Gia Đình Ngọt Ngào Của Tôi

Chương 14: Chương 14




Ngày hôm sau, chúng tôi dậy rất sớm.

Hôm nay là ngày thứ mười hai tôi và Triết rời ThượngHải, cũng là ngày thứ ba gặp lại Triết. Tôi đã viết trong nhật kí như thế này:chúng tôi đã quyết định ngày mai khởi hành về Thượng Hải, nhưng trước khi đicũng có nhiều việc phải làm.

Hôm nay đúng lúc truyền hình có phát trực tiếp cuộcthi bóng bàn quốc tế, có đội Trung Quốc tham gia. Hơn nửa thôn đều chạy tới nhàbố mẹ Triết xem ti vi. Triết bận rộn hết đưa thuốc lá, lại pha trà, giúp bố mẹđón khách. Tôi và Lộ Phong Thiền vui vẻ đứng bên cạnh xem cảnh tượng náo nhiệttrước mắt.

Đợi đến khi Triết có thể lui ra sau, chúng tôi cùnglái xe đi lên huyện.

Một là cần mua những vật dụng thiếu thốn cho học sinh trong thôn, hai là sắmthêm những vật dụng thiết yếu cho sinh hoạt của bố mẹ Triết, và quà cáp nữa. Họtừ núi ra vẫy xe lên huyện một chuyến cũng rất vất vả, chân cũng không còn cứngcáp. Mỗi năm họ cũng không đi được mấy chuyến lên tận huyện. Ba là mời ĐườngCương ăn bữa cơm.

Nói tới Đường Cương, gia đình Triết đều có ấn tượngsâu sắc, nhất là Triết luôn cảm kích anh ta, vì Đường Cương đã hết lòng chămsóc và giúp đỡ tôi trên chuyến đi vừa qua. Sau khi đưa tôi đến nhà bố mẹ Triết,Đường Cương được bố mẹ Triết một mực giữ lại ăn tối. Chỉ có điều lúc đó tôi bịngất nằm trên giường nên không biết tí gì.

Đường Cương đã kể cho gia đình Triết về việc hai lầngặp tôi rất bất ngờ trên đường như thế nào, nhất là lần thứ hai khi ngồi xecùng tôi, gặp phải vị hòa thượng già Tây Tạng bị tai nạn, tôi và anh xuống xechờ bên đường để xử lí chuyện hậu sự của ông.

Mẹ Triết vốn rất tín Phật thậm chí còn cho rằng mọichuyện xảy ra như vậy đều do Bồ Tát sắp xếp. Tối qua khi đi bộ bên ngoài, Triếtcòn nói mẹ anh có ấn tượng sâu sắc về việc làm nghĩa cử của tôi, còn nói riêngvới anh rằng “Cô Ngụy này có tấm lòng rất tốt”.

Sáng hôm qua, sau khi tôi đưa quyển kinh cho Triếtxem, lại kể tỉ mỉ về chuyện vị hòa thường xấu số, Triết luôn miệng nói “Thậtkhông ngờ”. Và sau khi tôi kể rất đơn giản về vụ cướp của ở Trùng Khánh, mặtanh trắng bệch, như thể sắp ngất đến nơi. Anh không tài nào tin nổi tôi lại dũngcảm đến vậy. Trong ấn tượng của anh, thậm chí tôi luôn sợ hãi kêu toáng lên khibắt gặp một con sâu. Rõ ràng tôi giờ đây khác hẳn với tôi thời ở Thượng Hải.

“Hoặc là trước đây, anh chưa thực sự hiểu em”, cuốicùng anh ôm lấy tôi và nói vậy.

Đường đi có một đoạn dài khấp khểnh, Triết cố gắng láixe không bị xóc. Tôi ngồi cạnh anh, không hề có cảm giác lạ lẫm như mấy hômtrước ngồi xe từ huyện tới. Có thể điều này có liên quan rất lớn đến tâm trạng.Phong cảnh bên ngoài vẫn náo nhiệt, một mảng trời xuân.

Tôi nhắm mắt, rồi đột ngột mở mắt ra hỏi, “Sáng hôm qua lúc ăn sáng, mẹ anh nóivới anh những gì?”.

Triết liếc vào gương chiếu hậu. Con chó lúc này cũngđang nhắm mắt, nghỉ ngơi ở ghế sau. Chắc chắn nó cũng mệt rã rời bởi thời gianqua (tôi cũng kể với Triết về chuyện suýt nữa nó bị ăn thịt ở giữa chuyến đi).Giờ đây, mọi nhiệm vụ đã hoàn tất, nó bắt đầu nhắm mắt ngủ suốt ngày. “Không cógì”, Triết chuyển ánh nhìn về tôi ở bên cạnh, cố tình nói bằng giọng bình thản.

