Trước mặt Liễu Y Nguyệt bày rất nhiều ảnh chụp, chỉ nhìn cũng đoán được có hơn hai mươi tấm, tất cả điều chụp hai người, nam nhân anh tuấn, cao ngất nhu tình ôm lấy nữ nhân thanh tú, có tấm hai người không để ý ánh mắt người ngoài, ngang nhiên hôn môi, lại có tấm hai người ngọt ngào dùng bữa giữa ánh nến lãng mạn, mỗi tấm tựa như đâm vào mắt của Liễu Y Nguyệt.
“Chị à, chị đừng như vậy nữa, hắn không xứng với chị”
Nam hài nhìn người trước mặt mang vẻ buồn khổ, ánh mắt đỏ lên như muốn khóc thì luống cuống an ủi, nhưng hắn bất quá chỉ mới mười bốn tuổi làm sao biết an ủi phái nữ, chỉ biết ngốc nghếch vỗ vỗ lưng của Liễu Y Nguyệt.
“Tiểu Giác, cám ơn em, chị không sao” Liễu Y Nguyệt dịu dàng cầm tay của nam hài, khó khăn nở nụ cười.
Lưu Giác không biết làm sao để an ủi người chị thiện lương của mình, hắn nghẹn nghẹn nhịn không được nói: “Chị, nữ nhân kia tên Lâm Ánh Yên, là...là thanh mai trúc mã với Cổ Thiệu Trạch, Chị, đừng vì hắn mà đau khổ nữa, hắn sẽ không yêu chị đâu“.
Liễu Y Nguyệt thở dài, “Tiểu Giác, em không hiểu, chị yêu hắn, đã yêu hơn mười năm...”, Liễu Y Nguyệt ánh mắt xa xăm tựa như nhớ đến việc gì, trong mắt sáng lên hiện đầy vẻ dịu dàng, “Chị không cần biết hắn trong lòng còn có ai, chỉ cần biết chị cần hắn, thiếu hắn, chị...chị sống không được“.
Lưu Giác nghe Liễu Y Nguyệt nói, ánh mắt không khỏi hiện lên buồn, hắn vốn là cô nhi, từ năm tuổi được Liễu gia đem về nuôi nấng, lúc đó Liễu Y Nguyệt lớn hơn hắn bảy tuổi, nàng mặc một bộ váy trắng tựa như thiên sứ, đối với hắn mĩm cười.
“Tiểu Giác, từ hôm nay chị là chị của em”
Giờ phút đó, trong lòng hắn, đây là chị của hắn, là người chị duy nhất, hắn trong lòng luôn thề phải bảo vệ chị, nhưng năm chị của hắn mười lăm tuổi gặp gỡ cái tên chết tiệt kia, nụ cười trên mặt chị ấy càng lúc càng thiếu, hắn nhiều nhất nhìn thấy chị ấy luôn luôn mĩm cười buồn bã.
Liễu Y Nguyệt đưa Lưu Giác quay về trường mới lái xe về Liễu gia, tiểu Giác được nhận nuôi nhưng vẫn giữ họ cũ, nhà bọn họ không muốn tiểu Giác quên đi góc gác cũ, hơn nữa cha mẹ tiểu Giác là vì bảo vệ hắn mà chết, bọn họ càng không nghĩ tiểu Giác quên đi công tích vĩ đại đó.
Sau khi đỗ xe vào gara, cô mang vẻ mặt buồn bã đi vào nhà, hai người hầu trong nhà nhanh chóng cầm áo khoác cùng túi xách giùm tiểu thư.
“Tiểu Nguyệt, hôm nay con về sớm thế” Liễu Tú Cầm nhìn con gái về sớm hơn bình thường, ngạc nhiên một chút.
“Dạ, hôm nay cùng tiểu Giác đi uống cà phê, đột nhiên không muốn đi công ty nữa nên về với mẹ”
Liễu Tú Cầm nhìn con gái vẻ mặt đượm buồn, lo lắng cầm lấy tay của Liễu Y Nguyệt, “Làm sao, làm sao, nhìn con sắc mặt không tốt“.
Liễu Y Nguyệt vội nở nụ cười trấn an, “Con không sao, chỉ là, chỉ là hôm nay hơi nhức đầu mà thôi“.
