Gia Hữu Tiểu Ngốc | Nhà Có Một Tên Ngốc

Chương 15: Chương 15: Ủy Khuất Nho Nhỏ




CHƯƠNG 15. ỦY KHUẤT NHO NHỎ

“Ba ta bị bệnh, nghe nói rất nghiêm trọng.” Khi Tề Huy nói ra những lời này thoáng cái liền như bong bóng xẹp hơi, cả người tràn ngập cảm giác vô lực. Hắn đem toàn bộ trọng lượng đặt ở trên người Tiểu Ngốc, kinh ngạc nhìn chằm chằm phía trước, trải qua thời gian dài trầm mặc, mới đem chuyện ngày hôm nay phát sinh chậm rãi nói ra.

Sáng nay khi hắn biết tin lão ba hắn trọng bệnh nhập viện sau, tâm hắn vẫn không có yên ổn xuống. Hắn ném di động tại phòng ngủ một mình trên đường lắc lư một ngày đêm, đó cũng là nguyên nhân Tiểu Ngốc gọi điện cho hắn mà không ai tiếp. Sau hắn đến cửa bệnh viện, ở bên ngoài tới tới lui lui bồi hồi hơn 10 vòng, thủy chung không có bước vào. Hắn ba nguyên lai có bệnh tiểu đường, từ lúc quan hệ phụ tử tan vỡ, hắn đã từng trái lương tâm chú lão ba hắn bệnh tiểu đường tái phát sớm ngày nhập viện. Hiện tại thực sự ứng nghiệm, khiến cho hắn sinh ra một cỗ cảm giác chịu tội cường liệt. Hắn vốn định đến bệnh viện nhìn một chút, nhưng lại không qua được chướng ngại trong tim. Năm xưa hắn đau khổ cầu xin lão ba hắn không nên hủy hoại hôn nhân gia đình, giữ khuôn phép quá cả đời, lão ba hắn lại không nghe khuyên bảo, bao vợ nhỏ dưỡng tình nhân. Hắn nghĩ nếu như lão ba hắn thực sự rất coi trọng cái gia đình này có lẽ sẽ coi trọng lời hắn nói, sẽ không hội khư khư cố chấp hoàn toàn không để ý cưỡi trên cảm thụ của hắn trứ ngợp trong sinh hoạt vàng son, hoang *** vô độ. Hắn đối lão ba hắn đã triệt để thất vọng, hắn nghĩ rất uể oải, liền tất cả sự tình liên quan đối phương hắn thực sự không muốn để ý tới nữa.

Nói đến đây, hắn cười khổ một chút: “Tiểu Hạ, ngươi nói ta có nên hay không đến bệnh viện nhìn hắn?”

“Nên!” Tiểu Ngốc nhìn ra được hắn rất quan tâm bệnh tình ba hắn, nếu như không đi, ngày sau hắn khẳng định sẽ hối hận.

“Ta không biết nên thế nào đối mặt hắn.” Tề Huy tọa thẳng thân thể, nhìn Tiểu Ngốc, một bộ mê man, “Thấy hắn, ta sẽ nhớ tới những chuyện hoang đường hắn dã từng làm, còn có thương tổn hắn mang đến cho ta.”

“Không nên suy nghĩ nhiều quá.” Tiểu Ngốc vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Tôi đưa anh đi.”

Tề Huy kinh ngạc nhìn cậu nói: “Theo ta đi?”

“Ân, hiện tại đi.” Tiểu Ngốc mạnh đứng thẳng thân thể, đối hắn vươn tay, “Tôi không muốn anh tương lai sẽ hối hận.”

“Ách… Hảo!” Tề Huy chỉ là hơi chút sửng sốt một chút liền nương theo tay Tiểu Ngốc đứng lên, sau đó cầm chặt đi ra ngoài trường, thẳng đến ngồi vào xe taxi vẫn không có buông ra.

Tề Huy nghĩ có Tiểu Ngốc làm bạn bên người, tựa hồ tại vô hình trung cho hắn mang đến rất nhiều lực lượng và dũng khí. Trên đường đến bệnh viện, trái tim luôn bất an của hắn rốt cục bình tĩnh trở lại.