“Em không tin”, tôi nói. Tiếp đó là im lặng tới vàiphút, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe nẩy tưng tưng trên con đường đầy đá sỏi.

“Được rồi”, Triết đành chịu thua, “Chẳng phải vẫn làchuyện đó sao?”

“À”, tôi cố tình kéo dài giọng, “Bắt anh lấy Trác Mã chứ gì?”.

Triết lắc đầu, “Không phải”.

“Thế là gì?”, tôi hỏi.

Anh thở dài, “Thực ra cũng không có gì…”. Rồi anh kểmẹ anh biết được nguyên do anh từ Thượng Hải trở về quê vì bị tôi từ chối lờicầu hôn. Và tôi vội vã từ Thượng Hải đuổi theo tới đây, bây giờ cả hai lại quayvề với nhau tốt đẹp. Mẹ anh thấy hai đứa đều vất vả, nên trong bữa sáng đã hỏianh rốt cục có dự định ra sao. Nói tới đây, Triết đột nhiên im bặt. Tôi hỏi dồnlúc đó anh trả lời ra sao. Anh lắc đầu, mỉm cười, “Anh không nói cho em đâu”.

Tôi nhún vai, giả bộ không quan tâm, “Rồi sao nữa?”.

“Rồi mẹ nói phụ nữ thành phố không thật tình”, Triếtthật thà kể.

“Thì ra là vậy”, tôi nói, rồi đột ngột cù nách anh.Anh vội vàng kêu ầm lên: “Em điên rồi, anh đang lái xe đấy!”.

“Chẳng phải mẹ anh nói phụ nữ thành phố không thậttình mà?”, tôi nói.

Anh trầm ngâm hồi lâu, “Quả thật anh có bố mẹ nông dânrất ngoan cố, nhất là mẹ anh. Cả đời bà không ra khỏi núi, chỗ xa nhất là tớihuyện Đan Ba, tầm nhìn có hạn, nên bản năng luôn ngờ vực về người thành phố,nhất là về phụ nữ thành phố”.

Tôi không nói gì. Những gì Triết nói đều đúng sự thật.Còn nhớ một năm trước khi chúng tôi mua căn hộ ở Thượng Hải, muốn mời bố mẹ anhtới ở một thời gian, nhưng mẹ anh nhất định không chịu. Lí do đưa ra rất buồncười, nói là người Thượng Hải quá đông, nông dân tới đó sẽ rơi mất linh hồn.Hồi đó nghe vậy, tôi không thể tin nổi, cứ ngỡ bà bị điên. Nhưng sau khi rờiThượng Hải một thời gian, hàng ngày ăn uống, ngủ ở những nơi đơn giản hơnThượng Hải rất nhiều, tôi được hít thở bầu không khí trong lành, được tận hưởngbầu trời cao hơn, xanh hơn, nhớ lại về câu nói của mẹ Triết, quả cũng có lí củanó. Tôi phát hiện thấy mình không còn phản cảm về bà như trước nữa.

“Này, anh có muốn lấy Trác Mã không? Cô ấy đẹp thật”,tôi thờ ơ ngắm nghía mấy đầu ngón tay, rồi ngẩng đầu lên hỏi Triết.

Thoắt một cái, nom anh rất kinh ngạc, như thể rất tứcgiận, rồi anh lại cười, và lắc đầu, “Em thật ghê gớm”.

Tôi cũng cười, đã sớm đoán ra được phản ứng của anh,nhưng cố y muốn nhìn nét biểu hiện của anh. Cái kiểu vừa kinh ngạc vừa phẫn nộvừa cười của anh có thể khiến đầu gối của tôi mềm nhũn. Trời ơi, tôi nghĩ rằngtôi thật lòng yêu anh.

“Em đừng lo”, Triết an ủi tôi, “Lần này em vượt ngàndặm xa xôi từ Thượng Hải tới đây tìm anh đã khiến mẹ anh có ấn tượng rất sâuđậm. Mẹ rất kinh ngạc khi thấy em tới không chỉ một mình, mà còn mang thêm mộtcon chó. Mẹ nói em không giống các tiểu thư thành phố, mà có phần giống phụ nữnông thôn”. Nói tới đây, Triết không nhịn nổi cười.

“Cám ơn mẹ anh”, tôi lúng búng, rồi cũng phá lên cười.Lần đầu tiên tôi được nghe thấy người ta khẳng định về mình như vậy.

