đúng là tôi đãmang theo con chó mà anh từng đưa về nhà chúng tôi.
“Tới đây nào”. Anh nói nhỏ, vẫy tay với con chó. Nó ngần ngừ một lát rồi chạytới bên giường.
Triết ngắm con chó trước mặt rất lâu, rồi đưa tay ra,khẽ vuốt ve nó, từ đầu tới đuôi. Hàng ngày qua, tôi chăm sóc Lộ Phong Thiền đãcó kết quả rõ rệt. Nom nó giờ đây sạch sẽ và khỏe mạnh rất nhiều so với lúcđầu.
“Em chăm sóc nó rất tốt…”, Triết nói với tôi đầy kinhngạc, “Em thật giỏi, anh thực sự bất ngờ về nó”.
Tôi khẽ ngắm gương mặt anh, mỉm cười, không nói gì.Lòng thầm nghĩ: “Lẽ nào trước đây, bạn trai mình lại không cho rằng mình là mộtngười biết chăm sóc người khác?”.
“Không phải như vậy”, Triết đột nhiên nói, như hiểuhết suy nghĩ của tôi. “Anh còn nhớ hơn mười ngày trước, khi anh đưa nó về cănhộ của chúng ta, trông nó hoàn toàn khác, bệnh tật, ốm yếu, bẩn thỉu…”, lúc nóitới đây, như ý thức được điều gì, anh lại im bặt.
Tôi vẫn lặng lẽ nhìn anh. Thật lạ, dù anh không nóitiếp, tôi vẫn hoàn toàn hiểu rõ anh định nói gì nhưng lại không muốn nói tiếp.Đó là: “lúc đó, trông nó bệnh tật, ốm yếu, bẩn thỉu, nhưng anh lại đem nó làmmón quà cầu hôn tặng em…”.
Anh nhìn tôi, lại nhìn con chó, đột nhiên mắt longlanh nước, rồi ôm chầm lấy tôi. Tôi khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh và mềm mạicủa anh, trái tim nhạy cảm đột nhiên như bị tấn công. Nước mắt tôi không khỏituôn trào. Chúng tôi ôm siết lấy nhau trong nước mắt. Trong khoảnh khắc, chúngtôi lại hòa thành một, lại tìm được nhau.
“Cám ơn em”, anh thì thầm vào tai tôi.
Tôi ra sức gật đầu lại, lại lắc đầu, rồi sụt sịt cười,nhưng vẫn không nói gì. Đúng khoảnh khắc tình cảm mãnh liệt nhất, tôi lại khôngmuốn nói gì, thực ra cũng không thể nói ra nổi. Không có ngôn từ, chỉ có tìnhcảm, thuần khiết như tuyết.
Chúng tôi đều im lặng, như hai con chim yên bình nghỉchân trong làn không khí mỏng mảnh.
Anh và tôi cách nhau một khoảng cách không xa cũngkhông gần, mắt mở to, nhẫn nại và dịu dàng nhìn tôi. Tôi luôn nhắm hờ mắt,nhưng biết anh đang nhìn tôi.
Đúng lúc tôi sắp ngủ, anh lại sáp gần tôi, bắt đầu hôntôi, vuốt ve tôi. Lúc đó, tôi hiểu anh đã hoàn toàn đọc thấu tôi, cuối cùng đãlí giải hết tất cả tình cảm của tôi dành cho anh, cùng những gian khó vất vảtrên chặng đường tôi đi tìm kiếm anh.
Mặc dù tôi vẫn chưa kịp nói với anh một câu nào.
Tôi thấy mình nhẹ nhõm, gánh nặng trên vai tôi như thểđược trút xuống, ngay cả phản ứng cao nguyên cũng tiêu tan mất tăm tích.
Tối đó, tôi ngủ rất say, như thể ngủ dưới đáy biển yên tĩnh, không sóng khônggió, chỉ có rong rêu khẽ lay động. Từ xa lắc bên bờ vọng tới tiếng hát của mỹnhân ngư, bốn bề có một thứ ánh sáng lung linh mềm mại như cầu vồng, và niềmvui hoan hỉ như vàng ròng.
Suốt đêm không hề mơ, cũng không cần mơ. Khi giấc mơđã hòa tan vào cơ thể bạn, như những dây leo cuốn bò lên trán bạn.
Hôm nay là ngày thứ mười một, tôi rời Thượng Hải đểtìm Triết và đồng thời cũng là ngày thứ hai tôi gặp lại anh. Tôi đã ghi trongnhật kí như vậy.
