Gia Đình Ngọt Ngào Của Tôi

Chương 7: Chương 7




Mười một rưỡi, đêm khuya mệt mỏi, tại một thành phố xalạ. Dưới ánh đèn đường yếu ớt, nhìn thứ gì cũng giống như đang mơ. Tôi và conchó như hai kẻ mộng du tới bến xe taxi ngoài bến xe ô tô, chờ đám người trướcmặt chia thành bốn,năm khúc qua hàng rào, xem chừng phải đợi tới hai mươi phútmới đến lượt.

Tôi vác chiếc ba lô nặng trĩu, tựa lên hàng rào, khẽ nhích từng bước một theodòng người. Con chó cũng không khá hơn bao nhiêu, mõm nó lọt thỏm trong chiếcvòng nhựa màu xanh nhạt đề phòng cắn người, xem ra nó cũng bất lực với thànhphố mới tới này.

Lúc này, có tiếng một người đàn ông mang thổ âm Đông Bắc hạ giọng hỏi: “Ai đitaxi không? Không cần xếp hàng, cứ đi thẳng ra đây”. Mấy hành khách bắt đầu hỏianh ta giá. Người đàn ông đó hình như đưa giá quá cao, sau một hồi mặc cả, anhta không lôi được khách nào. Lúc này anh ta nhìn thấy tôi, liền bước tới hỏi tôiđi đâu. Từ khi vấp phải chuyện Lí Phương kéo khách ở bến xe Nghi Xương, tôi rấtcẩn thận, không thèm để tâm tới lời mời gọi của anh ta.

“Cô ơi, cô đứng xếp hàng như vậy rất mệt. Cô cứ nói địa điểm cần đến, tôi lậptức đưa cô đi là xong”. Anh ta vẫn không buông tha, tiếp tục thuyết phục. Mãicho tới khi thấy tôi vẫn thờ ơ, anh ta lục túi áo sột soạt tìm kiếm một lúc rồigiơ ra một vật trước mặt tôi. Tôi liếc qua, là một bằng lái xe.

“Cô cứ yên tâm, tôi không phải là người xấu”, anh ta nói giọng rất nặng.

“Xe taxi của anh có đúng là xe của hãng không?”, tôi mở miệng, có phần vẫn chưayên tâm về người đàn ông ngoại tỉnh thấp tì này. Trên người anh ta có mùi gì đórất quái lạ, không phải là mùi nghèo khó nhưng sạch sẽ. Nó giống mùi những conbọ xám bám leo lên góc tường vào mùa mưa, khiến người ta vừa thương hại vừa ghêtởm.

“Không phải”, anh ta thực thà đáp, “Nhưng tôi đảm bảo cô sẽ hài lòng. Chỉ cầnnói cô muốn đi đâu”.

Tôi buột miệng nói tên một khách sạn năm sao hỏi được từ lễ tân khách sạn ởNghi Xương.

Anh ta gật đầu, giơ tay đỡ hành lí cho tôi, miệng nói: “Tôi biết rồi, ngay trênđường Trung San Tam thôi. Để tôi đưa cô đi, mười phút thôi”.

Tôi vội vã né tránh, “Làm cái gì thế? Làm cái gì thế? Chắc gì tôi đã để anh đưatôi đi. Mười phút, anh lấy bao nhiêu tiền?”

“Chẳng phải cô còn con chó sao, tính cả thảy 50 đồng, không nhiều đâu”.

Đột nhiên anh ta rất tò mò về cái vòng chống cắn người của Lộ Phong Thiền, liềnthò tay sờ. Con chó hất mạnh đầu, đớp về phía anh ta một cái, anh ta giật mình,vội vã rụt tay về.

Lúc này đám người xếp hàng trước mặt tôi bỗng nhốn nháo, hình như có người cãinhau rồi đánh nhau. Đám đông hét ầm lên “Đánh nhau rồi” rồi chen nhau lùi lại,nhưng bị hàng rào cản lại. Kẻ xô người đẩy loạn xạ, tiếng kêu khóc chửi bớikhông ngớt.