“Khi tới huyện mua quà tặng mẹ anh, nhớ để tâm chọnlựa một chút, gắng tìm ra những thứ bà thích, để lấy lòng”. Triết gợi ý chotôi.

“Được thôi”, tôi nói, lòng thầm nghĩ làm sao tôi biếtđược bà thích cái gì cơ chứ.

Rốt cuộc cũng tới huyện. Triết đề nghị một mình đi muanhững thứ cần thiết cho trường học, còn tôi và con chó có thể ngồi nơi nào đóchờ anh như tiệm trà chẳng hạn. Anh rất thông thạo mọi nơi trong huyện, chỉviệc đi một lượt là mua xong. Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian và không làm tôithấy nhàm chán. Tôi cũng nhất trí.

Thế nên anh chọn một tiệm trà vắng vẻ, để tôi và conchó ở đó. Tôi xuống xe, nhìn xung quanh, cảm giác như đã từng tới đây. Lộ PhongThiền cũng khịt khịt mũi, tôi chợt nhận ra đây là nơi mấy ngày trước đã từnglui tới. Chính nơi đây, con chó phát hiện ra tấm khăn mùi xoa trắng của Triết.Tôi kể lại với anh, anh cũng rất ngạc nhiên.

Tôi có đọc một cuốn sách, nói rằng bất kì sự trùng lặpnào đều không chỉ là sự tình cờ đơn giản. Đằng sau nó còn ẩn chứa những nguyênnhân mà ngay từ thoạt đầu có lẽ chúng tôi không hề hay biết, nhưng càng về saumới rõ dần. Phải chăng chiếc khăn tay nhặt được trên đường của Triết đã ám chỉmột kết thúc tốt đẹp ngày hôm nay? Tôi nghĩ vậy và tạm biệt anh, dắt chó vàotiệm trà.

Trong tiệm không một bóng người. Tôi rất vui vì linhcảm rằng bố tôi sẽ về trò chuyện ở nơi vắng vẻ. Ông luôn thích những nơi thanhnhã, hồi còn sống và sau khi chết vẫn không khác nhau.

Ngồi xuống một góc gần cửa sổ, tôi gọi một bình tràhoa cúc và mấy đĩa hoa quả khô. Lộ Phong Thiền ngồi bên chân tôi. Cửa sổ mởtung, từng đợt gió man mát nhè nhẹ ùa vào. Thoắt một cái, cảm thấy cuộc sốngcũng trơn tru là vậy, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra, không có khe hở,không có gì trái ý, tôi và cơ thể tôi vẫn hoàn mỹ, yên ổn và ung dung như vậy.Mọi gập ghềnh hơn mười ngày qua phảng phất như đã tiêu tan.

Tôi chìm trong tĩnh lặng vài phút, đột nhiên bị móngvuốt của chó khẽ cào cào. Tôi nhìn Lộ Phong Thiền, nó ngáp dài vài cái, mấy sợirâu của nó rung rung, tiếp đó là tiếng nói của bố tôi.

“Bố xin lỗi”, ông nói và vội giải thích, “Hôm nay bốhơi say”.

Tôi không thể tin nổi, cứ tròn mắt nhìn con chó. Mãilâu sau, tôi mới khẽ hỏi, “Tại sao?”.

“Chẳng tại sao cả. Chỉ vì vui quá thôi”, ông nói. Rồicon chó lại ợ lên, như để tôi tin rằng đúng là ông đã uống rượu. Mùi rượuthoảng bay qua mũi tôi.

Tôi thực sự kinh ngạc, không nhịn nổi cười. “Thậtkhông bố?”. Tôi nỗ lực hết sức ghìm giọng xuống để nhân viên phục vụ không nghethấy. Một cô nhân viên ăn bận rất lạ mắt đã bắt đầu nhìn về phía tôi. Tôi đànhcầm điện thoại lên, giả bộ đặt dưới tai, như thể đang nói chuyện điện thoại vớiai đó. Nhưng kì thực, tôi đang nói chuyện với con chó của tôi.

“Vừa uống rượu với bà ngoại Triết…”, bố tôi như hơitỉnh lại “Vui quá, nhìn thấy con và Triết đã quay lại với nhau êm ả. Khôngphải, còn thắm thiết hơn trước nữa…”.

“Bà ngoại của Triết?”, đây là lần thứ hai tôi nghethấy ông nhắc đến bà, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”.

