Chuyên xảy ra bất ngờ làm Ngụy Cốc trầm mặc, nếu anh không thích, anh có thể đẩy cậu ra, lạnh lùng từ chối.
Nhưng đây là vịt nhỏ, vịt nhỏ ngây thơ đơn thuần được anh nhặt về.
Thậm chí anh còn đối xử với vịt nhỏ như con ruột mà chăm sóc, vật mà giờ, vịt nhỏ lại thổ lộ với anh.
Ngụy Cốc thấy hơi bất lực, anh không đẩy người đang khóc trong ngực mình ra, Tiêu Manh Á lúc không trông đáng thương quá, cũng thấy không đành lòng.
Ngụy Cốc xoa đầu Tiêu Manh Á, từng dòng nước mắt nóng hổi chảy từ cổ xuống ngực anh, Ngụy Cốc đành nuốt hết những lời trách cứ vào trong.
“Có lẽ là em ỷ lại vào anh quá thôi, đây không phải tình yêu, em chỉ là chưa phân biệt được rõ.”
Tiêu Manh Á lắc đầu, vừa khóc nức nở vừa nhỏ giọng thủ thỉ: “Không phải mà, em phân biệt rõ ràng mà. Anh ơi, em thật sự thích anh lắm. Khi em xem mấy bộ phim đó, trong đầu em toàn là hình ảnh của anh. Buổi tối ngủ mơ thấy loại chuyện đó, trong mơ cũng toàn là anh. Mỗi lần nhìn thấy anh em đều rất vui, lúc nào cũng muốn dính lấy anh. Anh đi công tác em ở nhà một mình rất buồn, lúc đi làm em cũng sẽ nhớ đến anh, lúc làm việc cũng sẽ ngẩn ngơ, đứng đó cười ngốc... Anh ơi, thích anh, rất thích anh, em thích anh lắm! Anh cũng thích em được không... được không?”
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, tiếng khóc thút thít của Tiêu Manh Á như một cây búa, từng nhát, từng nhát gõ vào tim Ngụy Cốc.
“Anh.. em biết em thích anh quả thật là si tâm vọng tưởng, anh hấp dẫn như thế, thông minh, tài giỏi lại có sự nghiệp thành công. Tóm lại anh rất giỏi, quan trọng nhất là con người anh nữa. Còn em, em chỉ là một con vịt con, một con vì ngờ nghệch, không làm tốt được chuyện gì, ngay cả mình có thể sống bao lâu nữa cũng không biết, có thể ngay ngày mai em sẽ chết, hoặc có lẽ em sẽ lại biến thành một con vịt, vĩnh viễn không thể biến lại thành người được nữa...”
Ngụy Cốc: “...”
“Em biết mình không có điểm nào tốt, không có điểm nào đáng yêu... chỉ là khi nhìn thấy anh thân thiết với người khác, em thấy khó chịu lắm...”
Một tràng bộc bạch tự ti của Tiêu Manh Á làm Ngụy Cốc không nói thành lời, anh nâng đầu Tiêu Manh Á khỏi vai mình, dùng ngón cái lau đi nước mắt vương trên khóe mi cậu.
Cặp mắt ngậm nước của Tiêu Manh Á trong veo như bầu trời đêm sau cơn mưa. Những ấm ức trong đó khiến Ngụy Cốc không dám nhìn thẳng, anh thầm thở dài, nói: “Anh hiểu những điều em muốn nói, nhưng anh chưa sẵn sàng để yêu đương.”
Tiêu Manh Á sụt sịt, bị từ chối rồi. Cậu chậm rãi dịch xuống giường, đầu óc ban nãy bị kích động giờ đã bình tĩnh lại không ít.
“Xin lỗi anh...” Tiêu Manh Á thỏ thẻ.
“...”
“Sau này em sẽ không quấn lấy anh nữa đâu.”
“...”
“Em đi ngủ đây, anh ngủ ngon.”
“... ngủ ngon”
Bóng lưng cô độc của Tiêu Manh Á lọt vào mắt Ngụy Cốc, trong lòng anh vô cùng khó chịu, vịt nhỏ từ trước đến nay luôn hoạt bát đáng yêu giờ lại như vậy thật là....
“Anh còn chưa có bạn gái...:
Đi tới cửa, Tiêu Manh Á nghe được câu này của Ngụy Cốc, cậu quay người lại, hỏi: “Hôm nay, người ở rạp chiếu phim...”
“.... Là em gái của anh”
Ngụy Cốc: “...” Ngụy Lâm thật sự là em gái anh, nhìn Tiêu Manh Á thế kia, là không tin lời anh nói sao?