Cô không cần phải vội vàng bởi vì quái nào tới gần cô thì người nào đó lập tức đánh chết. Lê
Duyệt cảm thấy như vầy giống như cô đang outo, tuy nhiên anh ta nói quá
nhiều…Nếu không phải vì nhiệm vụ, cô sẽ che đi kênh tán gẫu = =+
Hai người giống như tu la giết quái hơn mười phút, rốt cục đến tẩm cung của công chúa – Thẩm Hà Cư. Lê Duyệt và Lạc Thiếu Thừa biết tẩm cung của
công chúa bởi vì cấp 55 nhận một nhiệm vụ tên là “Hoàng hậu cổ quái”,
lúc đó đã đi một vòng xung quanh hoàng cung. Trước tẩm cung hai người
gặp các cung nữ gầy mập đủ loại, hai người chia ra nói chuyện với các
nàng. Có cung nữ thấy hai người thì sợ hãi, im lặng không nói. Còn
có người thì hoa dung thất sắc (đại khái là mặt mày tái mét) chạy trốn.
Hai người chưa thu thập được tin gì có giá trị thì nhìn thấy chủ nhân của
cung điện, một thân châu ngọc, ung dung cao quý Công chúa điện hạ. Không đợi hai người lên tiếng, thân là chủ nhân Công chúa mở miệng trước, nội dung không phải là điều mà hai người muốn nghe:
[hệ thống] Liên Hương Công chúa: Tặc nhân lớn mật, sao dám xông vào phủ đệ của Bổn cung! Người tới! Hộ giá! !
Công chúa vừa kêu lên thì một loạt bóng dáng xông tới che chắn phía trước
Công chúa. Lạc Thiếu Thừa và Lê Duyệt liếc mắt xem thường. Đi đường nửa
ngày, một câu cũng không cho hỏi, hiện tại lại xuất hiện cảnh đối
địch…Hệ thống muốn kéo dài thời gian…Vậy tốc chiến tốc thắng vậy!
Quỷ dị là hai người đánh không bao lâu thì phát hiện pháp thuật công kích,
vật lý công kích, đạo cụ đều không có tác dụng! Hai người nghĩ là do
trận pháp nên tìm mắt trận…Hai người đánh đối phương thì thương tổn -1,
đối phương đánh bọn họ thì thương tổn chồng chất, mỗi lần huyết giảm gần bốn con số…
Ẩn Tàng nhiệm vụ đúng là biến thái!
Kiếm
khách và thích khách, một tổ hợp không hoàn hảo. Lạc Thiếu Thừa phát
hỏa, nếu bây giờ là đạo sĩ Bạch Y Ngự Phong ít nhất có thể tăng tốc, né
tránh…Nhưng bây giờ…Chỉ có thể dựa vào đạo cụ khiên phòng hộ, không có
biện pháp chiếu cố Tiểu Duyệt…
Gặp tình huống như thế này, nếu
không nghĩ ra biện pháp giải quyết sẽ nhanh chóng thất bại. Hai người
bọn họ mạnh như vậy còn không có biện pháp chống trả, những người khác
càng thêm không có hy vọng! Không trải qua thương lượng nhưng ý niệm của hai người lại giống nhau, thay vì tiêu cực lãng phí đan dược, không
bằng hoàn toàn buông tha, xem thử hệ thống sẽ nhảy ra cái gì!
Nghĩ là làm, Lê Duyệt ngừng tay, Lạc Thiếu Thừa thấy đối phương chém Lê
Duyệt, không nhịn được xông lên đánh thuận tiện quăng dược cho cô…
Anh cảm thấy chúng ta tiếp tục đánh có ý nghĩa sao? Vì thế, mỗ Nguyệt bó tay với mỗ Mặc…
[tán gẫu] Cửu Lê Nguyệt Lạc: Mặc Vũ, đừng đánh nữa! Chúng ta chết cùng nhau đi! ! (JQ có JQ)
Nhìn thấy câu này, Lạc Thiếu Thừa không khỏi sửng sốt, trong đầu hiện lên
tình cảnh đôi nam nữ ước hẹn lúc nhảy thuyền trong phim Titanic: Mình
không thể bảo vệ được cô, chỉ có thể cùng cô xuống Hoàng Tuyền…
Anh vẫn cho rằng mình là một người bình tĩnh, hiện tại mới phát hiện mình
cũng có thời điểm bốc đồng, anh không nghĩ ở trước mặt cô thúc thủ chịu
trói cam chịu thất bại…Hơn nữa, vạn nhất Ẩn Tàng nhiệm vụ muốn bọn họ
tiếp tục đánh thì sao…
[tán gẫu] Mặc Vũ Lưu Thương: cự tuyệt
Lạc Thiếu Thừa cắn răng, cho dù Cửu Lê Nguyệt Lạc đứng bất động chờ chết,
anh cũng không để cô ngã xuống trước! Anh chỉ có chút lo lắng hồng dược
có thể chống đỡ được bao lâu đây…
Mặc Vũ Lưu Thương, anh đang làm gì vậy! Thấy anh ta bảo hộ Cửu Lê Nguyệt Lạc, giúp cô bổ huyết, chắn
công kích…Lê Duyệt nảy lên cảm xúc phức tạp, chua xót, ngón tay cuối
cùng cũng động đậy.
