Chương VII: Một tuần nghỉ ngơi
Sau vài tiếng, trước khu rừng, Windy nhìn Alex rồi quay lưng bỏ đi. Alex cũng kêu tài xế rời khỏi đây nhanh chóng nếu không muốn chết dưới tay nhà Swann. Lúc này Windy lặng bước theo con đường sỏi từ khu rừng vào trong nhà. Bỗng cả Win và Wen đều bay đến và mỗi con đỗ một bên vai. Windy mỉm cười rồi tiếp tục đi. Nhưng lúc đó có vài tên papa đã lần theo cô nhóc để tiến sâu vào trong lâu đài.
- Có khi nào là người nhà Swann?
- Cứ chụp đi.
- Giá sẽ cao đấy.
Họ thi nhau chụp nhưng lúc đó Windy đã xuất hiện trước mặt họ từ bao giờ, ánh mắt của cô nhóc làm họ run sợ. Windy nhìn họ và cô nhóc đã nhanh như chớp giết họ trong nháy mắt, hai chiếc máy ảnh bị Win quắp lên cao và thả xuống đất vỡ tan tành. Windy vất ngay ba túi màng đựng tim của ba người này xuống đất, cô nhóc huýt sáo và ngay lúc đó, mặt đất bỗng rung chuyển. Từ sau lùm cây rậm rạp là một con nhìn trong kì kì, giống chó đấy nhưng lại có tới 4 cái đuôi dài. Nó rất to lớn, nhìn trông khiếp sợ vô cùng. Bộ lông màu đồng đỏ, ranh nanh thì nhọn hoắt. Con chó đó cúi đầu trước Windy, tiện đó cô nhóc đưa tay lên xoa xoa phần má của nó. Nó phải cúi xuống thấp lắm Windy mới xoa má nó kiểu đó được.
- Hey, Chiki dọn xác 4 tên này dùm Wind nhé?
Con chó không nói gì và nó tiến tới ăn sạch 4 cái xác người kia. Song nó còn nhổ ra quần áo của chúng và vật dụng khác. Windy đã châm lửa đốt nốt đống quần áo đó, cô nhóc nhìn con chó Chiki.
- Chiki đưa Wind về nhà được không?
Chiki cúi thấp người xuống và nó đưa chân trước ra để Windy bước lên. Sau đó nó dơ lên và để cô bé dễ dàng ngồi trên lưng nó. Chiki đã đưa Windy về tận cổng lâu đài.
- Cảm ơn Chiki nhiều nhé. Tạm biệt.
Vẫy tay chào tạm biệt rồi Windy bước vào trong nhà. Win và Wen cũng nhanh chóng về chỗ của mình trước đó. Trên dãy hành lang, Windy đang tung tăng chạy nhảy nhưng sực nhớ, cô nhóc nhanh chóng chạy đến phòng nhiệm vụ chung nhưng...
Tại phòng nhiệm vụ chung của gia đình, lạ là hôm nay anh em nhà Swann chẳng ai đi làm nhiệm vụ cả. Nhìn mặt ai trông cũng hình sự và đăm chiêu. Đến người lười như Sam mà nay cũng phải khó chịu về sự thông báo vừa rồi.
- Sao lại đột ngột vậy chứ?
Jane thắc mắc thì không ai nói gì, họ đều thở dài. Peter nhìn cô em gái của mình, cậu lên tiếng.
- Thỏa thuận là sau 4 năm và chúng ta đã hết hạn. Xem ra lần này không tránh được rồi Jane. Kill, chuyện của em và Windy thì có lẽ em tự nghĩ cách đi.
- Biết rồi.
Killer chán nản nói. Chẳng là mới sáng ra thì ba mẹ bọn trẻ đã triệu tập gia đình và yêu cầu đám cưới của Peter và Jane sẽ diễn ra sau 1 tuần nữa. Đến lúc đó thì họ sẽ không làm bất kể nhiệm vụ chém giết nào cả. Đây cũng là lí do Windy không vào, cô nhóc nhanh chóng quay gót rời khỏi và đến nhà của mấy người hầu và đánh một giấc để quên hết chuyện mình vừa nghe. Tuy nhiên dù có cố nhắm mắt nhưng Windy vẫn không tài nào gạt bỏ được nó ra khỏi đầu.