Từ xe taxi đi xuống, Tiểu Ngốc chạy tới hàng quà tặng gần bệnh viện mua một lẵng hoa và một hộp dinh dưỡng phẩm.

Tề Huy nói: “Không cần phải khách khí như vậy.”

Tiểu Ngốc lắc đầu cười nói: “Đây là mua giúp anh.”

Nghe xong những lời này, Tề Huy nhẹ nhàng cong môi cười, trong lòng chợt sản sinh một loại cảm giác không hiểu thỏa mãn, hắn xác thực cảm giác được có một dòng nước ấm chảy xuôi qua dưới đáy lòng. Đêm cuối thu rất lạnh, nhưng hắn không cảm thụ được bất luận cái gì hàn ý, toàn bộ thân thể từ trong ra ngoài đều bị ấm áp vây quanh.

Vào bệnh viện Tề Huy một tay nắm Tiểu Ngốc một tay cầm quà tặng đến cửa phòng bệnh. Mấy bảo tiêu thủ ở bên ngoài thấy hắn sau lập tức cúc cung hành lễ vấn an. Hắn nhàn nhạt địa ừ một tiếng, sau đó đẩy cửa mà vào.

Thấy một màn như vậy, Tiểu Ngốc ngốc lăng chốc lát. Cậu vẫn cho rằng Tề Huy giống cậu, chỉ là một người phổ thông bình thường. Bọn họ sinh hoạt giản đơn thật thà cũng không ít vui sướng. Bọn họ có thể cùng nhau ngồi xe bus, cùng nhau dạo chợ đêm, cùng nhau ăn quán ven đường, có đôi khi còn có thể để tiết kiệm vài đồng tiền mà cùng tiểu thương cò kè mặc cả, thời gian dài quá hắn dĩ nhiên đã quên Tề Huy kỳ thực là kẻ có tiền, tuy rằng cậu từ trên người đối phương nhìn không thấy bất luận cái gì ngang ngược kiêu ngạo, thế nhưng cậu phải thừa nhận bọn họ trong lúc đó trên thực tế tồn tại chênh lệch rất lớn. Đặc biệt sau khi tiến nhập phòng bệnh, thiết bị chữa bệnh sa hoa như khách sạn năm sao làm cậu kinh ngạc không ngớt. Trong ấn tượng của cậu phòng bệnh chính là vài người ở chung một chỗ, một chiếc giường cùng một tủ đầu giường, mặc dù có ầm ĩ, nhưng lại tràn đầy khí tức ấm áp, đại gia trò chuyện bệnh tình, trò chuyện gia đình, nói cười vui vẻ, không giống hoàn cảnh ở đây, trong xa hoa lộ ra lạnh lùng.

Trong phòng bệnh có hai người, một người nằm ở trên giường bệnh là Tề phụ, lúc này hắn chính nhắm mắt lại, ngực đều đều phập phồng, có vẻ đã ngủ còn có một là nam nhân buổi chiều cùng Tề Huy tại cửa KTX kéo đẩy không ngớt, người nọ nhìn thấy bọn họ sau, trong mắt xẹt qua một tia kinh hỉ, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh. Hắn đi tới Tề Huy bên người, nhẹ giọng chào hỏi: “Em đã đến rồi.”

“Ân, hắn bệnh tình thế nào?”

“Trên cơ bản đã ổn định xuống.”

“Vậy là tốt rồi.” Tề Huy đem quà tặng trong tay đặt ở trên bàn trà, nói, “Ta đi.”

“Vừa tới thế nào muốn đi?”Namnhân vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, “Ngồi lại một chút.”

“Không cần, hắn không có việc gì ta liền an tâm. Ký túc xá mau đóng cửa, ta còn muốn về trường học.”

Tề Huy nói xong liền lôi kéo Tiểu Ngốc đi ra ngoài.

Namnhân thấy khuyên hắn không được, cũng chỉ để mặc hắn đi, trong miệng phát sinh một tiếng thở dài không thể tránh được.

