Khi Tiêu Manh Á tỉnh lại, cậu thấy mọi thứ xung quanh trở nên lạ lẫm, nhìn thấy căn phòng to hẳn lên, đồ dùng cũng biến lớn, trong lòng cậu có dự cảm không lành.
“Anh ơi...” Quạc quạc
Cậu cúi đầu xuống thì thấy được đôi chân vịt nho nhỏ của mình.
“Quạc quạc” Sao lại biến thành như vậy nhỉ?
Toàn thân vịt của Tiêu Manh Á đều thấy không ổn, có ai cho cậu biết vì sao vừa ngủ một giấc tỉnh dậy cậu lại bị biến về nguyên hình rồi. Nội tâm Tiêu Manh Á kêu gào, cậu hoảng đến mức chạy vòng vòng trên giường.
Ngay lúc này, cánh cửa bị đẩy ra, cậu quay đầu lại thì thấy có người tới. Là Ngụy Cốc, anh lúc này trở nên vô cùng cao lớn.
“Quạc quạc.” Anh ơi..
Ngụy Cốc: “...”
Ngụy Cốc cũng không giấu được sự ngạc nhiên, mới đây thôi anh còn đắn đo suy nghĩ xem nên nói gì với vịt nhỏ, trong lòng còn thầm tưởng tượng mấy kịch bản, nhưng cũng không thể ngờ được lúc bước vào lại là cảnh tượng như vậy.
Ngụy Cốc nhẹ nhàng đi qua, vỗ về vịt nhỏ đang trầm mặc, hỏi: “Sao em lại biến trở về nguyên hình thế này?”
“Quạc quạc” Em cũng không biết nữa.
Ngụy Cốc vuốt lông vịt của Tiêu Manh Á, cậu ngoan ngoãn yên lặng dựa vào chân anh, nhẹ nhàng ngẩng cái đầu be bé lên nhìn căm Ngụy Cốc, nghĩ thầm: “Có khi như này lại tốt hơn với cả hai.”
Trước tiên Ngụy Cốc đành đưa Tiêu Manh Á về nhà, thu xếp xong cho vịt nhỏ, anh cầm ví tiền đi siêu thị mua đồ, vịt nhỏ đã thế này, anh chỉ có thể đi một mình.
Lúc này, Tiêu Manh Á đang dựa vào ghế sô pha xem phim đến mê mẩn thì cửa chính bị mở ra. Cậu hơi thắc mắc, không phải Ngụy Cốc chỉ vừa mới ra ngoài thôi sao? Sao anh về sớm thế?
Tiêu Manh Á quay đầu vịt nho nhỏ lại, kêu vài tiếng nhưng cậu không sao nhìn rõ được người vừa tới.
Người vừa tới ấy thế mà lại là nữ. Mà Tiêu Manh Á cũng không quen biết người này.
Ngụy Lâm cầm theo túi lớn túi bé đi vào, hiển nhiên cũng thấy được vịt nhỏ ở trên sô pha.
Nàng đặt đồ trong tay xuống, lại gần nhìn chằm chằm vịt nhỏ.
“Ui! Trong nhà anh trai sao lại có vịt thế này? Không phải là thú cưng của ảnh đấy chứ? Khẩu vị cũng lạ thật đó.”
Nàng vươn tay muốn sờ vịt nhỏ, vịt nhỏ nhanh nhẹn tránh đi. Ngụy Lâm ngạc nhiên nói: “Không phải là cũng biết nhận chủ đấy chứ? Còn sợ người lạ sao?”
Tiêu Manh Á không để ý đến này, quay mông đối diện với người, qua vài giây đầu óc cậu mới bắt kịp. Nàng vừa gọi Ngụy Cốc là anh trai?
Tiêu Manh Á nhớ ra lần trước Ngụy Cốc từng nói anh có một em gái, người lần trước cùng anh đến rạp phim, hình như cậu hiểu lầm anh thật...
“Quạc quạc quạc” Tiêu Manh Á cọ người vào chân nàng, vì chuyện hiểu lầm lần trước mà thấy ngại ngùng. Ngụy Lâm lại hiểu lầm ý của cậu, nghĩ rằng vịt nhỏ muốn ra ngoài chơi.
“Vịt nhỏ, người thấy ở trong phòng buồn chán lắm đúng không? Ta mang người ra ngoài chơi một chút chờ Ngụy Cốc trở về nhé?”
Vì vậy Tiêu Manh Á không thể biểu đạt ý muốn của mình mà bị Ngụy Lâm đưa ra ngoài.
Ngụy Lâm thực sự là một cô gái hoạt bát giàu sức sống, người trong tiểu khu đi dạo xung quanh đều bị nàng chọc đến cười tươi như hoa, Tiêu Manh Á ngồi trên cỏ nhìn nàng, nghĩ thầm nàng đáng yêu như vậy, ai gặp cũng thích.
Lúc này, Ngụy Lâm bị em cún dễ thương của người qua đường hấp dẫn sự chú ý, còn vịt nhỏ thì bị nàng quên mất. Chờ đến lúc Ngụy Lâm hoạt bát chơi chán rồi mới nhớ tới vịt nhỏ, nàng quay về phía bãi cỏ thì đã không thấy vịt nhỏ đâu nữa rồi.
Ngụy Cốc màng theo hai túi đồ ăn lớn chờ thang máy, di đậu anh kêu lên.
“Sao cơ... Vịt nhỏ mất tích rồi?”
Giọng Ngụy Cốc mất hẳn vẻ trầm tĩnh thường ngày.