CHƯƠNG 6. LINH VẬT
HLV đội bóng rổ là ông già có cá tính cổ quái, ông đối mọi người có yêu cầu rất nghiêm ngặt, có thể nói nghiêm khắc gần như hà khắc.
Mỗi đội viên là tinh anh ông nghiêm khắc tỉ mỉ chọn ra, đối với Tiểu Ngốc chính là cường liệt phản đối. Ông nghĩ Tiểu Ngốc tư chất quá kém, thân thể chậm chạp, căn bản không thích hợp chơi bóng rổ, cho nên ông muốn đá Tiểu Ngốc ra.
Lúc Tề Huy biết ý đồ của ông liền mặt dày vô sỉ uy hiếp.
Tề Huy nói, nếu ông dám đuổi Tiểu Ngốc, hắn cũng sẽ rời đi.
Tề Huy còn nói, hắn nếu đi, Đỗ Hàng cũng đi theo,
HLV rất đau lòng, ông không nghĩ hai ái tướng chính mình dốc lòng bồi luyện sẽ ăn cây táo rào cây sung như vậy.
Đỗ Hàng biết việc này sau, nghĩ rất vô tội, chuyện đó thì liên quan quái gì tới ta a. ╮(╯╰)╭
HLV không muốn mất đi ái tướng, không thể làm gì khác hơn là đem đầu súng chĩa vào Tiểu Ngốc, nơi nơi nhằm vào cậu, muốn cậu tự động ly khai.
Tề Huy dựa theo vóc người cậu làm một bộ đồng phục, thuận tiện nói cho cậu: số hiệu cầu thủ chính là tượng trưng cho thân phận của họ. Khi xem trận đấu, thứ tối khiến người khác để ý tới họ nhất chính là số hiệu của cầu thủ, số hiệu của họ chính là cố định bất biến, liên quan tới vị trí của họ trên sân, một số hiệu tốt có thể chương hiển thân phận cá nhân.
Số hiệu của Tiểu Ngốc là 13, cùng số hiệu với Diêu Minh của đội tuyển quốc gia. Cậu nghĩ rất tự hào, mặc nó vào liền toàn thân như ngập tràn năng lượng, khiến cậu có loại cảm giác mình là Diêu Minh.
(Diêu Minh (tiếng Hoa: 姚明 sinh ngày 12 tháng 9, 1980) là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp đang chơi cho đội tuyển Houston Rockets của National Basketball Association (NBA). Hiện anh là cầu thủ có chiều cao cao nhất chơi cho NBA, 2.29 m
Minh được sinh ra tại Thượng Hải, Cộng hòa Nhân Dân Trung Hoa, anh bắt đầu chơi cho đội tuyển Những con cá mập Thượng Hải (Shanghai Sharks) khi còn là một thiếu niên và chơi cho Chinese Basketball Association (CBA) được 5 năm, anh đoạt danh hiệu vô địch trong năm cuối. Anh gia nhập 2002 NBA Draft, sau vụ thương lượng chuyển nhượng với CBA và Sharks, anh được tuyển vào đội Houston Rockets. Khi đó anh được tuyển chọn để bắt đầu Bảng Đấu Khu Vực Western của NBA All-Star Game trong 7 mùa giải và tên đội All-NBA Team được đặt lại 4 lần. Tuy nhiên, đội Rockets không giành chiến thắng trong loạt thi đấu đầu tiên kể từ khi anh gia nhập và anh không thể thi đấu vì chấn thương trong 3 mùa giải.)
Cậu đem cảm thụ này nói cho Tề Huy, Tề Huy rất là hài lòng thay cậu. Hai người hưng phấn hoa tay múa chân, mừng rỡ cười ha ha.
HLV nhưng ở một bên dội nước lạnh, tích cực đả kích bọn họ: tại đội chúng ta, 13 là số áo dự bị.
Tiểu Ngốc rất quan tâm vị trí trên sân của mình.
SF (Small Forward – tiền đạo) không thích hợp, đây là vị trí tối trọng yếu trên sân, cậu nghĩ tại trận đấu có thể quăng vào một cầu đã là rất không tồi PF (Power Forward – tiền vệ) cũng không được, phải phụ trách giật cầu, phòng thủ, ném bóng, gần như là cu li trong đội, yêu cầu phải có thể lực, cậu quá yếu không thích hợp làm cu li Center (trung phong) càng không được, nó tên như ý nghĩa chính là trung tâm của đội, nhiệm vụ gian khổ đó dành cho Tề Huy làm đi SG trực tiếp pass PG cũng pass….. (SG – PG: Shooting Guard – Point Guard – hậu vệ ghi điểm / dẫn cầu)
Tiểu Ngốc phiền muộn, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được vị trí thích hợp.