Sáng sớm, khi tôi tỉnh giấc, Triết không còn bên cạnhnữa. Một sự căng thẳng khe khẽ theo bản năng lướt qua tim tôi, rồi cửa phònglại mở, xuất hiện gương mặt vui vẻ của Triết.
Con chó tranh lao ra, rối rít vẫy đuôi với anh. Triếtvuốt ve lên đầu nó, rồi vỗ lên cái lưng nâu sẫm pha trắng của nó, hỏi tôi, “Tênnó là gì?”.
“Lộ Phong Thiền”, tôi đáp.
Anh cười ha hả, đọc lại tên nó một lượt, rồi làm mộtđộng tác tay tỏ y bái phục đối với tôi. “Vừa Lộ, vừa Phong, lại vừa Thiền. Đúnglà chỉ có em mới nghĩ ra nổi”, anh nói.
Tôi không khỏi mỉm cười, mở rộng hai tay với anh. Anhsải bước vội đến bên giường, ôm tôi rất chặt. “Good morning!”, anh cố tình dùngtiếng Anh chào hỏi tôi, quả nhiên tôi cười rất to. Trong một ngôi nhà miền núihẻo lánh thuộc vùng Xuyên Tây này, được nghe một câu tiếng Anh chẳng khác nàonhư đàn gẩy tai trâu, kì quái đến phát sợ.
Đột nhiên tôi nhớ ra điều gì, bắt anh bịt mắt lại, tôi muốn anh xem hai thứ.
“Cái gì thế?”, anh tò mò hỏi, nhưng tôi chỉ cười khôngđáp. Anh đành ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Tôi rút từ trong túi xách ra hai thứtôi vẫn cất kĩ: một là chiếc bật lửa nhặt được ở Thượng Hải, hai là chiếc mùixoa trắng nhặt được ở Đan Ba. Đây hẳn là những thứ anh không cẩn thận làm rơimất. Rồi tôi bắt anh mở mắt ra. Anh vừa nhìn thấy, đã kinh ngạc hỏi: “Sao em cóđược những thứ này? Em lấy từ nhà mang đi sao?”.
Tôi lắc đầu: “Đều nhặt được trên đường”. Thấy anh cóvẻ không hiểu, tôi kể lại một lượt chuyện Lộ Phong Thiền phát hiện ra chiếc bậtlửa cạnh gian bán báo gần căn hộ chúng tôi ở Thượng Hải và chuyện tìm đượcchiếc khăn tay trắng ở một con phố yên tĩnh nơi huyện thành Đan Ba ra sao.
“Thần kì quá, đúng là thần kì quá”, Triết không ngớtlẩm bẩm, tay cầm hai món đồ, vẫn không ngừng quan sát con chó. Tôi đứng bên gậtđầu, lòng thầm nghĩ con chó này còn có một điểm càng thần bí hơn mà anh còn lâumới được biết.
Nhớ ra chuyện gì, tôi lục túi xách, lấy ra cuốn kinhcủa vị hòa thượng già còn để lại, đưa anh xem. Anh lật vài trang, “Cái gìthế?”.
“Cũng phát hiện được ở bên đường”, tôi đáp và lấy lạicuốn kinh.
Anh rất hưng phấn ngắm tôi một lúc, rồi nói, “Đúng làmấy ngày không gặp, em giờ đây thật bí hiểm”.
Tôi cất cuốn kinh rất cẩn thận vào túi xách, “Emđói!”. Tôi lười nhác vươn mình, nói tiếp, “Ăn xong bữa sáng sẽ kể cho anh nhiềuchuyện nữa”.
“Công chúa Thượng Hải, xin hỏi sáng nay muốn ăn gì?”,anh xoa tay, giống hệt một nhân viên phục vụ rất tận tâm.
“Anh có những gì?”, tôi cố tình nói bằng giọng ngạomạn của một công chúa.
“Cái gì cũng có, nhưng…”, anh cố tình kéo dài giọng,rồi đè mạnh lên người tôi, vẫn nói tiếp, “nhưng xin lỗi, tôi phải ăn công chúatrước đã”.
Tôi vừa cười ha ha, vừa cố vặn qua vặn lại để tránhbàn tay của anh, nhưng cuối cùng vẫn bị anh ghì chặt, đành phải nằm im kêu lớnxin tha, cuối cùng ngoan ngoãn để anh cắn một miếng trên cổ.
Khi anh buông tôi ra, qua vai anh, tôi nhìn thấy mẹTriết đứng bên cửa phòng. Tôi sững người, nhìn kĩ lại, bà đã đi qua. Tôi nóinhỏ với Triết: “Em nhìn thấy mẹ anh”. Triết nhìn tôi ngờ vực, rồi quay lại nhìnvề hướng cửa, không có ai.