Không giống với khi cô là Hoang Thành Minh
Nguyệt phải giả trang cấp bậc không cao được mọi người bảo vệ. Cửu Lê
Nguyệt Lạc cường đại khiếp người lần đầu tiên được người khác đứng ra
bảo vệ. Lê Duyệt cúi đầu nói: “Ngu ngốc!” Trong lòng mọc lên một mầm non mang tên ngọt ngào…
Thấy cô tiếp tục quăng skill, Lạc Thiếu Thừa vui vẻ không thôi.
Đợi bọn họ đánh thêm mấy phút nữa, máu sắp cạn kiệt thì Công chúa mới lên tiếng.
[hệ thống] Liên Hương Công chúa: Có thể sống đi qua trận pháp của Phò mã –
Bất Diệt Thiên Hạ Vô Song, hai vị quả thật võ nghệ cao siêu. Trừ Phò mã – người phát minh trận pháp, Bổn cung thấy cũng chỉ hai người là có thể
vượt qua. Đáng tiếc Phò mã vì nghiên cứu muốn phát triển trận pháp này
mà ngày đêm vất vả, đến khi hoàn thành thì sinh bệnh không dậy nổi sớm
về miền cực lạc. Lưu lại bổn cung một mình trông coi cung điện to lớn
này, tịch mịch cô đơn không nơi nương tựa…
[hệ thống] Nhắc nhở: Liên Hương Công chúa nói chuyện phiếm với bạn
Như vậy đại biểu quan hệ đối địch của bọn họ chấm dứt, hai người âm thầm
thở phào nhẹ nhõm. Nhìn hệ thống nhắc nhở thì tám phần là người sáng tạo trò chơi nổi lên hứng thú tệ hại ở Ẩn Tàng nhiệm vụ này rồi. Cũng không biết phải trả lời như thế nào mới hợp ý người nọ đây.
[tán gẫu] Cửu Lê Nguyệt Lạc: Công chúa kim chi ngọc diệp, nhất định có thể tìm được bạn đời tuấn kiệt…
[tán gẫu] Mặc Vũ Lưu Thương: Công chúa quốc sắc thiên hương, kiều diễm mê người, sẽ có lương duyên chờ Công chúa…
Có câu nói lời nói chẳng mất tiền mua, phụ nữ thôi mà, ai cũng thích nghe
người khác khen mình đẹp. phụ nữ hiểu phụ nữ nhất cộng thêm hồ ly hai
người một câu lại một câu nâng Công chúa lên. Nhưng không ngờ Công chúa
lại nói:
[hệ thống] Liên Hương Công chúa: Hai vị nói rất đúng…Bổn cung thấy Mặc Vũ Lưu Thương tài nghệ tinh xảo, có cốt cách rất giống
Phò mã, thiếu hiệp và cô nương Cửu Lê Nguyệt Lạc cũng không phải là phu
thê chàng có muốn lưu lại làm bạn với Bổn cung…
Đây là tình huống gì? Mặc Vũ Lưu Thương bị NPC coi trọng? Mặc Vũ anh tự cầu phúc đi…Lê
Duyệt không khỏi cười trộm, chờ Mặc Vũ Lưu Thương trả lời.
[tán
gẫu] Mặc Vũ Lưu Thương: Công chúa đã ưu ái tại hạ rồi, Mặc Vũ chỉ là một kẻ mãng phu mà thôi, nếu ta lưu lại nơi này, khói độc sẽ lan tràn toàn
bộ nơi này, toàn bộ hoa sen trong hồ sẽ héo tàn, cá trong hồ sùi bọt mép mà chết, chim quý hiếm sẽ tuyệt diệt, rắn độc mãnh thù bò đầy mặt
đất…Vì vậy để đảm bảo an toàn cho Công chúa và toàn bộ mọi người trong
cung, thỉnh Công chúa tìm phu quân khác…
[hệ thống] Liên Hương
công chúa: Ngươi nên hiểu rõ, Bổn cung xuất thân từ Hoàng gia, được ta
coi trọng là phúc phần của nhà ngươi…
Công chúa nói như vậy có
nghĩa là: Mặc Vũ Lưu Thương nếu trở thành Phò mã thì tiền tài, danh
vọng, kỳ trân dị bảo đều có thể nhận được. Mà Hoàng cung không thiều
hiếm những đồ vật trân quý, nếu như làm Hoàng đế vui còn có thể được ban tặng vài món thần khí, còn có Tàng Tinh các trong cung chứa đầy tàng
thư, biết đâu lại tìm được tuyệt thế bí tịch…Như vậy, cưới Công chúa là
một vốn bốn lời đây đúng là chuyện tốt.