HLV đi tới bên người, xoa xoa đống mỡ trên mặt, bật ra nụ cười ngây thơ khả cúc.
“Ta biết vị trí nào tối phù hợp với cậu.”
Tiểu Ngốc vẻ mặt chờ mong, “Vị trí nào?”
“Dự bị a! Ăn không ngồi chờ!” HLV ôm bụng cười tới mỡ thịt loạn chiến.
Tiểu Ngốc khóc: ông già này thực đáng ghét! ┭┮﹏┭┮
Thấy Tiểu Ngốc bị khi dễ, Tề Huy khẩn cấp nhảy ra giữ gìn chính nghĩa.
Hắn vẻ mặt dữ tợn, hướng HLV hét lớn: “Không cho phép bắt nạt hắn!!”
HLV co quắp khóe miệng, “Ngươi dám rống ta?!”
Tề Huy dang hai tay, lại khoanh trước ngực, bày ra tiêu chuẩn tư thế siêu nhân điện quang đánh quái thú, ngoài miệng thì lầm bầm chú ngữ xua quỷ của đạo sĩ: “Thiên địa ngũ hành, âm dương sắc lệnh, hồn quy lai giả, Thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh, ác linh thối tán!!”
HLV tức đến vểnh râu trừng mắt, chống nạnh rống to: “Ngươi phát điên cái gì?”
Tề Huy lẽ thẳng khí hùng rống lại, “Ngươi khi dễ hắn ta liền phát rồ cho ngươi xem!”
Tiểu Ngốc nhìn Tề Huy, lại nhìn HLV. Thấy người sau nắm chặt hai tay, vẻ mặt như nuốt phải bọ, không khỏi phì cười ra tiếng.
Tiếng cười đó dẫn các đội viên khác toàn bộ nở nụ cười, mọi người thực sự nhịn không được, cười đến ngã trái ngã phải.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong sân bóng rổ náo nhiệt phi phàm.
Đội bóng rổ từ trước đến nay đội phong nghiêm cẩn, kỷ luật nghiêm minh, hôm nay lại thành ra cái dạng như vậy. HLV nghe được thanh âm cõi lòng tan nát, nhanh xoay người, nét mặt mập mạp già nua lưu lại hai hàng nước mắt.
Ngoại trừ HLV ra, mọi người đối với thành viên mới này thực thỏa mãn.
Tiểu Ngốc tuy tư chất kém cỏi nhưng lại tuyệt đối là một hài tử chăm chỉ khắc khổ.
Bình thường mọi người luyện tập thế nào cậu cũng tập y như vậy, cho dù mệt sắp chết cũng không kêu một tiếng.
Hơn nữa, mỗi khi huấn luyện xong, cậu lại chủ động ở lại quét dọn.
Tề Huy yêu thương kêu cậu không cần làm, cậu lại nói, cậu là một phần của đội bóng, tại trận đấu không có biện pháp giúp mọi người giành chiến thắng, cho nên chỉ có thể giúp chút việc vặt thể hiện.
Nghe xong câu nói đó, Tề Huy có điểm cảm động. Tuy Tiểu Ngốc nói làm luôn một bộ ngốc ngốc, nhưng cậu so với ai càng thông minh. Cậu luôn làm việc chăm chú, lộ ra một dạng ngu ngu, người ngoài xem ra có thể nghĩ cậu là đứa ngốc, nhưng Tề Huy lại bị cái ngu ngốc cùng can đảm kia của cậu hấp dẫn.
Câu nói đó cũng truyền tới trong tai mọi người, mọi người đồng dạng bị cậu cảm động, ấn tượng với cậu không khỏi tốt hơn nhiều.
HLV chắp tay sau mông chậm rì rì bước qua, thanh thanh cổ họng nói: “Tiểu quỷ, đội còn thiếu một linh vật, cái nhiệm vụ quang vinh mà thần thánh này liền giao cho ngươi đi.”
Tiểu Ngốc còn chưa mở miệng nói, Tề Huy liền gào thét: “Đọi lúc nào thiếu linh vật a? Ta sao lại không biết! Còn quang vinh? Còn thần thánh? Ông có đúng hay không lại gạt hắn?!”
Đối với cái loại hành vi điên điên khùng khùng ba ngày hai bữa lại diễn ra này HLV quả quyết lơ đẹp. Ông liếc mắt nhìn Tiểu Ngốc, vẻ mặt ngạo khí: “Linh vật kia, ngươi làm hay không?”