Cô không dám để mẹ biết chuyện Cổ Thiệu Trạch, nếu không bà nhất định sẽ tức giận, dạo này cơ thể của bà không tốt, không tốt có thể bị tức đến ngất xĩu.
Liễu Tú Cầm gặn hỏi mãi không có kết quả, dù hơi nghi ngờ, nhưng cũng không ép hỏi nữa, bà vuốt tóc Liễu Y Nguyệt nói: “Gần đây Cổ gia có đưa thiệp mời cho Liễu gia chúng ta, hình như là tổ chức sinh thần cho lão thái gia, con có muốn đi cùng không“.
Ông nội của Cổ Thiệu Trạch rất có tiếng trong giới chính trị, là lão tướng của quốc gia, tuy đã lui về ở ẩn nhưng vẫn luôn được kính trọng, sinh thần của ông nhất định không thiếu hai giới quân chính cùng tham gia.
“Da, con sẽ chuẩn bị, khi nào thì đi vậy mẹ” Liễu Y Nguyệt nhớ đến những bức hình lúc chiều, hiện tại cô không muốn gặp Cổ Thiệu Trạch nhưng cô rất nhớ rất nhớ hắn, đã có hơn một tuần không được gặp hắn, trái tim cô cũng nhớ đến phát đau.
Liễu Tú Cầm nhìn vẻ mặt thất thần của con gái, thở dài, trong mắt nồng đậm lo âu.
Cổ gia.
Cổ Thiệu Trạch mệt mỏi ngồi vào sôpha, tay không nhanh không chậm cởi chiếc caravat trên cổ, mấy hôm nay công ty đang có hạng mục mới hợp tác cùng tập đoàn quốc tế XL, hắn đã mấy ngày không về nhà cơ hồ lấy công ty làm nơi ở.
“Thiệu Trạch, con có gửi thiệp mời cho Liễu gia chưa” Cổ Hưng Bá năm nay đã gần bảy mươi nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt, một đầu râu tóc trắng, thân mình thẳng tắp như sậy chứ không gù yếu như những người khác, ông mặc kiểu áo tôn trung sơn thiêu hoa văn hình rồng, cánh tay cầm cây gậy long đầu vui vẻ mà dậm dậm mấy cái xuống đất.
“Gia gia, trợ lý hôm nay đã phát thiệp rồi” Cổ Thiệu Trạch nghe ông nội nhắc đến Liễu gia thì không khỏi nhíu mày, hắn không thích Liễu gia một chút nào, Liễu Sâm làm người khôn khéo luồn cúi, ham món lợi nhỏ, Liễu Tú Cầm lại ham mê xa hoa, thích hư vinh còn cả Liễu Y Nguyệt, nhớ đến vẻ si mê điên cuồng trong mắt Liễu Y Nguyệt, Cổ Thiệu Trạch chỉ nhức đầu.
“Ngươi,ngươi, xem ngươi kìa, Liễu gia có ơn với chúng ta, thiệp mời phải chính tay đưa mới có thành ý chứ, thằng nhóc này.....” Cổ Hưng Bá tức giận thổi râu mép, ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Cổ Thiệu Trạch.
“Gia gia” Cổ Thiệu Trạch không kiến nhẫn ngắt lời của ông nội mình, bực tức đứng lên, “Công việc của con rất nhiều, mấy chuyện như đưa thiệp này là chuyện của trợ lý, chỉ cần đủ thành ý là được do con đưa hay trợ lý đưa thì có khác gì”, nói rồi đi thẳng lên lầu.
“Cái thằng nhóc này” Cổ Hưng Bá nhìn thằng cháu phủi tay bỏ đi, thở dài, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt hơi ưu sầu.
--- ------ ---------
Cổ gia là nhà quân chính thế gia, ba đời điều là quân nhân, chỉ khi đến đời Cổ Thiệu Trạch lại không giống bậc cha chú của mình mà chuyển sang làm kinh doanh, đầu óc của Cổ Thiệu Trạch có thể xem là nhạy bén trong kinh doanh, được cho là thiên tài trong giới cổ phiếu, lập nghiệp từ năm mười tám chỉ dùng mười năm đã có được chỗ đứng riêng của hắn tại H thị, tập đoàn của hắn không chỉ đứng vững tại H thị còn lao ra hải ngoại, có thể nói không ai biết được tài sản của Cổ Thiệu Trạch lớn đến thế nào.