“Chà, thế này, thực ra bà ngoại Triết luôn có tác dụngrất lớn trong chuyện yêu đương của con và Triết. Ba năm trước, bọn con quennhau là do một tay bà sắp đặt. Lúc đó, bố cũng quen bà được vài năm rồi. Cònnhớ hôm đó, bà đột nhiên nói với bố: con gái anh và cháu ngoại tôi đúng là mộtcặp trời sinh. Rồi sang ngày thứ hai, trong ngày sinh nhật của bạn Triết, conđã quen anh ta và nhanh chóng rơi vào lưới tình. Sau đó, bà đã kể với bố rằngđã mất rời nhiều thời gian điều tra kĩ lưỡng mới phát hiện được con và Triếtđúng là một cặp tuyệt tác trời sinh”. Nói tới đây, bố ngừng lại, như thể xemtôi có thái độ gì. Rồi ông nói tiếp: “Mọi chuyện xảy ra giữa con và Triết đềucó liên quan tới bà ngoại Triết. Tóm lại, bà ấy là một nhân vật quan trọng, dùcho cả hai đều không cảm thấy”.

Tiếng của bố nghe có vẻ rất đắc ý. Tôi hoàn toàn cóthể hiểu được. Nếu đột nhiên tôi được tiết lộ với người khác về thông tin độcnhất vô nhị mang tính bùng nổ này, nhất định tôi cũng có khẩu khí như vậy.

Tất nhiên bạn có thể tượng tượng ra cảnh tôi vô cùng kinh ngạc sau khi nghe bốtôi tiết lộ bí mật. Thì ra là vậy. Nhưng, thực sự như vậy chăng?

Khi nỗi ngờ vực vừa lướt qua đầu tôi, bố tôi lập tứclại an ủi: “Cứ nghĩ xem tại sao con Lộ Phong Thiền lại xuất hiện một cách bí ẩnvào nhà con. Rồi chiếc bật lửa của Triết mà con nhặt được tại quầy bán báo gầnchung cư ở Thượng Hải, còn chiếc khăn mùi xoa của Triết rơi trên con đường bêncạnh tiệm trà nữa chứ…”.

Tôi chớp chớp mắt, “Nói vậy lẽ nào cũng đều liên quantới bà ngoại Triết?”.

“Con phải biết rằng những người như bố dù linh hồntrôi dạt ở một thế giới khác nhưng vẫn có thể làm được rất nhiều vậy, nhiều hơncả các con tưởng đấy. Chẳng hạn như, chúng ta có thể làm cho một người tình cờbị rơi đồ hoặc tự nhiên nhớ tới một ai đó, hoặc khiến người ta đột nhiên gọiđiện thoại cho một người đang âm thầm chờ đợi. Con đã từng xảy ra chuyện đangnhớ đến ai đó thì đột nhiên người ta gọi điện tới cho con không?”.

Bố tôi không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, nhưng tôinghĩ đáp án sẽ là: đúng thế, bố tôi và bà ngoại Triết ở một thế giới khác đãlàm rất nhiều chuyện trong chuyện tình cảm của tôi và Triết, còn nhiều hơn cảsức tưởng tượng của tôi.

“Thôi, nói sang chuyện chính nhé”, bố tôi tiếp tụcnói. Giọng ông như thể chuyện chúng tôi vừa nói ban nãy không phải là chuyệnchính. Tôi bất mãn chớp chớp mắt.

“Ngày mai con và Triết đi rồi, chặng hành trình này sẽkết thúc. Cho tới giờ, con thấy ra sao?”. Lúc này giọng bố thật nghiêm nghị,khiến người ta phải nhớ ra bố từng là giáo viên hơn hai mươi năm.

“Cảm giác rất tuyệt”, tôi đáp rất thành thực, “Như thểđã học được rất nhiều kiến thức mà trước đây đã xao lãng. Về tình cảm, về quanhệ giữa con người với con người, về cách đối mặt với hiểm nguy và đưa ra sự lựachọn đúng đắn…”. Tôi nhìn ra cửa sổ, hướng về con đường vắng tanh không mộtbóng người, trong khi vẫn giả bộ thì thầm điện thoại. Cô nhân viên phục vụ lạivừa liếc về phía tôi.

“Bố mừng cho con”, bố tôi lại hạ giọng, “Từ đầu chuyếnđi, bố có hơi lo, còn nhớ lúc nhỏ con rất ốm yếu, lại được bố mẹ yêu chiều,không khỏi có tính hơi kiêu căng. Sau này dù bố mẹ không ở bên cạnh nữa, nhưngđã có Triết cũng rất yêu thương con, con vẫn là một công chúa Thượng Hải. Lầnnày từ Thượng Hải tới Xuyên Tây, con đã thực sự nếm không ít cay đắng. Tuy cóbố và Lộ Phong Thiền giúp đỡ, nhưng con cũng phải dựa vào chính mình, tin tưởngvào mình và cuối cùng đã chiến thắng chính mình. Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi,con đã trưởng thành. Bố kiêu hãnh vì con”.