“Làm làm!!” Tiểu Ngốc vội gật đầu không ngừng: “Làm như thế nào?”
“”Mặc đồ động vật cổ vũ cho đội bóng.”
…
“O(∩∩)O Được!”
“(╰╯)# Không được!”
Hai thanh âm đồng thời vang lên, một người là hớn hở, một người là phẫn nộ không ngớt.
HLV một bộ ‘chả liên quan gì tới ta’, “Rốt cuộc làm hay không, hai đứa thương lượng trước.”
…
“Không cần thương lượng, ta làm!”
“Không thương lượng! Hắn không làm!”
Hai thanh âm lại đồng thời vang lên, nói xong, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không chịu nhượng bộ.
Tiểu Ngốc trầm mặc nửa ngày, miệng máp máy vài lần, rốt cuộc phun ra một câu: “Tôi muốn làm…”
Tề Huy cáu, có điểm tiếc đồng nát không gọt được hình, “Làm cái thí! Ngươi bị đùa giỡn rồi!”
“Vì sao?”
“Bộ động vật đó kín mít, mặc vào giống như trùm chăn trên người, không nóng chết ngươi!”
“Nga!”
Mắt thấy Tiểu Ngốc sắp dao động, HLV lập tức tung lợi thế mê hoặc: “Làm tốt ta liền cho ngươi lên sân thi đấu.”
Tiểu Ngốc lập tức hóa thân chó con, đuôi nhỏ vẫy loạn.
Mọi người lặng, cáo già cư nhiên lừa dối thiếu niên vô trí ấu trĩ IQ yếu!
HLV nhìn ra mọi người bất mãn, cong miệng cười, cười đến con mắt cong tít: “Hắn có thể lên sân khấu hay không tất cả xem vào biểu hiện của các ngươi, các ngươi chơi tốt điểm cao, 10’ cuối giờ ta sẽ cho hắn vào sân đùa giỡn.”
Mọi người bỗng có cảm giác bị tính kế, lão cáo già thực giảo hoạt! Làm như vậy vừa có thể biểu hiện ra lão rộng lượng, lại có thể khích lệ chúng ta thi đấu giành vinh quang về cho lão, hảo một kế một ná hai chim!
Tới ngày thi đấu, Tiểu Ngốc mặc bộ đồ hoạt hình gấu con theo mọi người vào sân.
Mới vào sân, toàn trường thấy một thân trang phục của cậu liền vui vẻ.
Tiểu Ngốc có chút xấu hổ, mặt sau lớp khăn trùm dần dần đỏ lên. cậu dùng tay gấu gãi gãi đầu, ngơ ngác đứng sững tại chỗ.
Thấy thế, HLV bật người hạ lệnh: “Cổ vũ đi.”
Tiểu Ngốc ứng tiếng, bắt đầu hoa tay múa chân.
HLV cực kỳ thỏa mãn, quả nhiên rất sung sướng!
Thấy cảnh này, cầu thủ đối phương không khỏi cảm thán vạn phần: thực là một đội bóng nhân tính hóa a! Bọn họ còn có linh vật, cỡ nào cổ vũ sĩ khí, cỡ nào phấn chấn nhân tâm a! Nào giống đội bóng chúng ta, liền một bóng CĐV cũng không có!
Trước khi trận đấu bắt đầu Tiểu Ngốc bận chết người, cùng lúc cổ vũ cho mọi người, lại cùng lúc bày POSE chụp ảnh với những người vây xem, nhất là những nữ sinh. Nam sinh lại sờ tới sờ lui trên người cậu, tuy rằng gấu nhỏ bao rất kín không tiếp xúc được với làn da, thế nhưng có rất nhiều người thích ở trên mông cậu vỗ mấy cái, làm cậu bưng mông chạy đông trốn tây, đưa tới hiện trường tiếng cười liên tục.
Nguy nan (thất thân) trước mắt, Tề Huy động thân ra. Hắn lần thứ hai hóa thân siêu nhân chính nghĩa, một cước đoạt mệnh bắn ra, cấp tốc giúp Tiểu Ngốc diệt trừ tai họa, “Kêu ngươi đừng làm, người càng muốn làm, hiện tại biết mặt chưa?!”
Tề Huy ngoài miệng tuy càm ràm oán giận, nhưng trong mắt lại tràn đầu đau tích.
Tiểu Ngốc nhìn mắt hắn, trái tim đột nhiên nhảy loạn vài cái. Cậu dùng tay gấu nhỏ đè ngực, vốn định bình phục trái tim nhảy loạn kia, nhưng không ngờ tim lại đập nhanh hơn, nhanh giống như muốn nhảy ra khỏi ngực….
