CHƯƠNG 5
Tô Vương gia lệnh một tiếng, bọn người hầu liền vội vàng bắt tay làm việc. Nguời bày bàn thì bày bàn, xếp ghế thì xếp ghế, dâng trà thì dâng trà. Một lúc sau, liền có hơn mười một nha hoàn, mang những cái đại thực hạp đến, mở nắp đặt trên bàn, mùi thơm từ từ toả ra khiến Chu Chu vốn đang bị trói trong võng chỉ có thể liên tục rướn cái cổ hướng qua nhìn, nước miếng chảy ra đều đều.
Hôm nay là mùng một, sở dĩ Tô Phi Hồng phải ăn chay vì đây là quy củ mà mẫu thân hắn từng đặt ra trong phủ. Bởi vậy hắn tuy rằng là không thịt không vui, nhưng mỗi ngày mùng một, mười lăm, cũng không dám vi phạm. Mẫu thân tạ thế đã lâu, hắn không phạm quy củ mà lão nhân gia định ra, coi như là để tưởng niệm.
Trên bàn cơm bày ra hơn mười mấy món ăn, từ màu xanh lục trong suốt, đến màu trắng như tuyết, rồi màu đen tuyền, màu vàng tươi, đủ loại màu sắc kiểu dáng, hình dạng cũng đều là xảo đoạt thiên công, thoạt nhìn liền thập phần mê người. Nhưng Tô Phi Hồng vừa liếc mắt thấy mấy thứ này, tâm trạng vốn đang hào hứng bừng bừng, phơi phới cũng lập tức đi xuống, hứng ăn uống cũng mất tăm tích luôn. Ngồi ở bên bàn gảy qua gảy lại trong đĩa cũng chẳng đào đâu ra món hắn thích ăn…..
Đang phiền não làm sao nuốt trôi những thứ này, chợt nghe bên kia bỗng truyền đến liên tiếp những tiếng kêu to. Hắn nghiêng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy đầu hoa trư đang liều mạng vươn dài thân rướn cái cổ, tứ chi liên tục quẫy quẫy đạp đạp, một đôi mắt ngập nước nhìn chắn chằm bên này, trong miệng chảy xuống hai đạo nước miếng đáng xấu hổ, lớn tiếng kêu.
Tô Phi Hồng hướng hắn vẫy tay, đại hoa trư vui vẻ kêu một tiếng, định chạy tới bên hắn, nhưng lại vì sợi dây cột vào thân cây hoa quế mà không chạy đi đâu được. Không chờ hắn phân phó, đã có hai người hầu đồng loạt tiến lại, một tay đem cởi dây thừng ra, kéo Chu Chu nằm dài trước mặt hắn, hành động vô cùng lưu loát quyết đoán, khiến cho Tô Phi Hồng sợ hãi kinh thán: ‘thì ra bọn người hầu trong phủ đều dũng mãnh như thế, lẽ nào đây đều nhờ công mình hun đúc?”
Nhung hiện tại hiển nhiên không phải lúc nghĩ đến cái vấn đề sâu xa này, Tô Phi Hồng hứng thú tập trung vào tiếu dung khả cúc của Chu Chu. Thực sự là rất kỳ quái, trư cũng có biểu tình sao? Hình như là không có, cho dù có, biểu tình của trư, hắn thân là nhân loại cũng không có khả năng thấy được. Thế nhưng cái gì lại khiến hắn cảm thấy cái đầu trư yêu này đang cười nhỉ? Cái dạng thèm nhỏ dãi, lại mang theo ý hướng hắn cười đầy trông mong.
“Ngươi muốn ăn mấy thứ này sao?” Tô Phi Hồng nhịn không được vỗ vỗ đầu Chu Chu, thấy đôi mắt y tựa hồ lại mở lớn thêm một vòng, nhìn thức ăn để trên bàn liều mạng gật gật cái đầu. Hắn nhịn cười lại vỗ vỗ đầu y: “Nhưng này đều là đồ ăn của người, chẳng nhẽ ngươi thích ăn?” Hắc hắc, không biết sao, đứng trước mặt đầu heo yêu này toàn bộ tức giận tựa hồ đều tiêu biến hết. Thế nhưng hắn rất muốn nhìn thấy dáng vẻ cầu xin khả ái của y, tuy hắn không phải heo nhưng không hiểu sao hắn lại thấy con heo này thật đáng yêu a~
“Thích ăn thích ăn, ta muốn ăn, heo chúng ta cái gì cũng đều thích ăn hết.” Ngoài dự liệu của Tô Phi Hồng, Chu Chu cư nhiên giơ lên hai móng trước, nhào cả người tới, mõm trư thật dài đóng vào mở ra, ngay lập tức thể hiện bản chất ham ăn của mình, như thể nếu chậm một chút, những mĩ thực này sẽ không có duyên với hắn mà biến đi mất.