“Bố…”, giọng tôi có phần nghẹn ngào, “Cám ơn bố”.

“Ngụy, con gái của ta, cuộc đời là một bài học dài,hãy tiếp tục cố gắng nhé”. Rồi bố vội vã nói, “Bố đi đây”.

“Con chào bố”, tôi đáp nhỏ.

Tôi đặt điện thoại xuống, bắt đầu uống trà. Vừa uốngđược vài ngụm, Lộ Phong Thiền sán lại gần tôi, liếm tay tôi. Tôi ngầm hiểu cóthể bố lại quay lại, liền cúi đầu xuống, quả nhiên giọng bố tôi khe khẽ cấtlên: “Này, suýt nữa quên không nói, con sắp phát hiện ra mình đang có thaiđấy”.

“Cái gì?”, tôi nhảy lên như bị con gì cắn, luống cuốngđánh đổ cả tách trà trên tay, làm ướt đẫm quần áo một mảng, cũng may tách tràkhông vỡ.

Cô phục vụ rốt cuộc cũng tìm được cơ hội lại gần tôi.Cô ta nói tôi không cần lo lắng rồi đưa cho tôi một tập khăn giấy, rồi nỗ lựclau bàn. Tôi chỉ muốn nhanh chóng nối tiếp cuộc trò chuyện với bố tôi. Tôi rấtmuốn biết thêm nhiều thông tin.

Sau khi nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm được toilet,tôi lập tức dắt chó vào theo. Đây là toilet dùng chung cho cả nam và nữ. Tôikhóa cửa lại, ngồi xuống trước mặt Lộ Phong Thiền, hai tay ôm mặt nó. Nó bìnhthản nhìn tôi.

Tôi cuống lên hỏi: “Bố, lúc nãy bố vừa nói gì?”. Chờmột lát, không thấy trả lời. Tôi cắn móng tay, nhẫn nại ngồi chờ, rồi quyếtđịnh rằng bố tôi đã bay rồi.

Ông thoắt ẩn thoắt hiện như làn gió, để lại cho tôinỗi ngờ vực và hưng phấn vô biên. “Con sắp phát hiện thấy đang mang thai sao?”.

Câu hỏi nghe thật nực cười. Lẽ nào đó cũng là một quyết định đã sắp sẵn? Nếuđúng như vậy, ai thay tôi làm quyết định đó? Bố? Bà ngoại Triết? Hay ông chủnào trên thiên đường?

Đầu óc tôi hỗn loạn trong bầu không khí không mấytrong sạch ở toilet. Tôi vội vã tới bồn nước rửa tay, vặn vòi nước, khỏa nướclên rửa mặt. Trên tấm gương phản chiếu một gương mặt không thể thấy rõ có biểuhiện gì. Tôi quyết định tự cười mình, rồi đi ra.

Chẳng mấy chốc, Triết đã quay lại tiệm trà, nói rằngnhững thứ mua được đều xếp gọn trong xe. Bình đun nước nóng bằng năng lượng mặttrời sẽ được nhân viên bán hàng dùng xe chuyên dụng chở đến tận trường học ởĐại Trại Thôn, dự tính hôm nay có thể mắc xong. Bữa trưa với Đường Cương cũngđã hẹn sẵn ở một nhà hàng Tứ Xuyên cách đây không xa chừng một tiếng rưỡi đồnghồ nữa. Bây giờ còn thời gian trước khi ăn, tranh thủ đi mua quà cho bố mẹTriết.

Xem ra tâm trạng Triết rất hưng phấn, kéo tay tôi đingay. Tôi vẫn bị tác động bởi câu nói ban nãy của bố, nên nghe Triết nói cứ câuđược câu chăng, chỉ tiện miệng dạ vài câu.

“Em sao thế?”, Triết cũng phát hiện thấy tôi khácthường.

“Không có gì”, tôi vội vã đáp, bụng thầm nghĩ khôngbiết Triết sẽ có phản ứng ra sao nếu biết được những điều mà bố vừa nói vớitôi?

Nào là bà ngoại anh, nào là mang thai, chắc chắn anh sẽ kinh ngạc tới rơi cảcằm ấy chứ. Tôi không khỏi mỉm cười, nói với anh: “Chúng ta đi thôi”.

Chúng tôi ra khỏi tiệm trà, lái xe qua mấy con phố,lượn đi lượn lại chọn mua quà tặng cho bố mẹ Triết.