Tôi và con chó vội vã lui lại, không ít người đã nhảy qua hàng rào, xung quanhngười đàn ông ban nãy thoắt cái đã đầy người. Tôi ngó lung tung, không hề chuẩnbị trước cảnh tượng lộn xộn này, ra sức sờ con Lộ Phong Thiền để trấn tĩnh lại.Không ngờ lần đầu tiên tôi tự tới miền Tây này lại vô dụng như vậy.

Lúc này, người đàn ông nọ lại xuất hiện trước mặt tôi, “Thế nào cô nghĩ kĩchưa? Rất nhiều người muốn lên xe của tôi, nhưng vừa nãy tôi nói giá với côtrước, nếu cô muốn đi, tôi ưu tiên cho cô”.

“Được rồi, anh nói là năm mươi đồng, 10 phút là đến nơi đấy nhé”. Quả thực tôirất mệt. Mỗi khi mệt mỏi, người ta thường đưa ra những quyết định sai lầm.

Trước khi lên xe, tôi còn cố ý giả vờ bấm di động để anh ta hiểu rằng tuy tôilà người ngoại tỉnh, lần đầu tới đây, nhưng không phải là thứ để người ta dễbắt nạt, huống hồ tôi còn có một con chó to.

Tôi nghĩ vậy, bất giác thấy can đảm hẳn.

Nhưng ngay trong tích tắc xe vừa đóng sập cửa, đột nhiên tôi thấy rất bất ổn.Trong xe tối thui và rất hôi. Ghế ngồi không có vải bọc nom thô kệch, phíatrước ghế còn rơi vãi lung tung không rõ thứ gì. Khoảng cách giữa ghế ngồi quángắn, không thẻ duỗi chân ra nổi. Chiếc lồng sắt thường có trong các xe taxi đểngăn hàng khách phía sau với người lái đã bị tháo ra. Tệ hơn nữa là cửa sổ haibên đều bị sơn đen, chỉ có thể nhìn thẳng ra con đường phía trước.

Con chó cuộn mình bên cạnh tôi, mắt mở to. Tôi ôm lấy nó, tay nắm chặt điệnthoại. Xe phóng như bay, nhưng đảo như lạc rang, giống hệt cảnh tôi và Triếttừng lái chiếc taxi vàng đi chơi ở NewYork.

Theo bản năng vốn có của phụ nữ, tôi khẽ kéo chiếc ba lô đen xuống chân, rồikhẽ kéo khóa, thò tay vào xục sạo một hồi. Mọi thứ bên trong đã không còn thứtự như lúc vừa ra khỏi nhà. Tôi thầm cẩu khấn, một lúc sau, tôi chạm phải chiếclọ xịt phòng thân của phụ nữ mà Sa mua từ Nhật về.

Nhưng mong rằng không phải dùng nó. Một tay tôi cầm điện thoại, một tay kia cầmlọ xịt, lòng thầm nhớ tới câu nói của bố: “Bố sẽ tới tìm con khi gặp nguyhiểm”.

10 phút trôi qua vẫn không thấy bóng dáng khách sạn đâu cả. Trái lại, chiếc xevẫn lao như bay. Từ tấm kinh chắn gió phía trước, tôi thấy chúng tôi ngày càngđi ra chỗ vắng, đường sá đã trống trơn, nhà cửa hai bên đường ngày càng thấpnhỏ, xấu xí.

“Xin hỏi còn phải đi bao xa nữa”, giọng tôi run rẩy.

Anh ta không đáp, trái lại còn móc ra một bao thuốc, từ tốn châm 1 điếu và nhảra một đống khói. “Xin đừng hút thuốc”, tôi tức giận, rồi tiện tay vặn nắm cửasổ bên cạnh nhưng lạ thay vặn thế nào cũng không mở được. “Mở cửa sổ ra”, tôiquát to.

Lúc này gã đàn ông mới cất tiếng, “Đừng phí công vô ích, quên cái khách sạn củamày đi, nếu ngoan ngoãn ta còn tha cho mạng sống…”

Máu như dồn hết lên đầu tôi, mắt như nhìn thấy một vùng sao vàng nhảy nhót rốirít, tôi ngợp trong kinh hãi và khiếp sợ, suýt nữa không thể thở nổi. Suốt mấygiấy tôi cứ sững ra như vậy, không thốt lên được câu nào.

