CHƯƠNG 17. HÔN TRỘM
Để có thể làm tấm gương tốt cho Tiểu Ngốc, Tề Huy thật đúng là dự định bỏ thói quen trên người, chỉ là hắn người này khuyết thiếu tính nhẫn nại, ‘Làm việc chỉ có ba phút nhiệt tình’ những lời này hình như là chuyên môn dùng để hình dung hắn. Mấy cái bệnh lông bông kia đều không phải ngày một ngày hai dưỡng thành, tưởng sửa cũng không phải chuyện dễ dàng. Lúc ban đầu hắn còn thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình mình muốn làm một người nói văn minh hiểu lễ phép người gặp người thích thật là tốt thanh niên, thế nhưng không quá mấy ngày hắn đã bị đánh trở về nguyên hình, thô tục, bất nhã, cái gì hình tượng, tố chất không biết bị hắn ném tới góc góc nào đó. Hắn trấn an chính mình mình, hai mươi mốt năm qua hắn đi đoan ngồi chính mình, cũng không phạm tội trái pháp luật, hắn nghĩ chính mình mình rất ưu tú, sử dụng một câu nói của Tiểu Ngốc mà nói thì là hắn người này lớn lên đẹp tính tình lại tốt đồng thời còn rất thông minh, ưu điểm trên người có xòe hết 10 ngón tay cũng đếm không hết. Sở dĩ mấy cái bệnh vặt này có thể quên không kể.
Kỳ thực hắn rất hưởng thụ bị Tiểu Ngốc sùng bái bắt chước theo, nguyên nhân chính mình là vì thích mới có thể bắt chước theo, hắn không dám khẳng định Tiểu Ngốc rất thích hắn, nhưng hắn lại biết mình trong lòng Tiểu Ngốc tuyệt đối giữ lấy phân lượng rất nặng.
Có lẽ là hắn bình thường tự do tản mạn đã quen, hắn nghĩ người sống một đời hà tất dùng nhiều như vậy khuôn sáo để ước thúc chính mình, như vậy sống cũng không vui sướng, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, đối đãi sao, chính mình tùy tâm sở dục là tốt rồi. Ngoại trừ không thể hút thuốc uống rượu, Tiểu Ngốc thích làm cái gì thì làm cái đó, hắn cũng không nghĩ quấy nhiễu. Bọn họ thường lui tới cùng nhau, luôn luôn chẳng phân biệt được trường hợp chẳng phân biệt được địa điểm làm rất nhiều mờ ám bất nhã, lúc này mọi người đã thấy nhưng không thể trách tập mãi thành thói quen, chỉ là ở trong lòng cảm thán, hài tử nhu thuận khả ái như vậy thế nào theo Tề phát phát chơi vài ngày liền học xấu ni?
Nói tóm lại, Tề Huy cùng Tiểu Ngốc ở chung rất khoái trá, thế nhưng còn có một việc làm hắn cảm thấy khó chịu.
Gần nhất mấy ngày nay tên Hướng Thành kia không biết là uống lộn thuốc hay ở nhà rửng mỡ luôn thích chạy tới trường học, mỗi lần đến đều mang theo bao lớn bao nhỏ, hắn biết Tiểu Ngốc có điểm sợ cùng hắn tiếp xúc, sở dĩ cũng không nhiều ở lại. Chỉ là bồi Tiểu Ngốc trò chuyện một chút, hỏi một chút cậu tại trong trường học sinh hoạt tình huống liền lái xe đi trở về.
Bị người quan tâm, nói không cảm động đó là gạt người. Tiểu Ngốc chậm rãi dỡ xuống tâm lý phòng bị, phảng phất tìm về cảm giác hồi bé, lần thứ hai đối mặt hắn thì trở nên dễ dàng tự nhiên hơn, đồng thời còn có thể thân thiết gọi hắn một tiếng “Hướng Thành ca ca” .
Theo số lần Hướng Thành đến trường học từ từ tăng nhanh, thời gian Tiểu Ngốc cùng Tề Huy đơn độc ở chung trở nên càng ngày càng ít. Vài lần hai người vốn có hẹn cùng nhau ăn hay đi chơi, nhưng bởi vì hắn đến mà không thể không ngưng kế hoạch.
Tề Huy sắp bị phiền muộn chết, hắn rõ ràng cảm giác được Hướng Thành muốn theo đuổi Tiểu Ngốc, nhãn thần người nọ mỗi lần nhìn Tiểu Ngốc miễn bàn có bao nặng tình, nói cũng là lời nói nhỏ nhẹ, có điểm mềm giọng, nhưng nghe vào trong tai hắn lại rất không được tự nhiên. Hắn nghĩ một đại nam nhân luôn luôn ôn nhu, trên mặt cũng luôn lộ vẻ mỉm cười, quả thực không có một chút khí khái nam tử hán!