Cuối cùng Triết chọn được một cái tẩu khắc hoa để tặngbố và mấy bộ quần áo mùa hè bằng vải bông, một đôi giầy đi núi rất chắc chắn đểtặng mẹ. Chúng tôi cùng chọn một số quần áo và một bức Phật bằng ngọc. Nó kháđắt nhưng màu sắc rất đẹp, hình tượng khắc họa rất sinh động, người thợ làm raắt hẳn rất tài hoa. Triết nói nhất định mẹ anh sẽ thích. Nhưng quả thực quáđắt, Triết trả phần lớn, nhưng anh không cho tôi nói ra, dặn tôi chỉ nói rằngđây là quà tặng mẹ anh là được.

Tôi khe khẽ nhìn ngắm bức tượng Phật như khẩn cầu,thầm một lời nguyện ước, mong sao mẹ Triết có thể mở lòng với tôi, thực sự chấpnhận tôi như người bạn đời của con trai bà.

Chúng tôi lại mua một số thuốc đông y quí hiếm để tặngcho bố mẹ Triết. Tới giữa đường đi, tôi rất thích một bộ đồ uống trà, liền lậptức mua ngay làm quà tặng cho Đường Cương, và mua thêm một số đồ ăn của chó choLộ Phong Thiền. Nhân lúc Triết không chú y, tôi còn chạy vào tiệm thuốc mua quethử thai. Đợi tới tiệm ăn có thể tìm cơ hội đi thử.

Hơn một tiếng đồng hồ mua sắm, quà tặng chất trên xeđã đầy kín như một quả núi nhỏ. Triết nhìn và nói, “Được rồi đấy”.

Tới tiệm ăn, thấy Đường Cương đã ngồi đợi.

Hai ngày chưa gặp, tưởng như nhiều năm chưa gặp lạibạn cũ. Tôi và anh ta ôm nhau rất chặt, rồi ngồi xuống. Đường Cương hỏi sứckhỏe của tôi ra sao, tôi đáp đã khá hơn rất nhiều. Anh nhìn Triết rất lâu đầy ynghĩa, rồi lại nhìn tôi, nâng cốc, nói: “Tôi thực sự vui mừng vì hai người.Nào, nâng cốc”.

Bữa cơm hầu như không ai chịu ăn, nhưng uống khánhiều. Mặc dù sau bữa cơm còn phải lái xe, song Triết vẫn uống không ít. Ngoàibia, chúng tôi còn uống cả loại rượu đặc sản của Đan Ba được làm từ lương thực,gọi là “Tra Tửu”. Trên vò rượu được bịt kín có cắm một ống hút dài, mỗi ngườiuống một ngụm, rồi lấy dao cắt một đoạn ống hút, để người khác dùng hút tiếp.Vị rượu ngọt, nồng độ cũng không cao, nhưng khi uống rất dễ say.

Giữa bữa, tôi đi vào toilet, mang theo cả que thử thaiđã mua trộm trước đó, run rẩy làm theo những chỉ dẫn trong giấy hướng dẫn, rồichờ mấy phút. Trên giấy hằn một đường màu tím. Theo giấy hướng dẫn, nếu có thêmmột đường màu tím nữa xuất hiện, đó chính là đã mang thai. Nhưng mãi vẫn khôngthấy. Tôi kiên nhẫn đợi đủ thời gian mà giấy hướng dẫn yêu cầu, nhưng vẫn khôngthấy vạch thứ hai xuất hiện. Để xác định đây là một kết quả chính xác, tôi lạiđợi thêm một lúc, vẫn chỉ có một vạch.

Tôi vứt que thử vào thùng rác, đẩy cửa đi ra. Tronglòng trào dâng một cảm giác thật khó tả, không rõ thất vọng hay vui sướng.

Khi trở lại bàn, Đường Cương đưa cho tôi ống hút rượuvừa cắt. Họ đã gọi vò rượu thứ hai. Lúc này tôi mới để ý mình vào toilet cũngkhá lâu. Triết hỏi tôi: “Em không sao chứ?”.

“Không sao”, tôi mỉm cười lắc đầu và ngậm ống hút, hútmột hơi.

Khi bữa trưa vừa kết thúc, tôi thấy mình hơi say, chỉ nhớ trước lúc ra về cólấy bộ uống trà tặng cho Đường Cương. Anh cũng tặng tôi mấy túi thảo dược, vàdặn dò kĩ công dụng và cách dùng.

Tôi lơ mơ nhận lấy mấy gói thuốc có mùi kì lạ này,không thể nhớ nổi chúng có tác dụng gì, và chào tạm biệt Đường Cương, dắt LộPhong Thiền, theo Triết lên xe. Rồi tôi thiếp đi rất nhanh.