Lạc Thiếu Thừa lạnh lùng cười, nói:
[tán gẫu] Mặc Vũ Lưu Thương: Mặc dù Nguyệt Nhi nhà ta hiện giờ chỉ là tiểu
thiếp, hơn nữa còn thiện chiến dũng mãnh, không có nửa điểm nữ tính, lại không hiểu phong tình, nhưng ta không phải là người di tình biệt luyến
bội nghĩa bạc tình…
Vị Công chúa này thật phiền phức, nói một
đống lời nhàm chán, còn phái người đánh lén Tiểu Duyệt, nếu không phải
là NPC thì anh sẽ cho cô ta một đao…
Anh ta lại gọi cô là tiểu
thiếp, nhưng tại sao lần này cô lại không có cảm giác chán ghét như
những lần trước…Lê Duyệt cảm thấy sau khi nghe lời nói của Mặc Vũ Lưu
Thương tim cô đột nhiên nhảy loạn, chỉ có thể ngơ ngác nhìn màn hình.
[hệ thống] Liên Hương Công chúa: Khó có thể gặp người hữu tình, không có
mới nới cũ…Ai, nếu như hắn có thể kiên định như vậy trước quyền thế và
tiền bạc thì sẽ không có bi kịch như thế, đáng tiếc, đáng tiếc…Thật ra
thì ta biết mục đích các ngươi đến đây, cũng biết người các ngươi muốn
gặp ở nơi nào…
[hệ thống] Nhắc nhở: Liên Hương Công chúa dịch chuyển bàn thờ, bản đồ được mở ra.
[hệ thống] Liên Hương Công chúa: Hai người nếu có thể giúp nàng ấy giải khai tâm kết cũng coi như làm một việc thiện.
Thấy bức tường phía sau công chúa xuất hiện một lối đi. Lạc Thiếu Thừa và Lê Duyệt chợt hiểu: khó trách hai người từ lúc tới hoàng cung đến bây giờ
chưa từng thấy bà vú, lúc trước đi thăm dò cũng không tìm ra đầu mối,
thì ra bà vú không xuất hiện ở bản đồ này. Không nghĩ tới trời xui đất
khiến đánh bậy đánh bạ thế nhưng họ có thể thông qua khảo nghiệm, nhiệm
vụ có hy vọng rồi!
Xuyên qua lối đi, ở bên trong là một khoảng
trời riêng ngồi trong sân phơi nắng là một người phụ nữ cao to như gấu
mẹ, Lê Duyệt không nhịn được rùng mình một cái.
[hệ thống] Bà vú
Thanh Mai: Lang quân! Ngươi rốt cuộc cũng tới gặp ta! Xuân đi thu tới ta ở trong này cũng đã vượt qua mùa đông thứ mười tám, ta rốt cuộc cũng có thể đợi được ngươi…
Thì ra thanh mai trúc mã của thái giám Liên Thanh – Tiểu Thanh Mai là như thế này đây…thật là cao to, uy vũ! -.-
Trình độ tiếp nhận sửu nữ (người phụ nữ xấu xí) của Lạc Thiếu Thừa cao hơn Lê Duyệt một bậc, Mặc Vũ Lưu Thương nhìn hệ thống thông báo, giao vật phẩm đặt biệt “khăn tay của Thanh Mai” cho bà vú.
[hệ thống] Bà vú
Thanh Mai: Vì ta tương tư quá lâu nhìn đèn mà rơi lệ nên mắt đã không
còn thấy rõ, nhưng ta vẫn nhận ra ngươi là phu quân mà ta chờ đợi, khăn
tay này đến chết Thanh Mai cũng không thể nào quên được…Lang quân, nhiều năm không gặp, ngươi như thế nào rồi? Có thể gọi ta là nương tử không?
[hệ thống] Nhắc nhở: Gọi “Bà vú Thanh Mai” là nương tử.