Ngay tại sân trước nhà, Windy đang che ô và đứng ngay sát phía hàng rào gỗ được sơn trắng. Cô nhóc đang đặt balo xuống ngay cạnh chân mình, Windy đưa tay ra hứng lấy những giọt mưa kia. Dường như Windy đang cuốn tâm trạng mình theo mưa vậy. Thật buồn và thật khó chịu. Windy nhận ra Chiki đang đứng đối diện và nhìn mình.
- Chiki à...Wind thất bại rồi. Wind không thể ngăn chặn đám cưới của Peter và Jane. Wind thực sự không làm được Chiki à.......
Windy đã khóc, hai hàng nước mắt cứ thi nhau lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của cô bé. Chiki định tiến lại gần nhưng con chó đã nhận ra được ánh mắt lạnh lùng của chủ nhân mình từ căn phòng nhiệm vụ chung nhìn xuống. Các anh chị em của Windy đều đang đứng ở cửa sổ nhìn cô bé và con Chiki. Windy đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài đó.
- Chiki này....hứa với Wind một chuyện nhé? Dù Wind có làm gì sau này thì Chiki đừng bỏ Wind có được không?
Chiki không nói gì, nó quay đầu bỏ đi và biến mất. Windy cúi xuống lấy balo rồi cô bé quay lưng đi vào nhà. Nhưng vừa bước được vài bước thì Windy bỗng khựng lại, khuôn mặt cô bé khẽ nhăn nhó, chiếc ô trên tay rơi xuống đất.
- Đừng...đừng mà.......Làm ơn đừng mà.............
Windy bỗng ngã khụyu xuống đó, cô bé cứ ôm đầu và lẩm bẩm không ngừng câu nói. Từ trên tầng họ nhìn thấy và nhanh chóng chạy xuống. Nhưng khi vừa xuống dưới tầng một đứng trước cửa lâu đài họ thấy quản gia Henry đang đứng trước mặt Windy và che ô cho cô nhóc.
- Tiểu chủ nhân, người sẽ bị cảm đó.
- Làm ơn....làm ơn giúp tôi với ngài Henry..............Làm ơn giúp tôi thoát khỏi nó....
Windy đã ngước lên nhìn quản gia Henry, cô nhóc lại khóc. Những lời cầu xin đầy đau thương. Quản gia Henry nhìn cô nhóc.
- Tiểu chủ nhân, mau vào nhà thôi, có lẽ người đã mệt sau hơn một ngày làm nhiệm vụ không ngừng rồi.
- Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?....
Windy cứ lặp đi lặp lại câu nói đó như một kẻ điên và quản gia Henry đã cúi xuống cõng cô bé đi vào nhà. Nhìn các anh chị em của Windy quản gia Henry cúi đầu rồi đưa Windy về phòng. Họ định hỏi nhưng không thể mở lời được.
- Windy bị làm sao vậy?
Jane tò mò hỏi thì Peter không nói gì quay lưng bỏ đi. Killer, Sam và Micheal thì đăm chiêu suy nghĩ. Chợt một nụ cười nở trên môi Micheal, cậu nhóc cũng quay đầu đi vào trong. Killer hơi nhíu mày nhưng cũng bỏ đi. Sam quay sang nhìn cô chị gái hơn mình 2 tuổi kia.
- Đi thôi Jane, đừng bận tâm.
- Liệu có phải con bé...
- Đừng nói gì cả. Dù biết cũng xem như không biết. Được chứ?
Sam nhìn Jane với ánh mắt sắc lạnh, Jane gật đầu và cả hai đi vào nhà. Bữa tối hôm đó, Windy đã không nói gì và chỉ ngồi ăn một cách im lặng. Cô nhóc liên tục làm rơi dao dĩa và cắt mãi không được miếng thịt. Vick đứng phía sau Killer gần với Windy, cô nhìn cô nhóc với ánh mắt không thiện cảm. Micheal định lấy đĩa bít tết của Windy để cắt cho chị mình nhưng Windy đã túm tay cậu nhóc lại.