Nhưng cửa phòng đang mở. Khi đi vào, anh đã quên đóngcửa phòng.
Bữa sáng được Triết bầy biện rất công phu. Khăn bàn phủbằng vải trắng, trên đó bày bảy, tám đĩa. Có hoa quả tươi ngon, cháo cá bêntrên rắc hành hoa và vừng, có bánh trứng gà điểm thịt xay, thậm chí còn có cảsữa chua nữa. Một bên đầu bàn còn đặt một lọ hoa dại vừa hái.
Hoa là do mẹ Triết hái trong vườn trước cửa, coi nhưđón khách. Thức ăn trên bàn do Triết dậy sớm, lái xe cả đi và về mất bốn tiếngđồng hồ mua từ một tiệm ăn khá ngon ở huyện về cho tôi.
Tôi ngồi ở đây, đối diện với bữa sáng phong phú tớimức bất ngờ, vừa cảm động vừa vui sướng.
Tôi ngồi cạnh Triết, bố mẹ anh ngồi cạnh anh. Tôi cámơn mẹ Triết về lọ hoa mới hái vì tôi, Triết giúp tôi dịch cho mẹ anh nghe. Bàgật đầu, nói lại điều gì với con. Triết dịch ra: “Mẹ nói em từ Thượng Hải xaxôi tới đây, chắc chắn rất vất vả, điều kiện ở đây không bằng Thượng Hải, làmkhó cho em rồi”.
Tôi hơi đỏ mặt, nhớ tới tình cảnh lần đầu tới đây mộtnăm trước, không quen với mọi thứ, oán trách suốt ngày, mặt mũi lúc nào cũng xịra như thể ai cũng nợ nần tôi. Kết quả giữa chừng, tôi một mình chuyển ra ở mộtkhách sạn ở huyện. Hẳn họ không bao giờ quên chuyện này.
Trên bàn ăn bữa sáng, mọi người nói chuyện rất ít. Chỉcó mẹ Triết thỉnh thoảng nói với anh mấy câu mà tôi không tài nào hiểu nổi.Nhưng Triết hình như không để tâm, chỉ đáp lại rất vắn tắt.
Tôi không ngừng quan sát mẹ anh. Bắt gặp ánh mắt tò mòcủa tôi, Triết giấu diếm khều chân tôi dưới gậm bàn. Tôi cố nhịn cười, giả vờnhư không có chuyện gì xảy ra, nhét luôn một miếng bánh trứng gà vào miệng, rồiđột ngột đá vào chân anh. Gương mặt anh cũng không có phản ứng gì, vẫn chậm rãiđáp chuyện với mẹ. Rồi mẹ anh nói vội vài câu gì đó, Triết đột ngột cúi đầu, imlặng.
Tôi ngừng ngay cử chỉ trẻ con và vô nghĩa dưới gầmbàn, tỉ mỉ quan sát thần sắc của anh. Anh né tránh ánh mắt như dò hỏi của tôi,chỉ cúi đầu ăn cháo. Hẳn mẹ anh vừa nói chuyện gì liên quan đến tôi. Không rõhọ nói cụ thể những gì, nhưng từ sắc mặt của Triết, tôi đoán chắc hẳn khôngphải là chuyện vui vẻ. Ở nơi công cộng, Triết rất giỏi, thường không dễ để lộtình cảm. Nhưng khi ở bên tôi và gia đình anh, tâm tư của anh được viết rõ trênmặt. Sự khác nhau rõ rệt giữa vẻ mạnh mẽ và sự mềm mại ở những hoàn cảnh khácnhau đó, cũng là một trong điểm khiến tôi yêu anh.
Ăn cơm xong, Lộ Phong Thiền ngủ trên sàn nhà bếp. Ngaytừ sáng sớm, rất hiếm khi thấy nó lại lăn ra ngủ say đến vậy. Hôm biết tối quanó làm gì. Đêm qua là đêm đầu tiên chúng tôi rời Thượng Hải, cùng với một ngườikhác chia sẻ không gian của tôi và nó. Có lẽ chính vì vậy, nó có thể chưa quennên ngủ không ngon giấc chăng? Cũng không rõ nữa.
Còn Triết vô cùng vui mừng khi gặp lại con chó này.Anh tới bên cạnh nó đang ngủ, say sưa ngắm nghía, rồi như nhớ ra điều gì, đivào phòng. Khi đi ra, tay anh cầm một chiếc máy ảnh. Anh cầm máy lên, tắt đènchớp, chụp mấy bức Lộ Phong Thiền đang ngủ say, rồi kiểm tra ngay kết quả chụp,mặt nở nụ cười vô cùng mãn nguyện.