Trung Quốc xưa có câu: “Rượu được gặp tri kỉ, ngànchén vẫn ít”. Lẽ nào được ngồi uống rượu cùng một người bạn quen nhau bởi cơduyên như Đường Cương mà lại không say?

Tối đó, trước khi mặt trời xuống núi, Triết đưa tôitới trường học ở Đại Trại Thôn. Từ xa đã nhìn thấy trên mái nhà đã mắc máy đunnước nóng sử dụng năng lượng mặt trời. Triết và tôi cùng cười. “Anh thật anhhùng!”. Tôi ôm lấy anh, in dấu một nụ hôn lên mặt.

Trác Mã và một đám học sinh đang ngồi quây thành nhómtrên sân. Ở giữa có vài vị khách đáng quí, vài vị hòa thượng Tây Tạng khí chấtkhác thường.

Trác Mã thấy chúng tôi liền lập tức chạy ra, nụ cườilấp lánh như ráng chiều. “Cám ơn các bạn”, cô nói bằng tiếng phổ thông, chắphai tay cúi người thi lễ. Chúng tôi cũng chắp tay đáp lại. Rồi cô nhìn lướt vềphía các hòa thượng, nói với chúng tôi, “Lại đây, để tôi giới thiệu các bạn”.

Chúng tôi đi tới, hành lễ với các hòa thượng. Trong đócó một vị đeo kính không gọng là Phật sống Li Thố, hai vị đứng bên là tùy tòngcủa ông. Họ từ chùa Bộ Khoa tới. Hôm nay tới thăm trường tiểu học Đại Trại Thôntheo thông lệ mỗi tháng một lần. Phật sống Li Thố quyên góp giúp đỡ cho các họcsinh có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Lần này, ông lại mang tới một lô sách, mộtthùng táo. Nhìn lũ trẻ vừa hát, vừa chơi trò chơi trên sân, tay lại cầm mấytrái táo, những nếp nhăn trên gương mặt ông dưới ánh chiều tà như dãn ra, bừngsáng nụ cười.

Triết cho chuyển hết các thùng loa, bóng rổ, sách vởvà quần áo vào văn phòng nhà trường, rồi lại tới kí túc xá học sinh kiểm tra.Lỗ thủng trên cửa sổ đã được anh mời thợ trong thôn sửa xong sáng nay. Anh thởphào, nom rất hài lòng.

Rồi chúng tôi lại trở lại sân chơi. Trác Mã đến trướcđám học sinh, kêu cậu học sinh nhỏ nhất là Đăng Châu biểu diễn một bài hát tặngPhật sống và chúng tôi. Thoạt đầu, cậu bé rất ngượng, nhưng đám bạn xung quanhbắt đầu vỗ tay, kêu to “Đăng Châu, lên đi!”. Cuối cùng, cậu cũng hát, vừa hátvừa nhảy, hai tay xòe lên xòe xuống như một con chim non đang bay, giọng cậunghe non nớt nhưng khá vang.

Cậu hát một bài dân ca dân tộc Tạng. Triết dịch chotôi nghe, đại y nội dung như sau: “Quả núi nhỏ như cái lọ bằng vàng, trên núituy không có chùa, nhưng phong cảnh đẹp đủ khiến tôi lưu luyến. Tây Hải trongnhư gương soi, tuy biển không có rồng, nhưng nước biển xanh ngắt khiến rôi mêmẩn. Mặt trời vàng phương Đông tuy đã lấp lánh xuống núi, nhưng hơi ấm của bạnmãi trùm lên người tôi”. Tuy là đứa trẻ mồ côi, nhưng giọng ca của cậu bé khônghề mang chút bi thương, trái lại còn khiến người ta thêm hy vọng.

Chúng tôi ra sức vỗ tay khen hay.

Trên đường trở về, chúng tôi đều không nói chuyện.Triết khe khẽ hát lại bài dân ca ban nãy.

Lúc này, mặt trời đã hoàn toàn xuống núi. Bầu trờiphía Tây còn giữ lại một cụm mây cuối cùng đẹp rực rỡ.

Đây là đêm cuối cùng của chúng tôi ở Xuyên Tây. Sángmai, chúng tôi sẽ lên xe về Thành Đô, rồi từ đó bay thẳng về Thượng Hải. Thựcra Triết đang rất nóng ruột. Ngày nào công ty thiết kế của anh cũng gọi điệngiục giã về. Đây đang đúng giai đoạn công ty rất bận rộn. Là người hợp tác vàlà nhà thiết kế chủ chốt, quả thực anh rất khó có thể vắng mặt.