- Đừng động vào.
- Đừng động vào.
Windy buông một câu lạnh lùng làm mọi người ngạc nhiên. Từ trước đến giờ họ luôn biết Windy yêu thương Micheal thế nào mà. Cô nhóc chưa từng khước từ bất kì mong muốn nào của em trai mình. Ngay cả to tiếng cũng không vậy mà bây giờ...Windy kéo cái đĩa bít tết về phía mình rồi tiếp tục bữa ăn. Thấy vậy quản gia Henry tiến tới gần cô nhóc và cắt từng miếng nhỏ một. Windy không nói gì. Bà Mary lên tiếng hỏi thăm.
- Wind....nhiệm vụ của con thế nào?
- Rất tốt. Con đã giết hết bọn chúng, cũng nhận luôn tiền rồi.
- Vậy thì tốt. À, con chưa biết nhỉ! Tuần sau anh chị con sẽ kết hôn.
Bà Mary mỉm cười thông báo, Windy nhận lại dao và dĩa rồi bình tĩnh ăn, cô bé buông một câu bình thản.
- Vậy sao? Con nghĩ chắc sẽ vui.
- Đúng vậy. Thế nên cả tuần này chúng ta sẽ không nhận thêm bất kì nhiệm vụ nào cả.
- Vậy con sẽ có thời gian chăm cho Win và Wen với Chiki.
Windy nhìn mẹ mình và ba mình nói. Nhưng khuôn mặt của ông James đã tối sầm lại, ai trong gian phòng lớn này cũng nhận ra điều đó. Họ biết rằng ông James không thích Windy nuôi những con vật đó và đặc biệt là thân thiết với Chiki-một con chó canh cửa cho gia đình.
- Đừng để ta nhắc lại. Nếu con còn thân thiết với chúng ta sẽ giết hết. Kể cả Chiki.
Keng.keng....cả dao và dĩa của Windy đều rơi hết xuống sàn. Họ nhìn sắc mặt cô bé lúc này cũng tối sầm lại không khác ba mình là bao. Không gian trong phòng đang rất căng thẳng.
- Con nuôi chúng có vấn đề gì sao?
- Con còn hỏi sao?
- Ba không thích chúng thì con cũng chấp nhận được nhưng cấm con chăm sóc chúng thì....
Xoạt.phập.
Con dao cắt thịt phi một phát ghim vào bắp tay trái của Windy. Máu đang chảy từ tay Windy dòng dòng xuống. Mọi người ngạc nhiên nhưng im lặng không nói gì thì bà Mary đứng phắt dậy và nhanh chóng tiến tới chỗ Windy và xem xét vết thương.
- Con có sao không Wind...
- Nếu ba động vào chúng con đảm bảo mình cũng sẽ không để yên chuyện của gia tộc. Ba biết riêng mình con ba không thể kiểm soát mà.
Chát
Bà Mary đã thẳng tay tát Windy một cái, điều này càng làm mọi người sửng sốt hơn. Bữa ăn gia đình đã hoàn toàn bị phá hỏng. Windy nhìn mẹ mình với ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt không một sắc thái cảm xúc.
- Sao con dám vô lễ với ba mình vậy hả Wind?
- ĐỪNG CÓ GỌI CON NHƯ VẬY...
Windy hét lên, cô nhóc đẩy ghế và bước qua bà Mary định rời khỏi phòng nhưng bị quản gia Henry túm tay lại. Vị quản gia lạnh giọng.
- Tiểu chủ nhân, mau xin lỗi phu nhân và chủ nhân đi.
- Ngài...
Windy nhìn quản gia Henry, cô nhóc quay lại nhìn ba mẹ mình.
- Con xin lỗi....Nhưng con thực sự muốn nuôi chúng vì đó là của ông cố gửi đến.
Lời của Windy làm mọi người như chết lặng. Ông James nhìn cô con gái của mình và lạnh giọng.
- Windy, đến phong hình phạt đi.