“Ha...ha...ha..chúc mừng, chúc mừng Cổ lão gia, nhìn người vãn sức sống mười phần như thế”
“Kìa, thị trưởng, ông cứ quá khen”
“Cổ lão gia, phúc như đông hải thọ tỷ đông sơn”
“Mạnh lão, đa tạ đã bớt chút thời gian đến đây”
Tại Cổ gia, không khí có thể nói hừng hực khí thế, người người nhộn nhịp, có thể nhìn thấy rất nhiều những vị tai to mặt lớn trong cả hai giới quân chính, còn rất nhiều những công ty có máu mặt tại H thị điều đến tham gia.
Cổ Thiệu Trạch chốc lát lại nhìn đồng hồ, chân mày hơi nhíu lại, chốc lát lại sốt ruột nhìn ra cửa, Cổ Hưng Bá vừa đón tiếp xong một lão tướng quân nhìn vẻ mặt của hắn thì không vui nói: “Cháu làm gì thế, là đang đợi ai“.
Ba mẹ Cổ Thiệu Trạch vốn là ham thích việc đi khắp thế giới để vui chơi hoàn toàn vứt hắn cho người làm gia gia này nuôi, thật bất hạnh khi Cổ Thiệu Trạch mười hai tuổi thì cả hai điều gặp tai nạn máy bay, hiện tại Cổ gia to như thế chỉ còn lại hai ông cháu.
“Yên yên nói, hôm nay cô ấy đến” Cổ Thiệu Trạch khó hiện lên nét ôn nhu.
Cổ Hưng Bá chân mày nhăn chặt, nhàn nhạt lên tiếng: “Ánh yên đến cũng không phải chuyện lớn, con hiện tại là cháu đức tôn của Cổ gia, nếu vẫn giữ vẻ nôn nóng như thế thì người bên ngoài nhìn vào sẽ nói thế nào“.
Cổ Thiệu Trạch biết ông nội không thích Lâm Ánh Yên nên chỉ dạ một tiếng, điều chỉnh biểu tình lại, hắn đối với Yên Yên chưa phải đến nỗi là yêu sâu đậm nhưng trong hai mươi tám năm của hắn chỉ có Yên Yên là quen thuộc nhất, tính tình lại kiên cường, độc lập, nếu phải chọn một người làm vợ thì Yên Yên là lựa chọn tốt nhất, bởi hắn cần một người vợ có thể cùng hắn đứng cùng một độ cao chứ không phải làm một phụ thuộc phẩm tính tình mềm yếu.
“Thiệu Trạch”
“Mộ Ngôn, cậu đến rồi”
Cổ Thiệu Trạch nhìn thấy bạn tốt đến, hắn trên mặt không còn treo nụ cười lấy lệ mà là thật sụ vui mừng.
Hai người sau khi bắt tay, Sở Mộ Ngôn lễ phép chào một quân lễ với Cổ Hứng Bá.
“Sở Mộ Ngôn kính chào Cổ tướng quân”
“Ha...ha...thằng nhóc này, được rồi được rồi, Thiệu Trạch con đưa bạn tốt vào đi, ta gọi mấy chú với mấy bác của con lại đây tiếp khách là được“.
Sở Mộ Ngôn cùng Cổ Thiệu Trạch đi đến trên quầy bar, cả hai cùng gọi một ly rượu vang đỏ, mới cầm ly nhìn khung cảnh hào nhoáng trong đại sảnh.
“Thiệu Trạch, Yên yên hôm nay không đến à”, là bạn chí cốt của Cổ Thiệu Trạch, Sở Mộ Ngôn đối với tình cảm của bạn cũng biết nhất thanh nhị sở, Lâm Ánh Yên vừa đi du học về không quá hai tháng chuyện xấu của hai người cũng đã truyền khắp giới thượng lưu.