Tô Phi Hồng chậm rãi cúi đầu, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào hai cái chân heo. Hắn tuy rằng tính cách không câu nệ tiểu tiết, nhưng dù sao cũng xuất thân là Vương gia, ít nhiều cũng mang theo chút khiết phích (bệnh sạch sẽ), lập tức hắn dùng khăn tay, nhẹ nhàng nâng một cái móng trước của Chu Chu lên, thật không ngờ, đôi chân này lại sạch sẽ tuyệt không nhiễm một hạt bụi, đôi chân tuyết trắng thật có thể so với bạch bào của hắn.
“Cho ta ăn một chút đi.” Chu Chu bỗng nhiên đẩy đẩy đùi của Tô Phi Hồng, biểu đạt khát vọng tâm tình. Hắn động tác đáng yêu đến nỗi Tô Phi Hồng được một trận cười, nhưng lại cố ra vẻ nghiêm trang lắc đầu nói: “Không được, ngươi là một con heo, hơn nữa lại to như vậy, cho ngươi ngồi ăn cùng ta, ta chẳng phải ta sẽ chẳng còn gì để ăn sao?” Hắn nói xong, thấy Chu Chu trong nháy mắt buồn bã hẳn đi, chẳng hiểu vì sao ngực lại rộn lên một chút không đành lòng, tay phải liền không nghe theo mệnh lệnh từ đại não, lập tức gắp một khối lệ phổ sọ (khoai sọ), còn cẩn thận chấm đường, sau đó nhẹ nhàng đưa vào miệng Chu Chu.
Chu Chu nhai hai ba lần rồi nuốt xuống, trong mắt tự nhiên chảy ra hai đạo nước mắt, khiến Tô Phi Hồng nhảy dựng lên, nghi hoặc nói: “Không phải chứ? Khoai sọ này là trân phẩm nhân gian của chúng ta, rất nhiều người muốn ăn đều không có mà ăn, có thể nói là mĩ vị thập phần khó tìm, sao ngươi ăn xong lại khóc? Lẽ nào khẩu vị người và trư, thực sự khác nhau nhiều vậy sao?”
“Ta. . . Ta không phải khóc ..” Chu Chu xoay qua cái mông, sau đó cảm động dùng chân đẩy đẩy Tô Phi Hồng, nức nở nói: “Ta khóc, là bởi vì ta cho tới bây giờ đều không có ăn cái gì ngon đến vậy, ô ô ô, ăn quá ngon , thật là ăn quá ngon … Từ khi ta mới sinh ra, chỉ có cám loãng của trư cùng với cỏ cây tươi, chưa từng có hi vọng xa vời là mấy món gì gì đó trên bàn cơm của chủ nhân, sau khi. . . sau khi thành tinh, còn thảm hại hơn nữa, Ngưu ca ca. . . Ngưu ca ca hắn muốn chúng ta hảo hảo tập trung tu luyện, không chịu để chúng ta ăn cái gì, ta nhìn đầy khắp núi đồi nồn nộn cỏ xanh, chỉ có thể len lén chảy nước miếng .. Ô ô ô, đều là con rắn thối cùng con cọp bọn họ, bọn họ bởi vì không dám ăn thịt, đương nhiên sẽ không cho chúng ta ăn, thấy được đều tố giác với Ngưu ca ca, làm hại ta cùng Mã ca ca còn có tiểu dương cũng không dám ăn vụng, ô ô ô. . . Ta. . . Ta thực sự thật không ngờ sau hạ xuống trần gian còn được ăn nhiều như vậy mĩ vị gì đó, ta ban đầu chỉ định ở chuồng heo mà ăn vụng chút cám cho thoả thích thôi.”