- Mình à....
- Ba......
Mọi người đều ngạc nhiên hết cỡ nhìn ba mình. Windy không nói gì, cô nhóc lặng lẽ rời khỏi phòng ăn và đến phòng hình phạt. Quản gia Henry nhìn chủ nhân của mình rồi cũng đi theo Windy luôn. Ông hiểu vì sao chủ nhân của mình làm vậy.
Windy lặng lẽ rời khỏi phòng ăn cùng quản gia Henry trước sự ngạc nhiên của các thành viên trong gia đình. Ai mà không biết hình phạt đáng sợ của gia tộc Swann này chứ. Vicky nhìn theo bóng Windy rời khỏi và nhếch miệng cười.
- Ông đang tính làm gì vậy hả?
- Bà yên lặng đi. Tôi tự biết mình phải làm gì.
Ông James lạnh giọng, bà Mary định quay đầu rời khỏi phòng thì Killer đã túm tay bà lại. Cậu nhìn mẹ mình lạnh lùng.
- Mẹ dừng lại đi.
- Kill...
- Đang là bữa ăn của gia đình đó.
Killer buông mẹ mình ra và tiếp tục ăn. Bà Mary nhìn con trai mình rồi về chỗ ngồi. Cả gia đình tiếp tục bữa ăn trong yên lặng. Bỗng một lúc sau đó họ kinh ngạc vì tiếng hét rất lớn của Windy. Tiếng hét đó tưởng như xé không khí. Micheal đứng dậy định rời đi nhưng Killer đã nhanh chóng túm tay em trai mình lại.
- Wind......ÔNG ĐÃ LÀM GÌ CON BÉ HẢ?
Bà Mary hét lên làm mọi người sợ hãi, khuôn mặt bà tối sầm lại. Ngay lúc đó cánh cửa mở ra, quản gia Henry bước vào. Họ đều quay ra nhìn vị quản gia này nhưng trên người ông toàn là máu.
- Chủ nhân....tiểu chủ nhân Windy đã..........
Quản gia Henry ngập ngừng càng làm họ lo lắng hơn. Lần này Peter đã lên tiếng trước.
- Con bé sao rồi?
- Tiểu chủ nhân vẫn đang nhận hình phạt nhưng...
- ĐÃ CÓ CHUYỆN GÌ HẢ?
Bà Mary hét lên thì quản gia Henry thở dài, ông bình tâm lại và lên tiếng nói cho họ biết.
- Vết thương rất lớn, cộng thêm tình trạng sức khỏe không tốt nên....
- AAAAAAAAAAHHHHHHHHHH !!!!!!!
Lần này tiếng hét đã lớn hơn trước làm họ không thể chịu đựng được nữa. Anh chị em của Windy đều nhanh chóng chạy đến phòng hình phạt ngay cuối hành lang gần phòng ăn. Vicky và một số hầu cận khác cũng đi theo. Ông James, bà Mary và quản gia Henry vẫn ở lại phòng ăn và không nhúc nhích. Bà Mary đã ngồi xuống ghế, bàn tay bà nắm chặt lại, khuôn mặt xinh đẹp kia đang tức giận vô cùng.
Tại phòng hình phạt, Micheal đã đẩy cửa, họ cùng bước vào nhưng mới được hai bước thì mùi máu đã xộc thẳng lên mũi họ. Jane đưa tay lên cạnh tường bật công tắc điện.
- Sao....sao lại.......????
Jane đưa tay bịt mồm lại, cô kinh hãi trước viễn cảnh này. Ánh đèn phòng chiếu sáng toàn bộ như ban ngày, tất cả bọn họ không thể nói lên lời. Windy đang bị nhốt trong một cái bể toàn nước với bao nhiêu dây xích đang trói tay chân cô bé lại. Họ thấy được một số tia điện nhỏ ở sợi xích vẫn còn sót lại. Nước trong bể này đang bắt đầu nhuốm màu đỏ nhưng họ vẫn kịp nhận ra bên trong bể là hai con cá kì lạ có răng rất nhọn.
- Bọn lươn điện....