Hôm nay bọn họ lần thứ hai bị Hướng Thành cắt đứt, Tề Huy rốt cục bạo phát! Hắn nghẹn đầy bụng hỏa chạy đến phòng ngủ Tiểu Đệ tâm sự. Hắn nói Hướng Thành là kẻ dối trá, luôn luôn trước mặt Tiểu Ngốc biểu hiện ra một bộ tao nhã nho nhã , kỳ thực sau lưng đang đánh chủ ý, nhưng Tiểu Ngốc hết lần này tới lần khác lại ăn một bộ, mỗi khi Hướng Thành vừa xuất hiện, liền đem hắn ném tại một bên, cùng đối phương phong lưu khoái hoạt đi. Tiểu Đệ nghe xong hắn lải nhải, nhất châm kiến huyết vạch ra hắn đây là tâm lý nho chua quấy phá, bởi vì hắn cái này thô tục dã man nhân vĩnh viễn không đạt được cái loại cảnh giới người khiêm tốn không màng danh lợi này. Hơn nữa Tiểu Ngốc cũng không có đem hắn ném một bên, ngay khi hắn đối Tiểu Đệ ‘xả rác’, Tiểu Ngốc từng nhiều lần gọi điện thoại cho hắn, nhưng hắn ngạo kiều ấn từ chối, cuối cùng còn tắt máy. Tiểu Đệ cảm thấy rất không nói gì, ở trong lòng khinh bỉ hắn: Tề thiếu, anh không được tự nhiên như vậy là vì cái gì nha? Anh làm như vậy đều không phải chắp tay đem Tiểu Hạ nhượng cho người khác sao? Nếu như bọn họ thực sự tại cùng một chỗ, đến lúc đó anh có khóc chết đi sống lại hay muốn nhảy lầu tự sát, em cũng sẽ không đồng tình!
Tiểu Ngốc nhìn chằm chằm điện thoại di động một hồi, sau đó thở dài một hơi, trong mắt lộ vẻ thất lạc không che giấu được.
Vốn cậu cùng Tề Huy hẹn cùng đi net chơi game, nhưng vừa ra đến trước cửa lại nhận được điện thoại của Hướng Thành. Đối phương nói, hắn lúc này đang ở trên đường tới trường học, hắn gọi Tiểu Ngốc không nên đi xa, ngay phòng ngủ chờ. Tiểu Ngốc vừa đáp ứng, mặt Tề Huy liền đen sì, không nói hai lời đá cửa rời đi. Tiểu Ngốc chỉ là sửng sốt một chút, ngay sau đó đuổi theo cũng không phát hiện bóng hắn. Lúc gọi cho hắn vô số, hắn giống như quyết tâm thủy chung không chịu tiếp điện thoại, có lẽ hắn không thể chịu đựng được tiếng chuông ầm ĩ, cuối cùng dĩ nhiên tắt máy.
Tiểu Ngốc cảm thấy rất áy náy, cậu biết nguyên nhân Tề Huy vì sao tức giận như thế. Tính cả ngày hôm nay cậu đã nuốt lời 8 lần. Mỗi khi cùng Tề Huy hẹn tốt làm gì đó thì Hướng Thành lại xuất hiện, cậu không biết cách cự tuyệt, huống chi Hướng Thành mất hơn tiếng đồng hồ lái xe từ bên kia thành thị lại đây tìm cậu, cậu không thể đem đối phương quẳng ra một bên, cho nên Tề Huy liền thành vật hi sinh, một lần lại một lần leo cây. (e nói chứ, con đg tềnh iu của a đúng là lắm chông gai và nhiều chênh vênh thật đấy!)
Tiểu Ngốc sờ di động, lại muốn gọi một cú cho hắn, nhưng do do dự dự cuối cùng lại chọn buông tha. Di động đều tắt chứng minh hắn thực sự tức giận, phỏng chừng hiện đang nổi nóng, chính mình chờ hắn hết giận thì tới nhận lỗi ba.
Khi Hướng Thành đẩy ra cửa phòng ngủ liền thấy Tiểu Ngốc một người cô linh linh ngồi ngẩn người trên giường, một bộ thất hồn lạc phách.
Tâm thoáng cái bị nhéo lên, Hướng Thành bước đến bên giường, lo lắng hỏi: “Tiểu Hạ, em làm sao vậy?”