“Yên yên bảo sẽ đến trễ, do phải làm công tác tình nguyện” Cổ Thiệu Trạch tùy ý dựa vào quầy bar, ánh sáng chiếu xuống gương mặt tuấn mỹ của hắn khiến cho hắn càng tăng thêm một chút nhu hòa, không còn cảm giác nghiêm nghị như bình thường, mấy tiểu thư đang đứng tóp năm tóp ba gần đó điều lén lén nhìn hắn mà đỏ mặt.
“Thiệu Trạch, đã quyết định hay sao” Sở Mộ Ngôn không thèm nhìn những ánh mắt mê luyến của đám tiểu thư kia nhìn về bên này, vẻ bên ngoài của hắn không thua kém Cổ Thiệu Trạch nên đối với những ánh mắt như thế hắn đã quen nhìn.
Cổ Thiệu Trạch không đáp lời chỉ chăm chú nhấm nháp lý rượu trên tay.
“Vệ Khanh bảo, ba ngày sau sẽ đáp chuyến bay về H thị”
“Rốt cuộc hắn cũng chịu về rồi” Cổ Thiệu Trạch nhướng nhướng mày, tà ác cười cười, “Cứ tưởng hắn sẽ trốn thêm mấy năm nữa chứ“.
“Hắn à, thật không biết lần này trở về còn nhớ chuyện cũ hay không”, Sở Mộ Ngôn thở dài.
Vệ Khanh cùng hai người bọn họ điều là bạn nối khố cùng lớn, so với hắn đa tình, Sở Mộ Ngôn lạnh nhạt thì Vệ Khanh có thể được gọi là tình thánh. Mấy năm trước Vệ Khanh bị người ám sát, bị bắn mấy súng trên người chạy trối chết rồi ngất xĩu ở trong tuyết, may mắn được người cứu sống từ đó hắn cứ nhớ mãi không quên người con gái kia.
“Đúng rồi, nghe nói vị hôn thê của cậu đã về nước” Cổ Thiệu Trạch cười cười trêu tức bạn thân, Sở gia cùng Lâm gia có một cuộc hôn ước từ nhỏ, nghe nói vị hôn thế Lâm Tư Dung này cá tính âm trầm không nói còn có trở ngại ngôn ngữ.
“Phắc, cậu có thôi giọng điệu đó đi không, đừng nói tới cô ta, bên cậu còn vướng một Liễu Y Nguyệt kìa” Sở Mộ Ngôn không khách khí châm chọc lại, Liễu Y Nguyệt có bao nhiêu yêu Cổ Thiệu Trạch, vòng lẩn quẩn này có ai lại không biết, còn theo đuổi mười năm, tình thâm ý trọng khiến người người bàn tán xôn xao.
Cổ Thiệu Trạch vốn muốn nhìn bạn tốt biến sắc mặt nhưng lại bị bắn người, nhún nhún vai không nói tiếp.
“Thiệu Trạch”
Lâm Ánh Yên mặc một bộ váy quây ngực màu đỏ, bộ ngực ngạo nghễ dáng người nóng bỏng khiến không ích nam nhân ghé mắt nhìn.
“Yên Yên” Nhìn thấy Lâm Ánh Yên, Cổ Thiệu Trạch đưa tay đón lấy tay cô, dẫn đến bên cạnh mình.
“Mộ Ngôn đã lâu không gặp” Lâm Ánh Yên tùy ý cười cười, vẫy tay chào với Sở Mộ Ngôn.
“Đúng vậy, Yên Yên càng ngày càng xinh đẹp, nếu không phải là Thiệu Trạch đến trước, nói không chừng tôi đã theo đuổi cô rồi” Sở Mộ Ngôn tươi cười đáp lại, đối với Lâm Ánh Yên, bọn họ cũng rất quen thuộc, cá tính sáng lạng của Lâm Ánh Yên luôn khiến người yêu thích.
Lâm Ánh Yên nghe thế, che miệng cười ngất, một tay khoác lên vai của Cổ Thiệu Trạch, không để ý nói: “Thật là, nếu được cả hai tinh anh trong giới kinh doanh theo đuổi sợ là cho dù ngủ cũng là cười tỉnh lại“.
