Tiêu Manh Á hơi co rúm lại, bình thường Ngụy Cốc không hay biểu lộ cảm xúc, sự bực bội vừa rồi như tạt nước vào lòng cậu.
“Em cùng Lưu Phong ra ngoài chơi? Em biết hắn là loại người gì sao? Hay là em thích loại người trêu hoa ghẹo bướm như hắn?”
Ngụy Cốc cáu như vậy làm Tiêu Manh Á rất buồn, cậu cúi đầu, hai ngón tay xoắn vào nhau, hoảng loạn nói: “Không phải đâu, hắn thật ra khá tốt mà, với lại Lưu Phong cũng hứa không đưa em đến mấy nơi không đứng đắn.”
“Hắn nói cái gì em cũng tin đúng không? Bây giờ em không nghe lời anh nữa đúng không?”
“Không phải mà...”
Ngụy Cốc sững lại, ý nghĩ nảy ra trong lòng làm mặt anh trầm xuống.
“Hay là em thích Lưu Phong?”
Lưu Manh Á luống cuống tay chân, lắp ba lắp bắp: “Không thể nào, Lưu Phong có bạn gái, hắn với bạn gái còn rất thân thiết mà.”
Ngụy Cốc cẩn thận xem xét, chắc chắn Tiêu Manh Á không thích Lưu Phong thì anh mới yên tâm một chút.
“Dù sao ngày mai anh cũng không bận gì, đưa em ra ngoài chơi với Lưu Phong cũng tốt, dù sao thì mọi người cũng lâu rồi chưa gặp nhau.”
Tiêu Manh Á “...”
...................................
Đoàn người lái xe một tiếng rưỡi mới tới nơi, chỗ này là công viên giải trí mới hoàn thành của công ty Lưu Phong.
Trong sơn trang, Tiêu Manh Á mang theo túi xách theo sau Ngụy Cốc, mọi người xung quanh đều đang nói những chuyện mà cậu nghe không hiểu, chỉ đành vừa đi vừa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
Lưu Phong để ý thấy Tiêu Manh A ngoan ngoãn đi đằng sau, hắn liền quay lại, đi đến bên cạnh Tiêu Manh Á, khoác vai cậu trêu chọc: “Đêm nay muốn ngủ cùng phòng với tôi không? Ở một mình đến đêm sẽ cô đơn lắm.”
“Anh không đưa bạn gái đến cùng sao? Như vậy sẽ không buồn chán nữa.” Tiêu Manh Á gỡ tay Lưu Phong ra, cậu nhìn khắp nơi, tất cả mọi người ở đây đều là nam cả.
“Dính lấy cô ấy cả ngày cũng sẽ chán, còn không bằng tâm sự với cậu một chút.“. Truyện Full
“Anh... Cái người này sao lại như thế chứ!” Vịt nhỏ đỏ mặt, tránh xa hắn một chút.
“Tôi làm sao hả? Lại nói Ngụy Cốc cũng không muốn chơi với cậu thì cậu ngoan ngoãn chơi với tôi, sao nào?”
Lưu Phong vừa dứt lời, Ngụy Cốc ở phía trước đã dừng lại, nhìn bọn họ.
“Tới bên cạnh anh”
Tiêu Manh Á thấy rõ ràng là Ngụy Cốc nói với cậu, cậu liền ngoan ngoãn chạy đến bên anh, đi chưa được mấy bước thì cổ tay mảnh khảnh đã bị tóm lấy.
“Anh...”cậu kêu lên khe khẽ.
Ngụy Cốc không trả lời, chỉ là bàn tay nắm chặt cổ tay Tiêu Manh Á không hề buông lỏng, Tiêu Manh Á bị mọi người xung quanh nhìn đến đỏ mặt.
Mọi người đều qua quýt ăn xong bữa cơm, quyết định ngâm suối nước nóng thư giãn trước rồi đến tối cùng nhau nướng thịt BBQ.
Tiêu Manh Á thay xong áo choàng tắm, kỳ cọ một hồi lâu mới ra ngoài. Mọi người lúc này đều đã ngâm suối nước nóng tán chuyện, nói từ chính trị, làm ăn đến cả chuyện tán gái. Khi Tiêu Manh Á đi ra, trừ Ngụy Cốc ra mọi người đều huýt sáo.
Tiêu Manh Á giữa một đống đàn ông như vậy có vẻ nhỏ nhắn trắng trẻo. Khung xương của cậu không khác con gái là bao, nhìn qua cũng khó phân biệt nam nữ.
“Em trai, đến đây ngồi bên anh này.”
Tiêu Manh Á không để ý tới, đi thẳng tới bên cạnh Ngụy Cốc rồi ngồi xuống. Ngụy Cốc nhìn cậu một cái rồi không nói gì, vịt nhỏ cũng yên lặng ngồi bên cạnh không nói lời nào.
Tiêu Manh Á tâm tư đơn thuần, muốn che giấu sự thất vọng cũng bị mọi người cảm nhận được. Lưu Phong túm lấy tay cậu, ngoắc ngón tay, thì thầm nói: “Lại đây”