CHƯƠNG 93
Cuối cùng tiểu Tiện là khóc lên xe lửa.
Còi hơi kéo dài, xe lửa chậm rãi rời bến. Tiểu Tiện đem mặt dán trên cửa sổ thủy tinh nỗ lực hướng ra ngoài nhìn, thân ảnh quen thuộc kia ngày càng nhỏ, dần dàn tiêu thất trước mắt cậu. Di động đột nhiên rung lên, mở ra nhìn dĩ nhiên là tin nhắn của Đỗ Hàng.
[ Tới nơi nhớ nháy máy. Nghỉ hè tôi mang cậu về, lần này quên đi, mẹ cậu sẽ lo lắng.]
Tiểu Tiện nhận tin nhắn này cười ngây ngô. Học trưởng, anh vừa nãy vì sao không nói mấy lời này? Hại người ta khóc thương tâm như vậy.
Sau, Tiểu Tiện nằm trên giường đọc đi đọc lại tin nhắn của Đỗ Hàng, thẳng đến khi xe lửa đi vào trong núi không có sóng di động mới chậm rãi ngủ, trên gương mặt còn lộ nụ cười hạnh phúc.
Ngồi xe lửa mười mấy tiếng đồng hồ, Tiểu Tiện vẫn như cũ tinh thần phấn chấn, bởi vì cậu chưa từng ngừng tưởng niệm đoạn thời gian tốt đẹp cậu cùng Đỗ Hàng ở chung, tưởng niệm niềm vui đối phương mang đến, mơ ước về đoạn tương lai tốt đẹp của hai người.
Tiểu Tiện bước vào cửa nhà một khắc kia, mẹ Tiểu Tiện có thể cảm nhận được trên người cậu có rất nhỏ biến hóa. Cậu mang vẻ mặt ửng hồng, nhìn vào di động trộm cười ko ngừng, chỉ cần có tin nhắn tới là cậu lập tức cầm lấy di động nhanh chóng trả lời lại, sau đó nhìn chằm chằm vào di động cười ngây ngô.
Nhìn cậu một vẻ hạnh phúc ngu ngốc, Thẩm mụ mụ rùng mình một cái, xoát rụng một thân da gà, rón rén vào phòng bếp, đối với Thẩm ba ba đang làm cơm nói: “Ba nó, con trai chúng ta hình như đang đàm luyến ái!”
Thẩm ba ba vẻ mặt bình tĩnh đảo oa sạn: “Mười sáu tuổi rồi, có thể đàm luyến ái.”
Thẩm mụ mụ ngốc mặt một lúc, đột nhiên trở nên kích động, vẻ mặt oán giận: “Sao được! Sẽ ảnh hưởng tới học tập! Hơn nữa nó còn nhỏ như vậy, nếu có bạn gái đối phương nhất định lớn hơn nó!”
Thẩm ba ba đổ đồ ăn ra bát, tiếp theo rửa chảo nấu nấm hương, hương thơm theo từng động tác phiêu ra. Hơn nửa ngày mới chậm rì rì ném ra một khỏa bom: “Tỷ đệ luyến không sai, bà không phải lớn hơn tôi năm tuổi sao.”
Úc! Thẩm mụ mụ kêu thảm một tiếng bị tạc bay.