Cổ Thiệu Trạch biết cá tính hào phóng của bạn gái, chỉ lắc lắc đầu, bảo người rót cho Lâm Ánh Yên một ly rượu đỏ, ba người nói nói cười cười, mấy cô tiểu thư nhìn Lâm Ánh Yên tự do, hoạt bát, mà bọn họ chỉ dám đứng từ xa để nhìn thì tức giận đến nghiến răng, nhưng lại không thể làm gì được.
Góc đường âm u tối tăm nhất của thành phố H, một bóng đen bay xẹt qua những lan can của ngôi nhà gần đó, thẳng lên sân thượng, ánh mắt đỏ rực nhìn cả thành phố đèn đuốc rực rỡ, trong miệng phân bố nước bọt nhễu nhão.
Dưới ánh sáng hắt lên của bóng đen gần đó, hiện rõ dáng người được bọc trong một tấm áo choàng cũ nát đen thùi, cả người như dung nhập vào bóng đêm, cánh tay đang bấu trên lan can của sân thượng hiện rõ mười móng vuốt đen thùi, lan can bị nó bóp đến vặn vẹo.
Đột nhiên bóng đen nghiêng người né tránh, một mảnh băng nhọn xét qua mặt phải của bóng đen, máu từ bên má phải của nó chảy xuống, không phải sắc đỏ bình thường mà là màu đen đặc.
“Ngươi không nên xuất hiện tại nơi đây”, Nam tử thu hồi tay, lạnh lùng nhìn thứ trước mặt.
Bởi vì né tránh ám khí bắn tới, mũ trùm đầu bị đánh rơi, lộ ra dung mạo đích thật của bóng đen, làn da màu xám xanh, mắt to như cái chén lộ cả con người, cái miệng dẹt đến tận vành tai lộ đầy răng nanh lởm chởm, cái miệng hộc ra từng tiếng ghừ ghừ như thú vật, nó cảnh giác nhìn chằm chằm người trước mặt.
“Demon, chịu chết đi” Nam tử hai tay bỗng bốc lên từng làn khói trắng, vô số băng ám khí hình thoi từ tay hắn bắn về phía quái vật.
Thứ được gọi là Demon đó nhoáng lên mấy cái tránh thoát hoàn toàn ám khí bay đến, nó lao thẳng về phía nam tử, mồm mở rộng muốn cắt đứt cổ kẻ trước mặt dám khiêu chiến quyền nó.
“Phanh________”
Nam tử căng thẳng muốn bay nhanh né tránh thì quái vật bị một lực lượng đập thẳng về phía bức tường trên sân thượng, thân thể bị xé thành hai nữa chỉ trong vài giây hóa thành tro bụi.
“Lawson, ngươi quá khinh địch, con Demon này có lẽ là con tiến hóa cấp 2” Một trung niên nam nhân ánh mắt không đồng ý nhìn về nam tử.
“Da, trưởng lão” Nam tử không dám phản bác, cung kính cúi đầu thừa nhận sai lầm, lần này hắn không nghỉ đến lại đụng độ một con tiến hóa lại còn lên đến cấp 2, chủng vật này độ tiến hóa càng cao thì càng khó tiến vào nơi đây.
“Xem ra, bên kia tình hình càng lúc càng lộn xộn, nhanh chóng đón tiểu thư về”
“Nhưng trưởng lão, gia tộc hiện tại.....” Nam tử không quá đồng ý.
“Hừ, toàn một lũ hề nhảy nhót không được bao lâu, tiểu thư cũng không nhịn được nữa, lần này nhất định phải bắt được kẻ phản đồ đó” Nam nhân trung niên nói xong thì tiêu thất, cứ như chưa từng xuất hiện tại sân thượng này.
Nam tử muốn nói thêm gì đó, lại không kịp, mấy ngày gần đây, tiểu thư càng lúc càng nóng nảy, lực lượng cuồng bạo không được trấn áp khiến người đau đớn không thôi, nếu không nhanh chóng đoạt lại quyền quản lý gia tộc, e rằng tiểu thư sẽ bị lực lượng dìm chết.
Nam tử thân mình di động cũng thật nhanh biến mất, tại sân thượng quy về yên lặng chỉ có một đám bụi màu đen theo gió thổi cũng dần biến mất không ai biết đã từng có thứ gì xuất hiện tại nơi đây.