CHƯƠNG 17
Chương và tiết số lượng từ: 1869 canh tân thời gian: 09-10-12 23:44
Thu Thoan cũng cả kinh đứng lên, ấp úng nói: “Đúng vậy chủ tử, chúng ta sao lại có thể quên vấn đề này chứ, Chu Chu. . . Hắn là một cái đầu trư yêu . . .” Không đợi nói xong, Tô Phi Hồng xoay người bỏ chạy, trong nháy mắt liền chạy ra khỏi sân, đợi đến khi Thu Thoan đuổi theo ra thì, ngay cả bóng người cũng không còn.
Tô Phi Hồng một đường phi nước đại, chỉ chốc lát sau đã đi tới hậu viện, liền nhìn thấy ở rất xa tầng tầng lớp lớp người đang quây tròn, vây xung quanh một chỗ. Hắn trong lòng trở nên thâm trầm, thầm nghĩ hỏng rồi, Chu Chu không phải là sẽ tận mắt nhìn thấy hậu bối của mình bị tàn sát một cách tàn nhẫn, rồi tức giận khôi phục lại nguyên hình đại hoa trư, sau khi không kiêng nể phá hoại nới này, liền đem theo các hậu bối cùng nhau chạy trốn chứ?
Nói thật thì, so với việc tốn công tỉ mỉ nuôi lũ trư, Tô Phi Hồng lại càng hồi hộp đau lòng việc Chu Chu bỏ trốn. Hắn gấp đến độ gân xanh đều bính ra hết, hét lớn một tiếng nói: “Tránh ra hết cho ta!” Thanh âm không hề thấp, những người kia nghe thấy vội ào ào rút xuống mở đường. Tô Phi Hồng tức khắc chạy vọt vào, liền thấy chuồng lợn vẫn hảo hảo là chuồng lợn, không có cảnh tượng gì là bị phá tan hoang. Phía trước hiện trường giết lợn hiện lên bóng người quen thuộc, chính là Chu Chu, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng… khi hắn một đường nhìn xuống con hắc trư máu chảy dài dính đầy thân, nằm trên mặt đất, da đầu hắn bỗng cảm thấy tê dại.
Hắng hai tiếng, coi như củng cố lại tâm lý, Tô Phi Hồng miễn cưỡng nở nụ cười đi tới trước mặt Chu Chu, hắn nhìn Chu Chu ngơ ngác ngắm cái đầu trư bị giết, không biết vì cái gì, ngực cảm thấy có chút khó chịu, thậm chí cũng không biết nói gì để dỗ dành hắn. Suy nghĩ một lát, mới nhẹ nhàng giơ tay lên, vỗ nhẹ nhàng lên vai Chu Chu, ôn nhu nói: “Trư trư, ngươi. . .” Chỉ nói hết ba chữ, hắn liền không biết nói cái gì tiếp nữa.
“Chết. . . Chết rồi. . .” Chu Chu nghe thấy thanh âm của Tô Phi Hồng, mới có điểm phản ứng, hắn ngơ ngác ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt mượt mà tuấn tú là hai đạo nước mắt , chớp đôi mắt ngập nước, hai đạo nước ấy liền chảy xuống. Chu Chu dùng ngữ điệu bi thương không gì sánh được lẩm bẩm nói: “Y chết mất rồi, ta. . . khi mà ta tới, y. . . y Mới tắt thở, y nhìn ta. . . Liền cứ vậy nhìn ta. . . Ta. . . Ta thật vô dụng, ta rốt cuộc cứu không được y. . .”
Mắt Tô Phi Hồng chẳng biết vì cái gì mà lại có đôi chút ẩm ướt, giết trư ăn trư, đối với hắn là cái tư tưởng thiên kinh địa nghĩa, không chỉ là hắn nghĩ như vậy, mọi người đều nghĩ như vậy. Thế nhưng đối với Chu Chu lại hồn nhiên lên án, hắn chẳng hiểu vì sao trái tim lại bị bóp nghẹt, đả kích lương tâm khiến hắn muốn mang cái đầu trư đã chết này dọn đi ngay để khỏi nhìn thấy. Hắn không nói gì mà vỗ vỗ vai Chu Chu, rồi chỉ có thể ấp úng nói: “Chu Chu, ngươi. . . ngươi đừng thương tâm, y. . . y chỉ là một cái đầu trư, lợn dê đều là đồ ăn a. . .”