Tiểu Ngốc quay đầu nhìn nam nhân một chút, lại nhìn một chút Tề phụ nằm ở trên giường, trong lòng có chút không đành lòng. Cậu giãy tay ra, ngẩng đầu đối Tề Huy nói: “Nếu tới, không bằng chờ sau khi ba ba anh tỉnh lại nói vài câu lại đi.”

“Được.” Lúc này Tề Huy đáp ứng đặc biệt thẳng thắn, khiến nam nhân cảm thấy kinh ngạc không ngớt. Hắn đem đường nhìn chuyển qua trên người Tiểu Ngốc, trên dưới quan sát một phen, mang theo một chút soi mói.

Tiểu Ngốc không thiện cùng người tiếp xúc bị ánh mắt xích lỏa lỏa kia nhìn sắc mặt đỏ bừng, cậu nghĩ nam nhân này trên người mang theo một cổ khí thế không giận mà uy, vừa nhìn là biết người không dễ chọc. Hơn nữa cậu còn có thể cảm giác được đối phương tựa hồ không quá thích mình, bởi vì vừa nãy bốn mắt nhìn nhau cậu phân minh thấy trong đôi con ngươi đen thẳm kia hiện lên một tia chẳng đáng. Cậu không rõ chính mình rốt cuộc có điểm nào khiến đôi phương thấy bất mãn, cậu vô ý thức cắn chặt môi, rụt cổ lộ ra một bộ khiếp đảm.

Thấy khuôn mặt cậu dưới ánh nhìn của nam nhân trở nên càng ngày càng hồng, Tề Huy ngực dĩ nhiên có loại cảm giác ê ẩm. Tề Huy không biết cậu đang nghĩ gì, còn tưởng rằng cậu xấu hổ, không khỏi ở trong lòng mắng cậu, không phải là bị người nhìn nhiều hai mắt, ngươi xấu hổ cái rắm a! Có cái gì đáng giá mặt đỏ?

Một tay kéo cậu vào trong lòng, vô cùng thân thiết ôm, Tề Huy đối nam nhân kia nói: “Đây là tiểu học đệ của ta, con mắt có đúng hay không rất lớn, hình dạng có đúng hay không rất khả ái? Ngươi không nên trưng cái mặt quan tài đó ra, miễn cho dọa tới hắn.”

“Đúng là đĩnh khả ái.”Namnhân cười cười, cúi đầu hướng Tiểu Ngốc chào hỏi, “Nhĩ hảo, anh là đại ca Tề Huy, anh là Tề Hạo.”

Từ khi vào phòng bệnh, đó là nụ cười đầu tiên nam nhân lộ ra, so với cái mặt quan tài trước đó bất đồng, hắn hiện tại thoạt nhìn ôn hòa hơn. Tiểu Ngốc vội vã trả cho hắn một nụ cười: “Đại ca hảo, em là Lương Tiểu Hạ.”

“Lương Tiểu Hạ… Tên rất êm tai.” Tề đại ca đột nhiên trở nên hòa ái dễ gần, “Tiểu Hạ, em cùng Tề Huy là thế nào nhận thức? Hắn từ nhỏ đã bị chúng ta cưng phá hủy, tính tình không tốt lại rất tùy hứng, thường ngày hắn khi dễ em không ít ha?”

“Không có.” Tiểu Ngốc nhanh xua tay phủ nhận, nói tốt cho Tề Huy, “Anh ấy cũng không khi dễ em, ảnh đối em rất tốt.”

“Nga, phải không? Hắn rất ít đối một người để bụng như thế.” Trong giọng nói Tề Hạo mang theo nghi vấn rõ ràng.

“Đúng vậy, anh ấy đối em thực sự tốt. Hơn nữa ảnh đối người khác cũng tốt, chưa từng khi dễ quá ai.” Tiểu Ngốc lo lắng biện giải.

Tề Hạo có vẻ bình tĩnh hơn, hắn chỉ là nở nụ cười một chút, không nói thêm câu nào.

Cũng không biết có đúng hay không chính mình nghĩ nhiều, Tiểu Ngốc cảm thấy rất nghi hoặc, tổng nghĩ nhiệt tình hắn biểu hiện ra ngoài chỉ là một loại biểu hiện giả dối, về phần hắn rốt cuộc có cái gì tìm cách, vì sao lại nói vậy, cậu không biết.