Lạc Thiếu Thừa như bị sét đánh, mặc dù biết đây chỉ là nhiệm vụ, vô luận là bà vú Thanh Mai hay Mặc Vũ Lưu Thương cũng chỉ là những số liệu trong
trò chơi. Nhưng muốn hắn ở trước mặt Tiểu Duyệt gọi một người khác là
“nương tử”, hắn không làm được! Lạc đại thiếu gia không nhịn được kiêu
ngạo kháng nghị.
[tán gẫu] Mặc Vũ Lưu Thương: Quá kinh khủng,
nương tử của ta cũng không phải là bà! Nếu ta gọi như vậy sẽ hủy hoại
danh dự của ta!
Hôm nay hai người làm nhiệm vụ không được tốt
chút nào, lúc trước thì bị ngược thảm, thời gian dư lại không còn bao
nhiêu cô không ngờ giờ phút này anh ta lại như vậy.
[tán gẫu] Cửu Lê Nguyệt Lạc: Mặc Vũ, gọi một tiếng cũng không chết ai, anh lúc trước
không phải lưu manh lắm sao? Anh mà không gọi thì nhiệm vụ này không thể hoàn thành được đâu.
Nghĩ đến việc anh ta hay đùa giỡn mình, bây giờ hệ thống lại bắt anh ta gọi một người tuổi bằng nội mình là nương
tử, Lê Duyệt không khỏi cảm thấy thống khoái.
Lạc Thiếu Thừa sững sờ, lúc trước đùa giỡn cô, bây giờ bị cô cười nhạo…Nghĩ đến cô gái đối
diện màn hình, cô ấy chắc là đang cười ranh mãnh… anh không biết nên tức hay nên cười.
Anh cuối cùng quyết định, đứng trước mặt Cửu Lê Nguyệt Lạc và bà vú nói:
[tán gẫu] Mặc Vũ Lưu Thương: Nguyệt Nhi…nương tử.
Không nghĩ anh ta sẽ như vậy, Lê Duyệt cảm thấy máu nóng tuôn trào, cô biết
mặt mình nhất định đang rất đỏ…Tên lưu manh này, ai bảo anh ta gọi mình
như vậy!
[tán gẫu] Cửu Lê Nguyệt Lạc: …Anh, anh…
[hệ
thống] Bà vú Thanh Mai: Ta thật đau lòng! Ta đợi ngươi mười tám năm, vì
ngươi mà mù cả đôi mắt! ! Ngươi tại sao lại cưới nữ nhân khác! ! Ngươi
tại sao lại phụ lòng ta? Ngươi nói ta nên trừng phạt ngươi như thế nào…
Không còn nhiều thời gian, chẳng lẽ còn muốn đánh nữa?! Vật phẩm có hạn, mặc
dù túi đồ của bọn họ cũng được coi là lớn, nhưng trải qua trận đánh vừa
nãy dược đã không còn bao nhiêu. Mặc Vũ chắc cũng không tốt hơn cô là
mấy, đã đi đến tận đây, bọn họ không thể thất bại như thế này! Thấy trên đầu bà vú xuất hiện chữ màu đỏ (đại biểu cho sự giận dữ), Lê Duyệt
quýnh lên.
[tán gẫu] Cửu Lê Nguyệt Lạc: Thanh Mai tỷ, ngươi làm sao vậy? Hắn gọi ngươi mà!
Lạc Thiếu Thừa khá là bất mãn đối với câu nói của Lê Duyệt: cô ấy coi mình là cái gì? Cho dù đây chỉ là trò chơi.
[tán gẫu] Mặc Vũ Lưu Thương: Bà vú, bản thiếu gia không thích nữ nhân như
bà! Còn nữa, Tiểu Nguyệt, nàng nghe cho rõ đây! Nương tử của ta chỉ có
mình nàng! ! Trước đây như vậy, hôm nay cũng vậy về sau cũng không bao
giờ thay đổi! ! (quá lãng mạn hi sao không ai nói với mình như vậy ta
*.* )
[tán gẫu] Cửu Lê Nguyệt Lạc: …Anh cho dù bất mãn với vẻ đẹp của bà ấy cũng đừng lôi tôi xuống nước chứ… (T^T chị thật không hỉu
phong tình)
Cô nàng đần độn này! Lạc Thiếu Thừa không nhịn được
đấm xuống bàn…Tay đau đớn làm cho anh thanh tỉnh lại…Mình tại sao lại
như vậy… Tại sao lại không tỉnh táo như thế…những phản ứng xa lạ không
thuộc về bản thân lần lượt xuất hiện làm anh hiểu ra một chuyện _ Tiểu
Duyệt, không biết từ lúc nào anh đối với em là nghiêm túc…