“Ta cũng là một cái đầu trư vậy.” Chu Chu nhìn Tô Phi Hồng, một giọt nước mắt lại rơi xuống, khóc lóc nói: “Cho dù ta hiện tại là yêu tinh, cho dù đã sống hơn một nghìn năm, nhưng trước sau vẫn là cái đầu heo, ta không thể nào mở mắt trừng trừng nhìn chúng nó trước mặt ta cứ như vậy mà chết sạch.” Hắn mạnh mẽ đung đưa đầu, sau đó một tay xoá đi nước mắt trên mặt, nức nở nói: “Chính Ngưu ca ca đã nói, chúng ta hạ phàm, không thể quấy nhiễu sinh hoạt của con người, chúng ta chỉ là tìm kiếm đáp án mà thôi, đó là lí do mà Vương gia, ta cũng không có tư cách ngăn cản ngươi, ta. . . ta biết ngươi đối ta tốt, ở đây có nhiều đồ vật đồ ăn, thế nhưng ta. . . ta thực sự không thể đối mặt với số phận tương lai đáng buồn của chúng nó, ta không thể, Vương gia….. tạm biệt,… ta nghĩ chúng ta sẽ không gặp lại nữa.”
Chu Chu nói xong, liền giàn giụa nước mắt vội xoay người, hắn vừa định phất tay áo bay đi, thân thể liền bỗng nhiên bị ôm chặt lấy, nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy Tô Phi Hồng ở phía sau đầu đầy mồ hôi, hổn hển ồ ồ nói: “Đừng vội, ngươi cái đầu trư này sao lại không biết nói đạo lý thế, sao có thể nói đi là đi, chúng ta mọi việc hảo thương lượng, không phải sao? Cùng lắm thì. . . Cùng lắm thì ta sau này không ăn thịt trư nữa là được chứ gì?”
Chu Chu kinh hỉ quay lại, không dám tin hỏi: “Thật vậy sao Vương gia? Ngươi thực sự có thể không ăn thịt trư sao? Ngươi. . . Ngươi thực sự sẽ đem những đầu trư này phóng sinh?” Hắn nghĩ một chút lại thối lui hai bước, cắn ngón tay nói: “Nhưng làm sao có khả năng đây? Ngươi vốn không cần vì ta mà thay đổi, ta nói rồi, ta không thể thay đổi sinh hoạt của con người, cho nên mới lựa chọn rời đi, ừm, chỉ cần ngươi để ta đi, không phải không có việc gì hết sao? Ngươi vì cái gì mà bỏ thói quen của mình vì ta?”
Tô Phi Hồng đảo cặp mắt trắng dã, hắn hiện tại đã rất rõ ràng vị trí của Chu Chu trong lòng mình, vì yêu cái con trư ngu ngốc này, hắn lại cư nhiên có thể nói ra rằng sau này sẽ không ăn thịt trư nữa, chỉ nhìn biểu tình khiếp sợ của đám người hầu cùng bọn dưỡng trư hai bên trái phải, liền biết câu vừa rồi có cái uy lực cường đại thế nào rồi. Thịt trư đối với hắn mà nói, như cỏ xanh đối với cừu, thịt dê đối với chó sói. Nhưng hiện tại, hắn vì Chu Chu, rốt cuộc ngay cả thịt trư đều buông tha hết, tình cảm của hắn đã rõ ràng đến mức này. Vậy mà tiểu ngu ngốc trước mặt lại không thèm để ý mà hỏi ra vấn đề ngu ngốc đến thế.
“Ta vì cái gì mà lại chấp nhận hi sinh to lớn đến vậy? Chính ngươi sao không động não suy nghĩ một chút đi” Thực sự là nghĩ mà thấy phiền muộn, ngày xưa các thiên kim tiểu thư, bản thân rõ ràng không có cái ý tứ gì, các nàng lại có thể tự động suy đoán ám chỉ gì mà nhung nhớ yêu thương. Hôm nay phô ra rõ ràng như vậy trước mặt người mình yêu, bản thân rõ ràng cũng sáng tỏ, nhưng hắn cái gì cũng không biết, lẽ nào thực sự là trước đây quá mức cao ngạo, cự tuyệt quá nhiều nữ nhân, đó là lí do mà ông trời cấp cho hắn báo ứng sao?
Hắn nghĩ tới đây, liền thấy rằng trong lòng thêm hoảng hốt, quay đầu lại nhìn đầu trư chết dưới đất, vốn rằng đầu trư này nếu đã chết, vậy không nên lãng phí. Nhưng nhìn lại, lại nhìn thấy Chu Chu đứng ở một nơi nhìn đầu trư kia mà rơi lệ, một bên lẩm bẩm nói: “Ngươi nghe được sao? Bởi vì ngươi chết, Vương gia đã quyết định không ăn thịt trư nữa, tuy rằng ngươi chết rồi, nhưng ngươi lại cứu được hết tính mạng của đồng loại, ngươi. . . ngươi an tâm đi, ta. . . ta tuy rằng không niệm kinh siêu độ ngươi, nhưng ta sẽ ngày đêm cầu khẩn chúc phúc cho ngươi.”