- Cái này........ở trong bể cá lớn mà.........
Jane sợ hãi nắm chặt tay Peter. Sam với Killer là hai người duy nhất không biểu cảm sắc thái trên mặt, hai anh em vẫn nhìn chằm chằm vào đó. Loài lươn điện của gia tộc Swann rất đặc biệt, nguồn điện nó giải phóng là rất lớn và đặc biệt là nó sẽ tấn công mọi vật thể dưới nước khi được sự cho phép của chủ nhân.
- Windy à.......
Jane chạy đến và đập vào bể nước nhưng vô ích thôi. Cô đâu giúp được gì mà chỉ làm tổn thương chính tay mình. Peter đã phải ngăn cô em của mình lại. Lúc này Windy đã ngước lên, cô nhìn anh chị em mình với ánh mắt lạnh lùng, băng khốc vô cùng. Cái miệng đang rỉ máu kia mấp máy.
- Cút.....khỏi đây.................
- Windy...
Micheal nhìn chị gái mình, cậu nhóc không nghĩ người chị yêu quý của mình lại thành ra thế này. Ngay lúc đó lũ lươn điện đó tiếp tục phóng điện đến mức cực đại và tiếng hét đó của Windy thật kinh khủng. Máu càng ngày càng lan ra, Windy nắm chặt tay lại, cô cử động khiến cho những sợi xích kêu leng.keng.
- Tiểu chủ nhân, hình phạt kết thúc rồi.
Quản gia Big Mom (bà là vị quản gia có thân hình to lớn, mái tóc màu cam tết hai bên, bà tầm tuổi mẹ lũ trẻ. Nếu quản gia Henry đại diện cho người theo hầu chính chủ thì bà là người theo hầu người thân cận nhất của chính chủ đồng thời bà vẫn phải phục vụ chính chủ) lên tiếng. Mọi người ngạc nhiên quay lại nhìn bà vì đã rất lâu rồi họ không được gặp bà. Big Mom tiến đến bể nước, bà ấn nút đỏ to tròn bên cạnh trên tường thì những sợi xích đó đã tự tuột ra. Windy rơi xuống, cô nhóc đứng trên mặt bể nước và nhìn họ. Những con lươn định tấn công cô nhóc thì Windy đã đưa tay ra túm lấy đầu chúng. Cô nhóc đã bóp thật mạnh, móng tay cô nhóc đã dài ra và nó đâm chết lũ lươn điện đó. Nước mắt đầu rút và tấm kính vuông hạ xuống để Windy bước ra. Windy nhìn Big Mom.
- Quản gia Henry đâu?
- Ông ấy đã ở chỗ chủ nhân phía phòng ăn.
Không nói gì, Windy bước qua anh chị em mình và tiến về phòng ăn mặc cho máu đang ngày một chảy nhiều hơn và rơi đầy trên tấm thảm lụa màu đỏ trên đường đi.
- Windy thay đổi nhiều quá...........
Tại phòng ăn.
- Con đã hiểu việc mình làm rồi chứ? Hãy giết Wen và Win ngay bây giờ.
- Vâng.
Windy nói rồi quay đầu bước đi, đôi mắt cô nhóc vô hồn và khuôn mặt lạnh lùng vô cùng. Windy bước ra sân chính đi sau là quản gia Henry. Anh chị em của cô định trở về phòng ăn nhưng họ dừng lại chỗ dãy hành lang phía cửa sổ lớn nhìn ra sân chính ở tầng 1 này. Windy đang đứng giữa sân và ánh đèn đang chiếu rọi vào chỗ cô nhóc và quản gia Henry đứng. Big Mom nhíu mày nhìn theo từng động tác của tiểu chủ nhân của mình.