“Không có gì.” Tiểu Ngốc miễn cưỡng bài trừ một dáng tươi cười.
Hướng Thành từ thần tình trên mặt cậu là có thể nhìn ra cậu có việc giấu diếm chính mình, nhưng cũng không có kế tục truy vấn xuống dưới, mà là từ trong bao láy ra một chú rối nhỏ muốn chọc cậu hài lòng: “Em xem con rối này có đúng hay không rất giống em, con mắt tròn tròn, ngơ ngác, quả thực cùng em như khắc từ một khuôn! Mấy hôm trước anh cùng đồng sự đi dạo phố, vừa nhìn thấy nó liền nghĩ tới em, cho nên liền mua nó, anh biết em khẳng định sẽ thích nó.”
Tiểu Ngốc tiếp nhận con rối, cảm kích cười: “Cảm ơn anh, em rất thích.” Sau đó tỉ mỉ nhìn, lần thứ hai nở nụ cười, “Nó lớn lên thực sự rất giống em a! Liền kiểu tóc cũng là như nhau, chúng ta đều là đầu trái nấm!”
“Ân, các ngươi đều như vậy khả ái.” Hướng Thành vuốt đầu cậu, trong mắt tràn ngập tiếu ý sủng nịch, “Em hôm nay muốn đi chỗ nào chơi, anh mang em đi.” Thấy cậu lộ ra một bộ mê man lại hỏi, “Chúng ta đi xem điện ảnh có được hay không?”
Tiểu Ngốc lắc đầu, nhắc tới xem phim không khỏi khiến cho cậu nhớ tới lần trước cùng Tề Huy đến trung tâm phố xem điện ảnh, ngày đó bọn họ ở chung rất khoái trá, lúc đó căn bản sẽ không nghĩ đến bọn họ cũng có khi không hài hòa, nháo mâu thuẫn.
Hướng Thành lại hỏi: “Nếu không chúng ta đi dạo một chút, tới trưa ăn lẩu có được hay không? Em đều không phải rất thích ăn lẩu sao? Gần nhà anh mới mở một cửa hàng lẩu, vị đạo rất tốt ăn, ăn lẩu xong, đi nhà anh chơi được chứ?”
Tiểu Ngốc chính lắc đầu, trong đầu quay về tràng cảnh đêm đó Tề Huy đến nhà ga tiếp cậu sau đó hai người đi ăn lẩu, nguyên lai cùng người trong lòng cùng một chỗ, mặc kệ ăn cái gì cũng nghĩ đặc biệt thơm đặc biệt ăn ngon, dù cho một nhánh tỏi một cọng hành, đều là nhân gian mỹ vị.
Hình ảnh Tề Huy một bên gắp đồ một bên khoa trương kêu ‘Nhân gian mỹ vị’ đột nhiên hiện lên trước mắt cậu, khiến cho cậu nhịn không được cười ra tiếng. Cậu lập tức làm ra một cái lớn mật suy đoán, hay là Tề Huy ngay lúc đó cùng cậu tương đồng, nguyên nhân chính là vì cùng người mình thích ở cùng một chỗ, mới có thể ăn đến hài lòng như vậy, mặc kệ làm cái gì, cũng cảm thấy phá lệ hạnh phúc.
Tại đây trong vòng không được một phút đồng hồ Tiểu Ngốc làm ra quyết định, cậu muốn đi tìm Tề Huy, lập tức phải đi.
Thế nhưng ngay trong nháy mắt cậu bước ra, tay cậu lại bị một bàn tay to vững vàng bắt được.
“Tiểu Hạ, em chuẩn bị làm gì? !” Hướng Thành có loại dự cảm bất hảo, hắn nghĩ chính mình nói giống như đánh thức Tiểu Ngốc, một phút trước đối phương khóa chặt vùng xung quanh lông mày chính một bộ rất phiền não, một phút sau như là đột nhiên nghĩ tới cái gì dường như, bật người giãn lông mày còn nở nụ cười, trong mắt lóe ra quang mang hạnh phúc.
Tiểu Ngốc phục hồi tinh thần lại, thấy Hướng Thành đứng ở một bên biểu tình phức tạp, mới giật mình phát giác chính mình thiếu chút nữa đã quên hắn tồn tại, ý niệm đi tìm Tề Huy trong đầu cũng chỉ có thể tạm thời gác một bên.
“Hướng Thành ca ca, em mời anh ăn cái gì ba.” Để biểu thị áy náy, Tiểu Ngốc mới nói ra những lời này. Cậu chuẩn bị ăn xong đông tây lúc nữa tìm Tề Huy, mà cậu chủ động mời Hướng Thành ăn, hai bên cũng không đắc tội.