Thấy tôi đứng bên cười thầm, anh ngượng ngùng giảithích: “Anh quá yêu Lộ Phong Thiền”.
Tôi gật đầu. “Như yêu chính con trai mình vậy”, anhnói thêm.
“Nhưng nó là một con chó già, nếu căn cứ theo tỉ lệ,có lẽ nó còn nhiều tuổi hơn anh, có thể làm bố anh đấy”, tôi nói, không nhịnnổi cười. Vì cùng lúc đó, tôi cũng nghĩ tới linh hồn của bố tôi có lúc nhập vàoLộ Phong Thiền. Đương nhiên, đối với Triết, đó vẫn là một bí mật. Tôi cũngkhông biết tới khi nào có thể tiết lộ được bí mật đó với anh.
Hôm nay thời tiết rất đẹp. Triết đề nghị đưa tôi đichơi. Tôi vui vẻ nhận lời.
Ra bên ngoài, nhìn ra xe, những dãy núi trùng điệp mộtmàu xanh tươi non, xen lẫn những cây đào nở hoa màu phấn hồng và những cây lêđầy hoa trắng muốt. Không khí tỏa một mùi tanh ngọt như tình cảm trào dâng, mùaxuân đã tới điểm cao trào nhất.
Nơi đây đã cuối tháng Năm, thời gian như trôi đi nhưvậy không chút cảm giác. Tôi và Triết cũng rời Thượng Hải được mười một ngày.
Trên đường đi, Triết luôn nắm chặt tay tôi, suốt mộtđoạn, cả hai đều im lặng, chỉ chậm rãi bước. “Anh tin rằng cuối cùng em có thểtìm ra anh”, cuối cùng anh lên tiếng. “Em cũng vậy”, tôi nói.
“Tại sao em cự tuyệt lời cầu hôn của anh?”. “Tại saoanh đột ngột bỏ đi?”. Câu hỏi của hai chúng tôi hầu như cùng bật ra đồng thời.Vừa dứt lời, chúng tôi không khỏi bật cười.
“Thực ra chúng ta đều biết đáp án, hoặc chúng ta đãkhông cần câu trả lời nữa. Đúng không?”, Triết nói. Tôi không nói gì, chỉ lặnglẽ đi bên anh, còn anh ra sức miết tay tôi.
Khi đi qua cây cầu đá, một phụ nữ dân tộc Tạng đứngtuổi dắt theo mấy con cừu đi tới. Triết chắp tay chào bà. Bà mỉm cười, nói mấycâu gì mà tôi không hiểu nổi. Triết đỏ mặt, vẫy tay chào tạm biệt.
“Mọi người trong thôn đều biết có một phụ nữ thành phốtừ nơi rất xa tới tìm anh”, Triết nói có vẻ ngượng ngùng.
Tôi mỉm cười, không nói.
Đi xuyên qua một con đường nhỏ, khi tới một sườn núi,Triết đột ngột ôm ghì lấy tôi. Tôi hầu như không thể thở nổi, mặt rực đỏ. Anhlập tức buông tôi ra, cười, “Sao thế?”, anh dịu dàng hỏi.
“Phản ứng cao nguyên thôi”, tôi đáp, không nhìn anh.
Từ sau khi gương vỡ lại lành với bố mẹ Triết lần này,chúng tôi trò chuyện với nhau luôn đơn giản như vậy.
Anh lại ngắm tôi một lúc, rồi mỉm cười lắc đầu, nói:“Em thật lợi hại”.
Tôi hít một hơi sâu, vẫn không nhìn anh, đáp: “Anh cũng vậy mà”.
Anh tiến sát lại gần tôi hơn, đặt tay lên eo tôi, cùngtôi vai kề vai nhìn về dãy núi và cánh rừng xa xa.
Núi màu xanh, rừng cũng màu xanh, các màu xanh nốitiếp nhau.
Ngoài màu xanh ra, chỉ có màu xanh.
Cứ đứng như vậy, lặng yên, chỉ trong tiếng thở mới cóthể cảm nhận được sự tồn tại của chúng tôi. Cùng tồn tại còn có tình yêu củachúng tôi.
Càng yên tĩnh, càng có thể thấy rõ.
Tình yêu có liên quan tới sự yên tĩnh, không liên quantới nỗi khiếp sợ.
“Anhyêu em”. Rất lâu sau, tôi nghe thấy tiếng Triết từ nơi xa vẳng tới.