Windy đưa tay lên miệng và huýt sáo lớn thì ngay lúc đó tiếng vụt phát ra. Ngày lập tức hai thân ảnh của Win và Wen xuất hiện, chúng đậu trên cánh tay trái của Windy. Đôi mắt chúng nhìn thẳng vào đôi mắt Windy và nó ánh lên một cái gì đó rất long lanh. Nhưng đôi mắt Windy thì lạnh lùng vô cùng, cô nhóc đã đưa tay lên và túm đầu hai con vật bé nhỏ tội nghiệp này. Windy đã bẻ gãy cổ chúng, không một chút do dự. Jane như đứng không vững nữa rồi. Những người chứng kiến cảnh này đều như chết nặng vậy. Windy đã thực sự bắt đầu thay đổi rồi.
- Tiểu chủ nhân...vào trong thôi.
- Dừng lại...làm ơn dừng lại đi.........
Windy đưa tay lên ôm đầu, đôi mắt cô nhóc mở to ra nhìn hai cái xác đang nằm trên đất kia. Đôi đồng tử cứ căng ra tưởng chừng không thể nhích thêm được chút nào nữa. Quản gia Henry đưa tay chạm vào cánh tay Windy nhưng cô bé đã lùi lại. Windy lắc đầu nhìn quản gia Henry.
- Không thể nào.....trả đây.......Trả chúng lại cho tôi đi mà...làm ơn trả lại đi mà..........
Windy đã khóc, cô nhóc sợ hãi vì chính bản thân Windy không hiểu mình vừa làm gì cả. Quản gia Henry tiến tới gần Windy thì cô nhóc đã túm lấy hai cánh tay ông mà gục đầu vào người ông khóc lóc. Windy dần dần trượt xuống và ngã khuỵu xuống đó.
- Làm ơn hãy giải thoát cho tôi khỏi nó....làm ơn đi........Tôi đã chấp nhận rồi mà, tôi đã đồng ý vậy thì tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ?
- Tiểu chủ nhân, bên ngoài có sương sẽ làm người cảm lạnh đó.
- Ông nói đi...họ còn muốn gì nữa cơ chứ? Tôi còn phải làm bao nhiêu chuyện nữa đây? Phải làm bao nhiêu chuyện nữa đây????
- Người hãy vào trong đi tiểu chủ nhân. Chiki đã đi ngủ và nó sẽ không canh gác lúc này đâu.
Quản gia Henry nói mà mắt hướng thẳng lên phía cửa sổ kia. Ông đã khéo léo nói về con Chiki để ra hiệu cho Windy. Quả đúng là chữ 'Chiki' rất có tác dụng. Windy nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt cùng quản gia Henry đi vào nhà. Hôm nay là ngày kì lạ đối với gia đình nhà này. Và điều gì sẽ còn xảy ra nữa đây?
Sáng hôm sau, Vicky mang bộ vest đã giặt ủi cẩn thân đến phòng của Killer. Nhưng khi vừa đi qua dãy hành lang cô đã thấy Windy đang đứng giữa sân chính nhìn chằm chằm vào xác Win và Wen. Windy đã bỏ vậy và tiếp tục bước đi, cô nhóc đã vượt qua hàng rào và tiến sâu vào trong rừng.
- Cô ta định làm gì vậy????
- Đừng nên can thiệp vào những chuyện không phải của mình.
Vicky đã giật mình quay lại thì thấy Big Mom đang đứng đó, bà đẩy gọng kính lên rồi nhìn Vicky.
- Nếu cô mở mồm nói với ai đó thì tôi sẽ giết cô đó hiểu chưa người của tiểu chủ nhân Micheal?
- Bà......
- Đừng tưởng qua mắt được tôi. Hãy nhớ lời tôi nói, động đến tiểu chủ nhân Windy cô sẽ phải trả giá đắt.
Nói rồi Big Mom đi ngược lại hướng của Vicky, bà muốn trôn cất cẩn thận Win với Wen dùm cho Windy. Bà hiểu đêm qua Windy không cố tình giết hai người bạn này của mình. Quả thực bà cảm thấy thương thay cho tiểu chủ nhân của mình khi phải sinh ra trong một gia đình ác quái này.
- Chiki à....Wind đã giết hai cậu ấy rồi. Wind sợ lắm Chiki à....Wind sợ rồi mình sẽ lại phải giết Chiki. Quả thực Wind sợ lắm Chiki à......