Triết quyết định tạm để chiếc xe Volvo lái từ ThượngHải ở lại nhà bố mẹ. Rồi sau đó thuê người lái về Thượng Hải. Vì chúng tôi đimáy bay, Lộ Phong Thiền vướng phải một số thủ tục rắc rối về vận chuyển hàngkhông, đành phải ở lại đây, rồi theo chiếc Volvo về Thượng Hải sau.

Tôi để lại hết số đồ ăn của chó và thuốc men của nótrong một chiếc làn mây. Mẹ Triết đã nhận lời chăm sóc nó. Đây là lần đầu tiêntôi và nó tạm xa nhau, tuy chỉ vài ngày, nhưng cả hai đều thấy rất buồn, bữatối cũng ăn rất ít.

Sau bữa tối, Triết quyết định là lúc tặng quà cho bốmẹ. Anh dọn bàn ăn sạch sẽ, mời bố mẹ ngồi chờ bên bàn. Rồi cả hai chúng tôi từtrong phòng đi ra, cùng bê đủ các gói to gói bé, lần lượt đặt vào tay bố mẹTriết. Họ nhận hết, nét mặt lộ vẻ vui sướng.

Cuối cùng, tôi đặt bức tượng Phật bằng ngọc trước mặtmẹ Triết. Quả nằm ngoài sức tưởng tượng của bà. Bà đứng dậy, tỉ mỉ vuốt ve photượng, miệng không ngớt phát ra những tiếng than đầy kinh ngạc.

Triết đứng bên nói thầm với tôi: “Đạt được mục đíchrồi nhé!”.

Lòng tôi như bừng tỉnh, thấy đã đúng thời cơ liền chắptay khom lưng làm lễ với mẹ Triết một cái, rồi với bố Triết một cái, thành khẩnnhìn họ, nói: “Thưa bác trai, bác gái, cháu quen Triết đã ba năm qua, xin cámơn hai bác luôn rộng lượng với cháu. Cháu biết mình chưa hoàn hảo, nhưng tìnhcảm của cháu đối với Triết là chân thực một trăm phần trăm. Cám ơn hai bác đãsinh thành và nuôi dưỡng anh ấy. Đối với cháu, anh ấy là thứ quí giá nhất”.

Triết đứng bên cạnh, thoắt một cái mặt đỏ bừng. Tuy bốmẹ anh nghe không hiểu tôi nói gì, nhưng từ những biểu hiện của họ, có thể thấyhọ đã hiểu được y tứ mà tôi muốn diễn đạt. Triết húng hắng ho một tiếng và bắtđầu hạ giọng dịch lại cho bố mẹ nghe.

Đầu tôi đột nhiên nhảy vọt ra hai chữ và một dấu chấmthan: “Vỗ tay!”. Tôi sững người, rồi nhanh chóng hiểu rằng bố tôi đã tranh thủthời cơ, kịp thời viết hai chữ đó vào đầu tôi. Tôi cũng không khỏi đỏ bừng mặt,cúi đầu nhìn chân mình.

Đột nhiên tôi thấy một bàn chân đi lại về phía tôi,nhìn dép đi ắt phải là mẹ Triết. Rồi tôi cảm thấy hai cánh tay gầy nhưng rắnrỏi ôm chầm lấy tôi, và hơi ấm của mẹ vẫn còn vương mùi bùn đất. Tôi khẽ gọi:“Mẹ!” và cảm thấy từng giọt nước mắt trên mặt mình rơi xuống bờ vai của bà.

Hôm nay là ngày tôi và Triết từ Xuyên Tây quay vềThượng Hải, Lộ Phong Thiền tạm thời ở lại nhà bố mẹ Triết. Tôi đã ghi trongnhật kí như vậy.

Sáng nay đột nhiên có mưa, chúng tôi vội vàng ăn bữasáng rồi từ biệt bố mẹ Triết và con chó, mang theo rất ít hành lí, lên chuyến xekhách tới huyện. Qua lớp cửa kính xe, chúng tôi thấy bố mẹ Triết giương ô đứngđó, Lộ Phong Thiền đứng bên cạnh.

Đúng lúc họ sắp vượt ra khỏi tầm nhìn của chúng tôi,con chó đột nhiên vùng chạy, đuổi theo xe chúng tôi. Trong mưa, lông nó ướtsũng, bết lại từng mảng trên người. Nhưng chiếc xe phóng nhanh dần, rốt cuộccũng không thấy bóng dáng con chó đâu nữa.

Lúcnày mưa ngày càng to, tôi rất nhớ Lộ Phong Thiền, không khỏi đau lòng, co rúmlại trong vòng ôm ấm áp của Triết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.