Gã đột nhiên phanh kít xe, tôi và Lộ Phong Thiền bị vamạnh về phía trước, nhanh như chớp, một bàn tay đã bóp nghẹt cổ tôi. Tôi kêulên 1 tiếng, xịt loạn xị chiếc lọ xịt phòng thân trong tay. Gã đánh rớt chiếclọ trong tay tôi, lại đấm một quả vào mặt tôi. Một nửa mặt tôi lạp tức mụ mẫmkhông còn cảm giác. Có thứ gì đó ùa ra bên miệng, dinh dính. Có lẽ là máu. Tôilờ mờ nghĩ. Nghe thấy tiếng chó sủa vang, tiếp đó là đến tiếng gã kia chửi,hình như là Lộ Phong Thiền đã đớp gã một cái, không biết vào đâu.

Sự phối hợp kịp thời của Lộ Phong Thiền đã khích lệ tôi. Tôi gắng hết sức mở tomắt, ép mình phải nhanh chóng trấn tĩnh, một tay cố đề phòng gã kia tấn công,tay kia ra sức mở cửa xe, những cửa xe vẫn không tài nào mở được. Lúc này trêntay gã kia đột nhiên có thêm một con dao, thoắt một cái đã kề vào cổ họng tôi.

“Không được động đậy, còn cựa quậy, tao sẽ đâm chết”, gã điên cuồng hét lên,lắc lư thân mình như con ếch xanh. Gã ngồi xổm trên cái ghế lái xe, kề sát mặtvào tôi, hai con mắt long lên những tia sáng xanh như mắt động vặt.

Một lúc sau, mọi thứ đã yên tĩnh lại, như đợt sóng đã lùi lại sau cơn ào ạt, đểlộ ra vẻ ngoài băng giá hồng hoang.

Con dao tỏa ánh sáng lành lạnh dưới ánh trăng phản chiếu vào xe. Trái tim tôiđông cứng vì tuyệt vọng. Lẽ nào đã hết nhanh đến vậy? Một tuần trước, tôi còncó bạn trai, có nhà cửa, có một cửa tiệm kinh doanh rất thành công, giờ đây lạiphải chết trên một con đường xa lạ phía tây Trung Quốc?

Tiếng con chó rên ư ử như tiếng trẻ con khóc. Tôi nhắm mắt lại, từng dòng nướcmắt nóng hổi trào ra.

Triết ơi, anh ở đâu? Bố ơi, bố ở đâu?...

Gã đàn ông với tay nhấc chiếc ba lô của tôi, rồi xoẹt 1 cái giật luôn chiếc túixách trên vai tôi. Gã lục tìm trong túi xách, lôi ra một chiếc ví tiền. Trongví có tấm hình chụp chung giữa tôi và Triết. Gã cười phá lên, liếc nhìn tôi rấtkệch cỡm, “Xứng đôi lắm, đúng là cặp kim đồng ngọc nữ. Nhưng tao hận nhất lànhững thằng đẹp trai bên cạnh lũ gái đẹp”, gã căm giận nói, lấy ví tiền quấtbốp bốp lên mặt tôi. “Để tao đánh cho rách cái mặt mày ra, xem thằng đẹp traikia còn muốn có mày nữa hay không? Hả, đồ chó cái.”

Khi làm những việc này, gã vẫn luôn dùng một tay kề dao vào cổ tôi. Đã mấy lầntôi cảm nhận được con dao xọc vào da thịt tôi, nhưng tôi vẫn bất động. Gươngmặt tôi vừa nóng rực, vừa đau đớn như bị lửa đốt. Đợi đến khi gã đã đánh mệt,ngừng tay nghỉ, lục tìm xem trong ví tôi có bao nhiêu tiền.

Đúng lúc gã tạm chú tâm vào cái ví tiền, không biết quỷ xui thần khiến thế nàomà tay tôi khẽ túm được một vật gì rất nặng dưới chân. Đồng thời tôi nghe thấytiếng bố tôi vang lên như tiếng sấm: “Đánh vào đầu hắn!”. Vừa dứt tiếng, vậttrong tay tôi đã đập bốp lên đầu gã.

Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, con dao kề trên cổ tôi rơi xuống. Gã kia bịngã ngửa ra sau. “Cứ đánh tiếp!”. Giọng bố đầy vẻ phẫn nộ. Lộ Phong Thiền laophắt tới, ngoạm ngay vào cổ họng gã.

Tôi phải ngăn nó lại, đề phòng nó cắn chết người. Lúc này, bố tôi nói: “Trongchiếc túi ni lông dưới ghế lái xe có một cuộn dây thừng. hãy trói hắn lại”. Tôinhìn gã cướp đường, thấy vẫn bất động, không biết do tại tôi đánh ngất hay ngấtbởi sợ hãi khi nghe những lời của bố tôi.

Tôi cẩn thận trèo lên chiếc ghế trên, cúi đầu tìm kiếm, quả nhiên có cuộn dâythừng trong một cái túi ni lông. Tôi hít sâu một hơi, trói chặt gã kia lại theocách đã từng thấy trên phim.

“Bây giờ hãy gọi cảnh sát 110”, bố tôi lạnh lùng nói.

Tôi lấy điện thoại ra, bấm 110. Cảnh sát trực ban vừa nghe tôi kể xong quá trìnhđánh tên cướp, lập tức hỏi tôi đang ở đâu. Tôi không thể trả lời được vì conđường bên ngoài xe vừa nhỏ hẹp, vừa không một bóng người, cũng không thấy tênphố.

Viên cảnh sát an ủi tôi, khuyên hãy tìm cách ra khỏi xe trước rồi hẵng nói. Anhta ghi lại tên và số điện thoại của tôi. Tôi đành dập máy, cố mở cửa xe.

Nhưng chiếc xe rách nát này rất khác với chiếc xe Volvo của Triết. Mà tôi từtrước tới giờ chỉ biết ngồi xe, không biết mở cửa xe, mọi kiến thức về xe cộchỉ bằng con số 0. Tôi hết vặn bên nọ, lại xoay bên kia, mồ hôi toát ra như mưanhưng vô ích.

“Con lấy cái nắm tay bằng sắt ban nãy đánh vỡ cửa kính xe mà ra”, bố tôi máchnước.

“Cám ơn bố”, tôi nặng nhọc nói, rồi quệt nước mắt, bắt đầu tìm kiếm cái nắm taycầm ban nãy. Nó chính là vật vừa cứu mạng tôi.

Tôi nhấc nó lên, ra sức đập vào cửa kính xe. Tay đaunhói, nhưng tấm kính trước xe chỉ nứt, chứ chưa hoàn toàn vỡ hẳn.

“Mạnh tay lên!”, bố tôi nghiêm khắc nói. Tôi cắn chặt răng, đập mạnh vào tấmkính xe như một con thú, chỉ nghe thấy tiếng choang choang rồi mọi thứ bênngoài hiện ra.

Tôi đỡ con chó ra trước, rồi rút chiếc ba lô đen ở dưới người gã đó ra, nhặtlại cái túi xách và cái ví của tôi, vất từng thứ ra ngoài xe. Cuối cùng tôi bòra khỏi xe, không quên cầm theo cái nắm tay cầm bằng sắt, ngộ nhỡ nếu có chuyệngì còn ứng phó kịp thời.

Tôi rảo bước một lúc mới nhìn thấy tên đường. Thì ra con phố nhỏ tối om này cótên là “Khoa Đao Cảng”, đúng là rất giàu ý nghĩa. Tôi không khỏi rung mình vìớn lạnh, lại bấm số gọi 110. Mấy phút sau một chiếc xe cảnh sát đi tuần gần đóđã lao tới.

Lấy khẩu cung, chụp hình, lấy vật chứng. Tôi và con chó đáng lẽ phải tới sởcảnh sát để lấy khẩu cung tỉ mỉ, nhưng một viên cảnh sát đứng tuổi thấy trên cổtôi có máu liền cho người đưa tôi tới bệnh viện trước.

Trong đêm tối, ánh đèn trên xe cảnh sát cứ lóe sáng thập kì quái. Bốn phía nhưcó vô số con dơi giương cánh, khắp người tôi gai gai, chỉ muốn nhanh chóng rờikhỏi “Khoa Đao Cảng”. Lúc này đã là một giờ sáng, mệt mỏi khủng khiếp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.