Windy đã khóc và cô nhóc ôm chầm lấy chi trước của con Chiki. Dường như hiểu được chủ nhân của mình Chiki đang rơi nước mắt mà không ai hay. Liệu đó có phải giọt nước mắt khóc thương cho hai người bạn, khóc cho chủ nhân của mình?
- Đến lúc đó xin Chiki hãy đánh lại Wind nhé? Hãy giết Wind nếu Wind làm tổn hại và có ý giết Chiki.
Chiki đã không nói gì và con chó đó đã quay lừng rời khỏi đây. Windy đứng đó, nước mắt cô bé tuôn rơi, Windy ngồi xuống đó và đưa hai tay ôm mặt mình. Windy đau lắm, chính tay cô nhóc phải giết hai con vật mà cô yêu quý nhất.
- Con sẽ làm được thôi Wind à. Con sẽ có thể giải thoát cho tất cả mọi người.
Ba Mary đứng trên tầng gần như cao nhất của tòa lâu đài và nhìn về hướng của Windy bằng chiếc kính một bên mắt đặc biệt của mình. Chiếc kính đó căn bản giúp nhìn được ở chỗ xa, định vị và xác định mục tiêu, ngoài ra còn có chế độ nhìn xuyên thấu và liên lạc.
- Phu nhân...đến giờ chăm sóc vườn cây rồi.
- Big Mom...thật tốt khi bà trở về. Hãy bảo vệ Windy khỏi ba ta và 'người đó'.
- Vâng.
Và bà Mary cùng Big Mom rời khỏi chỗ này. Họ đến khu vườn trong nhà kính để chăm sóc.
-----------
- Sao ba lại làm vậy với Windy?
- Peter, con nên lo cho cái đám cưới sắp tới của mình thay vì lo cho con bé. Windy là người thừa kế, con bé sẽ làm được.
Ông James lạnh lùng lên tiếng dù ông không nhìn con trai mình nhưng ông đủ hiểu hiện giờ nét mặt Peter khó coi thế nào.
- Peter....đừng nhúng tay vào nếu không ba cũng không biết mình sẽ làm thêm cho mấy đứa được gì đâu.
- Có phải........
- Đừng nói gì nữa Peter....Con ra ngoài đi.
- Vâng.
Peter cúi đầu rồi rời khỏi phòng. Ông James đưa tay xoa xoa cái thái dương của mình, ông xoay ghế nhìn vào bức ảnh của Windy lúc còn nhỏ đang ngồi trên thành cửa sổ và đọc sách.
- Wind...hãy tận hưởng kì nghỉ cuối cùng này của con. Ba biết con đang gặp khó khăn nhưng con buộc phải vượt qua. Vì con là người thừa kế nhà Swann.
- Chuyện của Windy...
- Em không nên xen vào chuyện đó thì hơn Jane à.
Peter ngồi trước bàn làm việc lên tiếng. Micheal ngồi dãy ghế đối diện với Jane nghịch máy chơi game. Killer nằm ngủ ở tấm nệm lớn trong phòng. Sam nằm cạnh anh trai mình xem mấy mẫu búp bê mới. Bỗng cánh cửa mở ra, Windy bước vào phòng, cô nhóc tiến đến ghế ngồi cạnh Jane.
- Chào em Windy.
- Chào.
Windy nói rồi vùi đầu vào đống sách đặt trên bàn. Micheal ngước lên nhìn chị gái mình, cậu nhóc lên tiếng.
- Không đến thư viện sao?
- Big Mom đang sửa chữa lại khu đó.
- Đêm qua là sao?
Micheal mắt vẫn dán vào máy chơi game, giọng đều đều hỏi. Windy nhìn em trai mình chằm chằm.
- Đừng có tò mò chuyện người khác em trai à.
- Tiểu chủ nhân...
Quản gia Henry cúi chào anh em nhà này, ông ngước nhìn trực diện vào Windy và lên tiếng.
- Tiểu chủ nhân Windy, đến giờ rồi.
- Ba tôi có....
- Vâng. Chủ nhân và phu nhân đều đang đợi ở đó.