Hướng Thành thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo Tiểu Ngốc trong miệng không có bính ra một hai câu hắn không muốn nghe. Hắn mang theo tâm tình sung sướng theo Tiểu Ngốc đi ra phòng ngủ. Cơm nước xong lại không nghĩ rằng Tiểu Ngốc mượn cớ muốn đi thư viện đọc sách đem hắn nhét vào bên đường cái, sau đó giống như con thỏ sưu một cái lủi vào trong trường học. Hắn không thể tránh được cười cười, kỳ thực ngày hôm nay hắn dự định hướng Tiểu Ngốc biểu lộ, đem tình cảm chôn dấu ở trong lòng đã lâu chậm rãi nói ra, thế nhưng đối phương nhưng chưa cho hắn cơ hội này.
Tiểu Ngốc nghẹn một hơi trực tiếp vọt tới cửa phòng ngủ của Tề Huy, sau đó hít sâu một cái, thân thủ gõ gõ cửa.
Trong quá trình chờ đợi, tim cậu bịch bịch đập liên tục liên tục, cậu nghĩ một hồi nhìn thấy Tề Huy sau, đầu tiên nên nói cái gì khiến hắn nguôi giận. Thế nhưng đợi thật lâu cũng không ai mở cửa, cậu thử thăm dò quay quay tay nắm, dĩ nhiên không khóa. Cậu cẩn cẩn dực dực đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, ánh mắt tại trong phòng quét một vòng, phát hiện Tề Huy đang nằm tại trên giường ngủ. Cậu lại chạy đi WC nhìn một chút, xác định Đỗ Hàng không ở phòng ngủ, ngực liền nhịn không được trộm cười.
Cậu đi tới bên giường, nhỏ giọng kêu: “Tề Huy…”
Đợi vài giây, người trên giường không có bất luận cái gì phản ứng.
Cậu chọc chọc mặt đối phương, lại bảo: “Uy, heo lười, mau tỉnh lại.”
Tề Huy giống như là đã chết giống nhau, chính không một điểm phản ứng.
“Anh nếu không tỉnh, cẩn thận tôi phi lễ anh nga!” Cậu một bên nhẹ dắt tóc mai trên trán Tề Huy vừa nói đùa.Taydao động trên sợi tóc chậm rãi hạ di, đầu ngón tay xẹt qua chiếc mũi cao thẳng, cuối cùng đứng ở trên môi, nhẹ nhàng vuốt ve.
Sóng mắt lưu động tình ý dạt dào, cậu cười nói: “Tôi thực sự sẽ phi lễ anh nga!” Nói xong cúi đầu đem miệng thiếp tới. Cậu vẫn rất nhẹ rất nhu cũng rất tỉ mỉ, thường thường còn dùng đầu lưỡi vẽ phác hình dáng đôi môi đối phương, cũng không dám sử một điểm khí lực. Nụ hôn đầu tiên nhất định phải hiến cho người mình thích, tại giờ khắc này cậu chỉ cảm thấy hạnh phúc đã tràn đầy toàn thân, cậu mong muốn thời gian có thể dừng lại, cậu rất muốn cứ như vậy vẫn hôn đi.
Lúc này cửa “Cạch” một tiếng mở ra, tại không gian an tĩnh có vẻ càng chói tai, cậu không khỏi lại càng hoảng sợ, quay đầu liền thấy Đỗ Hàng chính trợn mắt há mồm mà đứng ở cửa, mà Tề Huy cũng vào lúc này chuyển tỉnh.
Tề Huy vừa cảm giác tỉnh lại liền thấy được Tiểu Ngốc, còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ. Nhu nhu con mắt, lần thứ hai định nhãn vừa nhìn, quả nhiên là trái dưa ngốc kia, ngực không khỏi cười nở hoa, chỉ là trên mặt đối phương thế nào mang theo biểu tình thất kinh?
Tề Huy đang chuẩn bị hỏi nguyên nhân, vậy mà miệng còn không có mở, liền thấy một bàn tay quạt tới mặt, trong phòng vang lên một tiếng giòn hưởng, hắn căn bản không kịp né tránh, kết kết thực thực trúng một tát.
Nhìn hắn ánh mắt phẫn nộ, Tiểu Ngốc chậm rãi giơ tay, lắp bắp giải thích: “Anh, trên mặt anh có muỗi…” Lại đối Đỗ Hàng nói, “Vừa rồi là tôi giúp hắn đuổi muỗi…”