Sự thực chứng minh, Tiểu Ngốc đoán rất chính xác.

Kế tiếp ba người tại phòng bệnh tĩnh tọa một hồi, Tề Hạo đột nhiên nghĩ ra ngoài mua cháo gà, nói là Tề phụ trước đó một mực nhắc tới cái này đông tây. Tề Huy liền giành lấy nhiệm vụ này, trước khi đi phân phó Tiểu Ngốc đừng chạy loạn, hắn nói sẽ nhanh về.

Tề Huy mới vừa đi, bầu không khí trong phòng bệnh liền xảy ra chuyển biến vi diệu, Tề Hạo một khắc trước còn hòa ái dễ gần đột nhiên liền biến sắc, hắn đen nghiêm mặt đối Tiểu Ngốc nói: “Mặc kệ ngươi là xuất phát từ mục đích gì tiếp cận Tề Huy, ta khuyên ngươi không nên cùng nó quá mức thân mật. Các ngươi là hai người thế giới, gộp cùng một chỗ đối ngươi hay nó cũng không có bất luận cái tốt gì.”

Tiểu Ngốc ở trong lòng hô to oan uổng, cậu rất muốn tiến lên lý luận một phen, nhưng Tề Hạo cũng không cho cậu cơ hội nói, trực tiếp ngồi xuống sô pha, tiện tay cầm lấy một tờ báo đọc.

Một cỗ cảm giác ủy khuất không hiểu tự nhiên mà sinh, Tiểu Ngốc kinh ngạc nhìn Tề Hạo, nước mắt tại viền mắt càng không ngừng đảo quanh, nhưng đổi tới đổi lui lại không dám rơi xuống. Cậu thủy chung vẫn duy trì tư thế ngốc lập đứng ở giữa phòng bệnh, thẳng đến khi Tề Huy trở về, cậu cũng chưa từng động quá một chút.

Tề Huy thấy sắc mặt cậu không thích hợp, vội vã hỏi: “Tiểu Hạ ngươi làm sao vậy? Sao cái mặt như trái khổ qua vậy?”

“Không có gì.” Tiểu Ngốc cười cười, bất động thanh sắc lảng sang chuyện khác, “Cháo gà thơm quá, tôi cũng muốn ăn, tôi đi ra ngoài mua.”

Nói xong cậu liền xoay người đi ra ngoài, ngay khi cậu đang muốn bước ra cửa lại bị Tề Huy kéo lại, “Muốn ăn cũng không nói sớm một chút, ta có thể mua thêm một phần. Ngươi trước đừng đi, đợi lát nữa chúng ta đi ra ăn.”

“Ân…”

Để không cho Tề Huy nhận thấy được bất luận cái gì dị dạng, tại thời gian kế tiếp, Tiểu Ngốc cực lực tưởng biểu hiện ra một bộ tự nhiên. Đáng tiếc không như mong muốn, cậu càng muốn tỉnh táo lại càng trở nên khẩn trương. Cậu dùng dư quang phát hiện Tề Hạo một mực quan sát mình, phát hiện này làm cậu cảm thấy vạn phần bất lực cùng mê man, cậu thầm nghĩ nhanh lên một chút ly khai địa phương này.

Trong lúc này, Tề Huy càng không ngừng ghé vào lỗ tai cậu kể một ít chuyện xưa thóc mục vừng thối, nhưng cậu một câu cũng nghe không vào. Cậu dùng chan cọ cọ sàn nhà, cái mông nhích tới nhích lui trên ghế, hoàn toàn là một bộ như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Cứ như vậy chân tay luống cuống ngồi nửa giờ, thẳng đến khi Tề phụ tỉnh lại, cậu đột nhiên có loại cảm giác giải thoát.

“Tề Huy, anh cùng ba ba anh nói chuyện đi, tôi ở bên ngoài chờ.” Cậu nhỏ giọng nói xong câu đó, liền bước nhanh ra phòng bệnh, đem không gian trả lại cho Tề gia phụ tử ba người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.