Quản gia Henry gật đầu, Windy ngay lập tức gập cuốn sách lại rồi nhanh chóng đi theo quản gia đến căn phòng bí mật của gia đình. Anh chị em của Windy không hiểu chuyện gì mà phải bí mật như vậy nữa.
Tại phòng bí mật, ba mẹ Windy và Big Mom đã đợi sẵn ở đó. Windy từ từ bước lên chiếc ghế nằm, bên cạnh là cái khay đặt trên giá đựng sẵn những dụng cụ dùng để phẫu thuật.
- Con chắc chứ?
Bà Mary lo lắng đứng bên cạnh Windy hỏi. Bà rất lo lắng sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra với con gái mình. Windy nhắm mắt lại.
- Hãy giúp con thoát khỏi nó, đổi lại con sẽ giải thoát mọi người khỏi gia tộc này.
- Tôi sẽ tiêm thuốc mê cho tiểu chủ nhân.
- Vâng.
Windy đã chấp nhận chuyện này. Big Mom đã tiêm cho co bé thuốc mê liều cao có thể khiến Windy ngủ liền 1 ngày. Windy đã chìm vào cơn mê của mình. Và cô bé đang được Big Mom phẫu thuật cho. Bà mổ một phần đầu của Windy để gắp một con chíp nhỏ màu đen trong đó ra. Cuộc phẫu thuật đầy nguy hiểm này sẽ đánh dấu cho việc thay đổi cuộc đời Windy mãi mãi. Trong khi đó, tại phòng của Windy thì con chíp lần trước Windy lấy từ tòa nhà ở thành phố Star đang phát tín hiệu đỏ. Nó cứ nhấp nháy liên hồi mà không biết tại sao nữa.
Quản gia Henry đứng trước bàn trong phòng Windy, ông nhìn con chíp đó và nhanh chóng mang đến căn phòng bí mật đưa cho Big Mom.
- Có chắc là nên làm chuyện này không?
- Không còn lựa chọn khác đâu.
Quản gia Henry lạnh lùng thì Big Mom cầm con chíp và cấy ghép vào thế chỗ con chíp lúc trước. Kì nghỉ này của Windy thực sự sẽ là điều khiến cô bé ghét nhất trên đời. Rồi mọi chuyện sẽ đi tới đâu?
Ngày hôm sau, tại nhà kính, Killer hôm nay lại có nhã hứng đến đây. Vì suy cho cùng từ bé tới lớn cậu chưa một lần thực sự đặt chân đến cái nơi này cho dù cũng chẳng xa xôi mấy. Khi vừa bước vào trong nhà kính thì trước mặt Killer là cả một rừng cây nhỏ đặc sắc. Đủ loại cây xanh bạt ngàn ở đây. Killer tiến vào bên trong, đôi mắt cậu ngạc nhiên hơn nhìn cô nhóc tóc bạc buộc hai bên đang ngồi ngả người trên ghế cầm quyển sách úp lên mặt cho dễ ngủ kia. Nhếch miệng cười rồi Killer nhẹ nhàng tiến đến, cậu đưa tay với lấy cuốn sách đặt lên bàn và nhìn gương mặt đáng yêu của cô em gái mình.
- Đúng là đáng yêu thật.
Và Killer đã đặt lên đôi môi đỏ mọng chúm chím tự nhiên đó một nụ hôn thật nhẹ nhàng. Sau đó cậu đã đứng dậy rồi rời khỏi nhà kính. Khi cánh cửa đóng lại, Windy mở mắt ra, cô bé ngồi hẳn dậy nhìn về phía cửa, bàn tay đưa lên chạm vào môi mình và bất chợt một nụ cười hiện trên gương mặt ấy.
- Có lẽ Sam nói đúng.
Windy mỉm cười, cô nhóc nhìn vào đồng hồ trên tay mình và ấn nút thì màn hình giống lần trước hiện ra. Đó là một mô hình về tòa lâu đài này.
- Có lẽ kì nghỉ cuối cùng của mình kết thúc rồi. Xin lỗi nhé Peter, Jane vì không giúp được cho hai người.
----Hết Chương VII----