Trong sân vang lên tiếng nhạc, đèn cũng bật sáng toàn bộ, nhắc nhở các cầu thủ lên sân.
Trước khi Tề Huy lên sân, Tiểu Ngốc bám tay hắn nhẹ giọng nói một câu: “Cảm ơn anh!”
Tề Huy cười cười, bước vào sân.
Phía sau lại truyền tới thanh âm Tiểu Ngốc, lớn mà vang dội.
“Tề Huy, cố lên!”
Tề Huy cười lệch miệng, hầu như là vừa đi vừa nhảy chạy về trước.
Để có thể cho Tiểu Ngốc lên sân, Tề Huy đặc biệt ra sức, mới vào san gần 1’ liền ăn gọn 10 điểm, cực đại chọc giận đối thủ. Đội viên khác cũng không cam long lạc hậu, toàn bộ một đám giống như đánh máu gà, xuất ra toàn bộ thực lực cùng đối thủ quyết đấu.
(đánh máu gà – đả kê huyết: đã chú thích trong Tiểu Tiện, đại ý là quá dư thừa tinh lực)
Nửa trận đầu kết thúc, bọn họ vẫn vượt lên dẫn đầu ưu thế, bỏ xa đối thủ hơn 50 điểm.
Nửa trận cuối bắt đầu, để củng cố kết quả thắng lợi, mọi người tiếp tục phấn khởi ghi điểm.
Thẳng đến 10’ cuối cùng, lão cáo già mới chậm rì rì nói với Tiểu Ngốc: “Thay đồ.”
Tiểu Ngốc rơi lệ đầy mặt, cuối cùng cũng đến phiên ta lên sân khấu rồi! /(ToT)/
Khi Tiểu Ngốc mặc áo số 13 bước vào sân, hai cái đùi run lợi hại.
Tề Huy giống như động kinh hô to: “Diêu Minh phụ thể!”
Đội viên khác cũng động kinh theo: “Diêu Minh phụ thể!!”
Tiểu Ngốc nắm tay kêu to: “Ta là Diêu Minh!”
Khán giả trên khán đài cười toe toét.
Kế tiếp, mọi người chỉ cần lấy được cầu liền truyền cho Tiểu Ngốc.
Lần đầu tiên thi đấu, Tiểu Ngốc khẩn trương đến mức có chút không biết làm sao, luôn luôn nhiều lần phạm quy. Cậu đem bóng rổ trong tay làm thành bóng bầu dục, ôm cầu đá lung tung, liều mạng chạy trên trận địa đối phương, trọng tài đằng sau thổi còi muốn rách hơi cậu cũng mặc kệ, chạy nhanh hơn thỏ.
Tối hậu đến lần thứ sáu phạm quy mà bị đuổi, cậu cúi thấp đầu đi tới bên người HLV thấp giọng xin lỗi.
“HLV, xin lỗi, em làm thầy thất vọng rồi….”
HLV sờ sờ đầu cậu, cười hiền: “Biểu hiện không tồi, Diêu Minh phụ thể!”
Tiểu Ngốc cảm động hai mắt lưng tròng. Cậu nghĩ đời này chuyện tối chính xác mình đã làm chính là gia nhập đội bóng rổ, mỗi người trong đội đều là người tốt, đặc biệt Tề Huy, hắn tuy bá đạo điểm, nhưng với cậu mà nói, cũng là người trên đời này tối khiến cậu thấy ấm áp.
Theo tiếng còi kết thúc trận đấu, Tề Huy như ngựa thoát cương cấp tốc chạy tới bên Tiểu Ngốc, vươn tay ôm lấy cậu ăn mừng, hôn ‘bẹp’ một cái lên mặt.
Hôn xong Tề Huy thấy cậu không có ý bài xích, còn ngốc ngốc cười không ngừng, liền đem đường nhìn chuyển qua cái miệng cậu, chuẩn bị ‘hun’ lên.
Mặt còn chưa chạm tới, Tề Huy chỉ nghe thấy phía sau truyền đến một trận hoan hô, quay đầu lại liền thấy đội viên nhóm chạy tới.
Tề Huy thầm kêu không ổn, căn bản không kịp tránh né, đã bị ‘vùi dập’.
Vô số nụ hôn rơi lên mặt hắn cùng Tiểu Ngốc, khiến cho mặt họ toàn nước miếng.
Tề Huy điên cuồng nha: các ngươi rửng mỡ phát rồ a?! Dĩ nhiên phá hoại chuyện tốt của ông đây?! Toàn bộ chờ mà xem! Xem ta thế nào chỉnh chết đám nhóc các người!!